Điện Vương Ở Rể

Chương 142: Kết Cục Cho Kẻ Tự Đại





Lý Mỹ Na vẻ mặt hoảng loạn, lo lắng bất an.
Cô lo lắng sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt Diệp Đông.
Đây là người đàn ông tốt nhất trong lòng của cô.
Một người đàn ông khó có thể với tới.
Diệp Đông vừa cười vừa nói: “Ha Ha, không có gì, cũng đã tới rồi, dù sao cô cũng là bạn gái khác gì đó của tôi.”
Lý Mỹ Na đương nhiên biết Diệp Đông đây chỉ là nói đùa, nhưng khi nghe được những lời này, lòng cô có chút rung động.
“Lý tiểu thư, cô có nhầm lẫn gì không? Thân phận của cậu ta, làm sao xứng.”
Khuôn mặt Vương Huy Phát tràn đầy sự khó tin và ngạc nhiên.
Lý Mỹ Na nhìn Vương Huy Phát: “Tôi không nhầm lẫn.”
“Vương Huy Phát, tôi biết nhà anh muốn thành lập công ty y dược, tiếp cận tôi chỉ sợ cũng là vì những ích lợi này.”
“Bây giờ, tôi nói rõ cho anh biết, công ty y dược Trường Thọ Đường sẽ không có hợp tác nào với gia đình của anh.

Mọi hợp tác hiện tại sẽ bị chấm dứt ngay bây giờ.”
Vương Huy Phát, vẻ mặt không cam lòng, thế nhưng vẫn cố che giấu..
“Lý đại tiểu thư, cô nhất định đã bị tên Diệp Đông này mê hoặc.”
“Tôi đợi cô hồi tâm chuyển ý.”
Vương Huy Phát cũng không dám cãi lại Lý Mỹ Na..
Vương Phàm, Lý Thanh Hạ, cùng với rất nhiều bạn học đều đang rất hoang mang.
“Chị Mỹ Na...”
Lý Thanh Hạ giọng nói nhỏ hơn.

Lý Mỹ Na nhìn về phía Lý Thanh Hạ: “Lý Thanh Hạ, em không cần nói nhiều.”
“Ai bất kính với Diệp Đông, chính là bất kính với tôi.”
“Từ giờ trở đi, tất cả chức vụ của em trong sản nghiệp nhà họ Lý đều hủy bỏ.

Tất cả cổ phẩn đều xóa sạch.”
Lý Thanh Hạ sau khi nghe điều này, ngay lập tức choáng váng, thậm chí gần như ngất xỉu.
Vẻ mặt Lâm Ánh lại càng tối hơn.
Từ đầu đến cuối, cô đã xin lỗi Lý Mỹ Na, nhưng Lý Mỹ Na đều phớt lờ cô.
Khiến cô cảm thấy tủi thân vô cùng..
Vào lúc này.
Điện thoại của cô vang lên.
Đó là bạn trai của cô, Trần Minh đang gọi.
Sau khi cúp máy.
Trên mặt của cô lộ ra nụ cười.
“Diệp Đông, không ngờ rằng anh lợi hại như vậy.

Thậm chí ngay cả Lý đại tiểu thư cũng bị mê hoặc và trở thành bộ dạng này.”
“Nhưng người có Lý gia chống lưng thì làm sao? Bạn trai của tôi là thân tín của Thẩm gia.

Tôi cũng làm việc cho Thẩm gia.”
“Thẩm thiếu sẽ đích thân tới một chuyến.

Anh nên biết địa vị của bạn trai tôi và tôi ở Thẩm gia.”
“Liên Thục Giai, thật không nghĩ rằng, cô vậy mà coi trọng một tên đàn ông ăn bám.

Thật không biết xấu hổ.”
Lâm Ánh không còn hy vọng Lý Mỹ Na tha thứ, trực tiếp lên tiếng châm chọc nói.
Vào thời khắc này.
“Ha ha ha, tôi là người không mời mà tới, người sẽ không để tâm chứ?”
Một giọng nói vui vẻ và thoải mái vang lên, đó là Thẩm Chấn.
Lập tức, Trần Minh cũng xuất hiện, anh nhanh chóng đẩy cửa.
Thẩm Chấn đi vào đầu tiên.
"Thẩm thiếu, xin chào, ngài có thể đến dự buổi họp lớp của chúng tôi và làm cho buổi họp lớp của chúng tôi thêm vui.

Chúng tôi đều vinh hạnh lắm."
Vương Huy Phát tươi cười chào đón.
Thẩm Chấn cũng chú ý tới, không khí tại đây có chút không đúng.
Hơn nữa, bản thân Thẩm Chấn cũng là võ giả, có giác quan nhạy bén, ngửi được một ít mùi máu, sớm đã thấy được vị trí của Lưu Thông trong góc rèm.
Vương Huy Phát vội vàng nói: “Thẩm thiếu, vừa rồi có chút lộn xộn mà thôi.


Tôi lập tức xử lý ngay lập tức.”
Lâm Ánh nhìn thấy Trần Minh, chạy đến trước Trần Minh.
“Trần Minh, anh không biết, có kẻ thấp kém tự cạo tự đại ngông cuồng.

Lại còn nói muốn hủy bỏ sự nghiệp của em.

Anh ta nói như thể là con trai của Thẩm gia.”
Lâm Ánh chỉ vào Diệp Đông nói.
Cũng là cố ý nói trước mặt Thẩm Chấn.
Nếu một thiếu gia như Thẩm Chấn nghe được lời này, nhất định sẽ rất tức giận, có thể lập tức phế Diệp Đông.
“Ai.”
Trần Minh vừa nói một chữ, lập tức im lặng.
Thẩm Chấn nhìn thấy Diệp Đông, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Cô nói đúng.

Không nói tới việc cô chỉ là một quản lý nhỏ, cho dù cô là ông chủ của một ngành nào đó trong nhà họ Thẩm của tôi, nếu như Diệp thiếu nói cắt đứt tương lai của ai, thì cũng bị cắt đứt.

Thậm chí cắt đứt tương lai của tôi, tôi cũng vui vẻ.

Không dám không nghe lời.”
Thẩm Chấn nói to và dứt khoát.
Lập tức, Thẩm Chấn lại lần nữa nhìn về phía Trần Minh.
“Trần Minh, cậu nên tự lựa chọn.”
Trước kia, Thẩm Chấn đã nói với Trần Minh, Lâm Ánh là kẻ kẻ nịnh hót, lợi ích lớn hơn tình cảm, không thích hợp để hẹn hò.
Nhưng Trần Minh rất thích cô ấy, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay.
Trần Minh gật đầu nói: “Vâng, Thẩm thiếu.”
Lập tức, Trần Minh nhìn về phía Lâm Ánh.
“Lâm Ánh, từ giờ trở đi, tôi và cô đoạn tuyệt.

Không còn quan hệ gì nữa.”
Lâm Ánh hoàn toàn chết lặng.
“Tại sao? Thẩm thiếu, Trần Minh, tại sao?”
Thẩm Chấn tất nhiên không quan tâm đến Lâm Ánh.
Sở dĩ, Thẩm gia có thể đưa Lâm Ánh làm quản lý,  cũng vì Thẩm Chấn đề bạt, vì Thẩm Chấn xem trọng Trần Minh, cũng vì nể tình Trần Minh mà thôi.
Trần Minh cũng phớt lờ Lâm Ánh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thẩm Chấn đi tới trước mặt Diệp Đông: "Diệp thiếu, tôi thật sự làm cho ngài cười chê rồi."
Diệp Đông đương nhiên hiểu hành động của Thẩm Chấn, trực tiếp xua tay, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.

Không sao.”
“Thẩm Chấn, anh sắp xếp một phòng khác, chúng ta chuyển qua đó.”

Thẩm Chấn lập tức gật đầu, nói: “Vâng, Diệp thiếu.”
“Còn những người này, xử lý như thế nào?”
Diệp Đông chỉ Lưu Thông: “Tên này nói muốn chèn ép làm gia tộc của ông ngoại tôi phá sản, để ông tôi đến đầu đường ăn xin.”
Lập tức, anh quay sang chỉ Vương Huy Phát: “Tên này thì muốn đánh gãy hai chân của tôi, bắt tôi ở đây quỳ một ngày.”
Thẩm Chấn lúc này nói: “Diệp thiếu, tôi biết phải làm gì rồi.”
Lúc này.
Thẩm Chấn lấy điện thoại ra gọi ai đó.
Rất nhanh.
Vương Lực là tổng giám đốc nhà hàng Đệ Nhất, liền vội vội vàng vàng chạy tới.
“Cho Diệp thiếu phòng cao cấp nhất ở nhà hàng Đệ Nhất.”
Thẩm Chấn trực tiếp ra lệnh.
Bản thân Vương Lực vô cùng tôn kính Thẩm Chấn.
Bây giờ, nghe được lôi chấn xưng hô Diệp Đông là “Diệp thiếu”, ông không dám chần chờ.
“Vâng, Thẩm thiếu.”
Vương Lực một mực cung kính hướng về Diệp Đông.
“Diệp thiếu, tôi dẫn đường cho ngài.”
Vương Đức Bỉnh hết sức sợ sệt nói.
Diệp Đông Gật đầu, lập tức nhìn về phía thầy Quách: “Thầy Quách, chúng ta hãy đến một căn phòng khác.”
“Con rất lâu không gặp người, thật sự rất muốn cùng người ôn lại chút chuyện cũ.”
Diệp Đông trên mặt nở nụ cười, không còn vẻ mặt lạnh lùng, kiên định như vừa rồi.
Thầy Quách cũng lấy lại tinh thần: “Được.”
Thầy Quách cũng đã đoán, cũng có thể đoán được thân phận của Diệp Đông, nhất định không phải như những gì mọi người đã thấy.
Nhưng, dù là như thế, Diệp Đông đối với ông vẫn tôn kính như trước.

Điều này làm ông vô cùng vui lòng.
Diệp Đông, thầy Quách và vài người khác cùng rời đi..
Bịch Bịch.
Tiếng quỳ xuống
“Diệp Đông......!Không, Diệp thiếu, tôi sai rồi.”
“Trước đây là vì tôi có mắt như mù, đụng phải ngài.”
“Tôi sẵn sàng tự phế chân, còn có quỳ xuống một ngày một đêm, xin ngài nể tình bạn học, tha cho tôi.”
Chính là Vương Huy Phát, anh quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.