Điện Vương Ở Rể

Chương 241: Hoãn Lại Niềm Vui





Nhiều gia chủ gia tộc lân cận cũng tu luyện võ đạo, dĩ nhiên thính lực cũng rất kinh người, họ đã nghe cuộc đối thoại của Trương Thành Phát và Vạn Phúc từ lâu.
Trong lòng của đám gia chủ bọn họ, Vạn Phúc vẫn là sự tồn tại cao cấp không thể xúc phạm.
Nhưng khi nãy Vạn Phúc cũng nghe theo lời dặn dò của Trương Thành Phát.
Trong lòng họ, điều này có nghĩa là địa vị của nhà họ Trương tại nhà họ Vạn rất nặng.
“Cần phải giao hảo với nhà họ Trương nha.”
Đám gia chủ này thầm đưa ra quyết định ngay.
Ngay lập tức.
Từng gia chủ tập trung đến bên chỗ của Trương Nguyên Hải, Trương Thành Phát và những người khác.
Mà một số cậu chủ lại tập trung sang chỗ của Trương Vũ.
Một số người kiểu như bà chủ hay vợ lẽ thì tập trung sang chỗ của Lưu Thục Hồng.
Lúc này họ dường như là minh tinh chói lọi nhất.
“Ha ha, Trương gia chủ, hôm nay tôi cố tình chuẩn bị một phần quà mừng cho anh, là mười phần trăm cổ phần của cao ốc Thế Mậu.”
“Trương gia chủ, nhớ lúc nhỏ chúng ta vẫn thường đi chung với nhau tới ao bùn bắt cá, nay cũng đã qua năm sáu chục năm rồi.

Tôi đã sửa cái ao đó thành hồ nhân tạo, xây một nhà hàng nổi, sau này ông chủ thứ hai của nơi này chính là anh đấy.


Đây cũng coi như nơi chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ.”
Rất nhiều gia chủ vây quanh Trương Nguyên Hải, lần lượt trò chuyện, tìm lý do này kia để kết bạn.
“Thành Phát, tôi cảm thấy dự án khai thác quảng trường thành phố chúng ta hợp tác, mấy anh chỉ chiếm ba mươi phần trăm thì không được, chúng tôi vẫn cần sự đóng góp của anh, cho nên anh chiếm sáu mươi phần trăm đi.

Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, anh đừng từ chối nha.”
“Thành Phát, hai chúng ta đã lâu chưa thư giãn, trùng hợp tôi có biết một ông chủ tịch của Thiên Thượng Nhân Gian, họ có rất nhiều người mẫu trẻ, đều vừa mới debut nha.”
“Thục Hồng, đây là Mỹ Dung Sương của Phong Vân gần đây vô cùng nổi tiếng, tặng cô nè.”
“Cậu Vũ, chiếc xe thể thao này tặng anh nè.”
Vẻ mặt của Trương Nguyên Hải, Trương Thành Phát, Lưu Thục Hồng, Trương Vũ bọn họ đều mang nụ cười đắc chí, tư thế ngạo nghễ, hưởng thụ cảm giác được nhiều người vây quanh xu nịnh là lẽ đương nhiên.
Còn không ít gia chủ gia tộc và những người khác thậm chí cũng không cách nào tiến lên, không xếp hàng được để lấy lòng và tặng quà cho đám người của Trương Nguyên Hải.
Cho nên rất nhiều tộc nhân gia tộc khác của nhà họ Trương, thậm chí còn bị bao vây lại, được người ta kính rượu, nịnh hót…
Một gia tộc trong đó là nhà họ Dương ở Thiên Nam.
Chính là gia tộc của mợ Diệp Đông, Dương Huệ.
Thật ra địa vị của nhà họ Dương không kém so với nhà họ Trương, thậm chí còn thấp hơn một chút.
Đối với nhà họ Dương mà nói, họ có thể tới tham gia lễ đính hôn của nhà họ Vạn đã là vinh hạnh lớn lao, còn phải thông qua quan hệ mới có được tấm thiệp mời.
Nếu không, họ cũng không có tư cách tới đây tham gia.
Cho nên trong lòng họ chỉ hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho nhà họ Vạn, tuyệt đối không dám mơ mộng có thể kết giao với nhà họ Vạn.
Nhà họ Dương cũng có bảy tám người tới.
Gia chủ nhà họ Dương, Dương Đức Quang, phó gia chủ Dương Quang Huy, còn có Dương Tuệ, Lưu San San, và con trai của Dương Quang Huy, Dương Duệ.
“Ba, con và em gái qua đó chào Trương phó gia chủ một chút ạ.”
Phó gia chủ của nhà họ Dương, Dương Quang Huy nói.
Em gái mà ông ta mới nhắc dĩ nhiên là Dương Tuệ.
Sở dĩ ông ta đi chung với bà ta cũng là vì thân phận của Dương Tuệ.
Dù sao bà ta cũng là con dâu của nhà họ Lưu, em dâu của Lưu Thục Hồng.
Như vậy, tốt xấu gì cũng có thể lôi kéo nhiều quan hệ với nhà Trương, lúc nịnh nọt hay kết giao cũng dễ dàng hơn một chút.
Dương Đức Quang gật đầu, nói: “Ừm, được, ba thế hệ ông cháu chúng ta, chia nhau hành động.”
“Ba đi chào hỏi lão Trương gia chủ, mấy đứa đi tìm hai vợ chồng Trương phó gia chủ.

Còn Dương Duệ và San San thì qua tìm Trương Vũ.”

Nghe sự sắp xếp của Dương Đức Quang, dĩ nhiên Dương Quang Huy cũng gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc.
Họ chia nhau hành động.
Trương Thành Phát và Lưu Thục Hồng đứng đó.
Trên mặt họ luôn tươi cười.
Nhưng họ cũng để ý thấy một gia chủ gia tộc hình như lúc nào cũng hậm hực.
“Ha ha, đây không phải Trần gia chủ sao? Tôi nhớ lần trước tôi tham gia buổi tụ tập của gia tộc mấy anh, anh còn cố tình cho tôi ăn xương cá còn thừa của anh, đúng không?”
Ngược lại, Trương Thành Phát chủ động đi tới trước mặt Trần gia chủ này rồi lên tiếng.
Nhà họ Trần mạnh hơn nhà họ Trương một chút.
Khi đó, vì chuyện làm ăn, nhà họ Trương có đến cầu xin nhà họ Trần.
Trương Thành Phát chủ động tham gia buổi tụ tập của gia tộc nhà họ Trần, Trần gia chủ làm khó dễ, giễu cợt, sỉ nhục ông ta trước mặt đám đông.
Các gia chủ gia tộc khác vốn thấy Trương Thành Phát chủ động đi qua chỗ Trần gia chủ, chủ động bắt chuyện với ông ta, còn nghĩ rằng quan hệ giữa cả hai rất tốt, họ còn thấy ngưỡng mộ Trần gia chủ.
Nhưng bây giờ họ đã hiểu.
Trần gia chủ này đã đắc tội với Trương Thành Phát từ lâu Trần gia chủ.
Ông ta muốn tới hỏi tội.
Lúc trước có một số gia chủ gia tộc khác chủ động đến gần chào hỏi Trần gia chủ.
Bây giờ, mấy vị gia chủ kia chợt vô thức tránh xa một chút.
Vẻ mặt của gia chủ nhà họ Trần lúc thì tái nhợt, lúc thì đỏ bừng.
Người vợ bên cạnh ông ta cũng tỏ ra sốt ruột không thôi.
“Trần Ngọc Lập, chúng ta mau chóng qua xin lỗi Trương phó gia chủ đi.”
Vợ ông ta không hy vọng bị nhà họ Trần chèn ép, sau này phải sống những ngày tháng vất vả.
Trần Ngọc Lập cũng cắn răng và nói: “Trương phó gia chủ, lúc trước là tôi không đúng, anh đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với nhân vật nhỏ như tôi đây.”
“Như vậy đi, tự tôi vả mặt mình.”
Chát chát chát.
Trần Ngọc Lập ngay lập tức, chẳng hề chần chừ mà tát mặt mình mười cái.
Trên mặt của Lưu Thục Hồng cũng hiện vẻ đắc chí, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Chồng tôi chưa bảo ông vả mặt, tự ông đã làm rồi? Ông làm vậy có phải coi thường chồng tôi quá rồi không?”
Bà ta vừa dứt lời, Trần Ngọc Lập và bà xã của mình chợt ngây ngẩn cả người.
Trương Thành Phát cũng cười rồi nói: “Ha ha, Thục Hồng, bà nói gì vậy, sao tôi lại tính toán mấy chuyện này kia chứ?”
Sau khi nghe xong, hai vợ chồng Trần Ngọc Lập chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng.

Một lúc sau.
Trương Thành Phát lên tiếng: “Nhưng lúc nãy mấy người có tự tát mình rồi ư? Ngược lại tôi không nghe thấy, cũng đâu có nhìn thấy.”
Trần Ngọc Lập và vợ mình đã hiểu.
Trương Thành Phát nào có không tính toán.
Nhưng họ không có sức để phản bác gì cả.
“Trương phó gia chủ, anh nói rất đúng.

Lúc nãy tôi chỉ khởi động làm nóng người, vẫn chưa thật sự tự tát mình.”
“Bây giờ tôi bắt đầu đánh mình đây.”
Nói xong, Trần Ngọc Lập vỗ chát chát lên gương mặt của mình.
Ông ta dùng lực rất mạnh, khóe miệng chảy cả máu, trên mặt còn hằn dấu tay đỏ ửng.
Sau khi đánh xong.
“Trương phó gia chủ, anh cảm thấy được chưa? Nếu không được thì tôi đánh tiếp.”
Trần Ngọc Lập cố gắng dùng giọng điệu lấy lòng mà hỏi lại.
Tuy nhiên.
Trương Thành Phát cơ bản không thèm liếc ông ta một cái.
“Ha ha, mấy người chúng ta tiếp tục trò chuyện đi, đừng bị một đám người chướng mắt làm trì hoãn nhã hứng.”
Trong lòng của Trương Thành Phát đắc chí tột cùng.
Trong đám đông.
Thật ra có rất nhiều gia chủ gia tộc khác vô cùng ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Nhà họ Trương đúng là một bước lên trời.

Các gia tộc có địa vị tương đồng và gia tộc chí cao hàng đầu cũng đành mặc cho họ bị sỉ nhục và chèn ép như thế.
Dương Quang Huy và Dương Tuệ cũng nhìn thấy, trong lòng họ cũng cực kỳ hâm mộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.