Điện Vương Ở Rể

Chương 254: Nể Mặt





Trong văn phòng tổng giám đốc xảy ra cảnh tượng như vậy.

Mà thậm chí những người khác đều không biết!
Nghĩ thôi cũng biết, người xâm nhập vào đó chắc chắn là người của võ đạo! Hơn nữa còn là người rất mạnh!
Nếu không, giám sát báo động phòng trộm mà Đào Quốc Nghiệp đã bố trí e rằng cũng sẽ không phát hiện ngay được!
Đương nhiên.

Màn hình giám sát cũng chỉ dừng lại trên một bóng dáng màu xám mà thôi.

Bóng dáng màu xám kia, chỉ trở tay một cái, cameras giám sát cũng đã vỡ nát vụn rồi.

Lúc này đây.

Trên trực thăng.

Vẻ mặt Diệp Đông hết sức lạnh lẽo.

Bên trong két sắt đó chứa đựng công thức điều chế Tiêu Dao Hoàn và Tăng Cốt Hoàn!
Người kia tới chắc chắn là muốn cướp đoạt công thức điều chế Tăng Cốt Hoàn và Tiêu Dao Hoàn!
Đào Quốc Nghiệp, với địa vị của ông ta ở thành phố Tịnh Châu cũng đã rất cao.

Cho nên ông ta đã nhanh chóng điều động các bộ phận liên quan để kiểm tra giám sát.

“Tiểu Đông, bóng dáng kia, đã đi về hướng công ty mỹ phẩm rồi!”
Diệp Đông gật đầu, nói: “Thế này đi, cậu, cậu đi cùng với Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành đi thẳng đi đến công ty thực phẩm chức năng trước đi, đến đó xem xét tình hình thử xem.



Hiện giờ Diệp Đông chính là người đáng tin cậy của bọn họ.

Đám người Đào Quốc Nghiệp gật đầu rồi nói: “Được!”

Tại công ty mỹ phẩm quốc tế Phong Vân.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ xám, vẻ mặt lạnh lùng, đứng ở vị trí trung tâm trong văn phòng tổng giám đốc.

Người giữ vị trí giám đốc, Đường Hạo, lúc này đã bại liệt ngồi dưới đất, hai chân của anh ta đã bị cắt đứt!
Anh ta đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám lên tiếng nói lời nào!
Hai tên bảo vệ ở cửa vào, cũng bị gi ết chết phơi thây ngay tại chỗ.

Mặc dù Đường Hạo là một sinh viên giỏi, cũng từng gặp rất nhiều sóng gió!
Thế nhưng sóng gió mà anh ta gặp phải chỉ giới hạn ở sóng gió thương trường mà người bình thường có đủ khả năng để tiếp nhận mà thôi!
Anh ta hoàn toàn chưa từng hiểu biết về một mặt thật sự của thế giới này!
Cũng chưa từng gặp phải võ giả chân chính!
Hiện tại, anh ta đã tận mắt nhìn thấy người áo xám kia, chỉ cần một cái tát đánh ra đã khiến cho hai tên bảo vệ trực tiếp phơi thây ngay tại chỗ, điều này đã thẳng thừng lật đổ nhận thức của anh ta.

Giờ phút này anh ta rất muốn lớn tiếng gào thét, muốn nôn mửa, nhưng rồi lại cũng chỉ có cưỡng chế bản thân mình nhịn xuống! Bởi vì anh ta đã quá mức sợ hãi rồi!
Liên Thục Giai cũng như vậy, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ kinh hoàng.

Nhưng khí tức cũng coi như là ổn định.

Suy cho cùng cô là người đến từ đại gia tộc, đã từng gặp được võ giả!
Mà bên cạnh Liên Thục Giai còn có bóng dáng một người khác.

Bóng dáng này chính là U Ảnh tiên sinh!
Chính là vị cao thủ được Dương Văn Tuệ, mẹ của Liên Thục Giai phái tới để bảo vệ cô.

“Ông là ai?”
Người áo xám, sát khí trên người lạnh đến thấu xương.

Trong ánh mắt của U Ảnh tiên sinh cũng mang theo vẻ kiêng kỵ.

Thực ra.

Vừa nãy bọn họ đã giao thủ một trận.

U Ảnh tiên sinh đã sơ suất một chút, cho nên kém hơn người kia một chút.

Nếu không, Đường Hạo sẽ không bị đập gãy hai chân!
U Ảnh tiên sinh lên tiếng nói: “Cung phụng nhà họ Giang, Tô Hàng! U Ảnh!”
Người áo xám sau khi nghe thấy, nét mặt cũng dửng dưng như vậy, không hề có bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt.

“Thì ra là nhà họ Liên ở Tô Hàng!”
“Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ nể mặt ông, không giết người nữa.


“Nhưng, công thức điều phối của Mỹ Dung Sương, Nghịch Nhan Thủy gì đó, mau giao ra đây!”

Trong lời người áo xám kia nói mang theo vẻ chắc nịch.

Liên Thục Giai vội vã lắc đầu: “U Ảnh tiên sinh, tôi không thể đưa công thức điều chế cho ông ta! Xin ngài hãy đánh lui ông ta!”
U Ảnh tiên sinh có ấn tượng rất tốt đối với cô con gái cả Liên Thục Giai của nhà họ Giang này.

Liên Thục Giai có thể xây dựng lại một công ty mỹ phẩm trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, quả thực là rất có năng lực.

U Ảnh tiên sinh gật gật đầu, ông ấy nhìn về hướng người áo xám kia: “Ông rút lui đi!”
Người áo xám bỗng phát ra tiếng cười khẩy lạnh thấu xương.

“U Ảnh, ông thật sự cho rằng vừa nãy ông chỉ là ông hấp tấp, vội vàng ra tay, cho nên mới kém hơn tôi thôi sao!”
“Ông thật sự rất ngây thơ!”
Lúc này, người áo xám bỗng phất tay một cái!
Một cỗ khí lực nhất thời kéo theo một bình trà, xoay tròn trên không trung sau đó lao vào tấn công về hướng của U Ảnh tiên sinh!
Tốc độ xoay tròn của bình trà kia, ước chừng đủ để đạt đến tốc độ mười vòng một giây!
Đây là khái niệm gì đây chứ! Còn nhanh hơn hai ba lần so với tốc độ của mũi khoan!
Thậm chí, khi bình trà này lướt qua trên không trung còn mang theo một tràng âm thanh bùng nổ!
Trên mặt đất nơi nó đi qua, cách xa hai mét, cũng xuất hiện một dấu vết thật sâu!
Trong ánh mắt của U Ảnh tiên sinh hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng!
Lúc này, ông ấy đã vận chuyển ra lực lượng mạnh nhất của mình, gào thét ra! Liên tiếp xuất ra hai chưởng!
Bình trà kia lúc này mới dừng lại! Sau đó nó vỡ vụn ngay tại chỗ!
Nước trà bên trong bình trà cũng bắn tung tóe ra ngoài.

Mà phương hướng nước b ắn ra cũng toàn bộ bay về phía U Ảnh tiên sinh!
Một màn này, U Ảnh tiên sinh rơi vào thế yếu!
Trong ánh mắt của U Ảnh tiên sinh, mang theo vẻ kiêng kỵ vô cùng dày đặc.

“Tôi đến từ nhà họ Lam, Điền Nam! So với nhà họ Liên ở Tô Hàng các người, hẳn là mạnh hơn!”
“Bây giờ, bảo cô cả nhà ông, lập tức giao công thức điều chế ra đây!”
“Tôi không có nhiều thời gian đâu!”
Trong giọng điệu của người áo xám mang theo vẻ giễu cợt, đồng thời cũng thể hiện vẻ chắc nịch.

Lúc này U Ảnh tiên sinh có hơi trầm lặng, không nói gì.

Hai giây sau.

“Liên Thục Giai, cô đưa đơn thuốc cho ông ta đi!”
Tiếp đó, U Ảnh tiên sinh nhìn về phía người áo xám của nhà họ Lam kia.

“Nhưng ông không được làm hại đến cô ấy!”
Trên gương mặt của tên áo xám nhà họ Lam bỗng nở nụ cười.

“Đó là chuyện đương nhiên.


Đúng lúc này.

Một bóng dáng thong thả đi tới.

“Người dám cướp đoạt lấy công thức điều chế của tôi, phải chết!”
Đúng vậy, đó là Diệp Đông.


“Diệp Đông!”
Sau khi Liên Thục Giai nhìn thấy Diệp Đông, cô lập tức cảm thấy đã có người đáng để tin cậy!
Diệp Đông gật đầu: “Thục Nhiên, anh đến rồi, không ai có thể uy hiếp đến em!”
“Kẻ đã uy hiếp em cũng phải trả giá gấp trăm lần!”
Giọng nói này mạnh mẽ có lực, mang theo khí thế chắc chắn như đinh đóng cột.

Sau khi Liên Thục Giai nghe thấy, trong lòng cô lập tức có cảm giác kiên định đến vô tận, trong ánh mắt cô cũng dâng trào lên vẻ hạnh phúc.

U Ảnh tiên sinh, thân là võ giả cấp bậc Hóa Cảnh Đại tông sư, năng lực quan sát và cảm quan hết sức nhạy bén, đương nhiên ông ấy cũng chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt của Liên Thục Giai.

Trong lòng ông ấy cũng khẽ lắc đầu.

Trong mắt ông ấy, Liên Thục Giai rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ mà thôi! Hoàn toàn là do Diệp Đông đã mê hoặc cô! E rằng ở trong lòng cô, Diệp Đông đã là người không gì mà anh không làm được rồi!
Thế nhưng U Ảnh tiên sinh vẫn lên tiếng.

“Nhóc con, nếu như cậu có thể nhận rõ được tình hình, bây giờ tôi có thể bảo đảm cho cậu, cậu nói lời xin lỗi với ông ta, sau đó giao đơn thuốc ra, tôi cũng tiện thể bảo vệ cậu một lần!”
Trên gương mặt U Ảnh tiên sinh thoáng hiện vẻ bất mãn.

Cẩu thả, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của ông ấy đối với Diệp Đông!
Cho nên, ông ấy có có chút ác cảm với anh.

Thế nhưng.

Đối phương, tên áo xám nhà họ Lam kia, tên gọi là Lam Hoàng.

Ông ta có địa vị rất cao ở nhà họ Lam, thân phận thuộc hàng trưởng lão.

Dù ông ta đến làm khách tại một vài đại gia tộc chân chính, thì cũng đều phải ngồi vào hàng thượng khách.

Thậm chí dù là nhà họ Vạn ở Giang Bắc, ông ta cũng chẳng hề có chút kiêng dè nào.

Giờ phút này, Lam Hoàng cau mày lại, trên người tỏa ra khí lạnh uy nghiêm.

“U Ảnh, tôi thấy thằng nhóc này rất ngông cuồng, cho nên tôi rất khó chịu.

”Tôi nể mặt ông, có thể để cậu ta sống.

Nhưng còn trừng phạt để cảnh cáo thì không thiếu được!”
“Tôi muốn đánh gãy tay chân của cậu ta!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.