Điện Vương Ở Rể

Chương 265: Cho tôi một cốc hồng trà




Nghe thấy mấy lời của Thường Nguyên Khánh, Trần Dũng cũng trợn mắt há hốc mồm.

Vốn dĩ anh ta nói ra lời này chỉ là để hù họa Thường Nguyên Khánh mà thôi.

Thế nhưng không ngờ Thường Nguyên Khánh lại dứt khoát lưu loát, không chút do dự như vậy!

Lúc này.

Một số nhân viên bảo vệ đã tóm lấy Trần Dũng cùng với hai người phụ nữ kia, trực tiếp vác lên rồi ném thẳng ra bên ngoài.

Thấy cảnh này, trong lòng mấy vị phó tổng giám đốc có mặt ở hiện trường cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi!

Bọn họ thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình không làm chuyện gì bất kính hay nói mấy lời vô lễ với Diệp Đông.

Nếu không thì sợ là hiện tại bọn họ sẽ bị chèn ép một cách vô cùng dã man!

Bên ngoài sân bay.

Trần Dũng ngồi liệt trên đất.

“Thường Nguyên Khánh, cái đồ gia chủ ngu nhà ông, chắc chắn là bị cái tên thấp kém Diệp Đông kia lừa rồi…”

“Diệp Đông, tao nhất định sẽ dùng sức mạnh của gia tộc, băng qua thành phố đến đây đè bẹp mày!!!”

Trần Dũng cầm lấy điện thoại định gọi điện thoại cho ba mình là Trần Hoành Viễn.

Thế nhưng.

Trùng hợp làm sao, Trần Hoành Viễn lại vừa khéo gọi điện tới cho Trần Dũng.

“Tiểu Dũng à, hiện tại con vẫn chưa rời khỏi Tịnh Châu phải không?”


“Ba có một chuyện quan trọng cần con ở lại Tịnh Châu xử lý!”

Giờ phút này, giọng nói của Trần Hoành Viễn tràn ngập sự thận trọng.

Trần Dũng hỏi: “Ba, là chuyện quan trọng gì vậy ạ? Con nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành!”

“Có điều hiện tại con bị một tên thấp kém…”

Trần Dũng còn chưa kịp nói hết câu thứ hai thì đã bị Trần Hoành Viễn cắt ngang.

Trần Hoành Viễn hưng phấn nói: “Tiểu Dũng, chắc chắn con sẽ có cách xử lý chuyện này!”

“Dù sao thì con với cậu Đông từng học chung trường cấp ba, con có thể tạo dựng mối quan hệ với cậu ta thông qua quan hệ bạn học cấp ba!”

Sau khi nghe lời này, trong lòng Trần Dũng hơi rung động.

“Ba, cậu Đông mà ba nhắc đến, cậu ta là…”

Trần Dũng nhớ rõ vừa rồi Thường Nguyên Khánh cũng gọi Diệp Đông là “cậu Đông”!

Trần Hoành Viễn lập tức nói: “Chính là Diệp Đông, bạn học cùng trường trung học tư thục quý tộc của con đó!

“Đương nhiên hiện tại không được gọi thẳng cậu ta bằng tên mà chỉ có thể gọi cậu ta là cậu Đông hoặc là ngài Diệp.”

“Nếu chúng ta có thể tạo dựng được mối quan hệ với cậu ta, vậy đồng nghĩa, mấy con kiến như chúng ta đây đã leo lên được một người khổng lồ cao chót vót!”

Trần Dũng lập tức ngây ngốc choáng váng như thể đã bị điện giật!

Anh ta có thể nghe ra được sự hưng phấn và khát khao về tương lai từ người ba Trần Hoành Viễn của mình!

Giờ phút này anh ta cảm thấy trời đất như quay cuồng!

Thậm chí đến hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập, nặng nề, khó khăn!

Trần Hoành Viễn cười nói: “Tiểu Dũng à, con biết cậu Đông đúng không?

“Ba nghe thấy tiếng hít thở của con trở nên dồn dập, chắc chắn là con có cách liên lạc với cậu ta!”

“Nếu con xử lý tốt chuyện này, ba sẽ thưởng cho con một chiếc xe thể thao xịn nhất thế giới…”

Nghe đến đó, cuối cùng Trần Dũng không thể nhịn nổi nữa.

Bấy giờ anh ta mới biết mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp như thế nào!

Địa vị của anh ta trong gia tộc có thể sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!

Thậm chí còn có thể nói, chỉ sợ tiền đồ của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!

Ngay giây phút ấy, anh ta chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trực tiếp ngất đi.

Giờ phút này, Diệp Đông đã ngồi trên máy bay riêng rồi.

Bên trên bầu trời cách mặt đất mấy ngàn dặm cực kỳ yên tĩnh.

“Ngài Diệp, ngài muốn uống gì ạ?”

Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp chân dài mặc váy ngắn bước tới, vừa lễ phép vừa thấp thỏm hỏi,

Dựa theo bảng tên, nữ tiếp viên hàng không này tên là Lâm Tình Lam.

Lâm Tình Lam là nhân viên giỏi nhất của công ty hàng không, lớn lên cực kỳ xinh đẹp.


Vì thế nên cô ta mới có thể được Thường Nguyên Khánh đặc biệt sắp xếp cho phục vụ trên chiếc máy bay tư nhân này.

Đương nhiên Lâm Tình Lam cũng thấy tận mắt tổng giám đốc, các phó tổng giám đốc và cả quản lý của công ty đều phải bận rộn vì chuyến bay đặc biệt!

Đây là điều chưa từng có xưa nay!

Tất cả chỉ là vì người đàn ông ở trước mặt mình!

Thế nên sao Lâm Tình Lam lại không thấp thỏm cho được!

Diệp Đông nói: “Cho tôi một cốc hồng trà!”

Lâm Tình Lam đáp: “Vâng thưa ngài Diệp, xin ngài chờ một lát!”

Cô ta lập tức xoay người đi đến nơi chuyên dùng để pha hồng trà.

Diệp Đông không nhịn được liếc nhìn nữ tiếp viên hàng không này nhiều một chút.

Lâm Tình Lam đúng là rất xinh đẹp

Xét về nhan sắc, thậm chí cô ta còn đứng ngang hàng với Lý Tâm Di, Liên Thục Giai và cả Nam Cung Linh vừa mới đến nữa!

Theo lý thuyết, chắc chắn một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp như vậy sẽ trở thành “con mồi” của rất nhiều người đàn ông.

Hơn nữa, trên thực tế cũng có rất nhiều nữ tiếp viên hàng không rất sẵn lòng được trở thành một con mồi!

Dù sao thì mấy người phụ nữ có chút nhan sắc, ai mà chẳng muốn không cần phải phấn đấu mà vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống, ăn sung mặc sướng chứ!

Nhưng rõ ràng cô gái tên Lâm Tình Lam này lại khác…

Bởi vì Diệp Đông tinh thông y thuật!

Y thuật chú ý đến việc nhìn, nghe, hỏi và sờ, nhờ đó có thể xem được hết thảy mọi thứ!

Mà cô gái tên Lâm Tình Lam này, chắc chắn là một cô gái trong trắng vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ!

Hơn nữa hình như cuộc sống của Lâm Tình Lam còn khá là túng thiếu!

Cô ta không mặc đủ loại hàng hiệu mới mẻ hay đồng hồ, vân vân… giống như những tiếp viên hàng không khác.

Trên tay của Lâm Tình Lam chỉ đeo một cái đồng hồ vô cùng bình thường.

Thậm chí dây đồng hồ bằng da còn hơi bong tróc do đeo thường xuyên!

Không lâu sau.

Lâm Tình Lam bưng một cốc hồng trà bước đến.

“Ngài Diệp, đây là hồng trà mà ngài yêu cầu!”

Lâm Tình Lam vừa thấp thỏm vừa cung kính đưa bằng hai tay cho Diệp Đông.

Diệp Đông gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Thế nhưng.

Ngay lúc anh định nhận lấy cái cốc.

Máy bay đột nhiên lắc lư một chút giống như gặp phải tầng khí nghịch lưu!

Có điều chẳng bao lâu sau, nó đã ổn định trở lại.


Tuy nhiên cái cốc trên tay Lâm Tình Lam lại đổ nghiêng ngả do pha lắc lư này, thậm chí còn có cả mấy cái lá trà rơi xuống người Diệp Đông!

Nhìn thấy một màn, Lâm Tình Lam lập tức cuống cuồng hoảng hốt!

Trước khi cô ta lên máy bay đã bị tổng giám đốc, phó tổng giám đốc và quản lý thay phiên dặn dò phải phục vụ thật tốt, nhất đinh không được mắc sai lầm gì!

Bởi vì địa vị của chàng trai trẻ ở trước mặt này vô cùng tôn quý! Một sự tồn tại giống như rồng!

“Xin lỗi ngài Diệp, xin lỗi, xin lỗi ngài Diệp…”

Hiện tại trong đầu Lâm Tình Lam trống rỗng, chỉ còn lại sự khủng hoảng vô tận!

Cô ta rất cần công việc tiếp viên hàng không này.

Nếu Diệp Đông tức giận, chắc chắn cô ta sẽ bị sa thải!

Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy mà cô luôn mang theo bên mình ra chà lau cho Diệp Đông.

Đồng thời còn nhanh tay nhặt từng mảnh lá vừa rơi xuống quần của Diệp Đông lên nữa…

Diệp Đông đang định nói chuyện, nhưng khi cúi đầu xuống lại thấy được một mảng trắng như tuyết.

Anh ngồi trên ghế nhìn xuống từ trên cao, mà Lâm Tình Lam thì đang ngồi xổm dưới chân của anh, thế nên rất khó mà tránh khỏi…

Diệp Đông cũng không phải là Liễu Hạ Huệ…

Thậm chí huyết mạch của anh còn là thuần dương nên rất khó áp chế.

Mà sau khi Lâm Tình Lam nhặt sạch mấy mảnh lá lên, cô ta chỉ cảm thấy hoảng loạn vô cùng, cô ta nhanh tay lấy khăn giấy thấm hút phần quần bị ướt của Diệp Đông…

Còn lại một nơi cuối cùng vẫn ướt, cô ta cũng vội vàng lau khô.

Cuối cùng thì mấy vệt nước bên ngoài đã bị hút gần hết…

Cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại, thoát ra khỏi trạng thái cực kỳ căng thẳng và tập trung cao độ.

Tuy nhiên, cô ta bỗng phát hiện ra một chuyện!

“A…”

Cô ta vừa thấm nước ở phần háng của Diệp Đông!

- -----------------

Sắp tới mình cùng một tác nam nữa sẽ hoạt động ở nhóm FB

Các bạn độc giả thân thương nếu có thể hãy tham gia nhóm, chúng mình sẽ update truyện hàng ngày

Hoàn toàn free nha, không tốn phí gì cả…

Mong cả nhà ủng hộ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.