Điện Vương Ở Rể

Chương 266: Sẽ rất lo lắng




Lâm Tình Lam bỗng dưng la lên thất thanh.

Mặc dù máy bay riêng này có khả năng cách âm rất tốt.

Thế nhưng khoang nghỉ ngơi dành cho tiếp viên hàng không cách nơi này rất gần.

Hơn nữa, bọn họ luôn sẵn sàng đợi lệnh để bảo đảm nếu như Diệp Đông cần gì thì sẽ có thể thực hiện ngay lập tức!

Bởi vậy mà hai người tiếp viên hàng không đang ngồi trong khoang nghỉ ngơi nghe thấy tiếng thét ngay.

Hai tiếp viên hàng không nọ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhanh chóng đi tới theo phản xạ.

“Ngài Diệp tôn kính, ngài có chuyện gì c ần sai chúng tôi hay sao ạ…”

Cả hai tiếp viên hàng không đều tỏ ra lịch sự và giữ khuôn phép, cung kính hỏi han.

Chẳng qua hai người đang hỏi giữa chừng thì sực nhận ra, chủ nhân của tiếng thét chói tai vừa rồi chính là đồng nghiệp của họ, Lâm Tình Lam!

Hơn nữa, hai người cũng tình cờ nhìn thấy Lâm Tình Lam ngồi xổm trước mặt Diệp Đông, hình như còn đặt tay trên đùi Diệp Đông…

“Xin lỗi ngài Diệp, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay!”

Hai tiếp viên hàng không vội vàng đi ra ngoài.


Rõ ràng các cô đã hiểu lầm.

Còn Lâm Tình Lam thì đỏ bừng cả mặt, giật mình lấy lại tinh thần.

Từ đầu đến cuối, Diệp Đông không hề nói gì mà cũng chẳng làm gì.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, tự cô ta hét lên.

“Ngài Diệp, thật xin lỗi…”

Lâm Tình Lam vội nói.

Diệp Đông cười tươi rói: “Lâm Tình Lam, rõ ràng hồi nãy cô ‘d3 xồm’ tôi mà, bây giờ bị người ta hiểu lầm tôi sàm sỡ cô rồi kìa, tính sao đây?”

Lâm Tình Lam vội vàng nói: “Tôi sẽ giải thích với họ ngay để họ không hiểu lầm nữa thưa ngài Diệp, xin ngài hãy tha thứ cho tôi…”

Cô ta thật sự hoảng sợ.

Dù sao đây chính là vị khách mà ngay cả chủ tịch công ty hàng không của họ cũng phải tiếp đãi một cách khép nép đấy!

Diệp Đông thầm mỉm cười trong bụng, không thể không nói Lâm Tình Lam này đúng là một cô gái đơn thuần.

Cô ta càng giải thích với đồng nghiệp, vậy khác nào càng tô càng đen.

“Không sao, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào máy bay hạ cánh thì gọi tôi nhé!”

Diệp Đông dặn.

Đương nhiên anh cũng không muốn làm một cô gái ngây thơ thế này thấp thỏm không yên làm gì.

Bấy giờ Lâm Tình Lam mới rời khỏi khoang máy bay trong tâm trạng bồn chồn lo lắng.

Diệp Đông thì vận chuyển công pháp để dời sự chú ý của mình sang nơi khác, cố gắng xoa dịu ngọn lửa vừa bùng lên trong bụng.

Trong khoang nghỉ ngơi dành cho tiếp viên hàng không.

“Tiểu Vi, Tiểu Na, thật sự không phải như hai người nghĩ đâu… Tớ chỉ bất cẩn làm đổ trà thôi…”

Bị hai đồng nghiệp bằng ánh mắt ám muội, Lâm Tình Lam không kìm được giải thích.

Tiểu Vi cười nói: “Thôi nào, Tình Lam, cậu không cần giải thích gì đâu, bọn tớ đều hiểu mà.”

“Chẳng phải những tiếp viên hàng không xinh tươi như chúng ta đều mong sẽ tìm được một người đàn ông có tiền, có địa vị làm bến đỗ à?”

“Nếu đối phương vừa trẻ vừa đẹp trai, vậy quá hoàn hảo còn gì!”

Tiểu Na cũng nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tình Lam à, tớ hâm mộ cậu thật đó! Cậu Từ bên Điền Nam cũng thích cậu, theo đuổi cậu, giờ cậu lại có quan hệ với một người tai to mặt lớn như ngài Diệp, nếu tớ là cậu thì thể nào tớ cũng hạnh phúc đến mức ngất xỉu cho mà xem!”


Nói thật thì Lâm Tình Lam đang lo sốt vó cả lên: “Tiểu Na, Tiểu Vi, tớ và cậu Từ kia không có quan hệ gì với nhau cả, tớ cũng không thích người như vậy đâu, hai cậu đừng nói lung tung…”

Cậu Từ tên thật là Từ Viêm, là cậu ấm của một gia tộc hạng hai cấp tỉnh ở Điền Nam.

Từ Viêm và Lâm Tình Lam từng tình cờ gặp nhau, làm quen với nhau trên một chuyến bay nọ, kể từ đó anh ta luôn muốn theo đuổi Lâm Tình Lam, thậm chí còn dùng đủ cách để cô ta đồng ý…

Nói thật Lâm Tình Lam cực kỳ phản cảm với hành động của anh ta, bởi vì cô ta biết thực chất thằng cha Từ Viêm này là một thiếu gia nhà giàu trăng hoa, chỉ biết đùa giỡn với phụ nữ mà thôi…

Tiểu Na cười nói: “Tình Lam, thật ra cậu mới là người biết cách làm đàn ông say đắm đấy! Với địa vị của cậu Từ, cậu ấy có thể chơi đùa với biết bao phụ nữ xinh đẹp, thậm chí còn ôm ấp không ít tiểu thư thiên kim có địa vị, ấy vậy mà cậu ấy chỉ yêu sâu sắc mình cậu. Chủ yếu là vì cậu biết chơi trò lạt mềm buộc chặt, không chiếm được mới là điều gây thương nhớ nhất!”

“Tớ nghĩ địa vị của ngài Diệp có khi ít nhất cũng ngang bằng cậu Từ kia đấy…”

“Tình Lam, cậu phải tìm cơ hội thích hợp làm sao cho hai người họ biết đến sự tồn tại của nhau để họ cạnh tranh với nhau, có vậy họ mới tranh nhau mua đủ thứ dây chuyền, túi xách đắt đỏ cho cậu được…”

Lâm Tình Lam vô cùng sốt ruột, dứt khoát không giải thích nữa.

Cô ta nhớ lại khoảnh khắc ám muội vừa xảy ra giữa mình và Diệp Đông, mặt mày bỗng đỏ như gấc, thậm chí còn hơi nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật với con trai như thế!

Trước giờ cô ta chưa từng nắm tay con trai nữa là!

“Có khi nào ngài Diệp nghĩ mình mê trai nên cố ý làm vậy không…”

Khi suy nghĩ này dâng lên trong lòng, Lâm Tình Lam càng tự trách hơn, vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc đã đến Điền Nam.

Máy bay đã bắt đầu hạ cánh.

Lâm Tình Lam đi vào khoang máy bay.

“Ngài Diệp, đã tới Điền Nam rồi ạ!”

Cô ta nhẹ nhàng đánh thức Diệp Đông.

Vừa rồi Diệp Đông đã nhắm mắt nghỉ ngơi trên máy bay một chốc.

Anh gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Anh trả lời rất lịch sự, tôn trọng phái nữ chứ không hề tỏ ra kiêu căng chút nào, thứ luôn có ở một kẻ quyền uy!

Điều này làm cho trái tim Lâm Tình Lam hẫng một nhịp một cách lạ lùng.

Bản thân Lâm Tình Lam là tiếp viên hàng không, còn bình thường là thành viên của một tổ chức công ích.


Tổ chức công ích này thường giúp đỡ người khác tìm người, vân vân…

Nhân viên ở sân bay cũng biết chuyện này.

Thế nhưng dù sao việc này cũng là hoạt động công ích nên Lâm Tình Lam được phép thông báo tìm người với hành khách trong thời gian làm việc.

Lần này.

Cô ta cũng lấy một tờ thông báo tìm người ra như thường lệ.

“Ngài Diệp, chắc chắn ngài quen biết rất rộng, nếu được thì ngài có thể phân phát thông báo tìm người này không ạ…”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ thông báo tìm người này, sắc mặt Diệp Đông trở nên kỳ lạ.

Bởi vì khuôn mặt in trên tờ thông báo này chính là anh!

Chẳng qua bức ảnh được này chỉ chụp góc nghiêng, còn được chụp lại từ camera theo dõi trên con phố lớn lúc anh rời khỏi Tịnh Châu.

Không thể nhìn rõ người trong ảnh cho lắm nhưng có thể lờ mờ nhận ra là trang phục của anh vào sáu năm trước!

Khổ nỗi bây giờ anh đã có vài nét thay đổi so với trước đây, ảnh chụp lại từ camera theo dõi cũng không rõ nét cho lắm.

Bởi vậy mà có lẽ trừ bản thân Diệp Đông và người mẹ thân thiết với anh nhất ra thì không còn ai nhận ra được đó là anh nữa!

“Có phải thông báo tìm người này của các cô không được cập nhật lâu lắm rồi không?”

Diệp Đông hỏi.

Lâm Tình Lam gật đầu, thú thật: “Vâng, thật ra đây là tin tức từ sáu năm trước rồi, tổ chức công ích kia của chúng tôi đã giải tán ba năm trước rồi cơ. Tôi cũng vì một vài lý do riêng không tham gia hoạt động công ích nào khác trong hơn một năm qua…”

“Chẳng qua tôi nghĩ mình vẫn nên cố gắng tìm giúp, dù sao thì chắc chắn người nhà sẽ lo lắng cho anh ấy lắm.”

Diệp Đông hơi im lặng.

Anh cũng không ngờ trên đời này còn có một cô gái xa lạ dành tâm huyết để tìm kiếm mình như vậy.

“Không cần tìm nữa đâu, anh ấy đã được tìm thấy rồi!”

Diệp Đông mở miệng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.