Điện Vương Ở Rể

Chương 44: 44: Người Dì Kỳ Lạ




“Diệp Đông, thực sự đó là dì con” Xuân Mai nói.
Sau cuộc điện thoại kia, Diệp Đông quyết định đến thăm mẹ mình để xác nhận chuyện này, Thường Thuận theo Diệp Đông cũng thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Đông gật đầu, đáp: “Mẹ, vậy thì tốt rồi.

Mẹ cảm thấy thế nào?”
Xuân Mai cười cười nói: “Được! Được! Chấn Nam, mẹ theo ý con.”
“Cái thẻ này, con cầm lấy...”
Vừa nói chuyện, Xuân Mai vừa đưa một cái thẻ ngân hàng cho Diệp Đông, Diệp Đông lắc lắc đầu: “Me, mấy năm nay con đi làm cũng kiếm được một ít tiền, mẹ cứ an tâm tĩnh dưỡng!”
Nhìn Diệp Đông có vẻ thoải mái hơn, Xuân Mai cảm thấy yên lòng một chút.
“Ở bên kia, họ có làm khó con không?” Xuân Mai lo lắng.
“Vợ con rất tốt, cô ấy chăm chỉ làm việc hôm nào sẽ đến thăm mẹ.” Diệp Đông lại nói dối.
“Vậy tốt rồi.” Bà cũng thả lỏng một chút.
Vốn họ lẽ ra cũng có cuộc sống sung túc, nhưng vì cha Diệp Đông ra đi đột ngột, bà cũng không thể làm gì hơn cho con mình.
Người em Xuân Thúy của bà thật ra có nhiều lần bà liên hệ, nhưng đều nhận lại là lời từ chối, Diệp Đông bất đắc dĩ đành ở rể.
Người làm mẹ như bà quá mức bất lực rồi.
“Dì con, thật ra cũng đáng thương, cũng không nên quá…nếu được gặp bà ấy đi.” Xuân Mai nhớ đến lúc hai chị em chưa lấy chồng, lại thấy xót xa, cũng không trách em mình.
Diệp Đông cũng hiểu lòng bà, gật đầu xem như đồng ý.
“Mẹ, uống chút nước đi.

Đây là thứ con đặc biệt mua cho mẹ, nghe nói có thể hồi sức nhanh chóng.” Anh tự tay rót một ít nước yến, pha chút nước dược tuyền pha loãng.
“Tốn kém rồi.” Xuân Mai nhìn hộp yến kia, sơ sơ cũng vài chục triệu.
Bà cảm thấy tiếc tiền.
“Mẹ yên tâm, không tốn kém nhiều.


Dù sao cũng không nên uổng phí tấm lòng của con chứ.” Diệp Động bày ra một bộ đáng thương.
“Được, được, mẹ uống.” Xuân Mai cũng uống hết ly ước con trai đưa.
Diệp Đông nắm tay mẹ mình, thăm dò linh lực kia, quả thực chỉ cần pha loãng tương đối sẽ tương thích.
Anh thăm dò một chút đảm bảo không vấn đề mới có thể yên tâm, cũng nghĩ ra cách để cải thiện sức khỏe cho mẹ mình.
“Mẹ nghỉ ngơi chút đi.

Con còn đi làm, mai lại thăm mẹ.

Giữ sức tốt, con chờ mẹ về.” Diệp Đông nắm tay mẹ vỗ vỗ để mẹ yên tâm.
“Con giờ…” Xuân Mai muốn hỏi hiện tại Diệp Đông làm gì.
“Con giờ làm việc ở vườn cây, công việc tốt, lương cao.

Có thể lo cho mẹ.” Anh muốn mẹ mình thật yên tâm.
Sau đó, Diệp Đông đến một cửa tiệm trà cao cấp, anh vẫn luôn ghi nhớ sở thích thích uống trà của Kiều Lượng Nguyên.

Muốn mua ít trà ngon cho ông, dù sao anh cũng cảm nhận sự đáng quý của tình thân, cần trân trọng khi còn có thể.
Tiệm trà Nhã Nhã.
Toàn bộ cửa tiệm được trang trí vô cùng trang nhã, thanh tịnh, màu sắc cổ kính.

Chỉ riêng phần cửa ra vào thôi có lẽ tiêu tốn không ít công sức cùng tiền bạc.

Mà đây cũng là tiệm trà nổi tiếng nhất trong thị trường trà cao cấp ở thành phố Tỉnh.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần mua loại trà gì ạ?” Vừa đi vào trong tiệm, một nhân viên đã nhiệt tình đến chào hỏi anh.
Diệp Đông nói: “Cho tôi xem loại trà thượng hạng cao cấp nhất ở đây.”
Vị nhân viên kia, hơi sững người: “Thưa ngài, loại trà thượng hạng nhất cao cấp ở tiệm là trà Ô Long ướp hương.


Đây là loại trà thượng hạng, giá của nó là sáu trăm triệu một cân.

Ngoài ra, ông chủ của chúng tôi có một quy định đối với loại trà này, chính là không thể chỉ xem mà không mua.

Tức là ngài xem rồi bắt buộc phải mua.

Xin hỏi ngài có thể chấp nhận được không ạ?”
Người nhân viên này, vừa mở miệng đã nói một tràng.
Trà Ô Long ướp hương ở đây vô cùng đặc biệt, giá trị vô cùng cao.

Số lượng vô cùng ít, sản lượng loại trà này trên toàn nước hằng năm cũng không tới ngàn cân.
Ít nhất một nửa trong số đó đã được gửi đến nhiều hộ gia đình lớn hàng đầu quốc gia! Lượng trà được lưu thông trên thế giới nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm trăm cân mà thôi.
Đối với Diệp Đông mà nói anh đương nhiên biết, cũng đã từng uống loại trà này rồi! Đây đúng là cực phẩm trong các loại trà, anh cũng không ngờ rằng cửa tiệm Trân Hiên này vậy mà lại có loại trà này.
Điều này cũng đủ chứng minh tiệm trà Nhã Nhã quả thực xứng với danh hiệu tiệm trà cao cấp.

Quy định xem xong bắt buộc phải mua, Diệp Đông có thể hiểu được.

Bởi vì loại trà cao cấp như thế này thông thường sẽ được bảo quản trong kho lạnh, nếu như để khách hàng xem xong mà lại không mua thì chất lượng của lá trà sẽ bị ảnh hưởng.
“Được, đem ra cho tôi xem xem!” Diệp Đông gật đầu đồng ý.
“Vâng, thưa ngài, mời ngài đi theo tôi!” Người nhân viên nói.
Những người nhân viên khác đứng ở một bên lắc đầu mỉa mai chế giễu.
“Cô xem nhân viên mới kìa, thật ngu ngốc! Quần áo trên người của thằng cha này tổng cộng lại cũng chưa tới sáu triệu! Làm sao lại có thể mua một cân trà với giá sáu trăm triệu được cơ chứ?”.


Ngôn Tình Hài
“Cô ta ngu ngốc mà, lại nghèo khổ, làm gì biết nhìn người.”
“Còn nhớ hôm trước không? Có người nói chắc chắn lấy rồi sao chứ?”
Mấy người nhân viên này cứ thì thầm nói chuyện với nhau một lúc.
Sau đó, cô nhân viên mới kia kia đã dẫn Diệp Đông vào xem loại trà Ô Long ướp hương.

Diệp Đông cũng chỉ nhìn lướt sơ qua thì đã biết là hàng tốt rồi.
“Thưa ngài, tôi xin phép nói với ngài vài câu, ông chủ của chúng tôi còn có một quy định là chỉ cần đã xem thì phải mua ít nhất một cân.

Vừa nãy là sơ sót của tôi quên nói với ngài, tôi có thể đi xin chỉ thị của ông chủ, liệu có thể mua ít nhất là nửa cân thôi được không.” Cô nhân viên nói có chút áy náy.
“Có yêu cầu hạn mức cao nhất trong việc mua trà không?” Diệp Đông hỏi.
Cô ta hơi sửng sốt, còn chưa biết sao lại có người hỏi chuyện này: “Không có, thưa ngài, ngài hỏi vấn đề này để làm gì vậy ạ?”
Diệp Đông khẽ cười: “Loại trà này tôi mua hết!”
Cô ta sau khi nghe thấy lập tức trở nên bối rối.

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Thưa ngài, ở đây tổng cộng là năm cân, cũng tức là ba tỷ...!Ngài chắc chứ ạ?” Ba tỷ đối với cô ta mà nói chính là một cái giá trên trời đó.
“Tôi chắc chắn.

Giúp tôi gói nó lại nhanh đi.” Diệp Đông cười nói.
Lúc này, cô nhân viên có hơi choáng vì hạnh phúc sung sướng! Cô ta đến làm việc ở tiệm trà này cũng đã được một tháng rồi, còn chưa bán được một hóa đơn trà với giá cao như thế này.
Kết quả không ngờ được, vào ngày cuối cùng của tháng lại có được một đơn hàng lớn như vậy.
“Vâng thưa ngài, phiền ngài chờ tôi hơi lâu một chút ạ, bởi cách gói của loại trà này có chút phức tạp ý ạ!” Cô ta vui vẻ nói.
Diệp Đông xua xua tay: “Vậy thì cứ dùng hộp trà bình thường mà gói đi.”
Diệp Đông còn đang muốn về lại biệt thự phía Tây, đương nhiên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Linh lực đang có sự dao động lớn, anh muốn kiểm tra một chút.
Cô nhân viên này làm việc cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng gói xong xuôi hộp trà.
Ngay vào lúc này.

“A!”
Mấy nữ nhân viên của tiệm trà Nhã Nhã đều nhịn không được mà hét lên.
“Cô tin thật sao? Vậy mà cô có thể bán được hết toàn bộ số trà Ô Long ướp hương này rồi sao?”
“Anh ta mua hết sao? Anh ta có đủ ba tỷ luôn à?”
“Cô không thử nhìn xem từ đầu đến chân toàn bộ đồ trên người anh ta còn chưa đến sáu triệu đó!”
Mấy cô gái lúc này cũng vô cùng lo lắng.

Cô nhân viên mới lần này không chỉ cho anh đi vào xem trà Ô Long ướp hương, mà còn gói lại xong xuôi luôn rồi.

Chuyện này lớn rồi!
Nếu như ông chủ giận lên, sợ là bọn họ cũng bị liên lụy đó!
Như Quyên lúc này cũng hơi giật mình.

Cô ấy thực sự không biết cách nhìn những quần áo phụ kiện bên ngoài của một người mà xem họ có tiền hay không.

Bây giờ xem ra, Diệp Đông hình như không phải là người có tiền, có thể không đủ khả năng để mua số trà này.

Nếu lỡ như đúng là như vậy, e rằng chính cô ấy cũng sẽ bị sa thải rồi!
“Đây là thẻ của tôi, mật mã là sáu số sáu.” Diệp Đông không hề để ý tới bọn họ mà đưa thẻ ngân hàng ra.
“Hừ ra vẻ gì chứ? Tôi sẽ gọi bảo vệ lôi anh đi.”
Mấy nữ nhân viên kia nghiến răng nghiến lợi nói, bọn họ thật sự rất sợ bị liên lụy mà trừ lương đó! Cô nhân viên kia, trong lòng hơi do dự nhưng hai tay vẫn nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng rồi quẹt thẻ.

Lúc cô ta bấm mật khẩu, cả hai tay cũng run run.
“Có lẽ lần này…mất việc thật rồi.”
Cô ta thầm nói trong lòng.

Lúc này, con số cuối cùng cũng đã được ấn xong rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.