Điện Vương Ở Rể

Chương 93: Xin Anh Nhận Cho





Lúc này, Thẩm Thiết Ứng cẩn thận từng li từng tí, trong lòng vô cùng tôn kính.

Nhưng ông ta cũng không dám biểu hiện quá mức.
Ông ta nói: “Mời anh đi theo tôi, làm hợp đồng mua nhà!”
Diệp Đông nhìn Thẩm Thiết Ứng thật sâu rồi nói: “Được!”
Lúc này.
Thẩm Thiết Ứng, Thẩm Quang mang theo Diệp Đông và Lý Mỹ Na đi đến phòng dành cho khách VIP.
Trong phòng khách vô cùng xa hoa.

Lại giữ bí mật rất tốt, tất cả đều là thiết kế cách âm.

Thẩm Thiết Ứng mời Diệp Đông và Lý Mỹ Na ngồi xuống.
Sau đó, ông ta tự mình pha trà, bưng đến, đặt xuống bàn trà nhỏ trước mặt hai người.
Thẩm Quang là em họ của Thẩm Thiết Ứng, cũng xem như một cánh tay đắc lực của ông ta, nên mới giao mảng kinh doanh bất động sản béo bở như vậy cho ông ta quản lý.
Thẩm Thiết Ứng làm gia chủ, tất cả những sản nghiệp quan trọng trong gia tộc đều có phòng làm việc riêng của ông ta.
Lần này, ông ta đến công ty bất động sản để thị sát.

Vốn dĩ, Thẩm Quang đang ở phòng làm việc của Thẩm Sơn, vừa báo cáo công việc vừa uống trà.

Đồng thời, Thẩm Thiết Ứng cũng đặc biệt dặn dò Thẩm Quang, nhất định phải tự mình giám sát công việc sửa sang biệt thự số một, còn phải chuẩn bị hai phong cách nội thất…
Thẩm Quang cũng biết căn biệt thự số một để dành cho một người tôn quý nên cũng nghiêm túc ghi nhớ tất cả những chuyện ấy.
Lúc đó, ông ta đã hỏi Thẩm Thiết Ứng, vị quý nhân ấy là ai.
Thẩm Thiết Ứng nói cho ông ta, cho dù chính bản thân mình cũng không có tư cách nhắc đến người đó, nên không thể nào tùy tiện tiết lộ thân phận của vị quý nhân này.
Trong phòng làm việc ở công ty bất động sản có hình ảnh theo dõi từ camera của những khu vực quan trọng tại khu dân cư núi Ngũ Giai.
Đột nhiên Thẩm Thiết Ứng nhìn đến hình ảnh tại đại sảnh của tòa nhà kinh doanh bất động sản, thở không ra hơi.
Thậm chí, Thẩm Thiết Ứng còn mở âm thanh ra nghe…
Sau đó, ông ta vô cùng lo lắng kéo Thẩm Quang, chạy như bay tới.

Thẩm Quang cũng đã nghĩ Thẩm Thiết Ứng muốn dạy dỗ Diệp Đông!
Ai bảo Diệp Đông lại cả gan dám nhòm ngó đến biệt thự số một cơ chứ!
Biệt thự số một chính là món quà Thẩm gia chuẩn bị tặng cho quý nhân cực kì tôn quý!
Nhưng mà…
Đi đến đây, Thẩm Thiết Ứng làm ầm một trận, lại nói muốn bán biệt thự số một cho Diệp Đông.
Thẩm Quang biết, trước kia, trong giới nhà giàu Lục Nam, có ông cụ Ngụy từng bày tỏ muốn mua căn biệt thự số một này.
Ở Lục Nam, ông cụ Ngụy chính là người chỉ cần giậm chân cũng có thể khiến cả thành phố rung chuyển.
Nhưng ông cụ Thẩm lại từ chối khéo.

Chỉ vì muốn giữ lại cho vị quý nhân thần bí kia.
Có thể tưởng tượng được, địa vị của người đó, tôn quý đến nhường nào.

Ít nhất, trong lòng người Thẩm gia, vị quý nhân ấy còn tôn quý hơn cả ông cụ Ngụy – người giàu có bậc nhất Lục Nam.
Nhưng mà.
Giờ đây ông ta nghi ngờ.

Tại sao Thẩm Thiết Ứng lại dễ dàng bán biệt thự số một cho một cậu thanh niên trông có vẻ tùy tiện thế chứ?
Chẳng lẽ vì cái gọi là tiêu chí trung thực mà từ bỏ việc qua lại thân thiết với vị quý nhân kia sao?
Có lẽ vậy!
Ông ta nhìn ra được,
Trên mặt anh họ Thẩm Thiết Ứng – gia chủ Thẩm gia – vô cùng nghiêm nghị, không có một nụ cười.
“Tôi biết rồi!”
“Anh cả muốn nhắc đến nguyên tắc lấy trung thực làm tiêu chí ở trước mặt mọi người! Nên mới nói là muốn bán biệt thự số một cho cậu thanh niên đó!”
“Nhưng bây giờ, e rằng anh ấy phải bàn lại với cậu ta, khuyên cậu ta đổi ý!”
Thẩm Quang suy nghĩ thông suốt, cảm thấy mọi chuyện đã sáng tỏ.
Chuyện liên quan đến công ty bất động sản, lẽ ra mình nên tự cố gắng để giải quyết vấn đề! Không thể để anh cả phải vất vả! Không thể để gia chủ như anh ấy phải hạ mình!
Lúc này, Thẩm Quang đã chuẩn bị tự mình đi khuyên Diệp Đông đổi ý.
“Hai cô cậu…”
Thẩm Quang mới nói được mấy chữ, một giây sau đã run rẩy cả, không nói nên lời.

Bời vì ông ta thấy Thẩm Thiết Ứng quỳ xuống trước mặt hai thanh niên đó.
“Anh Diệp, Thẩm gia dạy dỗ cấp dưới không nghiêm, đã bất kính với anh, đã phạm phải tội lớn.

Xin anh trách phạt!”
Thẩm Thiết Ứng vô cùng cung kính nói.
Nội tâm Thẩm Quang cũng run lên.

Rốt cuộc cậu thanh niên trước mặt này là ai?
Thẩm Thiết Ứng lại trực tiếp lấy danh nghĩa gia tộc để nhận sai, nhận trách phạt.
Ý là ở trong lòng Thẩm Thiết Ứng, toàn bộ Thẩm gia đều phải kính trọng cậu thanh niên này.

Lý Mỹ Na thấy vậy, lập tức đứng lên, đi qua một bên.
Trong lòng cô ấy vô cùng chấn động.
Mặc dù Thẩm Thiết Ứng không biết cô ấy, nhưng cô ấy lại biết thân phận của ông ta.
Thẩm gia là gia tộc hàng đầu tỉnh Lục Nam.
Nhà họ Lý có tầm ảnh hưởng rộng vì y thuật, nhưng thực lực của Thẩm gia lại mạnh hơn nhà họ Lý.
Lý Mỹ Na càng thêm hiểu sâu sắc vì sao ông nội lại muốn mình không tiếc giá nào, kết thân với Diệp Đông.
Diệp Đông vẫn ngồi trên ghế, gương mặt đầy bình tĩnh.

Ông cụ Thẩm – Thẩm Vạn biết mình.

Cũng biết thân phận của mình.
Trước kia lúc mình quay lại Khế Lệ, đã từng liên lạc với Thẩm Vạn.
“Thẩm Vạn đã nói với ông thân phận của tôi sao?”
Diệp Đông nói chuyện, rất bình tĩnh.

Nhưng trong lòng Thẩm Thiết Ứng lại cuồn cuộn như sóng trào.
Ông ta biết, mình nhất định phải trả lời thành thật, còn phải trả lời cẩn thận nữa.

Ông ấy vẫn nhớ mãi câu ông cụ dặn mình lúc trước, mình không có tư cách tùy tiện gặp anh Diệp.
Thẩm Thiết Ứng trả lời đúng sự thật: “Không dám giấu anh Diệp, trước kia tôi cũng chỉ cùng chaa chuẩn bị đón anh thôi, nhưng vì chúng tôi chậm trễ, không thể đón anh được.”
“Trước lúc này, tôi không hề biết đến sự tồn tại của anh.”
“Tôi biết thân phận thật của anh là vì loại trà quý mà cha tôi tập trung chuẩn bị muốn tặng anh bị bán nhầm, chúng tôi xem camera mới phát hiện, hóa ra người mua chính là anh!”
“Khi đó tôi mới biết được thân phận của anh…”
Thẩm Thiết Ứng dừng lại, hít sâu một hơi, nói tiếp:
“Anh Diệp, căn biệt thự số một này, là Thẩm gia đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Xin anh hãy nhận cho.


Đám người kia đã chọc phải anh, tất cả người của công ty bất động sản sẽ bị sa thải hết! Chiu phạt!”
Nghe xong, Diệp Đông hơi giật mình.
Thẩm Vạn đúng là rất có thể giữ bí mật.

Qua chuyện chuẩn bị lá trà và biệt thự này, đủ để anh nhìn ra được, thật ra bọn họ rất để ý.
Thẩm Quang nghe Thẩm Thiết Ứng nói những lời ấy, trong lòng không ngừng co rút.
Rốt cuộc ông ta đã biết cậu thanh niên trước mắt này là ai.

Đây chính là vì khách thần bí vô cùng tôn quý đó!
Sa thải tất cả nhân viên của công ty bất động sản, ngay cả tổng giám đốc công ty là ông ta cũng bị sa thải.
E rằng, Thẩm Thiết Ứng đưa ông ta vào phòng khách VIP này, chỉ vì để ông ta làm một số thủ tục giao nhận biệt thự.

Ông ta cũng chỉ có thể ảm đạm mà lui đi!
Nhưng ông ta không có chút bất mãn nào.

Ngay cả gia chủ cũng phải quỳ xuống nhận sai.

Ông ta bị sa thải thì có là gì chứ!
Lúc này, ông ta không tự chủ được mà đối mặt với Diệp Đông, quỳ một chân phía sau Thẩm Thiết Ứng.
“Bản thân có thể gặp được người tôn quý như vậy, chính là vinh hạnh.”
Thẩm Quang thầm nói trong lòng.
Đồng thời.
Bầu không khí trong phòng cũng vô cùng yên tĩnh, đều đang đợi Diệp Đông xử trí.
“Đã vậy, tôi sẽ nhận căn biệt thự số một đó.”
Diệp Đông nhẹ giọng nói.

Nói tóm lại, Diệp Đông rất thích chỗ đó.

Nên anh nhận!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.