Tủ lạnh nhà Tập Mặc Nhiên ngoài hoa quả và mấy món ăn vặt An An mua về, thì chẳng có đồ gì để nấu cơm. Anh đi lại không tiện, bèn viết một danh sách, ung dung đưa cho người đang đứng ngẩn tò te.
"...Tập Mặc Nhiên, anh thật sự muốn tôi đi mua đồ rồi về nấu hả?"
"Ừ." Tập Mặc Nhiên khẳng định, cúi đầu nhìn xuống chân mình: "Nếu không thì cô nghĩ tôi có thể đi siêu thị mua đồ, rồi đứng một chân nấu cơm hả?"
"Chúng ta có thể ăn ngoài hàng mà." An An định thần lại: "Tôi đã không biết nấu anh lại còn bắt ép? Không làm!"
Cô hùng hùng hổ hổ, thần thái quả quyết tựa hồ tráng sỹ hăm hở cắt máu ăn thề. Tập Mặc Nhiên ra vẻ buồn bã, chống nạng ngồi xuống, uể oải đặt nạng sang một bên, tựa lưng vào sô pha, giơ tay đỡ trán, điệu bộ mệt mỏi.
Toàn bộ quá trình đó, ngoại trừ thở dài một tiếng, anh không nói thêm gì.
An An vốn tưởng anh đã chịu thua, nhưng nhìn điệu bộ này, cô không thể đắc ý nổi nữa, cất giọng đầy lưỡng lự: "Anh... Vậy anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được!" Tập Mặc Nhiên vươn vai, làm bộ cố gắng phấn chấn, gượng cười: "Tình trạng tôi thế này chẳng làm được gì cả, còn khiến cô phải bận tâm chăm sóc, có cơm ăn là tốt rồi."
Rõ ràng anh chỉ nói vài câu khiêm nhường, nhưng An An lại nghe ra ý vị khác. Cô tức thì nhớ tới tình cảnh Tập Mặc Nhiên vì đỡ hộ cô tảng đá mà máu me be bét, mặt mày nhất thời toát đầy vẻ áy náy, giọng nói cũng nhỏ nhẹ dần: "Nếu tôi đã mang tiếng chăm sóc cho anh thì không thể ngày nào cũng bắt anh ăn đồ ăn ngoài được... Tôi đi siêu thị cho, mua mấy thứ này là được chứ gì? Tôi sẽ nhanh chóng nấu cơm cho anh ăn."
Cửa phòng khép lại, Tập Mặc Nhiên ngồi ở sô pha bất thần nhoẻn cười.
Lát sau, An An tức giận đùng đùng vác về hai túi thức ăn to.
Tập Mặc Nhiên nghe tiếng động bèn quay lại nhìn, thấy cô thả phịch túi đồ xuống đất, quắc mắt lườm.
"Sao vậy?"
"Anh nói xem, bác sỹ Tập? Anh cố tình trêu tôi có phải không!" Cô vốn là diễn viên mà lại bị một tên bác sỹ tâm lý diễn trò qua mặt!
An An tới siêu thị, bị danh sách đồ ăn dài dằng dặc làm cho hoa mắt chóng mặt, bấy giờ mới thầm cảm thấy có vấn đề. Trên đường trở về, cuối cùng cô cũng hiểu ra. Anh ta đường đường là bác sỹ tâm lý, sao lại có thể không giỏi cái trò giả vờ giả vịt này? Trước đây có bao giờ thấy anh ta tỏ ra khó chịu, tủi thân bao giờ đâu, sao tự dưng lại tỏ vẻ buồn bã ỉu xìu thế chứ? Rõ ràng anh ta áp dụng "chuyên môn công việc" lên người cô, khiến cô bất chợt thấy áy náy chứ sao!
Tập Mặc Nhiên thản nhiên chống nạng đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi đầu kiểm tra đồ trong túi, rồi bảo: "Mua đủ rồi chứ? Vậy xách vào phòng bếp đi." Nói xong bèn đi thẳng vào trước.
An An tức giận đến nỗi cứ đứng nguyên tại chỗ, Tập Mặc Nhiên thấy vậy, bèn bất đắc dĩ bảo cô: "Tôi nấu, cô giúp, được chưa?"
An An bấy giờ mới trừng anh, xách đồ vào bếp.
Nhưng thực ra, Tập Mặc Nhiên không hề động tay tí nào.
Dưới sự chỉ đạo của anh, cô liên tục rửa rau, rửa nồi, thái rau, chuẩn bị xào. Tập Mặc Nhiên bật bếp gas, rồi vươn tay về phía cô: "Xắn tay áo lên giùm tôi với."
An An đã sớm ngứa mắt với tư thế của anh ta, anh ta đang phải chống nạng bằng một tay, lẽ nào còn định xào rau bằng tay kia? Lỡ đột nhiên ngã xuống thì do anh ta hay là do cô đây?
Rõ ràng anh ta ép cô phải nấu!
An An hung hăng quắc mắt: "Đứng sang một bên!"
Tập Mặc Nhiên nheo mắt cười, thấy cô bực bội, bèn lại gần: "Được, vậy để tôi dạy cô nấu."
"Khỏi cần!" Điệu cười của anh ta thật đáng ghét, An An lạnh lùng liếc mắt, cô vẫn còn biết đổ dầu vào nồi trước, đảo lung tung, đoạn hếch cằm khiêu khích Tập Mặc Nhiên.
Động tác của cô quá nhanh, lửa thì đang để to, Tập Mặc Nhiên dở khóc dở cười, đang định bảo cô cho sớm quá, nào ngờ liền thấy An An co người kêu "oái"... Nồi vẫn chưa khô hẳn, dầu ăn dính nước bắn tung toé ra ngoài.
An An hét toáng lên, Tập Mặc Nhiên nhanh tay tắt bếp, cầm tay cô dí vào vòi nước. Anh bỗng quên mất chân mình đang bị thương, thả nạng ra, còn An An đột nhiên bị anh túm lấy, hơi loạng chạng lao thẳng vào lòng...
Tập Mặc Nhiên đứng bằng một chân không vững, lại bị cô lao vào, người liền liêu xiêu, An An giật mình, lập tức ôm chặt lấy anh. Tập Mặc Nhiên cứ tưởng sẽ bị ngã, thấy cô ôm lấy mình, bèn cũng vớ lấy vai cô, vịn vào nhau mới đứng vững được.
Xong chuyện, hai người họ định thần lại, nhất thời sửng sốt.
Đôi tay mảnh mai của An An ôm chặt lấy eo anh, Tập Mặc Nhiên thì một tay cầm vòi nước, một tay vịn vào vai An An, cơ hồ ôm trọn cô trong lòng.
Tập Mặc Nhiên tỉnh táo lại, anh đưa đôi tay đang đặt bên eo mình lên, ấn xuống làn nước, ngón cái di nhẹ qua mu bàn tay ửng hồng của cô, cất giọng bình thản nhưng đầy ý cười: "Ai bảo dỗi cơ, đúng là trẻ con."
Tay phải anh vẫn đang đặt trên vai cô, An An dù mặt dày hơn người nhưng lực kiềm chế cũng không giỏi bằng bác sỹ Tập. Tư thế này quá mờ ám, cô nhất thời đỏ mặt, nghe câu anh nói cũng thấy khác thường.
An An định thần lại, nhẹ nhàng bảo: "Nếu không sao, vậy để tôi lấy nạng cho anh." Nói rồi, cúi người nhặt chiếc nạng lên, sau đó lại ngông nghênh ra lệnh: "Phòng bếp chật lắm, bệnh nhân như anh vướng víu ghê cơ, hay là anh viết công thức ra đi, tôi tự nấu là được!"
Tập Mặc Nhiên hiền hoà đáp: "Được." Sau đó liền đi ra ngoài.
Dù cho Tập Mặc Nhiên viết vô cùng chi tiết, An An lần đầu xuống bếp cũng không nấu cho ra hồn được.
Có điều mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, nên cắm cúi ăn cơm, dù ngon hay không cũng chẳng quan tâm, cốt no cái bụng.
Lisa không gọi điện thúc giục, An An bèn chẳng màng thế sự, chuyên tâm học nấu cơm, tiến bộ lớn nhất là đã biết nêm nếm đồ ăn.
Buổi trưa, lúc đang nấu cơm, An An bỗng nhận được điện thoại của Tô Thần Thần, mới nói chuyện được vài câu máy lại bị hết pin, cô bèn nhờ Tập Mặc Nhiên trông hộ, về nhà lấy sạc. Ai ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lương Cảnh Phàm đang định gõ cửa nhà mình.
An An tức thì lạnh mặt: "Anh tới làm gì?" Thực ra cô còn muốn hỏi anh làm thế nào mà lên được đây, nhưng nhìn tác phong của anh ta, cô cũng đoán ra đôi chút.
"Sao mấy hôm nay không tới công ty?"
An An châm chọc: "Sao thế? Lương tổng lại còn để tâm tới việc nhân viên của mình đi làm hay không à? Viếng thăm từng nhà một hả?"
Lương Cảnh Phàm nhíu mày: "Em không thể nói năng tử tế hơn được ư?"
"Tử tế kiểu gì?" An An chế giễu cười cợt: "Lễ phép cung kính hả? Sao tôi phải tử tế trước mặt tình cũ chứ?"
Lương Cảnh Phàm toan lên tiếng, bị An An cướp lời: "Có điều trước đây đã từng nói 'hảo hợp hảo tán', tôi cũng không đến mức độ tuyệt tình, chắc anh không đánh người đang cười đấy chứ, Lương tổng?"
"Tất nhiên là không." Lương Cảnh Phàm đanh giọng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "An An, đừng hờn dỗi nữa, em muốn gì, anh cũng sẽ cố gắng thu xếp cho em, thế đã được chưa?"
"Anh tưởng tôi vẫn đang làm mình làm mẩy với anh ư?" An An hừ một tiếng, tức tối: "Lương Cảnh Phàm, tôi không muốn dây dưa mãi chuyện này. Lúc ở Thái Lan tôi đã nói rõ rồi, chúng ta chấm dứt thôi. Tôi không muốn tiếp tục nữa, anh đừng dụ dỗ thêm, vô dụng thôi, tôi không buôn bán lỗ vốn bao giờ đâu."
"Dụ dỗ em? Buôn bán lỗ vốn?" Lương Cảnh Phàm sắt mặt lại, lại gần hỏi: "Em nghĩ anh không nghiêm túc ư?"
"Chứ còn gì nữa." An An đáp hời hợt: "Mà nghiêm túc hay không thì chẳng còn quan trọng nữa, tôi không quan tâm."
Lương Cảnh Phàm giật giật thái dương: "Không quan tâm? Anh vẫn để tâm, vậy mà em đã như thế?"
Đôi mắt anh ta vốn sắc bén, bây giờ càng khí thế bức người, An An nhất thời ngây ra, nhưng định thần rất nhanh. Cô nhìn chằm chằm vào bồn hoa nơi góc tường, nhỏ giọng nói: "Tôi thực sự không quan tâm nữa. Lương Cảnh Phàm, anh tự vấn lương tâm mình xem, giữa tôi và sự nghiệp, khi xảy ra xung đột lợi ích, anh sẽ nghiêng về phía nào? Anh vĩnh viễn sẽ không vì tôi, vì cái gọi là tình yêu mà coi nhẹ sự nghiệp đúng không?"
"Tuy tôi ngu ngốc, nhưng thẳng thắn. Tôi không kiên cường, mạnh mẽ, thậm chí có phần thô lỗ như anh tưởng đâu. Tôi cũng biết yêu, cũng muốn được người ta nâng niu chiều chuộng chứ. Dù rằng tôi cũng muốn gặt hái thành công, nhưng giữa hai thứ đó, tôi chấp nhận coi nhẹ sự nghiệp. Anh thấy đấy, quan niệm của chúng ta trái ngược nhau, căn bản không thể đi chung một con đường."
An An đột nhiên tươi cười rạng rỡ, cất giọng thoải mái: "Anh thấy có đúng không, Lương tổng?"
"Em..." Lương Cảnh Phàm sững sờ, sắc mặt tái nhợt, đang định lên tiếng đáp lại, cánh cửa đằng sau bỗng chợt mở ra.
Tập Mặc Nhiên chống nạng, mặt vô cảm đứng ở cửa, tựa hồ không phát hiện ra Lương Cảnh Phàm, chỉ bình thản gọi An An: "An Quân Duyệt, cô không tắt bếp à? Món cá cháy khét rồi."