Giây phút tình ý nồng nàn, An An ôm vai Tập Mặc Nhiên, ngọt ngào mơ tưởng. Bạn trai mình thường ngày luôn tỏ ra ôn hoà nhã nhặn, lúc "làm" ắt hẳn sẽ rất dịu dàng đây? Hơn nữa anh ấy còn tinh thông tâm lý, hẳn sẽ biết rõ điểm mẫn cảm của cô, để ý tới cảm nhận của cô hơn?
Cứ nghĩ vậy, nội tâm An An dần dần trào dâng niềm vui sướng, cô ngước cao cái cổ thon dài, để mặc đôi môi anh phủ tới tấp, đôi tay thỏa sức vần vò trước bầu ngực mềm mại. Cô rên rỉ, dịu dàng tựa nước, mềm mỏng phối hợp.
Nhưng đến lúc anh bác sỹ nhà mình chính thức tiến vào, An An hối hận muốn khóc.
Mang tiếng học chuyên về tâm lý, bác sỹ Tập đương nhiên nắm rõ vùng nhạy cảm của bạn gái mình. Anh bóp nhẹ cái eo trắng mịn nhỏ nhắn của cô, chậm rãi thăm dò, khiến cô rên lên khe khẽ, tiếp đó anh thong thả tiến vào, chạm tới chỗ sâu nhất trong lòng cô, cảm nhận thấy đôi tay đang đặt trên lưng anh càng bấu chặt hơn thì đột nhiên dừng lại, dịu dàng hỏi: "Sao?"
An An cuối cùng cũng biết được thế nào gọi là "giết người từng chút một", anh ấy biết rõ cô muốn gì, vậy mà cứ ỡm ờ như thế! Anh cố tình dằn vặt cô đây!
"..." An An giương đôi mắt ngấn lệ lườm anh, tay véo chặt da lưng anh, có điều Tập Mặc Nhiên vẫn giả bộ vô tội không hiểu. Cô làm sao có thể chủ động giục anh "nhanh lên" được đây, bèn nỉ non hờn trách: "Tập Mặc Nhiên... Anh muốn chết à!"
Cô vừa dứt lời, Tập Mặc Nhiên bèn ra sức thêm một chút, An An run rẩy cong người lên, Tập Mặc Nhiên tức thì lại chậm rãi, nhè nhẹ ra vào, cúi xuống hôn cô: "Em đang ốm, không nên vận động kịch liệt."
Đáng ghét! Toàn thân An An đang bùng cháy, bí bách, cô toan gào lên chửi, nhưng đầu chợt vụt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ anh ấy đang trừng phạt vì câu nói tục ban nãy của mình!
Tập Mặc Nhiên dõi đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười ngắm nghía cô, An An bực bội liếc anh, thân dưới căng cứng đón lấy anh, cô vòng chân qua hông anh, phối hợp nhịp nhàng, hổn hển uy hiếp: "Tóm lại... Anh có định làm ăn tử tế không hả?"
"Làm cái gì?" Tập Mặc Nhiên khàn giọng cười, đâm mạnh thêm một chút, An An sung sướng rên rỉ, anh bèn nhướn mày hỏi: "...Cái này hả?"
An An bị anh giày vò đến nỗi bứt rứt khôn cùng, thấy anh cứ thản nhiên như không, cô bèn nghiến răng, thầm nhủ là bác sỹ tâm lý, tuy tâm lý vững vàng, nhưng cô không tin cơ thể anh không có nhược điểm nào! An An cố chịu đựng cơn tê dại lan toả toàn thân, cái chân nhỏ đang đặt trên lưng anh bèn miết nhẹ xuống hông, rồi ấn xuống... khiến động tác của người ở trên bỗng chợt mạnh bạo hẳn!
Tập Mặc Nhiên cố tình bỡn cợt để sửa đổi cái tật nói năng thô tục của cô. Nào ngờ cô chợt làm gì đó khiến anh bất thần kích động, suýt chút nữa thì điên cuồng phóng túng.
An An đắc ý cười, cái chân nghịch ngợm tiếp tục di nhẹ, Tập Mặc Nhiên trầm mặc nhìn cô, động tác càng lúc càng chậm lại!
Anh cứ mãi không chịu tiến vào hẳn, ngược lại còn rút ra, chà xát liên tục vào đùi cô. An An bứt rứt không thể chịu nổi nữa, liền nức nở, mắt ngấn lệ, ôm sít lấy hông anh, nũng nịu cầu xin: "Tập ca ca... Em biết lỗi rồi..."
Khoé mắt cô thậm chí còn tuôn ra giọt lệ, Tập Mặc Nhiên tức thì mềm lòng, cúi đầu hôn lên đó, dịu dàng hỏi: "Muốn hả?"
An An chẳng còn tâm trí đâu mà màng đến sĩ diện, cô vội níu lấy vai anh, mơn man yết hầu, tủi thân đáp: "Ừ."
Khó có lúc cô biết điều như vậy, nghe giọng nói mềm mại của cô, anh cũng động lòng, anh cắn lên môi cô, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ai?"
"Tập ca ca..." An An mơ màng đáp, cô cong người đón anh, nức nở van lơn: "Tập ca ca... Mau lên đi..."
Cô yếu đuối khẩn cầu, Tập Mặc Nhiên lúc này cũng khó nhịn nổi nữa, anh nặng giọng chấp nhận, rồi nhanh chóng tiến thẳng vào... Đôi tay căng thẳng đặt trên lưng anh cuối cùng cũng buông lỏng, cô thoả mãn rên rỉ theo tiết tấu của anh...
Để làm tròn trách nhiệm của một bác sỹ tâm lý, thoạt đầu tuy Tập Mặc Nhiên ỷ vào ưu thế nghề nghiệp nhẫn tâm hành hạ An An một hồi, nhưng sau đó cũng thoả mãn cô hai lần liên tiếp. Xong chuyện, An An phiêu diêu chìm đắm trong lòng anh, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần.
Tập Mặc Nhiên phẩy nhẹ sợi tóc vương trên vầng trán dính dấp của cô, dịu dàng hỏi: "Đói bụng không?"
An An nhắm mắt nằm sấp trên người anh, lắc đầu, giây lát sau, cô mở bừng mắt, nào ngờ đúng lúc chạm mắt với anh, anh mỉm cười yên ả, đôi tay đang đặt trên lưng cô siết nhẹ: "Sao vậy?"
An An lắc đầu, rúc vào cổ anh, không nói không rằng.
Một lát sau, cô lại ngẩng lên ngó anh, kìm lặng không đặng, nhỏ giọng hỏi: "Anh không để ý à...?"
Cánh tay đang bấu vào tay anh vô thức chặt thêm, Tập Mặc Nhiên thoạt đầu không rõ, sau nhìn gương mặt ửng hồng của cô thì mới hiểu ra, bèn cười khẽ, ôm chặt cô vào lòng: "Quả nhiên sâu trong lòng vẫn là cô bé truyền thống, giản đơn."
An An thấy anh cười nhẹ thì hơi phiền muộn, song nghe anh nói vậy thì không hiểu rốt cuộc anh có để tâm hay không, bèn ngẩng lên lườm cho một cái.
Tập Mặc Nhiên làm như không thấy, quấn quýt lấy mái tóc mềm như tơ của cô. Thấy cô tỏ ra căng thẳng, bèn nghiêm nghị chân thành hôn phớt lên trán cô.
"Trước khi gặp nhau, những chuyện em từng trải qua trong quá khứ đều là tiền đề dẫn đến hiện tại, nếu không có chúng, liệu rằng anh có yêu em? Những chuyện đã qua, không thể thay đổi, mà cũng không cần phải thay đổi."
Ngữ khí anh đầy vẻ bao dung chân thành, An An liền dịu xuống. Tập Mặc Nhiên cọ cằm lên trán cô, nhỏ giọng bảo: "Còn về chuyện đó, anh chưa bao giờ để ý tới, nhưng có chút bận lòng."
Cảm nhận bóng hồng trong lòng co người lại, anh bèn dỗ dành: "Anh bận lòng là bởi không biết khi xưa em có từng đau đớn, khổ sở, không đành lòng hay không."
Cằm anh vẫn tựa vào trán cô, lúc anh cất tiếng nói chuyện, cảm giác rung động đều đều lan tỏa, khiến lòng cô cũng run rẩy theo. Chưa từng ai hỏi cô liệu có từng khó chịu, không đành lòng hay không.
Song An An đã sớm không đặt nặng những chuyện quá khứ. Qua cơn xúc động, cô bỗng chọc tay vào ngực anh, hầm hừ: "Xem điệu bộ ban nãy của anh, chắc lần đầu tiên tưởng đau muốn chết à!"
Tập Mặc Nhiên cúi đầu cười, sờ trán cô thấy không còn nóng nữa, bèn lau qua mồ hôi rịn cho cô, rồi chế nhạo: "Sớm biết thế này thì đã khỏi cần cho em uống thuốc hạ sốt."
An An nghe vậy thì xấu hổ bực bội cấu mạnh người anh.
*
Mới qua năm mới được vài hôm, ai nấy đều rảnh rỗi. Tập Mặc Nhiên và An An cũng vậy. Ngoại trừ thi thoảng Tập Mặc Nhiên phải về nhà có việc, toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho An An. Tập Mặc Nhiên không muốn cô bị ốm mệt lâu, bèn chăm sóc tỉ mỉ, An An cũng cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, thêm nữa sau cái lần sốt cao đổ nhiều mồ hôi đó, cô cũng mau chóng khỏi hẳn.
Có điều vừa khỏi ốm, ngày nghỉ cũng nhanh chóng kết thúc, nhất là đôi uyên ương đang đắm chìm trong tình ái, chẳng màng thế sự thì thời gian trôi càng mau.
Vài hôm nữa là khai máy bộ "Hồng trần phá", địa điểm quay ở thành phố Y, An An phải có mặt đúng giờ theo đúng hợp đồng, còn Tập Mặc Nhiên cũng bắt đầu tới phòng khám lại, như vậy, hai người họ không thể gặp gỡ hàng ngày nữa.
Bộ "Hồng trần phá" chỉ có ba mươi tập, hơn nữa đạo diễn Từ là người coi trọng cả số lượng lẫn chất lượng, năng suất làm việc cao, các diễn viên từng hợp tác với ông đều nhận xét rằng quá trình làm việc vừa vui vẻ thuận lợi, nhưng cũng vừa lao lực vất vả. Bởi vậy bộ phim võ hiệp này tuy yêu cầu khắt khe, nhưng chắc cũng chỉ tầm ba tháng là hoàn thành.
Có điều ba tháng đối với cặp đôi đang yêu nhau vẫn khá dài.
Đêm trước khi cô đi, Tập Mặc Nhiên giúp cô chuẩn bị hành lý xong, cô bèn nổi cơn thèm khát tựa hồ lang sói bổ nhào vào anh. Sau khi "cơm no rượu say" lại giống hệt con mèo, áp vào người anh mè nheo nũng nịu, khiến Tập Mặc Nhiên nhịn không nổi lại nổi cơn thú tính thêm lần nữa, cô mới mềm nhũn cả người, ngoan ngoãn thủ thà thủ thỉ.
Về nội dung thủ thỉ, đương nhiên là cô đề ra hiệp ước không bình đẳng, ép Tập Mặc Nhiên phải đặt tình yêu lên hàng đầu, bắt anh tới thành phố Y thăm cô.
Bác sỹ Tập bấy giờ vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, và đó cũng là lý do tại sao đêm đó An An nồng nhiệt như vậy. Cô sắp phải đi xa, vậy mà anh lại chẳng có vẻ ủ ê gì cả! Có phải là quá đáng quá rồi không?
Nhưng đến sáng hôm sau, bác sỹ Tập không giữ vẻ bình thản đó được thêm nữa.
Lúc ăn sáng, anh gợi ý đưa cô tới sân bay, nhưng An An nhớ tới nỗi bực tối qua, bèn cắn bánh bao, cất giọng mơ hồ: "Lát nữa Lisa sẽ tới đón em."
Tập Mặc Nhiên khựng lại, nói: "Vậy để anh lái xe đưa em đi."
An An xua tay: "Không cần, công ty có tài xế riêng rồi."
Cốc sữa đậu nành của bác sỹ Tập rốt cuộc còn nguyên một nửa.
Đến lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, An An mới phát giác, tìm được điện thoại thì không thấy kính râm đâu, thấy kính râm rồi lại không biết khăn quàng cổ ở đâu, bấy giờ cô mới hồi tưởng lại, rõ ràng mấy thứ này tối hôm qua đã cùng anh xếp vào, sao bây giờ cứ lạc mất từng món thế này?
"Tập ca ca, lưu luyến em à?" An An đứng ở huyền quan, nheo mắt hất hàm bóp nhẹ cằm anh.
Tập Mặc Nhiên ôm chặt lấy cô, vẻ thản nhiên bay sạch, anh siết eo, dồn cô vào cửa, hôn nồng cháy.
Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, còn có chút cảm giác muốn ngừng mà không được, An An đáp lại nhịp nhàng, quyến luyến ôm lấy lưng anh, vấn vít không rời.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá đám, An An thấy là Lisa gọi tới, bèn ủ rũ, nhưng vẫn phải xách hành lý lên.
Tập Mặc Nhiên giúp cô mang đồ xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy tài xế và Lisa đang chờ.
Lái xe nhanh nhẹn cất hành lý vào cốp, Lisa ngồi trên ghế phụ ngó ra, thấy hai người họ sánh đôi bên nhau thì hơi khó chịu. Tập Mặc Nhiên lịch sự chào hỏi, Lisa dửng dưng đáp lại, lạnh giọng giục An An lên xe.
Hôm nay gió lớn, Tập Mặc Nhiên chỉnh lại khăn quàng cho cô, ôn tồn bảo: "Em lên xe đi, đến nơi nhớ gọi cho anh, dạo này thời tiết bên đó cũng thất thường, nhớ mặc ấm vào, kẻo lại cảm lạnh nữa đấy."
An An gật đầu, vẫy tay tạm biệt anh, toan lên xe, nghĩ thế nào lại quay lại, hôn chụt vào miệng anh một cái, hằm hè: "Anh mà không tới thăm, bao giờ về em sẽ cho anh biết tay!"
Tập Mặc Nhiên bật cười, búng nhẹ trán cô: "Định bắt nạt anh hả."
Đến tận lúc xe chuyển bánh, bóng dáng anh khuất dần sau kính chiếu hậu, An An mới không nhìn theo nữa. Cô sống bao năm trên đời, lần đầu tiên mới cảm nhận được tư vị chia tay lưu luyến.
Nghĩ vậy cô bèn nở nụ cười, rồi mới chú ý tới vẻ mặt lạnh tanh của Lisa, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện không mấy dễ chịu hôm giao thừa, cô nhất thời đanh mặt lại, hỏi: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người ta âu yếm bao giờ à?"
Lisa biến sắc, cất giọng trách cứ: "Giữa chốn công cộng như thế mà không biết giữ hình tượng gì cả, dạo này không có chuyện gì xảy ra nên ngứa ngáy tay chân hả! Phải để ý hơn chứ!"
An An bất mãn cực kỳ, đốp lại: "Em nào có nổi tiếng lẫy lừng đến mức phải lo ngay ngáy như thế! Hơn nữa chuyện này có gì là xấu, bọn em yêu nhau thật lòng cơ mà." Dứt lời bèn nhoẻn cười.
Lisa tức tới nỗi không nói nên lời, lát sau bèn dằn giọng: "Em cũng biết mình không có tiếng tăm gì hả! Cứ mải chơi bời như thế thì cả đời này cũng không thành danh được!"
An An bình thản đáp: "Không thành danh được thì thôi."
"Rốt cuộc em đã quên mất bộ dạng lúc mới vào nghề rồi phải không." Lisa cau có, thất vọng nói: "An An, sớm muộn cũng có ngày em phải hối hận đấy."
An An nhắm mắt lại dưỡng thần, không lên tiếng trả lời.
Đến địa điểm quay, An An mới nhìn thấy nhóm diễn viên chính của bộ phim. Tuy rằng hôm ký hợp đồng, vì tránh mặt Lương Cảnh Phàm, An An không ở lại lâu, nhưng cô cũng biết sơ qua dàn diễn viên chính.
Cô biết Hứa Vận có tham gia, nhưng bắt gặp Mục Nhất Minh, cô chợt ngạc nhiên, cô nhớ rõ trong danh sách làm gì có tên cậu ta!
Tuy dọc đường Lisa vẫn mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng An An cũng không để tâm mấy, bấy giờ cô tự nhiên hỏi chị ta: "Sao Mục Nhất Minh lại tham gia?"
Dạo này cô ít khi để tâm tới chuyện công việc, trước đó Lisa cứ tưởng do cô bị ốm. Giờ vỡ lẽ ra rồi, hễ An An cứ không rõ chuyện gì là Lisa đổ tội ngay cho lý do yêu đương, chị ta nhíu mày nói: "Diễn với ai cũng không hay, đầu óc để đi đâu thế không biết!"
"Vai nam chính vốn do Tiết Thiệu diễn, nhưng anh ta gặp tai nạn nên không tham gia được, đoàn làm phim hiển nhiên phải tìm người thay thế, nhà đầu tư đề cử Mục Nhất Minh với đạo diễn Từ." Nói xong bèn lừ mắt: "Sao phải kinh ngạc thế? Hai người chẳng phải là bạn học còn gì, vừa khéo bồi dưỡng thêm tình cảm."
Trong trí nhớ của An An, lúc tốt nghiệp, Mục Nhất Minh vẫn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không tiếng tăm gì. Nhưng chỉ trong vòng nửa năm, nhờ vai chính một bộ phim truyền hình mà thanh danh bất ngờ nổi như cồn, không chỉ được người trong nghề tán thưởng, mà còn được rất nhiều đạo diễn, giám chế coi trọng.
Sau đó sự nghiệp của cậu ta càng như cá gặp nước, nhờ dung mạo và khí chất hơn người, cộng thêm hình tượng kiên trì miệt mài, càng ngày cậu ta càng nổi tiếng, gặt hái được nhiều giải thưởng tiếng tăm. Tuy không bằng được với tiền bối Tiết Thiệu, nhưng trong mắt công chúng lại được coi là "tiểu thiên vương", thậm chí trong mắt khán giả trẻ, có nhiều người còn chỉ biết Mục Nhất Minh, mà không biết Tiết Thiệu là ai.
Hồi Đại học, An An học cùng lớp với cậu ta. Sau này vào nghề, thi thoảng mới bắt gặp ở những buổi tiệc, bọn họ cũng chào hỏi xã giao, nhưng hiếm khi thổ lộ tâm tình. Lisa biết hai người là bạn cùng lớp, đôi lúc còn muốn cô dựa vào tình bạn trước đây mà nhờ vả cậu ta, nhưng An An thì chỉ thản nhiên coi như không biết.
Hai người họ chính xác là lần đầu tiên hợp tác với nhau qua bộ phim này.
Cậu ta đúng là dứt khoát hơn An An rất nhiều, cả về quyết tâm, thái độ, mục đích của bản thân. Mỗi khi bắt gặp tin tức và poster quảng cáo của Mục Nhất Minh, An An đều nghĩ như vậy.
Có điều hiện giờ nhìn thấy cậu ta, An An chợt nhớ tới câu nói của Tập Mặc Nhiên. Anh bảo anh không để ý tới việc cô còn trong trắng hay không, mà bận lòng về chuyện liệu rằng khi xưa cô có từng đau đớn, khổ sở.
Giờ hồi tưởng lại lần đầu tiên của mình với Mục Nhất Minh, An An mới cảm thấy, đúng là khi đó cô thực sự rất đau.
Con người ta thường có xu hướng muốn quên những chuyện không hay ho gì. Có người trước khi dấn thân vào nghề vẫn luôn chôn sâu những hồi ức ngây thơ trong sạch tít tận đáy lòng, nhưng đến tuổi về già vẫn khó tránh khỏi bồi hồi tưởng nhớ. Có kiểu người trải qua những chuyện dơ bẩn thối nát trong giới, khó lòng thổ lộ, chỉ muốn lãng quên hoàn toàn. Còn có loại người trở nên nổi tiếng, thanh danh lẫy lừng, sống cuộc đời tựa hồ như muôn sao vây quanh trăng sáng, thì thường sẽ lôi chuyện cũ ra để kể cho mọi người nghe.
Chuyện giữa cô và Mục Nhất Minh, chắc chắn không phải kiểu thứ ba. Trước khi đến với Tập Mặc Nhiên, là một ngôi sao mấp mé hạng hai, mỗi khi xuất thần, An An đều không hẳn muốn nhớ tới chuyện quá khứ. Cô thầm nhủ, đến cái ngày cô trở nên nổi tiếng, hưởng cuộc sống rực rỡ xán lạn, những tỳ vết nào trong quá khứ cũng là một phần nhân tố dẫn đến thành công của cô, thế nhưng nói chung thì cô cũng có chuyện không muốn nhắc lại. Nhưng sau này, khi đem lòng yêu Tập Mặc Nhiên, rồi gặp lại Mục Nhất Minh, An An bất thần nghĩ, chưa biết chừng, đoạn hồi ức đó cô cũng có thể kể lại cho Tập Mặc Nhiên.
Hồi đại học, An An và cậu ta ít nhiều để ý đến nhau, thêm vào đó Mục Nhất Minh rất đẹp trai, tính nết tốt, dù là giờ học trên lớp hay giờ thực hành diễn xuất cậu ta đều rất chăm chỉ chịu khó. Nếu không phải cậu ta không có gia thế chống lưng, thì sợ rằng đám con gái theo đuôi cậu ta phải xếp hàng dài cả mấy dãy phố.
Tuy rằng hai người không tiếp xúc nhiều, nhưng ấn tượng về nhau cũng không đến nỗi tệ. Sau này, đến năm thứ tư Đại học, An An thức trắng cả đêm trong ký túc xá, trăn trở về con đường tương lai của mình, cuối cùng xác định chấp nhận đánh đổi, trả giá để đổi lấy cơ hội thành danh.
Hồi ấy tính cách cô vẫn chưa quyết liệt như bây giờ, chỉ đơn giản nghĩ rằng, cái giới giải trí này vốn lắm góc khuất, nhiều chuyện xấu xa, dơ bẩn. Nếu chỉ vì đổi lấy cơ hội mà cứ thế dâng tấm thân trong trắng thuần khiết cho bọn họ thì quả là không cam lòng, cô càng nghĩ mà càng thấy phiền muộn.
Bởi vậy hôm sau cô tìm tới Mục Nhất Minh.
Cách sống của họ tương tự nhau, An An chắc chắn anh ta vẫn còn "zin", quả nhiên sau khi nói rõ mục đích, Mục Nhất Minh liền đỏ mặt, ấp a ấp úng, nhưng quả như An An đoán, anh ta và cô là cùng một kiểu người.
Hai người họ tìm một nhà nghỉ, còn nốc thêm vài chia bia để tăng thêm can đảm. Giờ hồi tưởng lại, An An mơ hồ nhớ vẻ ngây ngô khi ấy của hai người họ. Đứa thì toát mồ hôi đầy người, đứa thì rên rỉ kêu đau liên tục.
Vội vã làm cho xong chuyện, rời khỏi nhà nghỉ, đường ai nấy đi.
Thực tế chứng minh, bọn họ quả giống nhau, đều phải vất vả trăm phương nghìn kế móc nối quan hệ, tạo dựng cơ hội, sau đó hy sinh bản thân để đạt được thành công.
An An vốn biết từ thuở mới quen, rằng chỉ cần nhìn vào đôi mắt Mục Nhất Minh cũng thấy cậu ta là người quyết tâm hơn cô rất nhiều. Cô mà đã không thích, thì sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng Mục Nhất Minh có chí khí hơn cô, nếu không sao cậu ta luôn được các nhà đầu tư nổi tiếng ưu ái đến thế. An An thậm chí còn từng nghĩ tới chuyện, nếu có ả đàn bà nào đòi quan hệ với cô, liệu cô có dám cam tâm tình nguyện hay không. Đáp án không nói cũng biết, cô sẽ trực tiếp nôn thẳng vào mặt kẻ đó.
Song An An hiểu rõ, phải chấp nhận trả giá mới càng nhanh chóng đạt được thành công.
*
Hứa Vận là nữ chính bộ phim, đang tươi cười niềm nở trò chuyện tựa hồ vô cùng thân thiết với Mục Nhất Minh. An An nhìn cô ta sắp dán vào ngực cậu ta đến nơi thì thầm nhủ, chắc dạo này cô ta toàn hầu hạ mấy lão răng vàng đầu hói bụng phệ đây mà.
Mục Nhất Minh nhìn thấy An An thì trái lại khá ung dung, vỗ nhẹ vào vai cô, nói: "Mãi mới thấy chúng ta có cơ hội hợp tác nhỉ." Nói rồi quay sang bảo Hứa Vận: "Trước đây cô ấy là bạn cùng lớp với tôi."
Hứa Vận đã sớm đánh cái lườm sắc lẹm về phía An An, hiển nhiên cô ta vẫn còn nhớ rõ hôm bị An An giật váy xuống. Nghe Mục Nhất Minh nói vậy thì sửng sốt, sau đó bày ra bộ dạng tươi cười, khách sáo nói: "Đúng là khéo thật!"
Hứa Vận đi rồi, An An mới chăm chú dò xét cậu ta, nhướn mày hỏi: "Mục Đại minh tinh tính cách càng ngày càng phóng khoáng nhỉ!" Hồi còn đi học, cậu ta rất ít khi trêu đùa người khác, quả nhiên là càng lâu năm trong nghề, càng nổi tiếng thì càng thay đổi.
Mục Nhất Minh sờ sờ mũi, cười tươi rói: "Thôi đừng trêu tôi nữa, chúng ta học với nhau bốn năm rồi còn không hiểu tính nết nhau ư? Tôi có nói gì khó nghe đâu?"
An An nheo mắt lại: "Sao lại không chứ!"
Từ Chí là một người nôn nóng, thấy diễn viên đã tụ tập đông đủ, ông ta bèn lập tức khai máy.
Quả nhiên là bộ phim của đạo diễn Từ, An An bận tới mức không có thời gian nấu cháo điện thoại với Tập Mặc Nhiên, có lúc quay hai hôm liên tiếp, tính ra được ngủ có 4, 5 tiếng. Tập Mặc Nhiên dặn dò cô để ý tới sức khoẻ, đầu tuần sau anh sẽ tới thăm cô, nhưng do anh có quá nhiều bệnh nhân, nên buổi tối bay đến, sáng sớm hôm sau đã phải bay về.
Nửa tháng vội vội vàng vàng cứ vậy mà trôi qua, dạo đầu Lisa còn ở bên cô hai ngày, nhưng lúc không vừa ý thì nửa câu cũng là nhiều, hai người họ không tranh cãi ầm ĩ thì cũng là mặt lạnh như tiền. Lisa tự nhủ "mắt không thấy tâm không phiền", dứt khoát trở về thành phố H giúp đỡ nghệ sỹ khác.
Thật ra mấy hôm sau khi tới đây, An An lại bị cảm lạnh. Hôm đó nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, ba hôm làm việc liên tục cô đều ngủ không đủ giấc, lại phải thức đêm nhiều, nên vừa về tới khách sạn liền lên cơn sốt. Sau may có Mục Nhất Minh phát hiện ra, giúp cô gọi bác sỹ tới.
Lúc trưa cậu ta đến thăm cô, đúng lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Tập Mặc Nhiên. An An vẫn mè nheo đòi anh đến thăm mình, giọng khàn khàn, ôm chăn thủ thỉ, thi thoảng nhịn không được bật ho ra tiếng. Mục Nhất Minh hơi hoài nghi, liền thấy cô nổi giận vào điện thoại: "Cho anh tức chết đi!", sau đó cúp máy cái rụp, cả người hầm hập như phải bỏng. [/hide]