Điên

Chương 45



Sững sờ giây lát, Tập Mặc Nhiên rốt cuộc mới hiểu ra.

Cô đang mang thai, cô mang thai con của anh, con của bọn họ.

Tập Mặc Nhiên đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng thay đồ, quên hết mọi thứ. Lúc này trong lòng anh đang cảm thấy vui mừng như điên, cực kỳ vui mừng, rốt cuộc thì ông trời đã mỉm cười với anh.

Từ khi nảy sinh bất hoà, hai người họ tựa hồ luôn có thứ gì đó ngăn cách. Tuy rằng anh cố hết sức bù đắp, nhưng gương vỡ lại lành dù sao cũng tồn tại cái khe hở, nên từ lúc đó tới giờ, dù quan hệ của họ càng ngày càng tốt đẹp, nhưng mâu thuẫn ấy không dễ gì bị xoá nhoà, khiến lòng anh luôn thấy bất an. Nhưng có con thì sẽ khác, đứa bé tựa hồ giống như một liều thuốc liền sẹo, giúp bọn họ dần dần gần gũi, tự nhiên hơn nữa, thậm chí có thể khiến dĩ vãng càng lúc càng lùi xa.

Vả lại, trong tình hình hiện nay, một đứa bé có thể khiến An An thuận lợi bước chân vào nhà họ Tập, khiến cha mẹ anh càng thêm xuôi lòng đồng ý.

Do bất hoà với cha mẹ, thêm vào công việc bận rộn, chuyện tình cảm chịu nhiều áp lực, tuy mỗi khi trò chuyện với người khác, anh vẫn tỏ ra hiền hoà lễ độ, nhưng thật ra chẳng hề thấy vui vẻ. Nỗi đau khổ phức tạp luôn xâm chiếm lấy đầu óc anh, khiến anh chưa từng có thời khắc được thả lỏng tinh thần.

Thế nhưng lúc này đây, đôi mắt anh ánh lên vẻ vui sướng và kích động, đôi môi không khỏi vẽ lên nụ cười, ngay cả năm ngón tay cũng bất tri bất giác siết chặt lại.

Chìm đắm hồi lâu trong niềm vui ấy, Tập Mặc Nhiên rốt cuộc mới kiềm chế tâm tình, tìm kiếm di động.

Đối phương tắt máy, Tập Mặc Nhiên đột nhiên bật cười vang. Đúng là lâu lắm rồi anh mới tỏ ra khẩn trương vội vàng như vậy, biết cô đang đi dạo phố còn muốn bảo cô trở về, định khiến phụ nữ có thai bực lên ư?

Tập Mặc Nhiên định thần lại, định tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng trong lòng vẫn vướng bận chuyện quan trọng, nên không thể kiềm chế hẳn được. Anh đành mở di động gọi cho Lô Vi.

Lô Vi bắt máy rất nhanh, cô cất giọng rõ ràng ổn định, xung quanh vắng lặng, không hề giống như đang ở ngoài đường hay là ở cửa hàng quần áo: "Đồng chí Tập Mặc Nhiên, anh tìm tôi có việc gì?"

Tập Mặc Nhiên cất giọng hỏi: "Quân Duyệt có ở cạnh cô không? Cô ấy tắt máy, nhờ cô đưa máy cho cô ấy hộ tôi."

Lô Vi ngây ra giây lát mới phát hiện ra "Quân Duyệt" là ai, chợt kêu lên, hỏi bằng giọng kỳ quái: "Cô ấy có ở chỗ tôi đâu!"

Tập Mặc Nhiên cau mày: "Cô ấy bảo hôm nay đi dạo phố cùng cô mà, cô ấy không đến tìm cô sao?"

"Thế ư! Đúng là tôi có hẹn cô ấy đi dạo phố, nhưng cô ấy có đồng ý đâu! Cô ấy nói cảm thấy hơi mệt nên muốn tới bệnh viện khám, hẹn hôm khác gặp nhau... Ủa, tôi tưởng anh cũng đi cùng cô ấy chứ?... Tập Mặc Nhiên?"

Tập Mặc Nhiên nghe vậy liền thoắt tái mặt, anh nhìn lại tờ giấy xét nghiệm, ngày khám là một tuần trước.

Cô ấy tới bệnh viện... Cô ấy chắc hẳn không muốn giữ lại đứa bé!

Nếu muốn, chẳng phải lúc biết tin, cô ấy nên vui vẻ sao? Nhưng một tuần rồi cô ấy vẫn giấu diếm anh, thậm chí hôm nay còn lừa gạt anh bảo đi dạo phố, nhưng thực chất là tới bệnh viện! Cô đến đó làm gì anh lại không hiểu ư!

Tập Mặc Nhiên tựa hồ phát điên, lao thẳng ra ngoài. Anh đáng lẽ nên hiểu ra ngay chứ, cô ấy biết mình mang thai đứa con của anh, nhưng mấy hôm liền sắc mặt cứ sa sầm lại, rõ ràng cô ấy không muốn có đứa con này!

Một cô gái 25 tuổi phá thai không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng nếu là một ngôi sao 25 tuổi phá thai thì sẽ là chuyện vô cùng to tát. Nhất là khi dạo gần đây An An càng lúc càng nổi tiếng, đám phóng viên luôn rình rập, nếu bị phát hiện ra, chỉ sợ tiếng tăm của cô sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Chính vì lo ngại như vậy, nên hai hôm nay An An sốt ruột liên lạc với bên bệnh viện để sắp xếp tới phá thai. Bác sỹ phụ trách đã ký giấy bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật, làm xong một loạt thủ tục, bác sĩ bèn nói: "Để Tiểu Trương đưa cô tới phòng phẫu thuật, giải phẫu đơn giản lắm, cô không cần lo lắng."

An An ngơ ngẩn nhìn tờ giấy trên bàn, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, lặng lẽ gật đầu.

Bác sỹ thấy cô có vẻ do dự, bèn trầm ngâm giây lát rồi nói: "Nếu cô vẫn phân vân, vậy cứ suy nghĩ kỹ đi, kẻo sau này lại hối hận."

Bệnh viện tư nhân nổi tiếng vốn có cung cách phục vụ rất chu đáo, hành lang bên ngoài phòng làm việc im lặng như tờ, An An hít một hơi thật sau, nhắm nghiền mắt lại, nói: "Không cần, tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Hai người dợm đứng dậy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang tiếng cãi cọ ỏm tỏi, chiếc khay trên bàn tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, leng keng rung nhẹ, có cô y tá liên tục kêu lên: "Anh là ai? Chuyện gì đây? Bảo vệ đâu? Mau giữ anh ta lại!"

Ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng bảo vệ quát lên: "Đứng lại!"

Tiếng hỗn loạn ầm ĩ khiến An An chợt nhíu mày, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói, An An chợt sững người lại, cô tức thì nghe thấy một giọng nói gấp gáp trầm khàn vang lên: "Tôi tìm An Quân Duyệt! Cô ấy đang ở đâu?"

Bác sỹ thấy cô tái mặt, cứ tưởng cô đang sợ hãi vì tình hình trị an ở đây, bèn áy náy nói: "Xin lỗi, để tôi đi xem sao, cô chờ một lát nhé." Nói rồi bèn bước ra ngoài.

An An hơi ngẩn ra, lẳng lặng nghe tiếng ồn ào, không hề nhúc nhích.

Tập Mặc Nhiên lao xe tới bệnh viện như một cơn gió, anh tránh né bảo vệ, chạy lên thẳng tầng 12, đám bảo vệ phía sau hổn hển đuổi theo. Ban nãy anh chỉ nhìn thoáng qua tấm bảng ghi tên các tầng, lên đến nơi liền không biết đường nào mà lần, bèn tóm lấy y tá hỏi xem người ở đâu.

Đám bảo vệ bấy giờ tóm được anh, trong lúc giằng co, bỗng có một bác sỹ xuất hiện, quát lên: "Xảy ra chuyện gì đây? Còn không mau đưa anh ta đi, để ảnh hưởng tới công việc thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Bác sỹ không biết anh là ai, cũng không biết anh có liên quan đến An An, nên nói thẳng toẹt, Tập Mặc Nhiên nghe vậy liền giật mình, cố giãy dụa lên tiếng: "Cô ấy đang ở đây đúng không?"

Bác sỹ cau mày bảo: "Tôi không biết anh đang nhắc đến ai, nhưng anh tự tiện xông vào bệnh viện làm loạn thì phải chịu trách nhiệm..."

Nghe bác sỹ nói vậy, đám bảo vệ liền hơi lỏng tay, Tập Mặc Nhiên thừa dịp cởi tuột áo khoác đang bị bọn họ giữ chặt ra, đẩy mạnh họ về phía sau.

An An bất thình lình bước ra ngoài.

Bác sỹ đã lớn tuổi, ít khi quan tâm tới giới giải trí, nhưng nhóm y tá thì khá trẻ, An An lại đang nổi tiếng, bọn họ nhất thời sinh lòng hiếu kỳ, tần ngần ngó nghiêng.

"Quân Duyệt..."

An An tỏ ra thản nhiên: "Anh đến đây làm gì?"

Cô vừa cất tiếng hỏi, Tập Mặc Nhiên liền định thần lại, anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Em tới bệnh viện làm gì? Muốn bỏ con của chúng ta ư?"

Nghe anh tra hỏi, An An cũng chẳng buồn tìm hiểu tại sao anh lại biết mình mang thai, rõ ràng cô đã lên tinh thần lúc ở phòng làm việc, nét mặt bình thản: "Tôi không muốn giữ lại nó."

"Nhưng đó là con của chúng ta!" Tập Mặc Nhiên tức giận nói: "Em không thèm nói với anh tiếng nào đã đến bệnh viện luôn? Em có biết đứa trẻ này rất quan trọng với chúng ta không?"

"Thế ư?" An An khẽ cười, né tránh đôi mắt đau xót của anh: "Tôi chẳng thấy quan trọng gì sất."

"Sao lại không?" Tập Mặc Nhiên sửng sốt, thấy sắc mặt cô kiên định, bộ dạng không hề để tâm, anh bèn đanh giọng nói: "Đó là con của chúng ta, anh cũng có quyền giữ nó lại hay không."

"Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Chẳng có ràng buộc pháp lý nào hết, anh dựa vào đâu mà bảo có quyền?" An An thấy anh tỏ ra kinh ngạc, bèn không muốn dùng dằng thêm, cô nói to: "Bác sỹ Tôn, bệnh viện của ngài bảo vệ cho sự riêng tư của bệnh nhân thế này à? Cứ để người ta tự tiện xông vào thế ư?"

Rõ ràng là cô không xử lý được vấn đề của mình còn trách ai! Bác sỹ Tôn thầm kêu khổ trong lòng, nhưng vội tỏ ra phẫn nộ: "Mau đưa anh ta xuống, kẻo anh ta lại làm loạn thêm!"

Bảo vệ thấy vậy bèn kéo Tập Mặc Nhiên vào thang máy, Tập Mặc Nhiên nổi trận lôi đình, vừa giãy dụa, vừa muốn túm lấy An An: "Quân Duyệt! Về với anh đi! Về rồi bàn sau!"

Bốn người bảo vệ mà không địch lại nổi một người đàn ông.

Đương lúc giằng co, Tập Mặc Nhiên tưởng chừng vùng ra được, cổ tay lại bị ai đó vặn xéo về đằng sau, đau tới mức cong cả người lại. Nhưng anh không hề nơi lỏng sức lực, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn dán lấy An An: "Quân Duyệt, đó là con của chúng ta, em không thể nhẫn tâm thế được!"

Động tác của người nọ càng lúc càng mạnh, khiến Tập Mặc Nhiên toát hết mồ hôi lạnh, đồng thời bên tai vang lên giọng nói chắc nịch: "Tập Mặc Nhiên, cậu tỉnh táo lại đi."

Đám bảo vệ đã dạt sang một bên từ lâu, người đang giữ lấy anh là một người đàn ông mặc quân phục, mày kiếm mắt sáng, cử chỉ lời nói toát ra vẻ uy nghiêm, đằng sau anh ta còn có một cậu lính cần vụ. Tập Mặc Nhiên khựng lại: "...Anh cả?"

Người đàn ông này chính là anh ruột của Dương Nhược Di, anh họ của Tập Mặc Nhiên - Dương Nghị. Tay anh ta vẫn siết chặt, cau mày nói: "Bệnh viện là nơi mà cậu có thể làm loạn được ư? Cậu im ngay cho tôi!" Vừa nói vừa giương mắt nhìn An An, mặt không cảm xúc: "Mời cô cứ tự nhiên."

Câu này ý tứ rõ ràng, đúng lúc y tá phòng phẫu thuật bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền thoáng dừng chân, sợ hãi bảo bác sỹ Tôn: "Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

An An không đợi bác sỹ Tôn trả lời, liền xoay người bước vào phòng, lạnh giọng nói: "Vậy tiến hành luôn thôi."

Lời vừa dứt, đôi mắt Tập Mặc Nhiên chợt hằn tia máu, anh bất chấp đau đớn, vùng mạnh tới nỗi muốn bổ nhào vào căn phòng đó, khiến Dương Nghị vừa phải vất vả tóm anh lại, vừa rống lên với cậu lính: "Mau giữ lấy nó!"

Hai người quân nhân đương nhiên giữ chặt được anh, Tập Mặc Nhiên trơ mắt nhìn An An nhanh chóng tiến vào phòng, không thể ngăn cản nổi, lòng đau tựa dao cắt, gào lên một tiếng tuyệt vọng và đau đớn: "An Quân Duyệt!"

Từ khi quen biết, Tập Mặc Nhiên luôn có điệu bộ ôn hoà khiêm tốn, lễ độ ôn tồn, bên nhau lâu như vậy, đến bây giờ cô mới nhìn thấy bộ dạng kích động thất thố tới nhường này của anh, dù là cái lần cô tự tử không thành, quyết định tha thứ, anh cũng chỉ ôm chặt lấy cô, lẳng lặng rơi nước mắt.

Tiếng gào thét tan nát cõi lòng xuyên qua hành lang, xộc thẳng vào phòng phẫu thuật. Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, trái ngược hẳn với vẻ tao nhã lịch lãm thường ngày.

Anh đau đớn ư? Hẳn là vậy rồi.

Bác sỹ Tôn thay trang phục, khử trùng xong, cách tấm khẩu trang nhắc nhở cô: "An An, tôi tiêm thuốc tê nhé?"

Chẳng qua chỉ một tiếng đồng hồ, nhưng trong mắt Tập Mặc Nhiên, phảng phất dài như một thế kỷ.

Cuộc giải phẫu tiến hành rất nhanh, sau đó An An được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi một tiếng, sau khi quan sát không có vấn đề gì mới được ra ngoài. Lúc An An từ phòng bệnh ra, cho dù đã được nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, tay đặt ngang bụng, người tinh tường vừa nhìn là phát hiện ra ngay cô vừa làm gì.

Đứa trẻ đã mất, Dương Nghị cũng không ngăn Tập Mặc Nhiên lại nữa. Anh đứng trước mặt cô, thần thái nhợt nhạt, song đôi mắt thâm trầm, vẻ mặt đau xót khó hiểu, khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

An An cũng nhìn anh, mỉm cười: "Tôi vừa mới nổi tiếng, sự nghiệp cũng mới khởi sắc, tiền đồ sáng lạn như vậy, sao có thể vì một đứa bé mà vứt bỏ tất cả?"

Tập Mặc Nhiên đau khổ nói: "...Đứa bé sẽ không gây trở ngại tới sự nghiệp của em."

"Cũng phải, có anh giúp sức, tôi sẽ không ngừng phát triển, dù có thêm đứa bé cũng chẳng ảnh hưởng lắm." An An thẳng thắn đáp lại.

"Vậy vì cớ gì?"

"Tôi tưởng anh rõ rồi chứ."

Tập Mặc Nhiên kích động gào lên: "Anh không biết!"

Nụ cười trên mặt An An càng tươi tắn, thậm chí có phần hả hê: "Anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Có điều nếu anh muốn nghe, tôi cũng chẳng ngại gì mà không giải thích cho rõ ràng."

"Đứa bé quả thực không ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi, thế nhưng vì sao tôi không muốn giữ lại nó? Bởi vì đó là con của anh, tôi không bao giờ muốn mang thai đứa con của anh, Tập Mặc Nhiên ạ. Tôi căm ghét anh còn chưa đủ, sao còn muốn sinh nó ra chứ?"

Tập Mặc Nhiên tức thì loạng choạng. Vì lòng tự tôn bị đả kích, anh mới nhất định tìm cô hỏi cho rõ mọi việc.

Trong lúc chờ đợi cô, bà Tập có gọi tới. Bà cất giọng đau lòng, xỉ vả An An từ trước tới giờ luôn nung nấu lòng hãm hại, bà nói cô bằng lòng ở bên anh chỉ vì mong ước thành danh. Trước đây bà không kể cho anh nghe vì bà muốn anh tự phát hiện ra ý đồ xấu của cô, để anh tự mình trừng trị thích đáng. Thậm chí bà còn bảo, sở dĩ Dương Nghị xuất hiện là vì An An gọi điện tới thông báo cho họ biết, bà cũng không muốn giữ lại đứa cháu này, mà An An thì cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

Nếu những câu này được thốt ra từ trước ngày hôm nay, chắc Tập Mặc Nhiên vẫn tưởng rằng bà Tập muốn gây xích mích, ly gián bọn họ. Nhưng hiện giờ, từng thấy cô kiên quyết bước thẳng vào phòng phẫu thuật, anh mới phát hiện ra, có lẽ từ hôm cầu xin cô tha thứ, tất thảy đều do anh tự làm tự chịu.

"Hoá ra em không hề muốn tha thứ cho anh phải không, Quân Duyệt?"

An An nhìn thẳng vào mắt anh: "Phải. Kẻ khiến tôi phải tự sát, tôi chỉ hận không thể khiến hắn phải bỏ mạng cùng, sao lại đáng giá tha thứ chứ?"

"...Hoá ra em hận anh đến thế." Tập Mặc Nhiên bật cười cay đắng: "Trong nửa năm này, kỳ thực em toàn giả vở vui vẻ, giả vờ yêu anh, giả vờ ở bên anh, có phải không?"

An An nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh nữa: "Phải, ai bảo anh tự xưng là bác sỹ tâm lý mà chẳng hề nhận ra? Chắc do tôi đóng kịch giỏi quá."

Tập Mặc Nhiên không nói thêm gì, lát sau, anh mới cúi đầu xuống, buông giọng nỉ non: "Anh biết rồi, anh xin lỗi, cuối cùng vẫn khiến em phải thất vọng."

Dứt lời liền lặng lẽ xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.