Sau khi ngọn lửa lụi tàn, mặt Khởi La xám ngoét, máu trào ra khỏi miệng như suối, cơ thể dính chặt trên thân dao, nhìn Diệp An, gằn từng câu từng chữ: "Muốn giết tao ư, thế còn chưa đủ đâu."
Vừa nói, ả vung mũi đao về phía trước, đột nhiên quơ đao chém về phía cổ Diệp An.
Diệp An không kịp thu dao lại, bị ả nắm chặt cổ tay.
Khởi La điên dại cười to: "Chết đi, chết với tao nào!"
Mỗi một chữ nói ra, rất nhiều máu trào ra khỏi miệng, làm ướt đẫm cả người ả, vết thương trên người nứt toác, toàn thân bê bết máu.
Mũi đao ập tới, Diệp An không thể không buông dao găm lùi lại, nhưng không thoát được tay của Khởi La.
Khởi La ép tới từng bước, mãng xà biến dị xẹt qua bên cạnh Diệp An như một tia chớp, cắn lấy vai Khởi La, đập thẳng xuống mặt nước.
Sóng nước dâng lên cuồn cuộn, thân thuyền cũng lắc lư theo, Diệp An phải dùng một tay nắm chặt lan can thuyền mới không bị cùng rơi xuống nước.
Khởi La khi chìm khi nổi ở trong nước, không thể sử dụng lửa, mau chóng bị mãng xà biến dị xé xác thành từng mảnh vụn, cuối cùng chìm xuống đáy sông, một màu đỏ thẫm lan rộng trên mặt nước.
Trùng độc như một cơn hồng thủy kinh khủng, cắn nuốt tất cả thuyền buôn nổi trên mặt sông.
Toàn bộ thương nhân và thủy thủ đoàn đều mất mạng, dù là ở lại trên thuyền hay rơi xuống sông, đều không còn lấy một bộ xương.
Đuốc lửa lăn lông lốc trên boong thuyền, có cái bị trùng độc phủ kín tắt ngúm, chỉ còn khói đen lượn lờ, có cái thì đốt cháy dây thừng và lan can, nhanh chóng bùng lên dữ dội, leo dọc lên cột buồm, rồi tràn khắp toàn bộ thân tàu.
Từng chiếc thuyền buôn liên tiếp bốc cháy, lửa lớn hừng hực, nháy mắt nuốt chửng thân tàu, biến thành một quả cầu lửa thật lớn.
Hơn ba mươi thuyền buôn bị đốt cháy, mặt sông ánh lên một màu đỏ rực.
Những thuyền buôn bị lửa bén bị đốt trụi trên mặt sông, cột buồm đổ ngã, ván thuyền trôi nổi trên mặt nước, dây thừng đứt đoạn lềnh bềnh chiếm hết đường sông.
Hàng hóa trên thuyền bị đốt cháy gần hết, những cái chưa bị đốt đều rơi xuống sông, phần lớn đều bị cuốn theo dòng xoáy, hết thùng này đến thùng khác chìm xuống đáy sông ngập bùn.
Có rất nhiều tấm da thú bị đốt trụi lềnh bềnh nổi xung quanh mấy tấm long cốt* bị gãy, ngoài ra còn có một lượng lớn bao tải bị cháy xém.
Không đợi Diệp An thấy rõ bên trong chứa những gì, mặt nước đột nhiên dâng lên những con sóng lớn, xoáy nước liên tục xuất hiện, cuốn hết bao bố, da thú và những hàng hóa không rõ là gì xuống đáy sông.
*long cốt: là bộ phận quan trọng, nằm ở dưới đáy thuyền theo trục dọc, kéo dài từ trước ra sau, đóng vai trò như xương sống của một con thuyền.
Bắt đầu từ trục xương sống này, người ta sẽ gắn vào những mảnh xương sườn (tức là công đà), để hình thành nên bộ khung của con thuyền.
Long cốt chính là điểm tựa để từ đó người ta gắn vào các bộ phận khác, nó còn có tác dụng "chẻ nước", giúp con thuyền tiến thẳng về phía trước thay vì dạt sang hai bên (trích Wikipedia:)
Mùi hương cháy khét tỏa khắp không khí, còn thoang thoảng chút hương thơm, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hơi nước giấu mất, khiến cậu không kịp nhận rõ đó là mùi gì.
Hơn một nửa số tàu bị cháy, số lượng còn sót lại trên mặt nước không quá mười chiếc.
Khoảng cách giữa các thuyền khá xa, chỉ còn chút nữa là có thể thoát khỏi phạm vi truy đuổi của trùng độc.
Trời còn đổ mưa, nên may mắn tránh được đám cháy.
Trên bầu trời còn tiếng vỗ cánh của bọ cánh cứng, đám mây đen lượn vòng quanh mặt nước mấy lần, rồi mới đổi hướng quay trở lại cô đảo, âm thanh vo ve đập cánh xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trùng độc trên thuyền cũng lũ lượt rút đi, hóa thành từng sợi xích dài tràn qua thân thuyền, các chi liên kết nhau trên mặt nước, kết thành từng chiếc cầu nổi, tới như thế nào thì quay về rừng như thế ấy.
Bầu không khí trên thuyền buôn dần yên tĩnh lại, nhưng dưới nước lại rất náo nhiệt.
Từng bầy cá biến dị bị mùi máu tươi hấp dẫn, lục tục kéo tới tập hợp lại.
Bầy cá không chỉ ăn thịt các thành viên thương đội bị chìm xuống sông, mà còn có cả những con trùng độc chưa kịp rời đi.
Thỉnh thoảng có vài con cá biến dị nhảy lên khỏi mặt nước, dùng cơ thể cứng rắn đụng nát cây cầu nổi mà trùng độc dựng lên, nuốt hết những con bị rơi xuống nước.
Trùng độc không ngồi đợi chết, đàn đỉa lớn lao tới, tránh thoát hàm răng và vây cá biến dị, cắn chặt mang cá và phần bụng mềm của chúng.
Mấy con rết biến dị rơi xuống nước vặn vẹo quắn người lại, ngay trước khi bị cá biến dị cắn đứt, hàm răng nhọn hoắt cắm thật sâu vào con mắt kẻ địch.
Bọt sóng dâng trào, cá biến dị và trùng độc xâu xé nhau, ăn và bị ăn, giết và bị giết, lực lượng ngang hàng nhau.
Xét thấy phần lớn trùng độc đã trở lại đảo, số lượng còn sót lại trên sông không nhiều, trận chiến bắt đầu được đẩy nhanh, kết thúc cũng khá lẹ.
Mặt nước mau chóng tĩnh lặng trở lại, bầy cá lại lủi xuống dưới nước, trùng độc cũng biến mất không còn dấu vết.
Đứng tại đầu thuyền, mặc cho nước mưa thấm lạnh cả người, xua đi đau đớn nóng rát, Diệp An vươn tay ra sau lưng ấn xuống, hơi dùng sức một chút, không chịu được hít hà một cái.
Cậu không vội rụt tay lại, mà tiếp tục lần xuống dưới, chắc chắn chỗ đau nhất chỉ bị sưng đỏ chứ không phồng rộp rách da thì mới thở dài nhẹ nhõm.
Cậu không ngại chịu đau, nhưng nếu vết thương bị nhiễm trùng cũng có thể gây chết người.
Trước mắt thì chỉ cần cẩn thận một chút, tình huống đáng lo ngại nhất sẽ không xảy ra.
Diệp An bước trên boong tàu, dưới chân có rất nhiều vũng máu đỏ thẫm, bị nước mưa xối trôi, màu sắc cũng nhạt dần nhưng không biến mất hoàn toàn.
Trùng độc đã nuốt chửng toàn bộ thủy thủ, trên boong thuyền chẳng còn một cái xác nào.
Diệp An đang định đi vào khoang thuyền, chợt thấy có ánh sáng xanh lục lập lòe trên bờ phía xa, từng chấm nhỏ chập chờn đong đưa qua lại, ánh lên những cái bóng màu lục.
Vì trời đã tối dần, cậu không thấy rõ, chỉ có thể kết luận rằng đó là một bầy thú biến dị, còn khá đông.
Ánh sáng xanh tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngay trước khi chúng biến mất hoàn toàn, Diệp An bắt được một cái bóng mờ, một màu trắng bạc được vạch lên giữa bóng đêm, chi tiết này làm cậu nhớ đến lúc đụng phải bầy sói trong đồng tuyết.
"Thôi vậy."
Dù đó đúng là bầy sói, nhưng cách một đoạn sông hung mãnh, cũng sẽ không tạo thành mối uy hiếp quá lớn cho cậu.
Diệp An thu tầm mắt lại, định bụng lục soát khoang tàu.
Một đoàn thuyền lớn như vậy, kiểu gì cũng sẽ có trữ thức ăn và thuốc men.
Cửa khoang thuyền tầng một bị trùng độc phá hỏng, chính giữa bị thủng thành một cái lỗ lớn, phần lớn diện tích xung quanh bị nọc độc ăn mòn.
Diệp An cẩn thận tránh chỗ nọc độc chưa kịp khô, đẩy mở cửa từ chỗ mép, thò đầu nhìn vào, phát hiện ngay trước mặt là một lối đi xuống, dưới chân là một cầu thang gỗ hẹp.
Đường đi xuống khoang đáy rất tối, một mặt cầu thang là mép tường, mặt còn lại thì treo lơ lửng, phải thật cẩn thận không thì bước hụt.
Trên vách có mấy cái rãnh cho người khắc thành, trong rãnh có đóng đinh, có lẽ dùng để gắn đuốc lửa hoặc treo đèn.
Bên dưới cầu thang tối om, không thấy được gì cả, Diệp An không tùy tiện đi xuống mà quay lại boong tàu, định bụng lục soát khoang thuyền và buồng ngủ của thủy thủ, tìm đuốc lửa và dụng cụ nhóm lửa.
Mãng xà biến dị không có hứng lục soát thuyền buôn, nó thè lưỡi đụng vai Diệp An, cơ thể đồ sộ trườn qua boong tàu, trượt khỏi lan can lặn xuống nước, hất tung mặt nước thành bọt sóng khổng lồ.
Sóng nước dâng cao, làm kinh động bầy cá dưới nước.
Bầy cá hoảng hốt chạy trốn, dâng lên từng đợt sóng lớn.
Mãng xà biến dị há to mồm, nuốt trọn hơn hai mươi con cá biến dị giữa dòng nước cuồn cuộn.
Nó quấn lấy một khúc gỗ trôi nổi trên sông, nương nhờ nước sông lạnh lẽo ngâm dịu những vết phỏng trên cơ thể.
Diệp An tìm thấy buồng ngủ của thủy thủ, quả nhiên tìm được mấy cây đuốc và đèn dự phòng, còn có cả túi đựng diêm và đá đánh lửa.
Trong buồng ngủ của thủy thủ nồng nặc một mùi hương khó ngửi, giường ba tầng đặt song song, những vật dụng sinh hoạt đời thường dồn đống lại, vất hết bên vách.
Trên bàn vương vãi nào là dao găm, chìa khoá và thuốc lá, còn có một cây đèn dầu bị đổ ngang và một ván bài poker dở dang dính đầy máu.
Chăn đệm trên giường không nhìn ra được màu sắc ban đầu, khô sần vón cục.
Gối bị rơi trên sàn bị thấm đẫm máu.
Gầm giường có đặt mấy cái hòm gỗ, tất cả đều có khóa.
Diệp An không vội mở ra, mà đi lấy đuốc, rồi cầm túi diêm và chìa khóa trên bàn, rời khỏi buồng.
Tầng hai là khoang riêng của Khởi La, Diệp An không bước vào.
Trước khi đánh nhau, cậu đã từng thấy hai lần, trong đó cực kỳ xa hoa.
Nhưng dù có xa xỉ thế nào, thì chúng cũng không phải là thứ cậu cần nhất.
Diệp An châm đuốc, bước từng bậc dọc theo cầu thang gỗ chật hẹp, đi xuống bên dưới.
Dưới chân vang lên tiếng cót két, tiếng gió gào thét rót vào tai, trên đầu là âm thanh nước mưa đánh lên boong thuyền, Diệp An vô thức thấy căng thẳng, bước chân hơi khựng lại, rồi mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Đi xuống tới cuối cầu thang, quẹo qua khúc ngoặt, Diệp An bị một cánh cửa kim loại cản lại.
Cánh cửa này rất dày, cả nọc độc của trùng độc cũng không thể ăn mòn, chỉ để lại những vết lõm không đồng đều trên bề mặt.
Diệp An cắm đuốc lên vách, nương theo ánh lửa leo lét dò dẫm trên cửa, mau chóng tìm được vị trí chốt khóa.
Cậu móc chùm chìa khóa tìm được trong buồng ngủ của thủy thủ đoàn, thử từng cái một, nhưng khóa vẫn không chuyển động.
Khóa cửa được thiết kế rất khéo, không thể dùng sức phá, Diệp An đành phải trở lại boong thuyền, tiếp tục lục soát từng buồng một.
Tốn công một hồi, cuối cùng cũng tìm được một xâu chìa khóa trong buồng của Ryde, mở được cánh cửa kim loại dưới khoang đáy.
Cạch một tiếng, khóa sắt rơi xuống sàn, vọng khắp khoang đáy.
Diệp An kéo mở cánh cửa, giơ đuốc nhìn vào trong, bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.
Không gian trong khoang đáy rất lớn, không chỉ chứa hơn hai trăm hòm gỗ, mà còn có hàng đống bao tải được xếp sát vách, cao gần hai, ba mét, bao nào cũng đầy ắp, căng phồng lên như muốn thủng cả miệng bao.
Phía trước bao tải chất đống lượng lớn da thú và vải vóc, mỗi loại được buộc thành từng bó, phân loại theo màu sắc.
Nóc khoang treo đầy thịt dị thú đã được tẩm ướp, ngay bên dưới là hàng loạt gia vị chất đầy trong lọ.
Mà thứ càng khiến cậu sửng sốt chính là đủ loại trái cây chất trong khoang, chúng được đựng trong những chiếc sọt cao hơn một mét, được bọc bằng một loại vải trong suốt đặc biệt, trông qua rất tươi mới, hấp dẫn vô cùng.
Mùi thịt muối xộc vào trong chóp mũi, Diệp An bất giác nuốt nước bọt.
Đến tận bây giờ cậu mới nhớ ra, từ lúc đụng phải Khởi La, cậu còn chưa ăn uống qua cái gì.
Cố gắng kiềm chế cơn thèm ăn, Diệp An cạy mở một hòm gỗ, phát hiện bên trong chứa lượng lớn vũ khí, đều là dao găm cực kỳ sắc bén.
Liên tục mở bảy, tám cái hòm ra, trong hòm ngoại trừ dao găm và cung tên, còn có giáo ngắn đã được mài sắc, các công cụ chế tạo tinh xảo, xương thú dị biến đã qua xử lý cùng với các loại hạt biến dị đã được phơi khô và nghiền nát.
Cầm một hạt lên ngửi thử, Diệp An không nhịn được hắt hơi một cái.
Cậu chẳng biết đây là gì cả, bèn vội ném nó trở về, đóng nắp hòm lại.
Sau khi xác định cơ bản trong hòm gỗ chứa những gì, Diệp An mới quay người đi tới vách khoang, ghim một đao vào trong bao tải, tay cảm nhận được sự rắn chắc.
Giây tiếp theo, hạt kê vàng óng tràn ra khỏi bao, như một dòng nước nhỏ róc rách chảy vào lòng bàn tay cậu.
Diệp An gần như không tin vào mắt mình.
Sau khi đến thế giới này, mỗi bữa ăn của cậu đều chỉ có thịt dị thú, để sống sót, cậu thậm chí ăn cả các loài gặm nhấm.
Thân củ và quả thông bầy sóc cho cậu hay nho phát hiện được ở vách đá, là những thứ duy nhất cậu cảm thấy có thể an tâm nuốt vào ngoại trừ thịt dị thú.
Nắm chặt hạt kê trong tay, Diệp An dùng hết sức tự chủ mới không bỏ hết vào miệng nhai sống.
"Ai mà ngờ, ai mà ngờ được..."
Cảm xúc trong lòng bàn tay chân thực đến vậy, Diệp An cứ lẩm bẩm lại những từ mà chính cậu cũng không rõ có nghĩa gì.
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, cắm dao găm lên mặt sàn, hai nắm tay đặt lên trán, hòng muốn trấn tĩnh lại.
Nhưng trái tim lại đập càng lúc càng nhanh, tai ù lên, nỗi kích động và phấn khích dâng trào khó kiềm nổi.
Cậu muốn hét thật to, gào thật lớn, muốn chạy lên boong thuyền ph@t tiết toàn bộ cảm xúc trong lòng, nhưng cuối cùng, tất cả đều bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Diệp An cắn môi thật mạnh, khóe mắt ửng đỏ, nhưng từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Đợi đến khi tâm trạng ổn định trở lại, Diệp An đứng dậy, giơ tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục kiểm tra những bao tải chất chồng bên vách.
Lục được một nửa, đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ truyền vào trong tai.
Diệp An nghiêng đầu yên lặng nghe, hồi lâu sau mới đoán được nơi phát ra tiếng động.
"Đằng sau chỗ này?"
Diệp An thầm nghi ngờ, dịch từng bao tải ra, để lộ một cánh cửa ngầm trên vách khoang.
Trên cửa không gắn khóa, vị trí đặt cửa rất khéo, còn có hàng hóa che khuất, nếu không cẩn thận kiểm tra thì rất khó phát hiện.
Diệp An thử đẩy cạnh cửa mấy lần mới tìm được cách mở cửa.
Két một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, để lộ một buồng phòng u ám tối tăm giấu sâu trong khoang đáy.
Diện tích buồng không lớn, ngang dọc không rộng mấy, chiều cao cũng không đủ, Diệp An phải khom người mới có thể vào được.
Trong buồng có bảy, tám cái hòm nhỏ được đặt ngay ngắn, còn có hai lồng sắt nhốt dị thú, tiếng động phát ra từ trong cái lồng này.
Diệp An không biết dị thú bên trong là loài gì, nương theo ánh lửa chiếu tới thì cảm giác có hơi giống chồn tuyết.
Vì bị nhốt trong buồng tối lâu ngày nên đã yếu tới mức thoi thóp.
Xương của loài chồn tuyết biến dị này là dược liệu rất tốt, lông chồn cũng có giá trị rất cao, nhưng số lượng không nhiều, rất khó bắt sau mùa tuyết.
Khởi La may mắn bắt được vài con, đều nhốt hết vào trong buồng tối, định bỏ đói tới khi nó không còn sức nữa thì mới lột nguyên vẹn lớp lông chồn.
Diệp An mang cái lồng ra khỏi buồng tối, đặt tạm sang một bên, quay lại mở một cái hòm ra, thì thấy trong đó đều là các loại dược phẩm.
Mấy loại thuốc này đều điều chế từ các nguyên liệu quý giá, giá cả đắt đỏ, bình dân trong thành mua không nổi, chỉ có trao tay giữa các đội săn các thành.
Lý do thành Thương Nhân có thể buôn bán phát đạt đến mức như vậy, thậm chí có thể ghé các thành trong mùa mưa mà không bị cản trở đều có liên quan đến những thứ thuốc này.
Những dược sĩ giỏi nhất đều tập trung ở thành Thương Nhân.
Họ không giỏi chiến đấu, mà ngành chế tạo thuốc lại đòi hỏi rất nhiều nguyên liệu, có một số nguyên liệu tiêu tốn xong thậm chí chẳng thu lại được gì.
Chỉ có thành Thương Nhân giàu có mới có thể thỏa mãn được những điều kiện thế này.
Ngày qua ngày, các dược sĩ tiếp tục tập trung tại thành Thương Nhân, khiến cho thành Thương Nhân gần như lũng đoạn thị trường buôn bán dược phẩm.
Đợi đến khi các thành khác nhận ra thì mô hình đã được thiết lập, muốn thay đổi cũng không có cách nào mà làm.
Dưới tình huống này, cho dù là thành Thợ Săn, cũng khó tránh khỏi phải liên hệ với các thuyền buôn này khi thiếu dược phẩm.
Dược phẩm trong buồng tối đã được Khởi La chuẩn bị kỹ càng, đang trên đường gửi đến thành Thiên, thành Hắc và các thành khác.
Giờ đoàn thuyền bị tiêu diệt, chỉ có năm chiếc trốn thoát, chắc chắn sẽ không ghé các thành nữa, khả năng lớn là quay trở lại thành Thương Nhân.
Mùa mưa năm nay, đã báo trước là các thành sẽ không đợi được thuyền buôn, cũng sẽ không nhận được hàng hóa và dược phẩm trên thuyền.
Trước khi xác định rõ tác dụng của mấy loại dược phẩm này, Diệp An không dám dùng bừa bãi, dù rằng cậu đang rất cần thuốc trị thương.
Đóng hòm lại, Diệp An đi ra khỏi buồng, gỡ một miếng thịt muối, xé nhỏ thả vào trong hai cái lồng.
Mấy con chồn tuyết này có thể sống sót được hay không đều phụ thuộc vào chính bản thân chúng.
Lúc chúng ăn, Diệp An lại gỡ thêm một miếng thịt muối, lấy vải bọc hạt kê và năm, sáu quả trái cây, lục tìm lọ muối, rồi đi theo lối cũ trở lại boong thuyền.
Đêm đã khuya, giơ tay cũng không thấy được năm ngón, xung quanh tối đen như mực.
Sau tầng mây vang lên tiếng sấm, bầu trời phương xa có tia chớp bò ngang qua, nháy mắt xé tan bóng tối.
Thân tàu lắc lư trong nước, mãng xà biến dị nâng nửa thân từ trong nước lên, cái đầu to lớn vắt ngang boong tàu, cặp mắt vàng óng lạnh lẽo nở rộ giữa màn đêm.
Xác nhận Diệp An không sao, mãng xà biến dị chìm xuống nước lần nữa, thân hình to lớn phản chiếu một bóng mờ, khiến đàn cá và biến dị thú ở hai bên bờ sông không dám mon men lại gần.
Diệp An xách đồ bước qua boong tàu, qua khỏi buồng ngủ của thủy thủ đoàn, tìm được phòng bếp trên thuyền.
Do trùng độc nên phòng bếp cực kỳ lộn xộn, không còn sót lại bất cứ thứ gì có thể ăn được, may là bếp và nồi niêu xem như vẫn còn nguyên vẹn.
Trong bếp có nhiều củi, không cần phải kiếm thêm.
Vại nước được che bằng ván gỗ, nước bên trong nhìn rất sạch, nhưng Diệp An vẫn không dùng.
Cậu xách xô lên boong thuyền hứng nước mưa, cắt nhỏ thịt muối, rửa sạch hạt kê rồi cho vào nồi nấu.
Nhóm củi đốt lửa, đậy nắp nồi, Diệp An ngồi bên bếp, cầm một quả trái cây, chùi chùi, một hơi cắn gần nửa trái.
Quả nhỏ chưa đến một nắm tay, hình dạng trông giống lê, có vị giòn và ngọt, ngon cực kỳ.
Diệp An ăn một mạch hai trái, cảm giác không khát nữa, nhưng bụng lại đói thêm rồi.
Nước trong nồi bắt đầu sôi lên, bọt trào ra từ mép nắp nồi, mùi cháo quyện với mùi thơm của thịt muối bay ra, mau chóng tràn ngập khắp phòng bếp.
Bọt trào ra càng nhiều, nắp nồi lạch cạch liên tục, cháo kê màu vàng óng trào ra khỏi mép, Diệp An muốn mở nắp nồi ra, quả nhiên bị nóng phỏng tay.
.
ngôn tình hay
Cậu quấn vải vào tay, ngăn nhiệt lại, mới có thể mở nắp nồi ra một cách suôn sẻ.
Cháo kê trong nồi sôi ùng ục, hạt kê vàng óng ánh bọc lấy mấy miếng thịt muối được cắt vụn, hơi nóng dậy lên mùi thơm, làm người nhìn thèm thòm không thôi.
Diệp An không có bát, bèn cầm muỗng gỗ đã rửa tới, mục một muỗng cháo, đưa đến bên mép, thổi thổi, mặc kệ cháo nóng mà cho vào trong miệng.
Cháo kê sền sệt, mềm dẻo, quyện với vị mặn của thịt muối, hương vị vừa đủ, không cần thêm muối.
Diệp An bị nóng đến hít hà, đầu lưỡi hơi rát, nhưng cậu mặc kệ, tiếp tục múc từng muỗng trong nồi cháo cho vào miệng.
Nồi cháo đầy ắp mau chóng thấy đáy, toàn bộ hạt kê bám tại đáy và thành nồi đều bị cậu vét ăn sạch, không lãng phí hạt nào.
Cho hết nguyên một nồi cháo kê vào bụng, cả người Diệp An ấm áp hẳn, trán đổ mồ hôi nóng.
Lúc đợi tiêu cơm, Diệp An đi hứng thêm mấy xô nước mưa, đun sôi rồi đổ vào một thùng gỗ to vừa tìm được, pha thêm với nước lạnh, thử nhiệt độ một chút, rồi thích thú tắm rửa một phen.
Bởi vì trên người có vết thương, cũng rất thích độ ấm của nước, nên Diệp An không dám ngâm người lâu, mau chóng lau khô người, rồi cầm phần trái cây còn lại đi lên khoang tầng hai.
Buồng ngủ của thủy thủ đoàn bị phá hủy gần hết, trong buồng lại bừa bộn, còn có mùi máu tanh, nếu không dọn dẹp thì không thể ngủ được.
Hôm nay cậu thực sự không muốn động nữa, đành phải chọn khoang thuyền của Khởi La.
Trên toàn bộ thuyền buôn này, cũng chỉ có chỗ đó xem như là còn sạch sẽ nguyên vẹn.
Rất nhiều da dị thú được treo và trải trong khoang, có tác dụng sưởi ấm cực tốt.
Diệp An không quen nổi với nguyên một màu đỏ rực thế này, bèn đi xuống khoang đáy ôm mấy bó da dị thú lên, một phần trải lên trên giường, phần khác cuộn lại làm gối nằm.
Đóng chặt cửa khoang, Diệp An tới trước cửa sổ, ngẩng đầu trông ra ngoài khoang thuyền.
Bầu trời u ám, kiểu gì cũng sẽ đổ mưa suốt cả đêm.
Đột nhiên thân thuyền khe khẽ lắc lư, Diệp An ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn, thấy mãng xà biến dị trèo lên trên boong, chầm chậm trườn xuống phía khoang đáy, xem ra đêm nay nó cũng định ngủ trên thuyền.
"Cũng tốt, có thêm bạn."
Diệp An thu hồi ánh mắt, đóng kỹ cửa sổ, nằm bẹp xuống chiếc giường đã được trải kỹ càng, lớp da thú dày mềm lõm xuống, vết bỏng sau lưng cũng không còn quá đau nữa.
Gối da thú cuộn lại hơi cao, Diệp An mạnh tay vỗ bẹp bẹp mấy lần, điều chỉnh độ cao thích hợp, rồi mới nằm xuống lần nữa.
Cậu kéo một tấm da dị thú đắp lên người, mãn nguyện nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc mộng.
Ngoài cửa sổ, mưa trút như thác, nhưng trong khoang thuyền không hề lạnh lẽo chút nào, hiếm có khi nào Diệp An lại được ngủ yên như vậy mà không bị ác mộng ghé thăm.
Trong bóng đêm, ánh sáng xanh lục âm u lại xuất hiện bên bờ song, đó là bầy sói đang đuổi theo đàn hươu.
Trên đường di chuyển, chúng đụng phải cơn lũ, bị kẹt lại tại vùng châu thổ này.
Đàn hươu đã chạy xa, khả năng truy lùng của bầy sói bị mưa lớn gây trở ngại nên giảm đáng kể, khoảng cách hai bên tiếp tục tăng dần, ngay cả khi chúng có thể vượt qua vùng châu thổ này thì cũng khó mà bắt kịp.
Con sói đầu đàn leo lên chỗ cao, nhìn dòng sông chảy xiết phía xa.
Trong trí nhớ của nó, vốn nên có một số lượng lớn nòng nọc mới nở ở quanh đây, năm nào cũng thế.
Nòng nọc dễ bắt hơn cá biến dị, có thể đáp ứng nhu cầu của cả bầy.
Nhưng bầy sói tìm kiếm thật lâu, thậm chí đến cả một cái bóng nòng nọc cũng chẳng thấy đâu.
Lang vương lông bạc vừa thất vọng và phẫn uất, ngẩng cao đầu tru lên.
Bầy sói cũng hưởng ứng thủ lĩnh, tru một tiếng dài.
Trong đêm tối, tiếng tru kinh khủng lan đi rất xa, những loài thú biến dị nháo nhào lẩn trốn, có dân du cư bị khiếp đảm cũng chui vào trong lều, run rẩy lo sợ suốt một đêm, mở to mắt không dám ngủ.
Trái lại thì Diệp An cách đó gần nhất chẳng mảy may bị ảnh hưởng.
Mãng xà biến dị nằm trong khoang đáy, ý chí hùng mạnh bao phủ khắp thuyền, chỉ là một bầy sói mà thôi, còn cách cả một khúc sông chảy xiết, chả việc gì phải sợ.
Bầy sói nán lại bên bờ sông rất lâu, nhưng chung quy không thể xuống nước bắt cá, đành quay đầu tìm thỏ rừng, gà rừng và mấy loài gặm nhấm.
Dù không thể lấp đầy bụng toàn bộ thành viên trong bầy, nhưng ít ra cũng có thể gắng gượng chống đói.
Diệp An ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau tỉnh lại, chỉ muốn vùi mình ngủ trong chăn.
Mở to mắt nhìn nóc khoang, lười biếng ngáp, nhấc một tay đặt lên trán, trong lòng tự đếm đến năm, rồi mạnh bạo xoa mặt hai lần, cắn răng ngồi dậy xuống giường.
Đẩy cửa sổ ra, trời vẫn còn u ám, mưa to như trút nước.
Dòng sông càng lúc càng chảy xiết, mấy chiếc thuyền buôn không có người lái trôi dạt theo dòng sông, có chiếc bị lật giữa đường, bị lôi vào trong xoáy nước, chìm xuống đáy sông.
Diệp An thấy rất tiếc, nhưng đành bó tay.
Một mình cậu không thể vận chuyển được nhiều hàng như vậy trên thuyền được.
Ngay cả khi có cố gắng chuyển xuống được, thì cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Rõ ràng kết quả mà vẫn không kiềm nén được lòng tham thì sẽ khiến cậu chết chắc.
"Đồ trên một con thuyền này là đủ rồi."
Cậu chỉ có một mình, hàng hóa trên thuyền này cũng đủ để cậu dùng trong một thời gian rất dài.
Boong tàu có thể dỡ ra, dựng thành một căn nhà trên đảo.
Trước khi đụng phải Khởi La, Diệp An chỉ muốn dưỡng thương trên đảo, khỏe rồi sẽ rời đi, chưa từng nghĩ đến chuyện định cư.
Sau khi trải qua trận chiến ấy, dần dần làm chủ được năng lực của mình, trong một thời gian ngắn, cậu không muốn phải lang thang, nay đây mai đó nữa.
Đầu tiên là ẩn náu trong đồng tuyết, sau đó là nhà gỗ bên bờ sông, cả đường cậu đều phải chạy trối chết.
Giờ đây, cậu không muốn mình lại mất cả chỗ dừng chân thứ ba nữa.
Còn về việc có thể bị người khác phát hiện hay không, sau khi bị phát hiện thì có kết quả gì, Diệp An đã đặt ra rất nhiều giả thuyết, nhưng nhìn chung thì không khó khăn hơn việc phải đến nơi xa lạ lần nữa.
Diệp An duỗi eo, giơ tay ấn sau lưng, phát hiện vết phỏng đã đỡ rất nhiều.
Cậu nghiêng đầu nhìn từ phía bả vai xuống dưới mới chắc chắn không phải ảo giác, chỗ sưng tấy đang dần trở lại bình thường, chỉ có vết thương nặng nhất chỗ gần xương bả vai và thắt lưng là còn rất rõ.
"Làm việc!"
Diệp An tràn đầy năng lượng, đẩy cửa khoang ra, xuống khoang đáy xách thịt muối và hạt kê ra trước, nấu cho mình một nồi cháo.
Sau khi ăn xong thì đẩy đẩy cái con mãng xà biến dị đi theo cậu đến phòng bếp rồi lại cuộn mình ngủ, gọi nó dậy rồi cố gắng hết sức truyền suy nghĩ của mình sang.
Mãng xà biến dị thè lưỡi đụng Diệp An hai cái, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nó đã ăn no lắm rồi, lại không thích ứng được với nhiệt độ không khí mùa mưa, có thể giữ được trạng thái tỉnh táo thế này đã là tốt lắm rồi.
Đáng nói hơn là chồn tuyết trong lồng nhốt vẫn còn sống, nhưng bị mãng xà biến dị hù sợ mất mật, rúc người lại thành một cục lông trắng như tuyết, dù có đưa thịt muốn tới tận mặt cũng không dám ló đầu ra ăn.
Diệp An không muốn lãng phí thời gian, bèn tìm dụng cụ và vật liệu trong khoang thuyền, nhanh nhẹn lắp ráp một cái xe đẩy hàng, rồi bắc một sợi dây ngang từ mũi tàu vào bờ, treo móc lên để chuyền hàng xuống.
Sau khi thử độ chắc của dây thừng và móc, Diệp An buộc chặt bao tải rồi móc lên, rồi chuyền dọc theo dây thừng đến bên bờ sông.
Cậu cầm cái móc lắc lư trên dây thừng, treo bao tải đựng hạt kê lên để nó tự chuyền xuống, rồi lôi cái móc trở lại, tiếp tục treo thêm thật nhiều bao tải.
Trong lúc cậu bận bịu không ngơi tay, bầy chim thủy sinh gần đài đá khó tránh khỏi bị hoảng sợ, rối rít vỗ cánh bay lên.
Không lâu sau, chúng tham gia cùng nhóm chim mái cho mấy con chim non ăn đang ở trong hang động.
Vì rất nhiều con chim trống bị thủy thủ đoàn do Khởi La lãnh đạo giết nên mấy con chim mái đành phải giúp đỡ nhau, một nhóm ra ngoài săn mồi, nhóm còn lại ở lại trong hang động trôn nom chim non của mình và đồng loại.
Từng bao hạt kê được chuyền đến bên bờ sông thu hút sự chú ý của đàn chim.
Bầy chim thủy sinh mau chóng mất hứng thú, ríu rít bay về phía mặt nước, khép cánh lao vào trong nước bắt cá.
Còn những con chim biến dị có hình dáng giống loài sẻ núi thì lòng vòng quanh bao tải không chịu đi, rõ ràng là rất hứng thú với thứ đồ bên trong.
Mãng xà biến dị đang nằm trên thuyền đột nhiên trườn xuống nước, chậm rãi bơi vào bờ, nửa thân trên nằm trên bãi đã, nửa dưới vẫn ngâm trong nước.
Mí mắt nó mở ra, mắt phải bị thương nên trông hơi đục, còn mắt trái vẫn vàng óng rực rỡ như trước.
Thấy mãng xà biến dị, bầy chim tức khắc bay dạt ra, không dám mon men lại gần nữa.
Diệp An tranh thủ chuyển hết bao hạt kê lên bờ, sau đó móc xe đẩy treo lên.
Bản thân cũng nhảy khỏi thuyền, định bụng mang mấy loại lương thực quý giá về hang động trước, cất giữ thật kỹ.
Đương lúc cậu đổ đầy mồ hôi chất bao tải lên xe, mãng xà biến dị đột nhiên thò đầu qua, nhẹ nhàng cắn cái xe đẩy chứa hơn mười bao hạt kê.
Vì nó cắn vào phần ván gỗ của xe, nên mấy cái túi gạo đều treo lủng lẳng bên mép miệng, trông qua khá là mắc cười.
Diệp An cực kỳ ngạc nhiên mà ngẩng đầu, thử giao tiếp với mãng xà biến dị.
Ý chí của mãng xà biến dị thực sự rất mạnh.
Đầu cậu chỉ có hơi nhức, nhưng không quá đau đớn như hồi trước nữa.
Cảm nhận được cảm xúc của nó, Diệp An giơ tay chạm vào vảy mãng xà biến dị, đợi nó cúi đầu, áp trán lên lớp vảy nơi khóe mắt của nó, lặp lại hai chữ giống nhau: Cảm ơn*.
*nguyên văn của từ này là Tạ tạ (谢谢), dịch ra tiếng việt là cảm ơn, từ này có hai chữ giống nhau nên tác giả mới viết là hai chữ giống nhau
Mãng xà biến dị ngậm lô hàng đầu tiên mang về hang, Diệp An ở lại trên boong tàu tiếp tục làm việc.
Có sự trợ giúp của mãng xà biến dị, cậu chỉ cần chuyền hàng đến bên bờ, còn đoạn từ bờ đến hang động thì không cần lo nữa.
Hàng hóa trên thuyền quá nhiều, Diệp An luôn tay từ sáng đến chập tối mới có thể dỡ hết hàng xuống.
Trời đã nhá nhem tối, Diệp An trượt theo dây vào bên bờ, chặt đứt dây thừng, đặt lồng chứa chồn tuyết sang một bên.
Miệng cậu cắn một quả trái cây, một chân gấp lại ngồi trên hòm, mặc kệ mưa phùn thấm ướt người, vừa nhấm nuốt trái cây, vừa đợi mãng xà biến dị quay lại.
Cùng lúc đó, một chiếc thuyền buồn xuôi dòng trôi xuống hạ du, mắc lại tại một vùng nước cạn.
Một đội săn thú thành Hắc tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy thuyền lớn trong đêm, nhận ra ký hiệu trên thân thuyền, cho rằng đoàn thuyền thành Thương Nhân đi qua vùng châu thổ, bèn tức khắc phái người tới bàn bạc, mong rằng trên thuyền có đồ họ cần.
Phát hiện sau đó khiến đội săn thú trân trối nhìn, cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Trên tàu đúng là có rất nhiều hàng hóa, cũng được bảo quản rất tốt.
Nhưng lùng sục khắp boong và khoang tàu, thậm chí từng ngóc ngách trên tàu, cũng không tìm ra được một bóng người.
Người đâu?
Người đi đâu cả rồi?
"Đội trưởng, chuyện này không bình thường." Một thành viên đội săn thú nói.
"Tôi biết." Đội trưởng ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi dặn dò mọi người vứt hết con mồi đã bắt được, chuyển toàn bộ lương thực, muối và thuốc men trên thuyền, lên xe, "Nhanh lên, cái gì có thể mang được thì mang đi hết, chất đầy hết các xe rồi đốt cái thuyền này!"
"Đốt thuyền?" Mấy đội viên thấy hơi tiếc.
"Đừng có tham quá, nếu để lại con thuyền này thì sẽ gây rắc rối lớn đó." Đội trưởng đội săn thú đáp.
Mặc kệ chuyện gì đã từng xảy ra trên cái thuyền này, cũng không cần quan tâm kẻ ra tay thuộc thế lực nào, mấy người bọn chúng quả thực là được hời rồi.
Nếu mang con thuyền này về thành rồi bị người thành Thương Nhân phát hiện, chọc phải con ả điên Khởi La đó, toàn bộ người trong đội bọn chúng đừng mong sống sót.
Đội trưởng đội săn thú không biết Khởi La đã chết, chỉ chọn phương án mà hắn cho là phù hợp nhất, cưỡng ép thi hành.
Các đội viên không dám cãi lại, bèn nhanh tay lẹ chân chuyển hết hàng trên thuyền xuống.
Mãi đến khi không nhét vào xe được thêm nữa, mới lắp tạm mấy chiếc xe kéo.
Sau đó mới tiếc rẻ ngừng tay lại.
Không phải ngày nào cũng có kiểu buôn bán mà không cần vốn thế này, nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy mà không thể mang đi, bất cứ ai cũng cảm thấy khó chịu.
"Châm lửa."
Đội trưởng đội săn thú hạ lệnh, đội viên mau chóng ném cây đuốc trong tay lên boong tàu.
Không lâu sau, thân thuyền bắt đầu bốc cháy.
Toàn bộ đội viên của thành Hắc đứng canh bên bờ sông đến tận khi thân tàu bị cháy rụi không còn hình dáng ban đầu mới lái xe rời đi.
Chuyện tương tự vẫn tiếp tục xảy ra, mỗi một chiếc thuyền buôn trôi xuôi theo dòng nước, đa phần đều bị dọn sạch rồi đốt trụi.
Đội săn thú cũng vậy, mà dân du cư cũng thế.
Cuối cùng, phàm là đội săn thú hoạt động trong vùng châu thổ đều có tham dự trong đó, kết quả, vừa ra tay là chôn vùi toàn bộ chứng cứ và manh mối, không ai biết những chiếc thuyền này đã đi đâu.
Thành Thương Nhân từng phái người thăm dò, người biết nội tình thì ngậm miệng cả lũ, người không biết thì chẳng thể đưa ra câu trả lời.
Năm chiếc thuyền buồn thoát được khỏi cô đảo trở lại thành, mang về tin tức toàn bộ đoàn thuyền bị trùng độc tấn công, Khởi La đã chết.
Nghe được tin Khởi La đã chết, toàn thành náo động.
Tin tức không kịp phong tỏa, các thế lực khác bắt đầu rục rịch.
Chẳng ai đi truy cứu nguyên nhân hậu quả của chuyện này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cái ghế thành chủ.
Các phe phái bên trong thì muốn trấn áp người khác hòng khống chế toàn bộ thành Thương Nhân, đánh nhau không ngừng.
Mà các thế lực bên ngoài thì liên tục châm dầu vào lửa, muốn làm ngư ông đắc lợi để nuốt trọn miếng thịt mỡ này vào miệng.
Tin tức truyền tới thành Thợ Săn, Tiêu Môn biết chuyện, nghe được đoàn thuyền gặp chuyện bất trắc ở gần cô dảo, bàn tay đang lau chùi trường đao chợt ngừng lại, chăm chú nhìn ánh sáng lấp lánh đang nhảy múa trên sống đao, rơi vào trầm tư hồi lâu.
Lời của editor: Tiêu Môn - chế độ thợ săn: MODE ON!!!.