Diệp An

Chương 38: | Bị tập kích



Bầy hươu di cư từ phương bắc, băng qua rừng rậm và bãi bồi mà các kẻ săn mồi chiếm lĩnh, càng lúc càng có nhiều hươu đực xuất hiện, vọt lên chạy thành hàng ở đằng trước, mấy cái gạc hươu to lớn sắc nhọn như đao, mũi sừng bén ngót.
Đụng trúng thợ săn đang mai phục, đàn hươu không tránh né, mà ỷ vào ưu thế số lượng bầy đàn, như một đội xe tăng đẩy dạt hết mọi thứ sang ngang.
Móng guốc to lớn nện bước băng qua dòng sông, bắn tung tóe những mảng bùn lắng lớn.
Bầy cá giữa sông bị kinh hãi bơi tản đi, con nào trốn chậm hơn chút là bị ngàn vạn móng guốc giẫm nát.
Những con cá sấu biến dị bơi lội quanh quẩn ở chỗ nước cạn, kiên nhẫn chờ cơ hội đến. Bầy hươu không tách ra, nên không có con nào già yếu trong quần thể bị lôi xuống chết chìm dưới nước.
Có mấy con cáo cứ nán lại bên bờ sông, còn có bảy, tám con sói núp trong rừng đá, luôn chú ý tới động tĩnh của cá sấu, đợi lúc đàn hươu bị tập kích rồi rối loạn đội hình, thì có thể thừa dịp mót được chút hời.
Khi bầy hươu còn cách cô đảo một khoảng, bầy sói gấp rút xé nát con trâu, ngốn hết những phần thịt béo bở nhất, bỏ lại xương và phần da dày ở bên bờ sông, rồi tập hợp lại, cùng chạy về phía bắc cô đảo dưới sự dẫn dắt của lang vương. Ở đó có một khu rừng, rễ cây bị ngâm dưới nước nhưng chưa bị mục nát, lẫn trong đó còn có rất nhiều xương thú và đá vụn, vừa hay tiện cho chúng núp vào mai phục.
Bầy hươu chạy dọc theo dòng sông tiến về phía trước, con hươu đực dẫn đầu phát hiện có cá sấu, há mỏ kêu lên, tốc độ cả bầy giảm dần, hơn trăm con hươu đực đi đầu lại đột ngột tăng tốc, phóng thẳng tới vùng nước cạn.
Chúng không phải chỉ có một đàn, mà là tập hợp từ nhiều đàn khác nhau, mùa mưa hằng năm đều cùng di cư, khi mùa khô ngắn ngủi tới thì tạm thời tách ra, tìm bạn đời giao phối tại vùng châu thổ này, đến mùa tuyết sẽ tập hợp lần nữa.
Khi đến được tới vùng châu thổ, trong bầy có rất nhiều nai con*, một vài hươu cái phát ra tín hiệu muốn giao phối, mặc dù đám hươu đực chưa lao vào tranh nhau, nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu nôn nóng.
*thực tế thì trong tiếng việt, hươu, nai và tuần lộc cùng một bộ hươu, nhưng có sự khác nhau về chủng loài, nhưng tính đến hiện tại thì truyện chưa phân biệt sự khác nhau giữa hươu và nai (tuần lộc chưa xuất hiện nên không rõ có ghi rõ sự khác biệt hay không). Tuy nhiên, đôi khi hươu và nai cũng không phân biệt rõ ràng lắm, tính đến hiện tại thì trong truyện cũng không đề cập chi tiết đây là chủng loài nào, nên Ngạn xin phép tự ý đặt từ "hươu" dành cho hươu nai trưởng thành, còn "nai con" là dành cho hươu nai chưa trưởng thành
Nhóm động vật săn mồi đầu tiên rất xui xẻo, chúng cách đàn hươu quá gần, cũng không núp cho kỹ, bị hươu đực phát hiện, thế là trở thành tấm bia cho mấy con hươu đó phát tiết tinh lực thừa.
Cá sấu da dày thịt béo, răng sắc nhọn, nhưng cũng không chịu được mấy trăm con hươu đực đang trong trạng thái nhạy cảm cùng nhào tới.
Bùn lầy bị quấy đục ngầu dòng nước, cá sấu biến dị dài tận năm mét bị sừng hươu cắm hất lên, tứ chi và đuôi ra sức vùng vẫy, lúc rơi xuống mạo hiểm tránh thoát cặp sừng, nhưng vẫn bị chân hươu đạp lên lưng, xương sống gãy ngay tắp lự.
Hươu đực dùng sừng, rồi chân, thận chí cả răng tấn công cá sấu, dù đã có hai con hươu đực bị kéo xuống chết đuối dưới lớp bùn lầy, nhưng cả bầy vẫn thành công ép đàn cá sấu lùi lại, làm chúng không dám tùy tiện đến gần đàn hươu nữa.
Cáo và sói tận mắt chứng kiến trận chiến, bỗng thấy hươu đực xông tới chỗ mình, không dám chính diện đối đầu, đành quay đầu chạy trốn.
Một con cáo vừa mới nhảy xuống khỏi một chỗ cao, cột đá ẩn núp đã bị sừng hươu đâm gãy. Hươu đực vung cổ húc bay con cáo, sừng hươu bén ngót rạch bụng nó, tức thì, máu và nội tạng chảy hết ra đất.
Có thể sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này, không chỉ dựa vào số đông quần thể. Hươu đực dùng hành động thực tế để cảnh cáo đám động vật săn mồi rằng, chúng không dễ trêu đâu.
Con cáo bị húc chết bị vứt trên đất, những con sói và cáo còn lại cũng trốn không thoát. Hươu đực không có hứng thú với xác của chúng, nhưng hươu cái và nai con thì rất thích, rối rít chạy đến gần rừng đá, tranh nhau những mẩu nội tạng, máu thịt và xương cốt vương vãi khắp nơi.
Ánh tà dương lặn phía trời tây, khắp nơi được phủ một màu cam rực rỡ.
Bầy hươu đến gần cô đảo, hươu đực đột nhiên kêu to, quần thể khổng lồ bắt đầu tách ra, lục tục rời khỏi dòng sông, phân tán đến mấy bãi bồi gần đó. Sừng hươu của hươu đực cường tráng hướng ra ngoài, bảo vệ nai con và hươu cái ở giữa, đề phòng đêm xuống nguy hiểm có thể xuất hiện.
Đàn sói núp trong khu rừng, thịt trâu ăn xong vẫn chưa tiêu hóa hết, chúng có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi bóng đêm bao trùm mọi thứ, đợi đến khi phần lớn hươu biến dị thả lỏng cảnh giác, sẽ ra tay với mục tiêu đã chọn lần nữa.
Diệp An vẫn chưa biết bầy hươu đã đến, sau khi mãng xà biến dị trở lại hang động ngầm, cậu vác túi và xẻng trèo lên núi nham thạch, đào hai gốc nho biến dị, định bụng chuyển chúng đến cạnh đầm nước. Thời tiết càng ngày càng nóng, nếu cứ tiếp tục để mấy dây nho này trên núi nham thạch, rất có thể sẽ bị héo chết luôn.
Theo như lời giải thích của Linh Lan thì trong nho biến dị có chứa rất nhiều năng lượng, không đụng tới hạt và cây, chỉ ăn quả đã kết, cũng không có hại gì với cơ thể.
"Chim yến rất thích ăn nho biến dị, có khi còn đút trái cây này cho chim non, giúp chim non mau lớn."
Nhớ tới bầy chim xây tổ trên núi nham thạch, rồi so sánh với chim thủy sinh xây tổ bên bờ sông, Diệp An tin rằng Linh Lan không nói dối. Đã vậy thì bảo quản mấy dây nho này cũng rất là cần thiết.
Diệp An dùng cành cây bắc riêng một cái giàn, vừa tiện cho dây nho lêo lên, vừa tạo được bóng mát bên đầm nước.
Trong lúc dựng giàn nho, Diệp An nhìn xuống đáy hồ lần nữa, theo mực nước giảm dần, nước trong đầm cũng trở nên đục ngầu, chẳng mấy chốc là cạn khô, giống như một khe nứt chất đầy bùn khô. Tảng đá mà cậu có hứng thú bị chôn dưới lớp bùn, muốn đào nó lên, xem chừng cũng phải phí sức một phen.
Linh Lan ngồi dựa cạnh động nham thạch, lấy dao cắt mấy cọng cỏ biến dị, dùng mu bàn tay quẹt mồ hôi chảy xuống trước mắt, cẩn thận tránh cho nhựa cỏ dính vào ngón tay và lòng bàn tay. Kế bên cô đặt bảy, tám cái chén, trong đó là những dược liệu đã qua xử lý, chủ yếu là dùng để điều chế kem chống nắng và thuốc mê.
Trăng treo trên đỉnh, giàn nho cuối cùng cũng dựng xong.
Gió đêm phất qua mặt, không mát tí nào, mà còn oi tới mức khó chịu vô cùng.
Diệp An cởi áo ra, lau sơ mồ hôi bám trên người, trời nóng tới mức ngủ không được, cậu đành châm lửa cầm đuốc rồi mang theo đoản đao, định bụng tới chỗ con suối sau núi múc hai thùng nước, tiện thể tắm nước lạnh luôn.
Tiếng đá vụn loạt soạt dưới chân vang lên rõ ràng trong đem, nghe qua khá là kỳ dị.
Nếu đổi lại là mấy tháng trước, Diệp An tuyệt nhiên không dám ra ngoài vào ban đêm, giờ đây tình hình đã thay đổi, nhưng cậu vẫn đề cao cảnh giác mọi lúc, phải thật cẩn trọng mới là mấu chốt quyết định sống còn.
Con suối nằm trong một hang động dưới chân núi, cửa hang cao hơn ba mét, ăn sâu một đường hình tam giác vào bên trong vách đá. Lòng hang rất rộng rãi, trên vách đá sót lại dấu vết đào bới, khó mà xác định được là do người làm hay do thú biến dị.
Nhiệt độ trong hang giảm xuống rõ rệt, nước suối trong vắt trào ra tạo thành một ao nước hình tròn.
Diệp An đặt thùng gỗ xuống, nằm úp sấp cạnh con suối uống hai ngụm nước, rồi lấy tay vốc nước suối tạt lên mặt và cơ thể, rửa sạch mồ hôi nhớp nháp. Một cảm giác mát lạnh ập đến, xua đi hơi nóng khó chịu, làm cậu thoải mái thở ra một hơi dài.
Nếu có thể, cậu thật muốn ngủ luôn ở đây.
"Nghĩ lắm thật, về sớm chút vậy."
Nơi này không ẩn khuất, ở ngay chân núi, còn có nguồn nước khan hiếm, là một vị trí săn mồi tốt, nhưng để ở thì chỉ có thể nghĩ tới mà thôi, dù mát đến đâu cũng không thể bỏ qua sự an toàn.
Múc đầy thùng gỗ, Diệp An nhấc nó bằng một tay, định bụng trở về theo đường cũ. Nhưng không đợi cậu ra khỏi hang động, một tiếng sói tru bỗng vang lên trong màn đêm, từng đợt rồi lại từng đợt, ớn lạnh cả gáy.
Diệp An để thùng nước lại trong hang, lặng lẽ đến cửa hang, cẩn thận nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng, một con hươu đực đang lao về phía núi nham thạch, đuổi sát sau nó là lang vương lông bạc, và cả bầy sói biến dị nhuốm đầy mùi máu.
Diệp An mau lẹ dập đuốc, xoay người dựa sát vách đá, không muốn chúng phát hiện ra mình.
Hươu đực hoảng sợ chạy bừa, lê cái chân sau bị thương, nhắm thẳng về phía động nham thạch. Hai bên cách nhau càng lúc càng gần, Diệp An có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của hươu đực, phẫn uất, tuyệt vọng, đau đớn, còn có cả khát vọng giết chóc.
Bầy sói chạy theo sau hươu đực, bám sát không rời.
Hươu đực và bầy sói càng lúc càng tới gần, Diệp An biết có tránh cũng không được, bị chặn lại trong động lại càng không an toàn. Cậu đành bỏ lại thùng nước, rút đoản đao lao ra khỏi cửa hang, ngay lúc đột ngột đụng phải hươu đực thì mạo hiểm tránh thoát.
Hú --
Bầy sói tru lên, tiếng tru đầy sự thù địch.
Diệp An xuất hiện quá bất ngờ, bầy sói xem cậu như kẻ đoạt môit của mình, sẵn sàng phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Giữa lúc Diệp An và bầy sói đang giằng co, hươu đực chạy vọt vào trong hang động, không ngờ nó lại húc đổ vách đá, rồi chạy dọc theo lối đi đột nhiên xuất hiện, hướng về phía núi nham thạch.
Diệp An siết chặt đoản đao, đôi mắt đen như mực tập trung nhìn lang vương. Cậu không thể tỏ ra yếu thế hơn được, bằng không rất có thể bị đàn sói đang tức giận nhào tới xé xác.
Trong một chốc, lang vương không đưa ra mệnh lệnh nào cho bầy đàn. Có mấy con sói quanh đó cũng cùng bị ảnh hưởng, kêu lên mấy tiếng ư ử không giống như tiếng sói tru, rõ ràng là chúng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Nhân lúc đàn sói bị rối loạn, Diệp An lao qua núi nham thạch bằng tốc độ nhanh nhất, phát hiện huơu đực bị thương cùng không chạy mất, mà húc đổ giàn nho cậu đã cất công dựng lên, rồi gặm nuốt dây nho đã được dời trồng. Linh Lan nắm chặt một thanh đoản đao, dù chém bị thương bên bụng hươu đực cũng không thể ép nó lùi lại.
"Linh Lan, lùi lại!"
Bầy sói đuổi tới, Diệp An phóng tới lôi Linh Lan chạy ra khỏi đó, hươu đực nuốt cả dây lẫn rễ nho, xoay lại đối mặt với bầy sói, hung ác rít lên, gục cổ xuống, giơ sừng hươu sắc bén nhắm thẳng vào đàn sói, bỗng nhiên lao tới.
Đòn tấn công của nó rất đột ngột, tốc độ nhanh đến kinh hoàng. Ngay lập tức, một con sói hất văng, may mà tránh được chỗ trí mạng, nhưng chân trước và sau đều bị quẹt phải. Sau khi rơi xuống đất, có thể nghe rõ tiếng xương nứt vang lên, đến cả đứng dậy cũng không đứng nổi.
Lang vương hú lên, đàn sói cho hai con tách ra đứng canh chừng Diệp An và Linh Lan, những con còn lại mau chóng vọt tới bao vây hươu đực.
Hươu đực liên tục tấn công, bầy sói phối hợp nhịp nhàng, mài từng chút thể lực của nó. Khi tốc độ hươu đực chậm đi, chúng dần chiếm ưu thế.
Lang vương phát ra mệnh lệnh, chuẩn bị giết chết con mồi, hưởng thụ thành quả thắng lợi hôm nay, đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển, mãng xà biến dị tức giận với sự xâm nhập của bầy sói, nôn ra con mồi còn chưa tiêu hóa hết, trườn ra khỏi động ngầm.
Cùng lúc đó, nương theo tiếng kêu của thủ lĩnh, hơn hai mươi con hươu đực trẻ tuổi cường tráng và huơu cai điên cuồng lao tới. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, chúng đều cúi đầu, dùng sừng hươu bén ngót nhắm thẳng về phía bầy sói, dáng dấp như muốn cùng chết với nhau.
Bầy sói mau lẹ tản ra, nhưng có hai con không kịp né, bị thương.
Trong lúc hỗn loạn, có ba con hươu xông về phía Diệp An và Linh Lan, Diệp An giơ đao chém về phía cổ nó, khuỷu tay bị sừng hươu quẹt qua, máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay. Linh Lan ném một lọ thuốc cho cậu, cược ngược dao găm đâm về phía chân sau con hươu, trên dao có bôi thuốc mê, dù không thể khiến nó gục tại chỗ, cũng có thể làm chậm tốc độ của nó.
Hươu biến dị bị thương còn hung hăng hơn lúc trước, chúng dùng sừng, răng và chân tấn công mục tiêu. Linh Lan suýt nữa là bị cắn đứt cánh tay, cổ tay bị cắn rớt cả một mảng thịt lớn.
Đàn hươu quá dũng mãnh, bầy sói cùng dần rơi xuống thế yếu.
Linh Lan và Diệp An tựa lưng vào nhau, thở gấp, trên mặt và người đều là máu và mồ hôi.
Diệp An vung đao chém trúng cổ một con hươu biến dị, nhưng lưỡi đao không đâm ngập cán, khi rút ra máu tuôn như suối, hươu biến dị càng điên cuồng hơn, trông chẳng giống bị trọng thương mất máu tí nào.
"Trong động có thuốc... Cẩn thận!"
Linh Lan còn chưa dứt lời, một tiếng gió rẽ bỗng ập tới, mũi lao* sắc nhọn đâm thủng người con hươu biến dị, xuyên qua cổ nó. Còn hai cây khác đáp xuống dưới chân Diệp An, dán sát bên chân cậu, cắm sâu vào trong đất, thân lao vẫn còn rung nhẹ.
*chỗ này vốn là từ đầu mâu (投矛), là một loại vũ khí lạnh phát triển từ thương, mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương. Trong truyện ban đầu đề cập đến cây lao (hay cây giáo hoặc thương), nhưng khúc này lại đổi thành mâu, nếu xét theo hàm nghĩa rộng thì cả bốn từ "giáo", "thương", "lao" và "mâu" trong truyện xem như chỉ cùng một loại vũ khí, nên Ngạn mạn phép tiếp tục dùng chữ "lao" thay cho chữ "mâu"
Bên bờ sông, đội săn thú thành Thiên đang chuẩn bị hạ trại.
Thiên Hùng chết trong đồng tuyết, lần này Thiên Võ tự mình dẫn đội đi, nghe thấy tiếng động cơ, tưởng đâu là đội viên dò đường trở lại, quay sang nhìn, vẻ mặt mọi người thay đổi ngay lập tức.
Trong màn đêm, một đội xe màu đen gầm rú chạy qua, đám thợ săn trên xe huýt sáo gõ xe, hô hào gào lớn, giẫm mạnh chân ga, bánh xe lao xuyên qua nước sông đục ngầu, bùn lầy văng tứ tung.
"Cái lũ điên này!"
Trừ thành Thợ Săn, chẳng có đội săn thú nào dám chơi mấy trò điên khùng như vậy. Nhác thấy đàn hươu bắt đầu rối loạn, chen chúc thành một cụm tại bãi bồi và rừng rậm, Thiên Võ không bảo thuộc hạ nhân lúc đang loạn đi vây bắt, mà mau chóng lên xe chạy ra cách thật xa.
"Cứ để cái lũ điên này tự đi tìm chỗ chôn đi, chúng ta cứ đợi đã."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.