Diệp An

Chương 45: | Sụp đổ



Chỉ trong vòng nửa ngày, một tổ ong cao hai mét, dài và rộng hơn một mét treo lơ lửng dưới tại chân núi nham thạch, chiếm hết lối đi từ chân núi thông tới chỗ con suối.
Linh Lan muốn trèo xuống khỏi hang động thì Diệp An xua tay, ra hiệu chị ở lại.
Cảm xúc của bầy ong rất ôn hòa, trong đó còn có cả sự sung sướng, nhưng Diệp An không dám làm liều. Cậu nhớ rất rõ cảnh tượng chúng bao vây tấn công gấu biến dị, mấy con ong mật này nhìn thì tưởng ôn hòa vô hại, nhưng một khi điên lên rồi, sức công kích rất chi là kinh hãi.
Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ cũng tăng vọt. Hơi nóng bốc lên, hình ảnh đằng xa cũng bị vặn vẹo dưới cái nóng hừng hực này.
Đa phần thành viên trong bầy ong đều quay về tổ, chỉ để năm, sáu con lượn lờ dưới mái hiên, bám lên phần mai rùa nhô ra, lắc lư cặp râu, đập đôi cánh màu vàng, vừa giảm nhiệt độ cho mình, vừa truyền tin tức.
Diệp An đứng cạnh cửa, thả ra cảm xúc thân thiện, thử đồng hóa chúng.
Cũng giống như lần trước, quá trình đồng hóa cực kỳ thuận lợi, dựa vào cảm xúc đáp lại của chúng, xem ra mấy con ong mật này không có ý xấu, mà hài lòng là chính, còn có niềm vui khi cách xa khỏi nguy hiểm.
Nguy hiểm?
Diệp An định thử tìm hiểu sâu hơn, thì tần suất đập cánh của bầy ong bỗng nhanh hơn, lục tục bay lên trên mai rùa, giơ cái ngòi sắc bén ra.
Mà cùng lúc đó, từ trong tổ ong phát ra tiếng đập cánh dày đặc, mấy trăm con ong mật bay ra khỏi tổ, tụ lại thành một đám mây màu vàng kim giữa không trung, ngăn cản ngay trước tổ, cảnh giác nguy hiểm sắp ập tới.
Diệp An nhận ra có chuyện không ổn, tức thì quay người trở vào phòng, còn xua tay với Linh Lan, ra hiệu chị không được ra ngoài.
Mà gần như cùng lúc, một âm thanh vù vù đáng sợ vang tới, mấy chục con ong bắp cày dài bằng lòng bàn tay người bay ra khỏi rừng. Chúng như những chiếc máy bay ném bom cỡ nhỏ, lao thẳng tới đàn ong mật.
Xác ong mật rơi liên tục xuống đất, phần lớn đều bị xé vụn, có con chỉ còn lại đầu và cánh, có con thì đứt chân. Ong mật bay ra khỏi tổ nhiều hơn, con trước vừa chết con sau nhào lên, lao về phía ong bắp cày, tuyệt không cho phép chúng tới gần tổ ong.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mặt đất phủ đầy xác ong mật, lác đác thêm vài cái xác ong bắp cày bị ong mật bao vây giết chết.
Cảm xúc của ong mật và ong bắp cày chằng chéo nhau, quất thẳng vào trong đầu Diệp An.
So với ong mật thì cảm xúc của ong bắp cày giống với trùng độc hơn, thậm chí chúng càng điên cuồng tàn nhẫn hơn.
Diệp An hiểu rất rõ, chúng không chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ong mật, mà còn muốn phá hủy tổ ong, xé xác ong chúa trong tổ. Đừng thấy hình thể chúng không lớn mà lầm tưởng, dựa vào số lượng và chất độc trong người chúng, lũ ong bắp cày này có thể giết chết được cả một con mồi to hơn chúng rất nhiều, kể cả con người.
Ong mật bắt đầu thay đổi chiến thuật, liều chết đánh thẳng về phía ong bắp cày, dính chặt chân lại với nhau, cố gắng dùng cơ thể vây chặt chúng.
Có con phá được vòng vây của ong mật, lao thẳng một đường tới tổ ong. Giữa đường có hai con trong đó phát hiện ra Diệp An, bèn tách ngay khỏi đồng loại, vỗ cánh bay qua bên này.
Thấy ong bắp cày nhào tới càng gần, Diệp An mau lẹ rút đoản đao ra, chém thẳng về phía chúng, nhưng chúng lại nhẹ nhàng tránh thoát được, cái chân bén ngót quẹt qua cánh tay cậu, tước mất một mảng máu thịt.
Vết thương đau rát, máu chảy ra có màu không như bình thường.
Diệp An biết mình đã trúng độc.
Ong bắp cày lại nhào tới lần nữa, Diệp An vội lùi lại, cầm bình gỗ trên bàn lên, cắn mở nắp, đổ thuốc giải độc lên cánh tay.
Thuốc vừa chạm tới vết thương, nhức rát vô cùng, Diệp An đau tới mức run cả người, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục đổ ra. Mãi tới khi chất lỏng sền sệt trong suốt phủ hết vết thương, cậu mới ném bình đi, vừa tránh đòn tấn công của ong bắp cày, vừa vọt tới bên giường, cầm da thú trải trên giường lên, vung vẩy thật mạnh về phía chúng.
Ong bắp cày bị da thú quấn lấy, cảm xúc phẫn nộ tăng mạnh. Chúng dùng chân và miệng xé mở da thú, phát ra tiếng rách toạc chói tai, rồi giơ cái ngòi độc sắc nhọn về phía Diệp An.
Ngòi độc của chúng có hình nón, phần mũi nhọn lập lòe màu xanh lam, nói rõ trên đó có chứa kịch độc.
Diệp An không dám bất cẩn, ném phần da thú bị xé rách hòng kéo dài thời gian, rồi lập tức cầm lấy que diêm đặt bên bếp, quẹt tận ba lần mới phát ra tia lửa.
Ngoài cửa phòng vang vọng rất nhiều tiếng vỗ cánh, cả người Diệp An mướt mồ hôi. Cậu cắn răng nhịn cơn đau chỗ cánh tay, châm lửa đốt da thú rách nát vung vẩy về phía ong bắp cày. Thừa cơ một con bị đốt cánh rơi xuống đất, Diệp An lao tới trước một cái hòm gỗ trong góc nhà, lấy thuốc đuổi côn trùng Linh Lan điều chế ra, đốt lửa lên.
Gói thuốc đuổi côn trùng được gói bằng da thú, bình thường chỉ cắt dùng một miếng nhỏ, giờ đốt hết cả thảy, tức khắc khói trắng bốc lên nghi ngút ngay tại chỗ. Làn khói mau chóng tản ra, chẳng mấy chốc tràn khắp cả phòng, không chỉ ong bắp cày, ngay cả Diệp An cũng bị sặc, ho liên tục mấy cái liền.
Những con bay vào phòng rơi lộp bộp hết trên đất, còn mấy con chắn ngay trước cửa và cửa sổ thì không dám lại gần.
Diệp An vừa che miệng, vừa cầm da thú, ho sặc sụa chạy ra khỏi phòng.
Trận chiến giữa ong mật và ong bắp cày cực kỳ thảm khốc, vì bảo vệ tổ ấm của mình, xác ong mật rơi rụng dày một lớp, nhìn qua thì phải có ít nhất hơn hai trăm con.
Ong bắp cày ồ ạt bay ra khỏi rừng, số lượng đã hơn trăm con, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ tổ ong mật sẽ bị chúng dọn sạch.
Diệp An vội quay về phòng cầm đuốc ra, quấn đầu đuốc bằng da thú bọc thuốc đuổi côn trùng, rồi lấy da thú quấn cả đầu và cổ mình lại, giơ đuốc đã châm lửa lao thẳng vào trong chiến trường của hai bầy ong. Cậu quơ mạnh, ngọn lửa đong đưa qua lại, khói trắng tản ra khắp nơi, ép bầy ong bắp cày phải lùi lại.
Ong mật cũng bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng, phàm là những nơi bị khói trắng bao phủ, nhịp đập cánh của chúng và đồng loại bị chênh lệch hẳn, loạng choạng bay rồi rơi xuống đất. May là đa phần không bị thương, một chút khói chỉ tác động tới liên kết giữa bầy ong, làm chậm hành động của chúng, nhưng không gây ra vết thương trí mạng nào.
So ra thì, mỗi một con ong bắp cày nào rơi xuống, Diệp An tức khắc quơ đao lên chém. Nếu chém không trúng thì dùng chuôi đao đập vỡ, nhất quyết giết chết chúng.
Trong lúc cậu tấn công bầy ong bắp cày, Linh Lan ở trong hang động thúc giục cỏ biến dị sinh trưởng, nhưng càng gấp gáp thì càng hỏng chuyện, thúc liên tục mấy lần, cỏ biến dị nảy mầm được một lúc thì xuất hiện tình trạng héo khô.
Thiếu chất dinh dưỡng, cỏ biến dị không sống được.
Linh Lan cắn chặt răng, mặc kệ bầy ong đang quần nhau, nắm dây thừng, trèo xuống chân núi, nhổ luôn cả rễ của cỏ biến dị đã trồng trước đó, để dây nho* mới nảy mầm quấn quanh thân cỏ.
*Ở đây trong bản raw viết là 藤蔓 (đằng mạn), thông thường từ này chỉ chung các loài dây leo, nhưng ngoài ra còn một nghĩa khác là chỉ dây nho, trong trường hợp này thì Linh lan sử dụng dây nho nên Ngạn chuyển thành dây nho thay vì dây leo
Dây nho ký sinh hấp thụ năng lượng của cỏ biến dị, vốn chỉ nhỏ như ngón út thì mau chóng trưởng thành, lá nho bung ra, mỗi phiến lá lớn như bàn tay người. Bên dưới phiến lá còn giấu chùm hoa nhỏ màu trắng.
Chắc chắn dây nho không có dấu hiệu khô héo, Linh Lan cầm bụi cây bị dây nho ký sinh, ném thẳng tới chỗ có nhiều ong bắp cày nhất.
"Diệp An, né ra!"
Rễ dây nho ký sinh không to, rất mảnh. Sau khi hút hết năng lượng của cỏ biến dị, phần rễ mau chóng vương dài, quăng cọng cỏ khô héo sang một bên, nhanh nhẹn quấn chặt hai con ong bắp cày.
Ong bắp cày dùng miệng và chân chặt đứt rễ cây, mặt cắt trào ra chất lỏng rất sệt, dính lên cơ thể chúng, khiến chúng không cử động được. Cùng lúc đó, lại có thêm một nhánh rễ dài dài ra, đâm thẳng vào trong cơ thể mục tiêu, hút khô chúng.
Linh Lan tiếp tục thúc thực vật biến dị sinh trưởng, mãi tới khi chảy máu mũi, thể lực gần cạn kiệt mới chịu dừng tay. Chị giơ tay quẹt đi máu chảy xuống miệng, nắm chặt đoản đao bên mình và thuốc độc, tựa lưng vào vách đá, cảnh giác nhìn bầy ong bắp cày xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Có sự xuất hiện của thực vật biến dị, áp lực đè lên Diệp An giảm đi rất nhiều. Một tay cậu quơ đuốc, tay còn lại cầm chắc đoản đao, hễ thấy con ong bắp cày nào rơi xuống đất là lập tức chém sang.
Cảm xúc điên cuồng bạo nộ của bầy ong bắp cày liên tục bào mòn đầu óc Diệp An, có lúc trong một thoáng, cậu bị cảm xúc của gần hai trăm con ong bắp cày lây nhiễm, cảnh vật trước mắt chợt vặn vẹo, ham muốn giết chóc trong đầu gần như không kiềm lại được.
Hễ đồng hóa thú biến dị mạnh mẽ nào, dù ít dù nhiều, cậu đều bị ảnh hưởng.
Vì đang trong trận chiến, Diệp An không cưỡng ép đè nén cảm xúc lại, mà nghe theo bản năng, đôi mắt nhiễm thành một màu đen tuyền.
Bầy ong bắp cày căng thẳng thấy rõ, tập trung lực chú ý sang phía Diệp An, con nào con nấy như đụng phải đại địch. Mấy con ong mật xung quanh cũng bị ảnh hưởng, nhịp vỗ cánh thay đổi, nhưng không rời khỏi Diệp An, mà phản kích bầy ong bắp cày càng mãnh liệt hơn.
Nắm chặt thời cơ bầy ong bắp cày bị mình tác động, trong thời gian ngắn bị khựng lại, Diệp An xé áo, vung về phía đàn ong. Hơn hai mươi con liên tục bị quét rớt xuống đất, cậu tức khắc nhân lúc này châm lửa đốt trụi. Chẳng mấy chốc, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.
Đàn ong bắp cày bị thiệt hại nặng nề, ong chúa vốn đang được đàn ong bảo vệ đột nhiên xuất hiện ngay tại lối ra vào tổ. Trong lúc Diệp An đang chiến đấu, nó chủ động đồng hóa tư duy của cậu.
Kiểu đồng hóa này khác với nghiền ép ý chí, nhưng dựa vào năng lực hiện tại của Diệp An, mặc dù tạm thời cậu không thể phản kháng lại được, nhưng cũng không chịu tổn thương gì cả.
Khi mức độ đồng hóa càng ngày càng sâu thêm, Diệp An phát hiện bản thân có thể liên lạc với toàn bộ ong mật xung quanh mình.
Khác với khi kích thích trùng độc tấn công kẻ địch, giờ phút này, cậu và bầy ong thực sự đồng hóa với nhau. Lấy ong chúa làm nơi trung gian, mỗi một con ong mật ở đây đều có thể cảm nhận được ý chí của cậu, mà cậu cũng có thể hiểu rõ được suy nghĩ và cảm xúc của chúng.
Đối với Diệp An, sự thay đổi này giống như đẩy lui làn sương mờ trước mặt, giúp cậu hiểu sâu và nắm bắt rõ hơn năng lực của mình. Có điều, kiến thức này không phải do một người nào đó dạy, mà là do một con ong chúa được cả bầy bảo vệ dạy cậu.
Khi suy nghĩ càng trở nên sáng suốt hơn, Diệp An cũng đồng cảm với cảnh ngộ khốn đốn của bầy ong mật. Cậu quơ đuốc bức ép lũ ong bắp cày, tay nắm chặt đoản đao, ánh mắt chăm chú nhìn chúng càng trở nên hung ác hơn.
Đàn ong bắp cày lâm vào tình trạng hỗn loạn, chúng lưỡng lự giữa việc chạy trốn và tấn công. Nhưng bầy ong mật sẽ không bỏ qua cho chúng, xếp thành một đội hình dày đặc, nhào tới lũ ong bắp cày còn lại. Nếu để mặc chúng chạy thoát, vị trí tổ ong sẽ bị lộ, chẳng mấy chốc sẽ có thêm rất nhiều ong bắp cày kéo tới giết chết chúng!
Diệp An và đàn ong mật cùng hành động, diệt sạch đám ong bắp cày còn sót lại.
Con ong bắp cày cuối cùng bị chém thành hai khúc, rơi xuống đất. Không đợi Diệp An cất đao vào, trong rừng chợt vang ra tiếng voi kêu. Ngay sau đó, đàn voi mà cậu thấy được tại bờ sông đang bước ra khỏi rừng. Khi đụng phải cây biến dị chặn đường, chúng đạp thẳng hoặc dùng vòi nhổ cây lên, cho lá và cành cây vào mồm nhồm nhoàm nhai.
Nhận ra bầy voi muốn làm gì, Diệp An tức thì căng thẳng, Linh Lan cũng giơ đoản đao lên, mặc kệ mũi và tai bắt đầu chảy máu, dùng dị năng đã cạn kiệt thúc giục thực vật biến dị sinh trưởng, cố gắng kết dây lại thành tường, ngăn cản lối đi tại chân núi nham thạch, không cho đàn voi đi qua.
Hành động này của chị chọc giận voi cái, nó cuốn vòi lên, nâng chân trước hòng giẫm chị nát bươm. Linh Lan lập tức lăn mình, tránh khỏi đòn tấn công trí mạng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Voi cái chắc chắn con suối nằm đằng sau núi nham thạch, nó dùng ngà cùng với sức mạnh của mình đập vỡ dây nhỏ, thẳng tiến về phía hang động.
Nhưng không khéo ở chỗ, tổ ong mật mới dựng nên đúng lúc vắt ngang lối đi, thấy voi cái đi tới, bầy ong tức thì tập trung lực lượng lần nữa, dùng ngòi chích vào mắt voi biến dị, còn có hơn mười con không sợ chết bò vào trong vòi voi. Voi biến dị vung mạnh mũi nhưng vô ích, đau tới mức đỏ mắt, bị bầy ong lùi ra khỏi lối đi.
Mũi voi cái chảy máu, kêu lên một tiếng rõ to, đàn voi bỗng bắt đầu đâm vào núi nham thạch.
Đá vụn liên tục rơi từ trên núi xuống, mặt đất rung chuyển, y như xảy ra động đất vậy.
"Dừng lại!"
Diệp An lao tới chỗ đàn voi từ đằng sau, chọn một con voi đực trẻ tuổi, đâm xuyên lớp da dày của nó, mượn lực nhảy lên lưng voi.
Voi đực ăn đau, rống lên, Diệp An nằm sấp trên lưng voi, lẹ làng bò lên trước. Mặc dù động tác này rất khó coi, nhưng tốc độ lại khá là nhanh.
Bò tới gần cổ voi đực, Diệp An giơ đao đâm xuyên lỗ tai nó, mượn lực nhảy lên đỉnh đầu nó. Sau đó, rút một thanh đoản đao khác ra, đâm thẳng vào mắt voi đực.
May là mắt nó không bị đâm xuyên, nhưng khóe mắt bị rạch một đường lớn, máu chảy đầm đìa.
Voi đực giận dữ không thôi, Diệp An nhân lúc này đồng hóa cảm xúc nó, gia tăng cơn giận của nó lên tới đỉnh điểm, làm nó hoàn toàn mất lý trí, không phân địch ta, điên cuồng tấn công sinh vật sống trước mặt, kể cả đàn voi.
Khi voi đực điên cuồng tấn công, bầy voi xảy ra hỗn loạn, hai con voi nhỏ bị ép cách xa mẹ mình, suýt nữa là bị voi biến dị khác giết chết.
Diệp An bắt lấy lỗ tai voi đực, đôi mắt biến thành màu đen tuyền, nếu không thể đồng hóa toàn bộ bầy voi thì cố gắng chọc giận thật nhiều thành viên trong đàn thì hơn.
Bầy voi hỗn chiến tại chân núi, voi cái muốn ngăn lại cũng không được. Voi đực bị Diệp An đâm bị thương đấm đá tùm lum, tiếng voi vang dội lên tận trời xanh.
Hỗn chiến rất kịch liệt kinh khủng, cả voi cái thủ lĩnh cũng bị ép cuốn vào trong đó. Trong lúc đấu nhau, khoảng cách đàn voi với đầm nước khô cạn càng lúc càng gần.
Bỗng, chân sau của voi đực đang cuồng bạo đạp hụt, rơi từ trên mép xuống đầm nước, đập mạnh xuống đáy đầm, thật nhiều bụi bặm bốc lên. Mà bên dưới lớp bụi, tảng đá xanh bị sức nặng của voi biến dị ép tới rạn nứt, bắt đầu sụp xuống.
Voi biến dị cảm nhận được nguy hiểm, muốn đứng dậy, nhưng không ngờ đạp nát luôn tảng đá xanh còn lại.
Một tiếng rầm vang lên, đáy đầm xuất hiện một cái hố khổng lồ, Diệp An với không tới tảng đá nằm sát mép, rơi xuống cùng với voi đực, chẳng mấy chốc biến mất hút.
Lời editor: Tạm thời đóng phó bản Cô Đảo, mở phó bản mới nào!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.