Điệp Chi Chiến

Chương 2: Hiến sách



Tư Đồ Thiên Hùng đã lớn tuổi, đầu đầy tóc bạc, sắc mặt hồng hào, trông giống uy vũ. Bởi vì thân hình cao lớn lực lưỡng, nên không có vẻ của tuổi già, trên người còn tràn ngập sức sống sinh long đoạt hổ, ngay cả lên tiếng cũng to như tiếng chuông, ánh mắt mang theo một tia hồn phách kinh người, kẻ khác đều không dám nhìn thẳng.

Đoạn Đao cầm đao đứng bên cạnh Tư Đồ Thiên Hùng, im lặng không lên tiếng. Hắn mày rậm như kiếm, trên mặt nhiều râu, trông như rất thô dã, đôi mắt giống như hai mắt người thông minh.

Đường chủ Huyền Vũ đường Vũ Vô Cực đứng xa phía sau Tư Đồ Thiên Hùng, hai mắt hơi nheo lại, mà cũng không biết là nhìn cái bóng của Tư Đồ Thiên Hùng hay bức tường trắng mới sơn? Lai lịch của người này rất bí mất, tính cách cô độ, lại không thích nhiều lời, ngay cả Tư Đồ Thiên Hùng cũng nói y là một cái đầu gỗ.

Tư Đồ Kiếm một thân cẩm y hoa phục, đang ung dung ngồi trên ghế, khuôn mặt lộ vẻ không để ý gì, tính tình vui vẻ, run hai chân, một bộ dáng không mảy may.

Hiện giờ, bốn người tám con mắt, tất cả đều nhìn vào hộp gấm trong tay gã hán tử áo xanh của Cuồng Sa hội. Hộp gấm được làm bằng đàn mộc tỏa ra mùi trầm hương, xung quanh có đủ các loại hoa văn, tinh xảo mà dễ nhìn. Nhưng chẳng biết tại sao, bốn người đều cảm giác được hộp gấm này không những thần bí mà còn cực kỳ quỷ dị. Cuồng Sa tại sao phải sai người tặng một hộp gấm? Hộp gấm chứa vật gì trong đó? Là ám khí kịch độc kiến huyết phong hầu, hay là một phong khiêu chiến thư? Bất kể là cái gì, đều tuyệt đối không phải một hộp điểm tâm vừa miệng!

“Mở nó ra!” Tư Đồ Thiên Hùng lạnh lùng nói một câu, thanh âm hùng hồn và sung mãnh khiến kể khác không thế kháng cự được uy nghiêm. Gã hán tử áo xanh cũng hoàn toàn mất đi tự chủ, liền mở nắp hộp ra. Đoạn Đao đột nhiên quát: “Chậm đã, ngươi lui ra ngoài trước, mở cái hộp này ra rồi tiến vào đây!”

Tư Đồ Thiên Hùng dụng mắt nhìn hắn một cái, trên mặt nở một nụ cười, biết hắn là lo lắng vạn nhất trong cái hộp có chứa độc dược dạng bột, theo gió mà phát tán thành sương khói, như vậy bốn người tất nhiên gặp phải kiếp nạn.

Gã hán tử cũng không nói lời này, rất nhanh lui ra ngoài cửa, rồi lại trở về, cái hộp đã được mở ra, nhưng thấy bên trong không phải là ám khí cũng không là thư hàm, mà chỉ là một cánh tay đang chảy máu!

Đoạn Đao, Vũ Vô Cực và Tư Đồ Kiếm ba người trên mặt biến sắc, chỉ có Tư Đồ Thiên Hùng trấn định như thường, lạnh lùng hỏi: “Cuồng Sa có ý gì đây?”

Gã hán tử áo xanh làm như vì khí thế của lão mà bị khiếp sợ, cúi đầu, và đáp: “Hội chủ muốn cho Tư Đồ bang chủ xem qua, đây là tay của ai?”

Tư Đồ Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ nhân của cánh tay dù đã hóa thành tro, lão phu cũng nhận ra”. Đồng tử lão đột nhiên co giật, rồi trầm giọng hỏi: “Cái tên phản đồ Duẫn Thiên Cừu có phải đã đầu phục Cuồng Sa hội hay không?”

Gã hán tử đáp: “Là Duẫn Thiên Cừu dùng cánh tay này đổi lấy tín nhiệm của Hội chủ, được phong làm Phó hội chủ của bổn hội”.

“Cái gì?” Một tiếng hổ hống, Đoạn Đao đột nhiên vọt đến túm lấy áo của gã, “Tên hỗn đản Cuồng Sa dám thu nhận phản đồ của bổn bang? Y có biết rằng phản đồ kia là không thể không chết hay không? Y làm như có phải có chủ ý khiêu khích hay không?”

“Bá tháp” một tiếng, hộp gấm rơi xuống. Gã hán tử tỏ vẻ như bị kinh sợ thật lớn, thân thì run lập cập, không thể mở miệng nói tiếp. Vũ Vô Cực từng bước tiến lên, cúi người nhặt lấy hộp gấm, từ từ tay của y cũng run rẩy, sâm nhiên nói: “Đem cánh tay này trở về, nói cho Duẫn Thiên Cừu, Cự Kình bang không phải muốn tay của hắn, mà là mạng của hắn”.

“Không!” Tư Đồ Thiên Hùng đột nhiên phất tay, liếc nhìn gã hán tử, “đem cánh tay này lưu lại. Ngươi, phải cùng lưu lại!”

Gã hán tử có chút sửng sốt, hỏi: “Ta phải lưu lại? Lưu lại để làm gì? Ta còn phải trở về hướng Hội chủ phục...”.

Chữ ‘mạng’ chưa ra khỏi miệng, Tư Đồ Thiên Hùng đã cắt lời gã: “Lưu lại mạng của ngươi”. Rồi quay đầu nói với Đoạn Đao: “Giết gã!”

Đoạn Đao đột nhiên sững sờ, lưỡng lự nói: “Bang chủ, chúng ta có quy định, hai phương chiến tranh, không chém sứ giả. Giết người này, sợ rằng không tốt đâu!”

Tư Đồ Thiên Hùng nhất thời trầm xuống, nói lại: “Người phá hư quy cũ này không phải là lão phu. Cuồng Sa dám thu nhận phản đồ bổn bang, lão phu tại sao không thể giết người đưa tin của hắn?”

“Này... này...” Đoạn Đao do dự, nhất thời vẫn chưa quyết định, thì vào lúc này, chợt nghe một tiếng quát giận: “Lão thất phu, ta liều mạng với ngươi!” Theo tiếng quát, gã hán tử kia đột nhiên lùi về sau hai bước, hai tay nhấn mạnh nấp hộp, “xích xích xích...” tiếng xé gió vang lên không ngừng, mười đạo mũi tên lóe sáng bắn ra nhanh từ trong hộp gấm, lần lượt bắn tới, đồng loạt hướng về Tư Đồ Thiên Hùng.

Đoạn Đao kinh hoảng, kêu lên: “Bang chủ cẩn thận!” Trong tiếng kêu, đao đã xuất ra, trong tay một thanh đao hai thước chói mắt, hộ trước người Tư Đồ Thiên Hùng. Chỉ nghe tiếng “đinh đương” không ngừng, mũi tên đồng loạt bị thanh đao đánh rớt, cắt làm hai đoàn, rơi xuống trên mặt đất!

Tư Đồ Thiên Hùng trên mặt biến sắc, lớn tiếng nói: “Mãn Thiên Hoa Vũ của Đường môn! Người này nhất định là bại hoại của Đường môn, Đường Hạc!”

“Một trong bát đại cao thủ Cuồng Sa hội, Độc Thủ Đường Hạc?” Đoạn Đao đột nhiên kinh ngạc, không khỏi ra tay chậm lại.

Tư Đồ Thiên Hùng nói: “Cuồng Sa phái hắn đến đây, tất nhiên là có ý đồ. Chặn hắn lại, lưu lại người sống”.

Đường Hạc cuồng tiếu: “Muốn bắt Đường Hạc ta cũng không dễ đâu”. Tiếng cười chưa dứt, người đã phi hơn ba trượng, tay phóng một quả cầu. “Xuy” một tiếng nổ, quả cầu bể nát, một đám khói màu vàng đột nhiên tản ra, trong nháy mắt đã tràn ngập cả gian đại sảnh. Từ bên trong nhìn ra bên ngoài, đã không cò thấy bóng dáng của Đường Hạc.

Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm, thoáng qua, phảng phất như bị một đao chém tới, chính là từ trong miệng Đường Hạc vọng lại. Lúc Đoạn Đao xuyên qua đám khói, Tư Đồ Thiên Hùng và Tư Đố Kiếm hai người đã đứng ngoài cửa. Vũ Vô Cực chẳng biết từ lúc nào vọt tới, đứng bên cạnh thi thể của Đường Hạc, quay đầu nhìn Tư Đồ Thiên Hùng, trong tay là một mũi nhọn tam xích bóng loáng như nước, một giọt máu tươi từ từ chảy xuống theo dọc mũi kiếm, rồi nhập vào mặt đất.

Tư Đồ Thiên Hùng nhíu mày, liếc Vũ Vô Cực một cái, nói: “Ngươi giết hắn?”

Vũ Vô Cực vẫn không động, đáp: “Đúng!”

Tư Đồ Kiếm dậm chân nói: “Ngươi cái đầu gỗ này, không có nghe phụ thân ta nói phải lưu lại người sống ư?”

Vũ Vô Cực mắt cũng không chớp, lạnh lùng nói: “Ta không thể bắt được hắn”. Nói xong những lời này, y đột nhiên xoay người, chậm rãi rời khỏi.

Tư Đồ Kiếm tức giận vô cùng, quay đầu kêu: “Phụ thân! Người...”

Tư Đồ Thiên Hùng giơ tay cắt đứng, thở dài, rồi nói: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi”. Và quay đầu nói với Đoạn Đao: “Truyền lệnh xuống, hậu táng Đường Hạc”.

Đoạn Đao nghe vậy sững sờ, nói: “Hậu táng người này? Đường Hạc là người của Cuồng Sa hội, chúng ta phải ném hắn xuống Trường Giang cho cá ăn chứ?”

Tư Đồ Thiên Hùng xoay người đi, lặp lại rõ ràng câu nói vừa rồi: “Truyền lệnh xuống, hậu táng Đường Hạc!”

Tin tức trên giang hồ lưu truyền đặc biệt rất mau, buổi chiều ngày thứ hai, tin tức Tư Đồ Thiên Hùng hầu táng Đường Hạc truyền tới tai của Cuồng Sa. Mà cũng ngoài dự đoán, Cuồng Sa tự nhiên không đau buồn vì tổn hao một gã đại tướng, không những không có đại phát lôi đình, trên mặt sung mãn và nụ cười khiến người phải khiếp sợ.

Duẫn Thiên Cừu không rõ, nên hắn không nhịn được hỏi: “Đường Hạc là một trong bát đại cao thủ. Bây giờ hắn đã chết, Hội chủ không vì thế mà thương tâm ư?”

Cuồng Sa mỉm cười nói: “Đường Hạc chết đi, ta cao hứng còn không kịp nữa, vì sao phải thương tâm?” Sau đó ông hỏi Duẫn Thiên Cừu: “Tư Đồ Thiên Hùng hậu táng Đường Hạc, ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Ngươi có biết đây là tại sao hay không?”

Duẫn Thiên Cừu cười cười, đáp: “Ta đi theo lão ấy mười ba năm, đương nhiên hiểu rõ lão. Lão làm như vậy, bất quá bởi Đường Hạc vốn là người lão an bài bên cạnh ngươi”.

Cuồng Sa mỉm cười, nghiêm mặt: “Đúng, thật ra ta sớm biết bên ta có một người ẩn núp giúp Tư Đồ Thiên Hùng. Nhưng ta vẫn không thể xác định là ai, bây giờ không phải đã rõ rành rành hay sao?”

Duẫn Thiên Cừu ánh mắt lộ vẻ khâm phục, mỉm cười: “Nguyên lai Hội chủ sai phái Đường Hạc đi tới Cự Kình bang, cũng không phải là vì muốn Tư Đồ Thiên Hùng biết Thiên Cừu đã đầu phục Cuồng Sa hội đơn giản như vậy. Hội chủ đã sớm phát hiện Đường Hạc có khác thường, cho nên cố ý để hắn đi chịu chết”.

Cuồng Sa trên mặt xẹt qua một tia giảo hoạt, nói: “Vì ‘đạo cao một thước, ma cao một trượng’, Tư Đồ Thiên Hùng tưởng rằng hết thảy là đang tiến hành theo an bài của lão, mà không biết hết thảy thật ra đều nằm trong lòng bàn tay của ta. Có một số việc có những người, vĩnh viên không đơn giản như tưởng tượng của lão”.

Duẫn Thiên Cừu nhìn ông cơ hồ đang cười, đáy lòng đột nhiên nổi lên một tia hàn ý, phảng phất giờ phút này chính là một độc xà giảo hoạt. Cuồng Sa lại không có để ý vẻ mặt của hắn, nhìn cánh tay phải được băng bó cẩn thận của hắn, rồi nói: “Ngươi mất đi cánh tay giết người, trong lòng có phải trách ta tàn nhẫn hay không?”

Duẫn Thiên Cừu mỉm cười: “Nếu như đổi lại là Thiên Cừu, có lẽ sẽ tàn nhẫn hơn. Ta chẳng những muốn chặt bỏ một tay, còn phải cắt đầu lưỡi”.

Cuồng Sa lắc đầu nói: “Một tên câm điếc không biết chữ đối với ta không hề tác dụng. Ta muốn là trí tuệ và sự hiểu rõ về Tư Đồ Thiên Hùng của ngươi....” Lời nói chưa dứt, chợt nghe có một âm thanh ngọt ngào, thanh thúy vang lên: “Phụ thân, Phi Phi đã về!” Ngoài cửa tiếng bước chân vang lên, mùi hương thoang thoảng, một lục y thiếu nữ chừng hai mươi, mắt sáng, răng tráng, long lanh động lòng người tiến vào.

Duẫn Thiên Cừu liếc mắt nhìn lại, đột nhiên trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy thiếu nữ này nhìn quen mắt, rồi lại nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.

Cuồng Sa trên mặt lộ ra một nụ cười mừng rỡ, nói với Duẫn Thiên Cừu: “Phi Phi vốn là một nữ nhi của ngư dân sống bên bờ sông, phụ mẫu của nàng đồng loại qua đời sau một tai nạn. Ta thấy nàng cô khổ không có ai nhờ vả, lúc đó mới nhận làm con nuôi. Nàng trời sinh tính tình hoạt bát háo động, không thích chỗ này quá buồn bực, vừa đi ra sẽ rất khó trở về!”

Phi Phi trừng đôi mắt to, rồi thản nhiên cười với Duẫn Thiên Cừu, trên mặt nhất thời xuất hiện hai lúng đồng tiền thật sâu. Nhưng nụ cười này lại phảng phất ẩn núp một cái bí mật không thể tiết lộ ra...

Duẫn Thiên Cừu nhìn ánh mắt, thần sắc lại sững sờ, trong lòng một đạo linh quang đột nhiên hiện lên, làm như đã nghĩ ra được cái gì. Nhưng khi hắn nghĩ được ra cái gì đó, loại cảm giác như có mà không có giống như đám mây nhẹ nhàng lướt qua, không thể nhớ nổi.

Cuồng Sa ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Phi Phi, ngươi lần này trở về, mang theo tin tức gì đây?”

Phi Phi liếc nhìn Duẫn Thiên Cừu một cái, muốn nói lại thôi. Duẫn Thiên Cừu đã hiểu rõ ràng, đứng dậy rời khỏi chỗ, nói: “Hội chủ và Phi Phi cô nương có chuyện quan trọng thương lượng, Thiên Cừu không tiện quấy rầy, tạm thời lui xuống...”

Cuồng Sa lên tiếng giữ hắn lại: “Thiên Cừu, ngươi đã là Phó hội chủ của bổn hội, việc trong bổn hiệp phải tham dự, không cần rời khỏi, cứ ngồi xuống đi!”

Duẫn Thiên Cừu liếc nhìn Phi Phi một cái, rồi từ từ ngồi xuống.

Hai mắt xinh đẹp của Phi Phi lóe ra một loại ánh mắt phi thường kỳ lạ, chậm rãi nói: “Phụ thân, ta có nghe nói Cự Kình bang ba ngày sau có một hành động, nghe nói là vận chuyển một nhóm năm mươi vạn lượng hoàng kim đến phủ Thủy sư Đề đốc. Bởi vì số lượng quá lớn, đến lúc đó sẽ do Tư Đồ Thiên Hùng và Đoạn Đao, Vũ Vô Cực ba người tự mình hộ tống”.

Cuồng Sa chớp mắt, nói: “Tư Đồ Thiên Hùng cấu kết với quan phủ, đã sớm nằm trong dự liệu của ta. Nhưng mà số lượng năm mươi vạn lượng hoàng kim, trước đó ta cũng nhận được tin tình báo. Phi Phi, ngươi có thể xác định tin tức của ngươi tuyệt đối là thật không?”

Phi Phi suy nghĩ một lúc, nói: “Mặc dù không chắc chắn, nhưng theo ta biết, số lượng hoàng kim này đích thật không nhỏ”.

Cuồng Sa gật đầu nói: “Ân!” Rồi qua đầu hỏi Duẫn Thiên Cừu: “Thiên Cừu, nếu như ta muốn ngăn chặn số hoàng kim này, phải làm như thế nào mới đắc thủ được?”

Duẫn Thiên Cừu hơi trầm ngâm, rồi đáp: “Phủ Thủy sư Đề đốc cách Tổng đà Cự Kình bang hơn trăm dặm. Nếu dùng thủy lộ mặc dù vừa tiện vừa mau, nhưng không an toàn cho lắm. Theo cá tính của Tư Đồ Thiên Hùng, lão ấy sẽ không mạo hiểm lớn, cho nên Thiên Cừu nghĩ lão nhất định sẽ chọn quan đạo mà đi. Nếu đi quan đạo, trên đường tất nhiên phải đi qua Tiểu Biên thôn, nơi đây vốn là một cái hồ, cư dân sống ở ven hồ, hai mặt đông nam đều mọc lau sây rậm rạp, dễ thủ khó công. Nhân mã của Tư Đồ Thiên Hùng từ phía tây mà đến, đi theo hướng bắc, chúng ta chỉ cần chặn đường lui của bọn họ, phong tỏa phía trước, rồi phái một đội nhân mã ẩn núp trong đám lau sậy, nhưng thế tuyệt đối không có sơ hở nào!”

Phi Phi lông mi chớp nhanh, mê hoặc khó hiểu hỏi: “Tư Đồ Thiên Hùng chuyến này cực kỳ ẩn mật, quả quyết chẳng để lộ phong phanh gì. Đám lau sậy là một đường tử lộ trên thủy lộ, cho dù bọn họ thua bỏ chạy, cũng không đi con đường này. Chúng ta còn phái người mai phục ở đó làm gì?”

Duẫn Thiên Cừu cười cười đáp: “Có hai tác dụng, có thể bắt được những con cá lọt lưới muốn mượn che chở của đám lau sậy để thoát đi, còn có thể đưa hoàng kim xuống nước mà đi. Tư Đồ Thiên Hùng nếu đã bỏ qua thủy lộ, nhất định sẽ không phái thuyền đi giám hộ. Đợi lão phát hiện hoàng kim đã mất, chúng ta đã rời xa rồi. Hết thảy đều không thể cứu được!”

“Hảo, ý kiến hay!” Cuồng Sa vỗ tay cười to, rồi vỗ lên bả vai Duẫn Thiên Cừu, “chiếu theo kế của ngươi mà thực hiện. Lần này để Tư Đồ Thiên Hùng mất cả chì lẫn chài. Buồn cười một lão hồ ly, tự nhiên một người tài như ngươi mà không cần đến, xem ra khí số của lão đã tận rồi, sắp thành lại bại!”

Duẫn Thiên Cừu ngồi yên tĩnh, ánh mắt nổi lên trận trận sóng lớn, có vẻ phi thường kích động, nóng lòng muốn thử. Phi Phi nhìn hắn một cái, ánh mắt lột ra vẻ phức tạp, có thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.