Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 27: Sinh nhật vui vẻ



Edit: Thượng Quan Huyền Kiếm

Beta: Thượng Quan Minh Lục
Hôm nay là sinh nhật của Diệp Quân.

Nhưng cô lại quên mất.

Hai tay Tiêu Ngạn Thành thả túi đồ lên bàn cơm nhỏ ở phòng khách. Sau đó phân loại từng thức ăn, cái thì để vào tủ lạnh, cái thì để trong phòng bếp, đồ nào sắp dùng đến thì để lên bàn cơm,

Làm xong những việc này, anh mới lấy ra một cái mũ sinh nhật trong túi giấy lớn, trực tiếp đội lên đầu Diệp Quân.

“Diệp Diệp thọ tinh (*). Hôm nay là sinh nhật em, ngoan ngoãn ra bên kia nghịch máy tính đi, để anh đi nấu cơm. Chờ đấy, cho em một bữa tiệc lớn.”

*Thọ tinh (寿星): người được mừng sinh nhật.

Diệp Quân vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Cô chớp mắt mấy lần, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Ngoan, đi đi.”

Giọng đàn ông ôn nhu, chỉnh tề giúp cô đội mũ sinh nhật, sau đó chỉ về hướng phòng ngủ.

“Ừ.”

Cô gật đầu.

Thật ra bây giờ có đi xem sách chuyên đề khảo hạch cũng không vào, Diệp Quân nghe lời đi ra nghịch máy tính. Cô không hay chơi trò chơi, bình thường cũng chẳng có yêu thích trò gì quá. Bây giờ mở ra liên tục xem, chơi thử.

Chơi mấy ván, cảm thấy nhàm chán, lại đi chơi cờ bay (*). Thời điểm tình hình chiến đấu kịch liệt, đột nhiên đèn vụt tắt.

(*) Cờ bay (飞行棋): tên tiếng anh là Aeroplane Chess, hay còn gọi là trò chơi phi hành, cờ bay. Tương tự như trò Ludo (cờ cá ngựa).

Xung quanh đều tối om, chỉ có màn hình máy tính tản mát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

“Hình như bị mất điện rồi.” Trong phòng ăn truyền đến giọng nói của Tiêu Ngạn Thành.

“Chắc là bị chập điện, hoặc là đứt cầu dao.” Ở đây khoảng chừng hơn năm năm, Diệp Quân đối với bản chất của căn phòng này có thể coi là rõ như lòng bàn tay.

Đang lúc nói chuyện, cô chạy tới phòng khách chuẩn bị dùng điện thoại men ra bên ngoài chiếu sáng chỗ công tắc nguồn điện.

Nhưng vào lúc này, một đôi tay hữu lực giữ cô lại.

Lực đạo ở tay anh rất mạnh, hoàn toàn là khí lực của một người đàn ông.

Diệp Quân lập tức không thể động đậy. Cô ngửa mặt, nhìn người đàn ông này.

Hô hấp đàn ông trong bóng tối trầm ổn rõ ràng.

Cô đang nghi hoặc, thì nghe được bên tai truyền đến thanh âm trầm ấm ôn nhu: “Diệp Diệp, sinh nhật vui vẻ.”

Theo thanh âm này, cô nghe thấy ở khoảng nhỏ khác trong bóng tối ‘phốc’ một tiếng, nến đốt lên.

Bên trên chiếc bánh sinh nhật không lớn nhưng tinh xảo, bảy những cây nến đủ màu sắc khác nhau được đốt lên, bảy ngọn nến tỏa sáng nhẹ nhàng lấp lánh.

Mặc dù có chút không ngờ tới, nhưng vẫn khiến cô kinh ngạc vui mừng.

Cả mình cũng quên sinh nhật, nhưng anh lại nhớ.

Đêm hôm khuya khoắt, xách nhiều đồ như vậy leo lên tầng bốn.

Cùng với hiện giờ mất điện và ánh nến vàng làm lay động tâm tư.

Một khắc trước, cô còn vì không muốn đối mặt với căn phòng quạnh quẽ mà thấy mệt mỏi, thì anh phảng phất như một giấc mộng xuất hiện trước mặt mình. Sủng ái bao dung, dùng tất cả tâm tư tới thỏa mãn khát vọng nơi đáy lòng mà ngay cả cô cũng không biết. Cẩn thận nâng niu trong tay, che chở thương yêu.

Giống như trời lạnh ăn một bát mì nước, sự ấm áp từ cổ họng lan tràn xuống đáy lòng. Mùi vị ngọt ngào mà chua xót thấm toàn thân cho tới tận cùng của mỗi một dây thần kinh, khiến bàn tay cô tê dại.

Nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, hơi quay mặt ra chỗ khác. Mũi chua xót nén xuống, cô cắn môi nói: “Tôi hai mươi tám rồi, sao lại chỉ có mỗi bảy cây nến.”

Ai không biết còn tưởng là Mary Sue cầu vồng (*) đấy!

(*) Mary Sue cầu vồng: tên chung chỉ bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.

Tiêu Ngạn Thành kéo tay cô lại. Cúi đầu xích lại gần cô, khẽ cười một tiếng.

“Một ngọn nến đại biểu bốn tuổi, bảy ngọn nến vừa vặn đại biểu em hai mươi tám tuổi. Em nhìn xem…” Anh cố ý chỉ ngọn nến kia: “Trên mỗi một ngọn nến đều có một số bốn.”

Diệp Quân cúi đầu nhìn. Quả nhiên mỗi một cây nến giống như lá cờ đều mang theo một số ‘4’. Không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Cô hé miệng, có chút muốn cười.

Ánh nến chập chờn. Màu đỏ cam dưới ánh nến tản mát trên gương mặt anh. Sống mũi cương nghị thẳng tắp, như ảo mộng, cương nghị mà tuấn mỹ.

Ngẩng mặt lên, ánh mắt cô rơi vào trong đôi mắt anh.

Ánh mắt anh như lửa, thâm tình chuyên chú. Như dung nham núi lửa thiêu đốt, ngủ say vạn năm vào giờ khắc này bị đánh thức.

“Mấy cây nến này là ăn xén nguyên vật liệu.” Mặc dù biết bánh gato nhỏ như vậy không thể cắm đầy hai mươi tám cây nến, nhưng Diệp Quân vẫn không nhịn được nhỏ giọng cười oán trách.

“Cây nến bị ăn xén, nhưng tâm ý anh thì không hề ăn xén chút nào.” Ánh mắt nam tính khóa lại trên nét mặt tươi cười hồng nhuận của cô, trầm ấm nói mơ hồ như vậy.

“Tôi không tin!” Cô nhớ tới chuyện của Cố Tinh Tinh ban ngày. Trong lòng tuy không thèm để ý, nhưng cô vẫn muốn anh có thể nói cho rõ ràng.

Một người đàn ông như anh, sao lại có hứng thú mang vợ của bạn đến làm sinh kiểm (kiểm tra sức khỏe sinh sản)?

Đến mức làm cho người ta hiểu lầm.

“Ngoan, vậy để anh làm em tin.” Tay người đàn ông hạ xuống bả vai gầy của cô đỡ lấy, sau đó cúi đầu xuống.

Môi nhẹ nhàng hạ xuống.

Tựa như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua môi cô.

Chậm rãi va chạm môi, mang đến xúc cảm thật lâu. Từng điểm lửa từ môi lượn lờ khắp da thịt, dẫn đốt toàn thân, sôi trào huyết dịch. Trong nháy mắt cô tựa như đưa thân vào chậu lửa nóng.

Nhiệt độ trong phòng khách bỗng nhiên tăng cao, tất cả mọi thứ xung quanh cũng đều trở nên xa xôi im ắng. Trong tầm mắt là ánh nến chập chờn bao quanh anh. Tai nghe được, là hơi thở ổn định mà thô nặng.

Người đàn ông đột nhiên dang tay ra, ôm chặt cô vào ngực.

Thân thể cô bất lực, phảng phất như lụa mỏng uyển chuyển từ trên cao hạ xuống, cứ vậy rơi trên vai anh.

Anh ôm lấy cô, ở bên tai cô nói với ngữ khí chỉ hai người có thể nghe được: “Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ.”

Thanh âm rất thấp, như sợ người khác nghe thấy.

Đáy lòng Diệp Quân rung động, tay thật mạnh khảm vào bờ vai anh.

Bảo Bảo… Đó là xưng hô hai người gọi nhau dưới màn đêm, mật xưng, chỉ ở lúc ấy mới dùng mật xưng.

Tiêu Ngạn Thành gọi ra một tiếng xong, cũng sững sờ. Như sóng triều đánh tới, ùn ùn kéo đến, ai cũng không thể khống chế lực đạo và khát vọng.

Răng môi giao hòa, hô hấp quanh quẩn, ánh nến lặng im.

Không biết qua bao lâu, chờ tất cả lắng xuống, người đàn ông thấp giọng nói: “Bảo Bảo, thổi tắt nến, cầu ước nguyện đi.”

Thanh âm ôn nhu tràn đầy dụ dỗ, giống như đang nói chuyện với một tiểu bảo bảo cần che chở.

“Ừ…”

Diệp Quân lúc này là nghe lời nhất, cô tựa trong ngực người đàn ông, nhắm mắt lại ước nguyện.

Sau đó hướng về phía cây nến trên bàn, nhẹ nhàng thổi một cái.

Ngọn nến Mary Sue cầu vồng vụt tắt.

Căn phòng tối lại, một lúc sau đèn sáng.

Ánh sáng sáng ngời nhìn không sót cái gì khiến người ta khôi phục tỉnh táo. Kiều diễm trước đó đều tiêu tán đi, Diệp Quân từ trong ngực Tiêu Ngạn Thành ngồi thẳng người lại.

Ôn hương trong ngực rời đi, Tiêu Ngạn Thành thất vọng mất mát. Có chút tiếc nuối, nhưng anh cũng không ngăn cản.

“Vừa rồi…” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, xem như không có việc gì hỏi: “Ước nguyện điều gì vậy?”

“Không phải nói lời cầu nguyện không thể cho người khác biết sao?”

Bởi vì chuyện vừa nãy phát sinh trong bóng tối, nên lúc này Diệp Quân phá lệ nghiêm túc. Mặt đầy đứng đắn, giống như vừa rồi xảy ra cái gì đều không liên quan đến cô.

Tiêu Ngạn Thành hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt cô phá lệ nghiêm túc. Dùng bộ dạng nghiên cứu thảo luận luận văn để nói về chuyện ước nguyện của mình.

Buồn cười, có điều vẫn cố gắng nhịn được. Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.

Mái tóc dài mượt, mang theo hương đào nhàn nhạt mà cô thường quen dùng, cũng là anh từng quen thuộc.

“Nghe theo em, không nói thì không nói.”

Anh cười nói như vậy.

Thật ra trong lòng lại rất muốn biết.

Diệp Quân bảy năm sau, sẽ muốn thực hiện nguyện vọng gì. Liên quan tới tương lai, liên quan tới đời này, sẽ có anh tham dự trong đó hay không?

Thế nhưng lại không hỏi, anh biết lời này không có cách nào hỏi.

Tình trạng hai người trước mắt rất tốt. Tự nhiên thoải mái, hoàn toàn ăn ý. Nhưng anh biết, thật ra mình vẫn chưa qua sông, bơi trên Sở hà Hán giới (*), không dám vượt qua ranh giới một bước.

(*) Sở hà Hán giới chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán. Trong lịch sử Trung Hoa xưa, giữa Lưu Bang và Sở vương Hạng Võ xảy ra nhiều cuộc chiến triền miên khiến trăm họ lầm than, lòng dân oán trách.

Tiến lên một bước, hoặc là cửa Sinh, hoặc là cửa Tử. Anh không dám biết kết cục.

Diệp Quân dùng dao cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ. Đặt bánh ngọt trên khay, mình một miếng, Tiêu Ngạn Thành một miếng.

Tiêu Ngạn Thành thấy dao của cô dao động trên bánh kem, dừng lại một chút.

Anh cười nói: “Cho anh miếng có chữ sô cô la kia nhé.”

Cô không thích ăn sô cô la, nhưng phía trên chiếc bánh này có phủ một ít trang trí bằng sô cô la.

Diệp Quân không nghĩ tới tiểu tâm tư không để lại dấu vết của mình đã bị anh nhìn thấy. Lập tức không do dự, trực tiếp không khách khí khoét tất cả sô cô la cho Tiêu Ngạn Thành.

“Đều cho anh cả.”

“Được.”

Anh không khách khí, một mình nhận lấy hết.

Dù sao cô không thích ăn, anh đều có thể ăn.

Bánh kem là Tiêu Ngạn Thành cố ý chọn loại có bơ động vật. Khẩu vị tinh tế, mùi vị thuần khiết, hương vị thoang thoảng trên đầu lưỡi kích thích cảm giác ưa thích trong từng tế bào, cả người cũng trở nên vui vẻ.

Nghe nói con gái đều thích ăn đồ ngọt, lại nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến lòng người thư thái.

Diệp Quân lúc này mới biết, thì ra mình cũng không ngoại lệ. Vui vẻ ăn mấy miếng bánh kem ngọt ngào vào bụng, cô không khỏi bộc lộ ra biểu cảm vui cười, nhìn sang Tiêu Ngạn Thành, ánh mắt không tự chủ mềm mại hẳn lên.

“Ăn miếng nhỏ thôi, đợi lát nữa anh cho em bữa tiệc lớn.”

“Chỉ có tiệc thôi sao?”

“Em còn chờ mong cái gì nữa?”

“…Hừ!”

Diệp Quân quay mặt ra chỗ khác, chừa cho anh tư thế mất hứng.

Tiêu Ngạn Thành cười.

Anh thích Diệp Quân thế này, sẽ làm nũng với anh.

Chỉ cần cô nói câu nào, anh đều hận không thể đem hết tất cả mọi thứ trên đời này dâng cho cô. Chỉ cần cô nói một câu thôi.

“Nhắm mắt lại.”

“Nhắm lại rồi.” Diệp Quân rất nghe lời.

“Mở mắt ra.”

“Ừm…” Diệp Quân mở mắt ra. Sau đó thấy trên tay Tiêu Ngạn Thành cầm một cái hộp nhỏ màu xanh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.