Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 30-2



Editor: Thượng Quan Huyền Kiếm.

Beta: Thượng Quan Minh Lục.


Thời điểm phụ nữ mang thai được 32 tuần cần làm theo dõi tim thai. Hai tuần một lần, đến 36 tuần thì một tuần một lần. Tiến hành kiểm tra theo dõi tim thai đối với tâm thai của thai nhi, trực tiếp phản ánh nhịp tim của thai nhi.

Bình thường đường biểu hiện nhịp tim tâm thai là một đường sóng thẳng thắp. Thai nhi xuất hiện thai động thì đường nhịp tim sẽ thăng lên, từ đó xuất hiện một đường cong. Sau khi kết thúc thai động sẽ từ từ hạ xuống. Tổng thể sẽ là nhịp điệu đều đặn, mạnh yếu vừa phải.

Nhưng nếu tâm thai của thai nhi thai động có trạng thái khác thường, biểu đồ theo dõi tim thai sẽ biểu hiện ra. Ví dụ hôm nay, người phụ nữ này mang thai, theo dõi tim thai là đồ thị hàm số sin nhịp tim (SinusoidalFetalHeartRate, SFHR). Ở sản khoa, SFHR xuất hiện đồng nghĩa thai nhi sắp chết, tỷ lệ tử vong từ 50 đến 75%.

Mà đồ thị hàm số Sin dao động ở 140 lần/phút. Trong 15 phút theo dõi tim thai không tìm thấy biến đổi nhịp tim và phản ứng bình thường của thai nhi. Tình trạng này đã là nguy cơ cảnh báo cao, cho thấy nguy cơ nghiêm trọng đối với thai nhi.

Diệp Quân làm việc ở bệnh viện Đệ Nhất năm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải SFHR. Trước đó cô chỉ nghe qua giáo sư ở trường y học nhắc đến tình trạng tương tự.

Diệp Quân ngẩng đầu, nhìn qua cửa gỗ siêu âm đóng chặt.

Qua một lúc sau, cửa mở ra. Diệp Quân vội vàng đi vào, nhìn trước máy tính của Tôn Tú Mai thấy được kết quả siêu âm: “Động mạch máu bình thường, nhưng trong nước ối có hạt tròn lơ lửng. Tình hình không dễ phán đoán.”

Diệp Quân cau mày, nhìn thai phụ Bành Nhất Minh đã đứng dậy lau bụng.

“Bác sĩ, tôi không sao chứ?” Bành Nhất Minh nơm nớp lo sợ hỏi. Cô sợ, nhưng nghe ý của bác sĩ siêu âm, giống như là không có việc gì.

Diệp Quân không dám buông lỏng cảnh giác: “Trước tiên nằm viện đã, làm thêm một lần giám sát tâm thai xem sao.”

Bành Nhất Minh: “Ách… phải nằm viện sao? Tôi chỉ tới sinh kiểm, không mang theo cái gì cả… Tôi còn chưa nói với người nhà.”

Diệp Quân kiên trì: “Vậy cô lập tức tới phòng theo dõi tim thai làm theo dõi tim thai khẩn cấp đi.”

Bành Nhất Minh vội vàng gật đầu: “Bác sĩ viết tờ đơn, tôi đi nộp tiền. Trong tay tôi không có danh sách theo dõi tim thai.”

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần đâu, cô cứ đi làm trước đi, mau chóng lên.”

Bành Nhất Minh nhìn sắc mặt Diệp Quân nghiêm trọng, cũng không dám nói gì, nhanh chóng đi làm theo dõi tim thai. Diệp Quân thì trở lại phòng khám tiếp tục khám bệnh.

Bởi vì Diệp Quân vắng mặt, thai phụ tới sinh kiểm xếp hàng chật ních. Trên mặt mọi người có vài phần bất mãn.

Diệp Quân nhanh chóng tới phòng bên cạnh tìm đồng sự nói rõ tình huống, nhờ các cô hỗ trợ chiếu ứng, mình thì đẩy nhanh tốc độ tiếp tục khám bệnh.

Khám tiếp bốn ca sinh kiểm, cô không yên lòng, lại qua phòng theo dõi tim thai. Vừa hay nhìn thấy Bành Nhất Minh ra khỏi phòng theo dõi tim thai.

“Bác sĩ cô nhìn thử xem, tôi làm theo dõi đã đúng yêu cầu chưa?”

Diệp Quân nhận lấy.

Vẫn là tiêu chuẩn SFHR, không có cải thiện chút nào.

Tất cả đều chỉ ra, thai nhi đang bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

Khẩn cấp.

“Từ hai lần theo dõi tim thai trước của cô cho thấy, thai nhi trong tử cung đang khó khăn, có thể thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Tùy thời có khả năng chết trong tử cung, bây giờ cô phải lập tức nằm viện, chuẩn bị giải phẫu.”

“Hả?” Bành Nhất Minh kinh hãi, bị dọa đến mức đánh rơi thẻ bảo hiểm y tế xuống đất.

“Theo tôi về phòng, lấy hóa đơn rồi nhập viện.”

“Tôi, chồng tôi ở công ty, không thể tới, tôi…” Thanh âm Bành Nhất Minh đều run rẩy.

“Nằm viện trước đã, thủ tục tính sau.”

Giọng nói của Diệp Quân không cho phép thai phụ cự tuyệt.

Diệp Quân kiên trì cho rằng tình huống thai phụ Bành Nhất Minh là khẩn cấp. Thai nhi nguy hiểm cấp bách, xin thông qua lối đi màu xanh của bệnh viện tiến hành điều trị, cũng kiên trì muốn cho Bành Nhất Minh lập tức giải phẫu.

Hà Lệ Na bên cạnh nghe thấy chuyện này, bày tỏ nghi ngờ: “Siêu âm là bác sĩ Tôn nhìn. Bác sĩ Tôn kinh nghiệm phong phú như vậy. Cô ấy nói không có vấn đề, bây giờ cô huy động nhân lực muốn làm giải phẫu sớm, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Diệp Quân ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp nói: “Xảy ra chuyện gì, tất cả trách nhiệm tôi tự mình gánh!”

Hà Lệ Na nhất thời hết ý kiến: “Cô, cô phụ trách thế nào? Nếu thật sự xảy ra chuyện làm người ta đến đây nháo loạn, cũng là tìm khoa chúng ta. Liên lụy đến toàn bộ ban! Đây không phải là trò đùa.”

Diệp Quân căn bản không muốn nói chuyện với cô ta, trực tiếp chạy về phía phòng giải phẫu.

Hà Lệ Na đứng ở nơi đó. Nhíu mày nhìn một hồi, quả quyết chạy về phía văn phòng chủ nhiệm khoa Tôn Kiền.

Cô ta đột nhiên cảm thấy mình không nên ngăn cản Diệp Quân.

Đây là một cơ hội, một cơ hội rất tốt.

Diệp Quân không biết trong lòng Hà Lệ Na đang tính toán cái gì, hiện tại trong đầu cô đều là đứa bé trong bụng Bành Nhất Minh. Cô hy vọng đứa bé kia thuận lợi sinh ra, cũng hy vọng thai phụ kia không có việc gì.

Đây là vụ hung hiểm nhất mà cô thấy, trong đời cô lần đầu tiên thấy được sóng sin tâm thai. Cô nhất định phải tranh thủ xử lý tốt, nhất định phải nghe thấy tiếng khóc oa oa của thai nhi lạc xuống nhân gian.

Con người trong đời không có mấy lần đứng giữa ngã tư đường lựa chọn, cũng sẽ có vô số lần chịu đựng khảo nghiệm năng lực siêu việt và phạm vi hiểu biết của bản thân. Có thể xử lý tốt hay không là khảo nghiệm khiêu chiến cực hạn đối với một bác sĩ như Diệp Quân.

Loại khảo nghiệm này không phải trận thí nghiệm mô phỏng, mà là đao thật thương thật ra trận.

Chậm một chút, thất bại. Khả năng trả giá là một cái mạng.

Nếu đây là một trận chiến, Diệp Quân nhất định phải thắng.

Trước thời điểm đi vào phòng giải phẫu, Bành Nhất Minh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật chờ giải phẫu. Ở đây ngoại trừ y tá, còn có chuyên gia Cao Nghệ Vinh cũng tới.

Sáng nay ông đã làm liên tiếp ba cái giải phẫu. Đang định bớt thời gian ăn cơm, nhưng nghe nói một thai phụ có sóng sin tâm thai khẩn cấp sinh mổ, rót một túi đường glu-cô rồi chạy tới.

“Diệp Quân, cô mổ chính. Tôi làm trợ thủ cho cô.” Cao Nghệ Vinh nói vậy.

“Cao lão sư, không được…” Cao Nghệ Vinh là lão chuyên gia, Diệp Quân chỉ là một bác sĩ phụ trách. Có Cao Nghệ Vinh ở đây, không có đạo lý mình đi làm mổ chính.

“Cô mổ chính, cố lên.” Cao Nghệ Vinh kiên trì nói.

“Được.” Không có thời gian do dự nhường nhau, Diệp Quân gật đầu.

Lúc này y tá đã làm tốt các bước chuẩn bị trước, nhưng vì Bành Nhất Minh trước khi đến bệnh viện đã ăn, nên hiện tại chỉ có thể làm gây tê cục bộ.

Diệp Quân không phải chưa làm qua giải phẫu sinh mổ, thực tế cô đối với việc này đã sớm quen tay đến mức có thể nhắm mắt làm. Nhưng tình huống hôm nay khẩn cấp, mà bên cạnh còn có một vị giáo sư chuyên gia làm trợ thủ cho mình, đây là áp lực sinh mổ lớn nhất đời này của Diệp Quân.

Thời điểm khi dao giải phẫu rạch vào làn da, Bành Nhất Minh cảm thấy đau đớn giãy giụa, nữ hộ sinh bên cạnh lập tức đè sản phụ xuống.

Diệp Quân lanh lẹ mở bụng ra dò xét ổ bụng, một bên dùng thanh âm ôn nhu nhất của mình trấn an Bành Nhất Minh: “Vì đứa nhỏ, cô gắng chịu đựng một chút. Rất nhanh thôi sẽ không đau đâu, cô đếm đến số một trăm, tất cả sẽ không có việc gì nữa.”

Bành Nhất Minh đeo mặt nạ chống độc. Xuyên qua mặt nạ chống độc, cô rưng rưng nhìn Diệp Quân. Đúng lúc thấy giữa mũ giải phẫu và khẩu trang là cặp mắt chuyên chú của Diệp Quân.

Cô cẩn thận cúi đầu giải phẫu, loại chuyên chú đó giống như cô đang làm một chuyện trọng đại nhất đời mình.

Nước mắt Bành Nhất Minh lập tức rơi xuống. Cô cắn răng, nhịn đau.

Thời điểm Diệp Quân mở tử cung, phát hiện nước ối đã hiện lên màu nâu nhạt và dày đục. Cái này một lần nữa nói rõ thai nhi thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

Lòng cô chùng xuống, thai nhi còn sống hay đã chết?

Nhưng ý nghĩ này không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ giải phẫu của cô, cô thành thạo mở hai bên dây chằng giữa thành tử cung, rạch một vết cắt dài. Chọc rách màng thai.

Bé sơ sinh mới sinh được lấy ra, lúc đầu không hề khóc, khi được làm sạch rồi mới bắt đầu phát ra tiếng khóc nỉ non.

Mà lúc này mọi người cũng rõ ràng nguyên nhân xuất hiện sóng sin tâm thai. Thì ra ở trong tử cung, cuống rốn của thai nhi đã bị xoắn thành bánh quai chẻo.

Nếu cuống rốn quấn quanh cổ, dùng siêu âm có thể thấy được dấu vết ở cổ. Mấy vòng dấu vết chính là mấy vòng quấn quanh cổ. Nhưng nếu tự cuống rốn vặn lại, thì không thể thấy được qua siêu âm.

Chuyên gia Cao Nghệ Vinh nhìn cuống rốn kia, thở dài: “May là giải phẫu kịp thời. Bị vặn thành như thế, chậm thêm nửa tiếng nữa đoán chừng không thể giữ được rồi!”

Diệp Quân nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu khâu lại cho Bành Nhất Minh.

Từ lúc mổ bụng lấy thai nhi, cũng chỉ có vài phút. Nhưng mỗi một phút ở trong này, lòng cô đã xuyên qua muôn vạn núi non trập trùng.

Nội tâm cô cũng hiểu rõ, Cao Nghệ Vinh nói đúng. Chậm thêm nửa tiếng thôi, cô sẽ không thể nghe được tiếng khóc thanh thúy nhỏ bé yếu ớt phát ra từ cuống họng đứa nhỏ nữa.

Bành Nhất Minh bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng. Rõ ràng một tiếng trước cô đến làm sinh kiểm, kết quả một tiếng đồng hồ sau cô đã mổ ra thai nhi. Nước mắt cô rào rào rơi xuống: “Con của tôi… Con tôi không sao chứ?”

Tâm tình Diệp Quân lúc này đã thả lỏng, ấm giọng trấn an Bành Nhất Minh: “Cô hi vọng có thể có chuyện gì?”

Bành Nhất Minh: “Cô, cô, tôi không biết…”

Lúc này nữ hộ sinh đang làm bình trắc (đánh giá) cho đứa nhỏ. Điểm 9, đã rất tốt.

Diệp Quân cười: “Việc này yên tâm đi.”

Nhưng Bành Nhất Minh ngẫm lại, vẫn cảm thấy không thích hợp: “Sẽ không có di chứng sau này chứ? Sẽ không bị bại não chứ? Sẽ không phải mới sinh bị viêm phổi? Trong đầu không bị lây nhiễm cái gì chứ?”

Chẳng những Diệp Quân, mà Cao Nghệ Vinh và nữ hộ sinh cũng không nhịn được cười.

Mới vừa rồi mọi người đều vã mồ hôi hột. Hiện tại tất cả mọi thứ đã thuận lợi, tâm tình cũng đã bình tĩnh lại.

“Được rồi, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa!”

“Biết nhiều quá, nghĩ cũng càng nhiều hơn.”

Lúc cô ấy nói ra mấy từ kia, có khả năng đã học qua một khóa.

Thời điểm sản phụ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thân nhân cũng đều đã tới nơi, lúc này mới bắt đầu làm thủ tục nằm viện.

Bên ngoài phòng nghỉ của bác sĩ, Diệp Quân gặp bác sĩ gây tê lần này.

“Ninh Tân, lần này thật sự làm phiền cô rồi.”

Đối với vị bác sĩ gây tê này, cô tràn ngập áy náy và cảm kích, thậm chí kính nể.

Bởi vì sản phụ đã ăn trước khi làm phẫu thuật, bất đắc dĩ phải dùng thuốc mê. Dưới tình huống dạ dày chứa đồ tiến hành gây mê, có khả năng lúc giải phẫu thực quản sẽ lưu trở lại. Một khi xuất hiện, sẽ khiến sản phụ ngạt thở mà chết.

Có thể nói phẫu thuật lần này không lâu, nhưng toàn bộ quá trình mỗi người đều gánh nguy hiểm to lớn.

“Cứu người như cứu hỏa, việc nên làm thôi.” Ninh Tân cười: “Bất kể thế nào, kết quả tốt là được rồi!”

Diệp Quân nhìn cô cười cởi mở, cũng cười theo.

Đúng vậy, bất luận quá trình có nguy hiểm ra sao, kết quả tốt, là đủ rồi.

Tất cả đều đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.