Hồ Viễn Hàn cùng Trình Vân Hành là một đôi thanh mai trúc mã không bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, hai người đều nhìn nhau không thuận mắt, không có việc gì liền đánh nhau.
Kết quả có một lần không cẩn thận đánh tới trên giường, lại không cẩn thận đã mang thai, lại không cẩn thận bị phát hiện.
Là một thương nhân thành công, Hồ Lương Tùng có một thái độ thập phần cởi mở đối với nhân sinh. Nhưng về vấn đề quan hệ nam nữ lại phi thường bảo thủ, tuyệt không cho phép trong nhà mình xảy ra chuyện chưa lãnh giấy kết hôn mà đã làm cho con gái nhà người ta to bụng.
Vì thế, Hồ Viễn Hàn ngày hôm đó liền bị kêu trở về nhà, giờ phút này đang quỳ gối trong chính viện nhà mình mà tỉnh táo lại. Nhân tiện tiếp thu bão táp giáo huấn.
"Mày cái đồ hỗn trướng! Làm bậy! Quả thực chính là làm bậy!"
Hồ Lương Tùng tức giận đến chỉ nghĩ muốn đạp hắn một phát.
Ai ngờ đụng phải người sai khen ngược. Chẳng những không có chạy nhanh nhận sai, ngược lại linh quang chợt loé, kích động cầm tay Trình Vân Hành, lâm thời làm một cái qua loa mà lại thần thánh quyết định --
"Vân Vân, con chúng ta tên gọi là Hồ Lai Lai thế nào?"
"......"
Lúc này Hồ Lương Tùng không hề cùng hắn khách khí nữa, tiện tay nhặt lên một cành cây khô, trực tiếp hướng trên người hắn mà đánh. Một màn này lại vừa lúc bị cách vách Diệp Định Chương đang ngồi uống trà trên ban công nhìn thấy.
Hắn lướt qua lá trà trong cốc, nhẹ hớp một ngụm, rồi sau đó từ từ thở dài: "Ai, thật là nhục văn nhã a."
Người làm công tác văn hoá cùng người làm ăn từ trước đến nay không đối bàn. Đối với việc này Hồ Lương Tùng đã sớm thành thói quen, miệng không phản ứng, nhưng trong tay nhánh cây giây tiếp theo liền hướng trên lầu bay đi. Đối với lão đồng học kia cũng không khách khí một chút nào.
Lại vẫn như cũ không thể bảo vệ tôn nghiêm cho con gái nhà người ta.
Mười tháng sau, cái tên vừa như trò đùa vừa như nghiêm túc cứ thế xuất hiện trên hộ khẩu Hồ gia.
Lịch sử quậy phá của Hồ Lai Lai cũng chính thức được mở màn. Một câu "cầm kỳ thư họa mọi thứ sẽ không, ăn nhậu chơi bời tất cả đều tinh thông" cũng đủ để khái quát về nhân sinh của cô.
Đến nay mắt thấy cô cũng đã sắp thành niên, theo lý thuyết giai đoạn quậy phá kia cũng nên đến hồi kết. Kết quả ở kì thi đại học đếm ngược một trăm ngày cô lại trốn tiết tự học vật lý buổi tối, một mình đi vào quán bar trong nội thành.
Bên trong nhìn như quán bar bình thường, thật ra có một tầng hầm hoàn toàn khác biệt.
Đúng 8 giờ tối. Tất cả bóng đèn tụ quang đồng loạt được bật lên, chiếu sáng khu đất trống ở trung tâm. Đồng thời xung quanh cũng nhanh chóng tràn ngập những tiếng hoan hô phấn khởi. Ở khu khán đài sức chứa 200 chỗ đã bắt đầu nhốn nháo chen chúc.
Sự náo nhiệt của thành thị vào ban đêm được đài đấu quyền anh ngầm dưới lòng đất này thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Vốn dĩ nơi đây không tiếp khách lạ, Hồ Lai Lai sở dĩ có thể vào cũng vì nơi nơi móc nối quan hệ tìm người môi giới.
Lúc này vừa lúc đạt tới cao trào đầu tiên, cờ cổ vũ tung bay, tiếng reo hò sóng sau cao hơn sóng trước. Thậm chí còn nghe được trong không khí phảng phất mùi máu tươi.
Nhưng cô không hề hứng thú, ngược lại đi xuyên qua đám đông chen chúc như đang tìm kiếm cái gì. Không phát hiện trên lầu vẫn còn một tầng.
So với sự náo nhiệt ở bên dưới, bên trên có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều. Không có một ánh đèn nào, chỉ có ánh sáng chớp loé từ mấy cái đèn tụ quang trên cao, căn bản không chiếu sáng được cái gì. Thế nên tầng lầu này dường như đã hoà làm một với không trung tối đen.
Mà ở vị trí trên cao có tầm nhìn tốt nhất này, có hai người đàn ông đang ngồi.
Một người tựa trên ghế dựa, đôi chân dài gác trên mặt bàn, giữa môi ngậm một điếu thuốc. Biểu tình nhạt nhẽo bị ánh sáng màn hình ánh đến càng thêm xa cách, đáy mắt đen nhánh không ánh sáng. Tựa hồ cũng không hề quan tâm đến dưới lầu đang kịch liệt thi đấu.
Còn người sau có vẻ khá nhập tâm, ít nhất đang xem thấy có tuyển thủ thua còn mắng hai câu, sau đó đổ hết trách nhiệm lên đầu người bên cạnh: "Mày nói xem mày vừa về nước kia lền thua mấy trận, cũng quá đen đi. Lần sau ông đây tuyệt đối không đi cùng mày!"
Uống một hớp rượu, Trần Khoa lại hỏi: " Mày lại thua tiền rồi có phải không?"
"Ừm"
"......"
Đều nói Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp. Nhìn thấy anh như vậy rất không yên tâm, Trần Khoa rốt cuộc tình mẫu tử tái phát, tận tình khuyên bảo nói: "Mày không phải thích chơi trò chơi sao, sao không nghĩ tới mở một công ty game?"
"Có nghĩ."
"Thật sự?" Vừa nghe còn có hi vọng, hắn lập tức có tinh thần lên, "Vậy mau mở a!"
"Quá phiền toái."
"...... Mày xem lại mày đi. Tư tưởng quá bất chính! Thời buổi này làm cái gì mà không phiền toái. Lại nói, mày tốt xấu cũng đã 25, cứ như vậy cũng không phải là cách, còn nghĩ náo tới khi nào?"
"Chết."
"...... Dựa! Mày có thể đừng trả lời mà không cần suy nghĩ như vậy không! Chúng ta mang cái danh phú nhị đại này chính là bị mày cái loại phân chuột làm ô uế!"
Trần Khoa rõ ràng không dự đoán được đáp án càng thêm đánh thẳng vào tâm hồn, tức giận đến mức lại uống lên vài hớp rượu giải sầu.
Kỳ thật hắn cũng kông nghĩ đi chỉ trích Diệp Mạnh Trầm rằng cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Bởi vì năm đó trong nhà cho anh tiền gây dựng sự nghiệp anh đã sớm trả lại hết.
Vấn đề hiện tại là, vị thiếu gia Diệp gia này chính là một hỗn thế đại ma vương chính cống. Đối với công ty có sẵn của nhà mình không hề hứng thú. Càng thích theo đuổi mới mẻ kích thích khoái cảm.
Cho nên những thứ tiền vốn đó hoàn toàn không dùng vào việc chính đạo, mà chỉ đầu tư ở chút hạng mục mạo hiểm.
Nói một cách khó nghe, đó chính là không làm việc đàng hoàng.
Cơ mà nếu hắn nghe không vào, Trần Khoa cũng lười tự làm mình mất mặt. Đem lực chú ý một lần nữa đặt ở trận đấu thứ hai sắp bắt đầu. Ai ngờ trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một thân ảnh thú vị, lại toát ra một bụng ý nghĩ xấu.
"Đúng rồi, nghe nói lúc mày ở bên Mỹ, người hầu nhỏ của mày làm phiền mày ghê lắm, ba ngày gọi một cuộc điện thoại, năm ngày gửi một cái quà tặng? Từ ngày mày về nước, con bé còn tới làm phiền mày không? Hay là lại càng trầm trọng thêm?"
Không ai nói chuyện.
Cũng may Trần Khoa không để bụng hắn có trả lời hay không, một lần nữa nhìn dưới lầu, buổi biểu diễn cũng đã bắt đầu. Vui sướng khi người gặp họa nói: "Nha, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, kia không phải là người hầu nhỏ sao, con bé cũng thích xem quyền anh?"
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Mạnh Trầm rốt cuộc xuất hiện một chút gợn sóng, buông di động, khẽ nâng tầm mắt nhìn xuống đảo qua.
Đồng phục trắng xanh ở giữa một đám màu sắc tối trầm đặc biệt chói mắt. Mà chủ nhân của nó còn đang nhìn quanh khắp nơi. Khuôn mặt bị máy sưởi hấp tới đỏ bừng còn rõ nét non nớt trẻ con, cùng không khí sôi trào dã tính nơi đây không hề thích hợp.
Mẹ nó, thật đúng là nơi nào cũng dám theo tới.
Diệp Mạnh Trầm nhăn mày, không nói chuyện. Tàn thuốc ném trên mặt đất, dẫm nát, đứng dậy đi xuống lầu.
Đáng thương Hồ Lai Lai còn không biết đại họa đang buông xuống. Còn đang cùng quân sư quạt mo của mình báo cáo tình huống, ưu sầu nói: "Thu Thu, tình báo của chị có đáng tin không vậy? Như thế nào em xoay một vòng lớn, còn không có nhìn thấy anh họ chị đâu?"
"Trên lầu thì sao, tìm chưa?"
"Lâu...... Trên lầu? Còn có trên lầu?"
Nắm giữ một manh mối quan trọng, cô lập tức dừng bước chân, ngửa đầu nhìn kỹ xem.
Rốt cuộc nhận ra vì sao mình vẫn luôn tốn công vô ích. Chuẩn bị đi tìm cầu thang lên lầu.
Đáng tiếc xuất sư bất lợi.
Còn chưa đi được hai bước, Hồ Lai Lai lại bị anh trai môi giới cầm mã QR đuổi theo muốn chuyển khoản. Lúc này mới nhớ ra mình vừa rồi quá sốt ruột đã quên trả tiền. Vội vàng lấy di động ra quét mã, lại nghe anh trai môi giới đột nhiên kêu một tiếng "Diệp tiên sinh".
Diệp tiên sinh?
Tay cô run lên, vì ba chữ mà phân tâm. Sau khi đại não trống rỗng lại lần nữa được lấp đầy. Trên mặt cô hiện lên một chút hoảng hốt, tâm giống như con kiến bò trên chảo nóng.
Hiển nhiên, Hồ Lai Lai đã đoán được vị "Diệp tiên sinh" này là ai. Nếu đổi lại là tình huống bình thường, cô đã sớm nhào tới. Nhưng mà hiện tại cô đang ở trạng thái người theo dõi, tuyệt đối không thể bị phát hiện, cho nên chạy trốn vẫn là quan trọng nhất.
Chạy trốn quan trọng.
Cô lập tức kéo áo khoác đồng phục trùm lên đầu, ý đồ bịt tai trộm chuông. Còn định chọn một hướng tốt để chạy.
Bỗng một cỗ hơi thở quen thuộc mang mùi thuốc lá nhàn nhạt bao trùm lấy cô, chui vào khoang mũi. Giống như là bình yên trước cơn bão, dấu diếm nguy hiểm làm con người ta phải đề cao cảnh giác.
Diệp Mạnh Trầm đứng yên trước mặt cô.
Nhận thức điều này làm thân mình Hồ Lai Lai cứng đờ, muốn quật cường kiên trì đến cùng. Không hề rối rắm, tùy tiện chọn một hướng khác muốn đi.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Ở phía sau sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, tóm cổ áo cô, một tay đem cô xách về, giọng điệu không tốt nói: "Anh đã nói qua chưa, muốn làm gì thì làm cho thật tốt, đừng để anh phát hiện."
"......"
Nói đến cũng thật là hổ thẹn. Năm ngoái anh về nước, Hồ Lai Lai liền bước lên con đường mang tên "theo dõi" không thể quay đầu. Nếu không, khi nào mới có thể thấy anh. Đương nhiên, không một lần nào thành công, lần nào cũng bị tóm cổ.
Tựa như như bây giờ.
Nhưng mà nhé, cô cũng biết mình vô lý, cho nên không có cưỡng từ đoạt lí. Sau khi suy nghĩ lại, nhanh chóng xoay người, dựng thẳng lên ba ngón tay, bảo đảm nói: "Anh yên tâm, lần sau em tuyệt đối sẽ không bị anh phát hiện!"
Cô trưng ra một đôi mắt sáng ngời mà chân thành tha thiết, tựa hồ hồ quyết tâm rất lớn.
Nhưng mà, còn con mẹ nó dám có lần sau?
Diệp Mạnh Trầm mắt đen liếc cô, lười cùng cô vô nghĩa, đang muốn làm cô tới từ chỗ nào liền quay về chỗ đó. Lại thấy Trần Khoa cầm điện thoại của anh đi xuống lầu.
Đến nơi liền nói: "Vừa rồi cha mày gọi điện cho mày, tao sợ có việc gì gấp liền nghe giúp. Vốn đang tưởng ở trước mặt chú khen mày hai câu, kết quả lão nhân gia cơ hội nói chuyện cũng không cho tao, trực tiếp bắt tao chuyển lời cho mày. Trong vòng nửa giờ phải cút trở về."
"Trong vòng nửa giờ phải cút trở về" là nguyên văn câu nói của Diệp Định Chương.
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn nhìn tiểu cô nương, rất tự nhiên đem hai người bọn họ liên hệ ở bên nhau, hỏi: "Hẳn là cũng gọi điện cho em đi?"
"...... Sao anh biết?"
Mắt Hồ Lai Lai ánh lên tia kinh ngạc cùng khâm phục, lại không biết hắn chỉ là mèo mù gặp chuột chết. Bởi vì Diệp Định Chương thật sự có nói với cô gần giống vậy. Nhưng mà không phải gọi điện thoại, mà là phát WeChat.
Cô lập tức mở ra giọng nói tin nhắn trong WeChat, phát cho các anh nghe.
"-- Lai Lai, tan học chưa a, có chuyện Diệp gia gia muốn hỏi con một chút, chờ lát nữa tan học đầu tiên nhớ qua nhà Diệp gia gia một chuyến nha."
Giọng điệu nói chuyện so với vừa rồi quả thực một cái trên trời một cái dưới đất. Trần Khoa nghe thấy còn muốn cho rằng Diệp Mạnh Trầm là nhặt được, thất vọng lắc lắc đầu.
Hồ Lai Lai không phát hiện, sau khi nghe xong lo lắng nói: "Có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
"Có thể xảy ra chuyện gì được, yên tâm đi."
Hắn trả lời cho có lệ, chỉ để dời đi chú ý của tiểu cô nương. Sau đó đối với người đàn ông bên cạnh nhanh chóng cảm thán nhỏ một câu: "Không nghĩ tới ông già nhà mày còn rất thích cô người hầu nhỏ này a, nếu không mày liền theo đi, vừa thoát cô đơn lại thoát nghèo khó, một tay bắt hết!"
Nói thế nhưng không thoát được lỗ tai Hồ Lai Lai, cô lại thò đầu tới, vẻ mặt tò mò: "Các anh muốn bắt cái gì? em có thể đi cùng không?"
Thế mà cũng nghe thấy?
Bị phát hiện, Trần Khoa gặp nguy không loạn. Tính toán trêu chọc cô, thuận tiện hủy một chút hình tượng của Diệp Mạnh Trầm trong lòng cô, vì thế làm bộ khó xử nói: "Thôi, trẻ nhỏ không nên, em vẫn là đừng đi."
Trẻ nhỏ không nên?
Hồ Lai Lai ưỡn thẳng lưng, ý đồ muốn bộ phận phát dục không tính là quá tốt đẹp nào đó dễ thấy hơn một chút. Vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng em là thiếu nữ a."
"......" Rốt cuộc là ai chơi đùa ai?
Mắt thấy chuyện khó giải quyết, Trần Khoa kịp thời thu tay lại, đem cục diện rối rắm ném ra ngoài: "Hỏi Diệp Mạnh Trầm nhà em đi."
Hử? Diệp Mạnh Trầm - Nhà - Em?
Lực chú ý của Hồ Lai Lai nháy mắt bị dời đi, không quan tâm đến gì nữa, đem đầu giấu trong áo đồng phục, ngượng ngùng. Nhìn dáng vẻ như xuân tâm lại nhộn nhạo rồi.
Mà người bị điểm danh kia cũng không nói chuyện. Chỉ là đút tay vào túi tìm thuốc lá, khửu tay lại không cẩn thận đụng vào bụng Trần Khoa, làm hắn ăn đau mà ôm bụng, cũng không thấy tội lỗi.
Anh đốt thuốc, thong dong nói:
"Thời điểm mày không nói gì tương đối có đầu óc."
"......"
Dựa! còn không phải chỉ là trêu chọc bé con nhà ngươi một chút thôi sao, có cần phải bênh vực người mình thế không?