Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 28



(Người Russia)

_________________________________

Buổi chiều thứ tư trước không thôn sau không tiệm, toàn hội trường đều tràn ngập không khí ủ rũ muốn chết không muốn sống.

Vốn dĩ học khảo cổ sẽ rất dễ bị mệt mỏi rã rời.

Tiết cuối cùng vừa vặn là《 Lịch sử Trung Quốc cổ đại 》, mỗi người đều nghe đến sắp ngủ gục. Thật vất vả nhịn đến lúc tan học, còn chưa kịp lao ra khỏi lớp, Tần Thơ vẫn đứng chờ ngoài cửa liền đi vào.

Nhất thời tiếng oán than vang dội ngập phòng. Tần Thơ cũng không thèm để ý, sau khi bước lên bục giảng thì giả vờ tức giận nói: “Cô không được hoan nghênh như vậy sao?”

“ Cô Tần, không phải cô không được hoan nghênh mà là cô đến không đúng lúc rồi.”

Tần thơ đã hiểu.

“Yên tâm, cô chỉ muốn nói một chút về hội thao mùa thu cuối tuần này. Chỉ mất vài phút, tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian ăn cơm của các em.”

Vừa nghe nhắc đến đại hội thể thao, mọi người quả nhiên không còn không kiên nhẫn như vậy nữa, bắt đầu châu đầu ghé tai.

Mặc kệ là hồi cấp hai cấp ba hay là đại học, đại hội thể thao đều có nghĩa là được nghỉ. Chỉ khác nhau ở vấn đề đoàn kết mà thôi. Vì những bạn học không tham gia đều lười đến xem, hoặc là uốn éo trong kí túc xá, hoặc là ra ngoài trường chơi.

Hồ Lai Lai thuộc về vế sau. Loại người không có tế bào vận động như cô luôn không quá quan tâm đến vấn đề này. Vì thế cô vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ lấy điện thoại ra giết thời gian. Tám WeChat cùng người chị em đã đi lữ hành trở về.

—— Thu Thu, sao em cứ cảm thấy trong thời gian này anh họ chị không được vui vẻ cho lắm. Em hỏi anh ấy cả buổi cũng không hỏi được cái trứng gì.

Bỏ qua cái ôm thất bại kia, Hồ Lai Lai tự nhận là tối hôm đó mình an ủi cũng không tệ lắm. Nhưng căn cứ vào thông tin mà Tạ Thiên đưa tới thì tình hình sau đó cũng không chuyển biến tốt đẹp gì mấy.

Hiển nhiên, Lý Hàn Thu cũng không cho là như vậy.

—— Em suy nghĩ nhiều quá đi. Anh họ chị không phải vẫn luôn như vậy sao. Lại nói, chẳng lẽ trong mắt em anh ấy là loại người sẽ tự khiến mình không vui?

Ờm, kia hẳn là không phải, sẽ chỉ làm người khác không vui mới đúng.

Hồ Lai Lai nói thầm trong lòng. Tốc độ đánh chữ không hề chậm đi. Bùm bùm gõ một vấn đề khác, tiếp tục hỏi.

—— Vậy chị nói xem công ty anh ấy có phải là đang gặp khủng hoảng tài chính hay không? Chỗ chị có tin gì mới không?

—— Không có, chỉ có bác gái chị.

—— Bác gái chị? Bác ấy lại làm sao vậy?

Tuy rằng Hồ Lai Lai không hứng thú lắm với việc của Mạnh Tố. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa tìm được con đường nào khác để lấy tin tức như mong muốn. Cho nên chỉ có thể đi đường vòng, nghe chuyện của bác ấy cũng tương đương với nghe chuyện của Diệp Mạnh Trầm đi.

—— Lúc trước bác gái chị không phải vẫn luôn giới thiệu đối tượng cho anh họ chị sao. Sau đó ông ngoại đã biết, rất tức giận, liền gọi bác ấy đến nhà chính nghiêm túc phê bình một phen. Nhưng mà chị nghe mẹ chị nói chuyện này thật ra là do anh họ chị và ông ngoại kết hợp. Đào một cái hố to cho bác gái. Cũng không biết sau đó bác ấy có tìm anh họ chị tính sổ hay không.

Lúc trước? Đào hố? Tính sổ?

Vốn dĩ Hồ Lai Lai còn bán tính bán nghi với việc này. Hai ông cháu vừa thấy mặt liền cãi nhau sao có thể có lúc đạt được mặt trận thống nhất. Khi cô đem mấy tin mấu chốt xâu thành chuỗi, đột nhiên nhớ tới lúc ở công ty đã gặp được Mạnh Tố.

Tựa như cô đã tìm được manh mối mấu chốt. Những nghi hoặc chưa được giải đáp trước đó bỗng nhiên được giải quyết dễ dàng. Nghĩ thầm trách không được hôm đó tâm trạng anh xấu như vậy. Hoá ra là do chuyện công việc và chuyện của Mạnh Tố tấn công cùng lúc.

Hồ Lai Lai có chút áy náy, ghé lên bàn tiếp tục nhắn tin WeChat.

—— Thu Thu, chị xem anh họ chị vẫn luôn bị kẹp ở giữa như vậy thật đáng thương a. Cứ như vậy cũng không phải là cách. Nếu không hay là, hôm nào em cùng ông Diệp nói chút chuyện thông gia từ bé để giải quyết nó đi.

Lần này chưa kịp đợi câu trả lời, ghế dưới mông đã bị người ngồi sau đá đá. Cô buông điện thoại quay đầu nhìn thoáng qua Đường Thanh Hoa, miệt thị nói: “Điêu dân to gan, long ỷ của ta há có thể để ngươi muốn đá thì đá?”

Đường Thanh Hoa không để ý tới vở kịch của cô, nói thẳng: “Cô Tần hỏi cậu có muốn báo danh tham gia đại hội thể thao hay không.”

“……”

Vì thế cô lại xoay người, nhìn người trên bục giảng.

Tần Thơ cũng không có truy cứu sự thất thần vừa rồi của Hồ Lai Lai. Tính tình tốt nhắc lại một lần nữa.

“Lại Lại, tuy rằng khoa của chúng ta chỉ có em là con gái. Nhưng cô cảm thấy em vẫn có thể tham gia được. Cho dù không được giải cũng không sao cả, quan trọng là có tham gia. Cho nên em có muốn thử sức báo danh vài hạng mục mà em giỏi nhất không?”

Đương nhiên là không, còn phải hỏi sao.

Phản ứng đầu tiên của Hồ Lai Lai chính là cự tuyệt. Tuy nhiên vào một giây trước khi buột miệng thốt ra câu trả lời, cô lại cường ngạnh nuốt trở lại. Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra thân phận của mình.

Mặc kệ chức lớp trưởng này của cô là tự nguyện hay không tự nguyện, chỉ cần cô còn chưa xuống đài thì vẫn nên làm một tấm gương tốt đi. Không phải muốn cho Tần Thơ mặt mũi, mà là trách nhiệm với các bạn học.

Nghĩ vậy, Hồ Lai Lai cắn chặt răng, vẫn là quyết định sẽ tham gia.

Tuy nhiên mỗi đại hội thể thao thông thường chủ yếu chỉ toàn là mấy hạng mục điền kinh. Xem xét năng lực chạy một phút nghỉ năm phút này của cô, sợ là ham không nổi.

Nếu trên mặt đất không được, vậy thì tham gia dưới nước đi. Sau khi cẩn thận suy xét một hồi, cô quyết định báo danh hạng mục bơi tự do 100 mét.

Vào ngày thi đấu, cô cùng với bạn cùng phòng Đinh Văn Văn đi đến bể bơi nhiệt độ ổn định của trường.

Kỳ thật người báo danh tham gia hạng mục bơi lội cũng không nhiều, càng khỏi nói đến số lượng nữ sinh. Nhưng ngoài dự đoán chính là lần này số lượng người tham gia thi bơi lội không hề ít. Trong đó nam sinh chiếm đa số, ai nấy đều vóc dáng cao lớn, nhìn qua như học sinh chuyên thể thao.

Riêng bọn cô đi dép lê lạc loài giữa đám người, hoàn toàn lưu lạc thành cô nàng khất cái. Vì thế cô nhanh chóng kéo Đinh Văn Văn vào phòng thay đồ. Không ngờ gặp được hai người quen ở cửa.

Cô vui mừng nói: “Sao các cậu lại đến đây? Khoa của các cậu cũng có người thi bơi lội à?”

“Đương nhiên là tới cổ vũ cho cậu a!”

Thái Thái ỷ vào độ cao chênh lệch, kẹp cổ cô lôi vào phòng thay đồ, thiếu chút nữa đem cô bóp chết.

“Phân đội nhỏ của chúng ta đã có cách mạng hữu nghị rồi. Đã nói rằng cho dù ai có việc người nấy cũng sẽ không giải tán. Vào thời điểm mấu chốt như thế này sao bọn tớ có thể quên cậu chứ.”

Tiểu Khả kéo tay trái của Hồ Lai Lai gật gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu xem khoa của các cậu có mình cậu là con gái. Đến người giúp cậu thay quần áo cũng không có, thật quá đáng thương.”

Làm ơn đi, cô bây giờ mới càng đáng thương nè!

Người đang bị nắm chặt vận mệnh, bị bóp trụ yết hầu cố gắng gỡ cánh Thái Thái. Ý đồ tự cứu vớt chính mình. Kết quả cho đến lúc bị mạnh mẽ kéo vào phòng thay đồ cũng vẫn không thể tự giải thoát. Cuối cùng vẫn là vì Thái Thái muốn xem thời gian nên cô mới may mắn tránh được một kiếp. Há to mồm hô hấp không khí mới mẻ.

Lát sau Hồ Lai Lai đưa điện thoại của mình cho Đinh Văn Văn. Nhân lúc Thái Thái không đề phòng, hung hăng nện cho cô ấy một quyền. Sau đó lập tức trốn vào buồng thay quần áo.

Thái Thái xoa xoa cái lưng đau, hung tợn nói: “Mau đưa điện thoại của nó cho tớ!”

“……”

Đinh Văn Văn lựa chọn bảo vệ chiếc điện thoại, lôi Tiểu Khả vào làm trạm trung gian.

Trong quá trình tranh giành điện thoại, điện thoại đột nhiên rì rì chấn động. Thái Thái tạm thời dừng lại, vừa thấy thông báo có cuộc gọi đến liền kỳ quái nói: “Ta? Ghi chú kiểu gì vậy, là ai nhỉ?”

Đinh Văn Văn lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ, trả lời: “Lại Lại chắc là sắp ra rồi, để cậu ấy tự nghe máy đi.”

Vừa nói xong cửa buồng thay quần áo liền mở ra. Đinh Văn Văn đang định đưa điện thoại qua thì không cẩn thận thấy Hồ Lai Lai mặc áo tắm. Trước mắt đột nhiên sáng ngời, à không, tối sầm, hoàn toàn vất sự kiện điện thoại ra sau đầu.

Không chỉ cô ấy mà Thái Thái cùng Tiểu Khả cũng cùng lộ ra biểu cảm giống y hệt. Không thể tin được mà xúm vào đi quanh cô một vòng, sợ ngây người.

Hiển nhiên, “kinh” này không phải kinh hỉ, mà là kinh hách. Sau khi đánh giá xong sau, ba người vẫn duy trì một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Thấy thế, Hồ Lai Lai không vui:

“Các cậu phản ứng kiểu gì vậy.”

Khi hai người kia vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ. Đinh Văn Văn thiện lương vẫn là người đầu tiên mở miệng, tận lực uyển chuyển nói: “Lại Lại, áo tắm của cậu có phải hơi quá…… quá chuyên nghiệp hay không?”

Chưa nói đến kiểu dáng áo tắm một mảnh liền quần dài đến đầu gối màu đen toàn tập, mà cái mũ còn có hình quốc kỳ ngôi sao năm cánh. Phần đáng nói duy nhất đại khái chỉ có phần lưng là hở ra. Ít nhất đôi xương bướm tinh tế không bị che mất.

Người thứ hai lấy lại tinh thần, Thái Thái hoạt động cái cằm sắp trật khớp, nhịn không được phê bình cô hai câu.

“Lại Lại à, cậu ăn mặc cũng quá không có sức sống thanh xuân của thiếu nữ rồi đó. Cậu nhìn cái bạn hoa khôi khoa máy tính mà xem. Tuy rằng người ta không dựa vào xác thịt để hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng ít ra vẫn còn chút cảm giác thời trang.”

Hoa khôi khoa máy tính?

Trước khi tham gia thi đấu, Hồ Lai Lai cũng không hỏi xem các khoa khác có những ai tham gia hạng mục này. Lúc này lại nghe thấy tên Tần Diệu không khỏi có chút ngoài ý muốn. Cô nhìn theo hướng ngón tay của Thái Thái.

So với những bộ áo tắm hoa hoè loè loẹt hấp dẫn ánh mắt người khác xung quanh. Thì bộ của Tần Diệu vẫn coi như khá giản dị. Cũng là áo tắm một mảnh, chẳng qua của cô ta là màu trắng đen kết hợp. Cho nên ở khoản thời trang thời thượng mới hơi nhỉnh hơn Hồ  Lai Lai một chút xíu.

Nhưng mà cái này thì có gì lạ đâu, không thể bởi mặt cô ta đẹp liền nói cái áo tắm này đẹp đi.

Hồ Lai Lai cảm thấy mấy cô bạn của mình đang phản ứng thái quá. “Hừ” một tiếng, không muốn nhìn nữa.

Nhưng tất cả thay đổi khi cô nhìn thấy phần chính diện của áo tắm.

Khi Tần Diệu vừa xoay người, cô quyết định thu hồi lời vừa rồi. Không nghĩ tới đằng trước tự nhiên lại có một cái lỗ hổng, cảnh đẹp giữa ngực như ẩn như hiện.

Được rồi, cái loại họa tiết khoét lỗ nửa che nửa đậy này xác thật thắng tuyệt đối.

Hồ Lai Lai bĩu môi, thua tâm không cam tình không nguyện chút nào. Cô dựng thẳng cơ thể bị áo tắm bó sát đến không có chút gợn sóng, nghiêm túc nói: “Áo tắm như vậy lực cản quá lớn, không thích hợp thi đấu.”

“…… Bé cưng thiểu năng trí tuệ của tôi ơi, xin hãy tỉnh lại đi. Chẳng lẽ cậu cho rằng mọi người đến đây thật sự là để tham gia thi đấu?” Thái Thái tóm lấy bả vai cô, dùng sức lắc lắc cơ thể bé nhỏ.

Bằng không thì sao?

Không biết có phải vì cô bạn chất vấn quá nghiêm túc hay không mà trong nháy mắt Hồ Lai Lai thiếu chút nữa thật sự cho rằng mình đi nhầm phim trường. Chờ thật sự hiểu ý của cô bạn, cô mới bùng nổ nói: “Không phải tham gia thi đấu thì tham gia cái gì, làm người Duy Ngô Nhĩ bị bí mật giam giữ* sao!”

“……”

Cuối cùng Hồ Lai Lai với tạo hình bị khăn tắm bọc kín mít chỉ lộ một khuôn mặt đi ra khỏi phòng thay đồ. Trước khi cô xuống nước Thái Thái tuyệt không buông tay.

Ai biết vừa ra ngoài, thế giới dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Toàn bộ nam sinh của khoa khảo cổ học dưới sự chỉ huy của Đường Thanh Hoa đều đã có mặt để cổ vũ cho Hồ Lai Lai. Hồ Lai Lai càng không ngờ tới chính là trong đó còn có cả Tiền Tài.

Từ kinh nghiệm trong đợt huấn luyện quân sự, lúc này ba người của phân đội nhỏ gặp lại cậu ta đã không còn giống lần trước lúc kinh lúc rống. Tất cả đều hiểu chuyện ngậm chặt miệng, đưa lưng về phía bọn họ, đứng bên cạnh nói chuyện phiếm đóng vai trò phông nền.

Nhưng cho dù bọn họ không phải phông nền thì cũng không có ảnh hưởng gì với Tiền Tài. Trước nay cậu ta chưa từng để ý đến ánh mắt người khác. Sau khi đi đến trước mặt Hồ Lai Lai, cậu ta cảm thấy tạo hình này của cô chơi rất vui. Cậu sờ sờ hai cái lỗ tai bên ngoài khăn tắm.

“Cô bé Russia?”

“……”

Thật đúng là so sánh hài hước mà không làm mất đi sự thiếu đánh.

Cô bé Russia đá chân cậu ta một phát, vừa tránh khỏi tay cậu ta vừa hỏi: “Cậu xen lẫn trong đám lớp tớ làm gì?”

“Tới xem cậu thi đấu đó, càng đông càng có không khí.”

“……  Lớp cậu có biết cậu là một tên phản đồ không hả!”

Đối với loại “Tinh thần không biết sợ” này cô không cảm động chút nào cả. Sau khi ném xuống những lời này cô liền lôi kéo phân đội nhỏ đi khởi động làm nóng người.

Còn có một việc mà Hồ Lai Lai không biết.

Người vừa gọi điện cho cô đang đi vào từ lối vào của bể bơi, cách đám người đang chuẩn bị thi đấu không xa.

Kẻ không có mắt Vương Kiều còn liên tục cảm thán: “Chậc, thật là chưa nhìn thì chưa biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng. Không ngờ bà chủ nhỏ ở trường lại được hoan nghênh như vậy, đúng không, ông chủ.”

Con người khi đang trong trạng thái thả lỏng sẽ luôn dễ dàng mắc phải những sai lầm cơ bản.

Vừa nói xong, Vương Kiều liền ý thức được mình nói sai rồi. Nhanh chóng cẩn thận nhìn trộm người đàn ông bên cạnh. Lại không thấy đối phương có phản ứng gì, chắc là vẫn chưa phát hiện ra mấy chữ “Bà chủ nhỏ” kia.

Diệp Mạnh Trầm đứng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ (khoảng 2 giờ chiều), thần sắc bình tĩnh, sự chú ý vẫn luôn đặt trên người cô bé đang đùa giỡn vui vẻ đằng kia.

- --------------

* Vụ người Duy Ngô Nhĩ: https://www.google.com/amp/s/trithucvn.net/the-gioi/lhq-trung-quoc-giu-hang-trieu-nguoi-duy-ngo-nhi-...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.