Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 42



Đại khái bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc với loại chuyện nam nữ hoan ái này. Xong việc, Hồ Lai Lai phát hiện hình như cô đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Hoặc là nói cô đã xem nhẹ năng lực của Diệp Mạnh Trầm. Không nghĩ tới cho dù không cần súng thật đạn thật, anh vẫn có thể làm người ta…… vừa đau vừa sướng.

Xem ra kế hoạch ba ngày ba đêm chỉ có thể là một hồi mộng mơ.

Sau đó cô đã quên mình như thế nào ngủ mất. Sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có chút lạnh nên cô cứ xê dịch sang bên cạnh theo bản năng, muốn trở lại sự ấm áp trong ngực ai đó. Kết quả thẳng đến khi lăn xuống giường cũng không có lăn đến nơi mà mình muốn. Ngược lại hoàn toàn quăng ngã cơn buồn ngủ.

Hồ Lai Lai hoàn toàn tỉnh táo, đau đến kêu ngao ngao. Một tay xoa cái mông bị thương, một tay khác chống trên mép giường. Cô ngồi dậy nhìn nhìn, lúc này mới thấy trên giường đến một cái bóng cũng không còn, không biết anh đã rời đi từ bao giờ.

Tuy biết là do Diệp Mạnh Trầm không muốn đánh thức cô. Nhưng cô vẫn có chút mất mát, cảm thấy bản thân thật sự là nên sửa lại tật xấu “một khi ngủ liền biến thành heo”. Nếu không không chừng một ngày nào đó ngủ ngủ rồi bị người bán đi luôn.

Hồ Lai Lai thở dài than thở, đang định bò lên giường một lần nữa, đâu đó trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô dừng động tác, nhanh chóng lấy điện thoại ra từ trong túi quần.

Vừa kết nối, một âm thanh lo lắng liền truyền tới.

“Alo Lại Lại, cậu bị ốm à?”

“Không có a.”

Nghe được câu trả lời phủ định, Đinh Văn Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, giải thích: “Vừa rồi đi học, tớ nghe các bạn lớp cậu nói cậu đã xin phụ đạo viên cho nghỉ một ngày. Còn tưởng rằng cậu sinh bệnh đó, không phải thì tốt rồi.”

Hồ Lai Lai hồ đồ: “Xin nghỉ? Chuyện khi nào?”

“Buổi sáng. Cậu không biết? Không phải cậu xin sao?”

“Ồ……”

Bị hỏi như vậy, Hồ Lai Lai như tỉnh lại từ trong mộng. Ý thức được có thể là Diệp Mạnh Trầm đã xin Tần Thơ giúp cô. Không ngờ chuyện nhỏ này mà anh cũng nghĩ tới, trong lòng bắt đầu bắn pháo hoa.

Treo điện thoại, cô vui vẻ đem mặt vùi vào trong chăn, không kiềm chế được ngây ngô cười.

“Sáng sớm ngồi dưới đất làm gì. Chưa tỉnh ngủ hay là ngủ đến choáng váng rồi.”

Giọng nói này……

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người vừa nói chuyện, xoa xoa đôi mắt, xác định lại lần nữa không phải là mình hoa mắt xong mới kinh ngạc nói: “Mẹ?”

Khi còn nhỏ, Hồ Lai Lai đã từng cho rằng cha mẹ mình đi công tác chính là đi du lịch khắp thế giới. Bởi vì Hồ Viễn Hàn cùng Trình Vân Hành thường xuyên bay tới bay lui, thậm chí cả năm cũng không về gặp người nhà được một lần.

Đến khi cô hiểu chuyện hơn một chút, cô mới biết được từ miệng Hồ Lương Tùng rằng hoá ra mẹ cô là một bác sĩ, một bác sĩ tình nguyện. Liên tục phải đến những nơi xa xôi để chữa bệnh.

Vì tính đặc thù của nghề nghiệp cho nên bà thường vừa đi chính là đi một hai năm. Đến nỗi người cha ngốc bạch ngọt của cô, tự nhiên là một tấc cũng không rời mà đi theo. Cho dù có vài khu vực không được vào ông cũng sẽ trông coi ở phụ cận. Bởi vậy, cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn trong trạng thái đứa trẻ được gửi gắm.

Lúc đầu, đối với lựa chọn như vậy của họ Hồ Lai Lai đương nhiên là có lời oán hận. Không hiểu sao họ có thể ném con mình ở đâu đó rồi mặc xác không quan tâm, lại cố tình đi bỏ nhiều công sức như vậy cho những người xa lạ mà có khả năng cả đời này chỉ gặp một lần.

Sau đó đến khi cô lớn hơn một chút, cách tự hỏi vấn đề đã không còn như xưa, cô đã thử tự giải thích cho họ rồi chậm rãi thông suốt.

Cho dù đó là ai đi nữa, những công việc này cũng phải có người làm. Huống hồ cha mẹ vẫn luôn ủng hộ vô điều kiện với bất kì quyết định nào của con cái, cho nên con cái cũng nên đối xử như vậy với cha mẹ.

Trình Vân Hành không để ý đến cô đang phát ngốc, càng quan tâm một vấn đề khác, hỏi: “Sao trong phòng con lại có mùi của đàn ông?”

Hả? Đây là trực giác của phụ nữ, hay là khứu giác của bác sĩ?

Hồ Lai Lai biểu tình cứng đờ, lập tức phục hồi tinh thần. Cô cũng nhăn cái mũi ngửi ngửi, không hề ngửi được cái gì mà mùi của đàn ông.

Vì thế một nửa đại não cô dùng để lo lắng lúc Diệp Mạnh Trầm rời đi có bị ai thấy hay không, một nửa còn lại nhanh chóng chuyển động, bắt đầu hình thành một lời giải thích hợp lý.

“Cái gì mà mùi đàn ông chứ. Là gần đây con có mua một lọ nước hoa mùi khá nam tính, không cẩn thận xịt quá tay mà thôi.” Cô nói được thập phần tự nhiên, sau đó lập tức nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, hai người trở về khi nào vậy, cha con đâu?”

“Đi tản bộ với ông nội con rồi.”

May mà Trình Vân Hành không định đánh vỡ niêu đất hỏi đến cùng. Bà chuẩn bị xuống lầu, trước khi đóng cửa phòng vẫn nói: “Tỉnh rồi thì rời giường đi, thu dọn xong xuống ăn sáng.”

“Vâng!”

Người vừa tránh được một kiếp trả lời đến là nhanh chóng khí thế. Để thể hiện rằng mình không hề qua loa cho bà yên tâm rời đi. Nếu không bà còn dừng lại vài phút, mình liền thêm vài phần nguy hiểm.

Hoà bình như vậy vẫn duy trì đến trên bàn cơm.

Đem trứng chiên đến loạn thất bát tao đặt trước mặt cô, Trình Vân Hành ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Trong thời gian mẹ không có nhà, có phải con lại bị Mạnh Tố bắt nạt rồi hay không.”

“…… Khụ khụ khụ!”

Sữa bò trong miệng Hồ Lai Lai thiếu chút nữa phun ra ngoài, thật vất vả mới nuốt xuống được. Cầm khăn giấy mẹ đưa qua, xoa xoa miệng, cực lực phủ nhận nói: “Không có ạ!”

“Con xác định muốn nói dối trước mặt mẹ?”

“……”

Tuy rằng ngày thường Trình Vân Hành không có nhiều thời gian ở bên cạnh Hồ Lai Lai, nhưng cũng không gây trở ngại bà nhìn thấu tâm tư cô. Sau khi nói xong, cũng lười nghe lời giải thích sứt sẹo của cô, nói thẳng: “Chờ lát nữa ăn xong, cùng mẹ ra ngoài một chuyến.”

“A? Đi đâu ạ?”

“Tìm Mạnh Tố tính sổ.”

“……”

Nếu nói trong cuộc đời này, Lý Hàn Thu là cô gái khốc nhất mà Hồ Lai Lai từng gặp. Vậy thì trong cuộc đời này, Trình Vân Hành chính là người phụ nữ khốc nhất mà cô từng gặp.

Người phụ nữ khốc như vậy, cư nhiên lại là mẹ cô.

Hồ Lai Lai thật là buồn vui đan xen.

Nhưng mà nói đến cũng kỳ, cứ việc từ nhỏ đến lớn cô không hề được cảm thụ qua tình thương của mẹ. Nhưng mỗi lần mặc kệ cách bao lâu thời gian, khi gặp Trình Vân Hành cô đều sẽ không cảm thấy xa lạ.

Dùng lời nói của Lý Hàn Thu thì đại khái là bởi vì đây là lần đầu tiên Trình Vân Hành làm mẹ. Lại không có cơ hội học tập trong thực tiễn. Điều này khiến cho hai người khi ở chung chưa từng có cảm giác mẹ con.

Đối với việc này, Hồ Lai Lai thật ra rất tán đồng. Cô cảm thấy Trình Vân Hành luôn coi cô như tiểu đệ mà nuôi, thấy cô bị bắt nạt liền giúp cô ra mặt.

Chính là…… Mạnh Tố thì vẫn là thôi đi?

Dọc theo đường đi, Hồ Lai Lai tranh thủ nghĩ tất cả các loại biện pháp, muốn khuyên bà từ bỏ ý định này đi. Kết quả một xu hiệu quả cũng không có.

Mắt thấy quán cà phê liền ở phía trước, cô chỉ có thể lại giãy giụa lần cuối cùng.

“Mẹ, chúng ta thật sự vẫn là trở về đi. Đi cũng không gặp được ai đâu, ai sẽ chạy đến đây tìm mắng chứ.”

Không ngờ Trình Vân Hành vừa nghe lời này, còn tưởng cô đang lo lắng đối phương sẽ không xuất hiện, bảo đảm nói: “Yên tâm đi, mẹ đã dùng danh nghĩa của con để hẹn cô ta. Khẳng định sẽ đến.”

“……”

Hồ Lai Lai bắt đầu hoài nghi rốt cuộc bà có phải mẹ ruột của mình hay không. Sau đó bỗng nghe thấy bà kêu một tiếng “Sư tỷ”. Còn đang buồn bực ai lại lấy một cái tên kỳ quái như vậy. Ngẩng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy Mạnh Tố.

Đại não cấp tốc chuyển động thay đổi quan hệ của hai người một chút, cô kinh ngạc đến không khép được miệng, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Nhanh chóng giữ chặt cánh tay Trình Vân Hành, tính hỏi cho rõ ràng rồi mới đi qua đó. Miễn cho lát nữa cái gì cũng không biết.

“Sư tỷ? Cô ấy là sư tỷ của mẹ?”

Thấy cô phản ứng lớn như vậy, Trình Vân Hành cảm thấy khá kỳ quái: “Làm sao vậy, chẳng lẽ con không biết?”

Lại không ai nói cho cô, làm sao cô biết được!

Hồ Lai Lai ánh mắt phun lửa, cũng may này đó đều không quan trọng. Cô nhanh chóng hỏi tiếp: “Trước kia quan hệ của hai người thật sự không tốt sao ạ?”

“Cũng không hẳn.” Trình Vân Hành nhớ lại chút kí ức xa xăm hồi cuộc sống đại học. Phát hiện cũng không có gì để nói, chỉ có thể lôi ra một sự kiện duy nhất còn có chút ấn tượng. “Nhiều lắm chỉ là có một lần cô ta bắt nạt bạn cùng phòng của mẹ. Mẹ đánh cô ta một chút.”

Đánh, đánh một chút? Ừ…… Về tình thì cũng có thể hiểu đi. Dù sao cũng là đối phương sai trước.

Hồ Lai Lai thử thôi miên chính mình như vậy, không ngờ giây tiếp theo bà lại bổ sung một câu: “Đem tay trái của cô ta đánh trật khớp.”

“……”

Được rồi, bị quấy nhiễu nhiều năm như vậy, đến hôm nay cuối cùng cô cũng biết vì sao Mạnh Tố vẫn luôn nhằm vào cô. Không nghĩ tới hoá ra trừ hôn ước từ bé, thế mà còn có một phần từ mẹ ruột của mình?

Cái này càng làm Hồ Lai Lai không có tự tin đối mặt với Mạnh Tố. Thập phần không tình nguyện bị Trình Vân Hành mạnh mẽ kéo đi. Hai người ngồi xuống đối diện Mạnh Tố.

“Sư tỷ, chị thấy có lỗi với tôi hay sao mà vừa thấy tôi đã chạy?”

“Tôi chạy cái gì.”

Mạnh tố không hề hoảng loạn như vừa rồi, một lần nữa ngồi xuống, bày ra tư thái quen thuộc, trả lời: “Làm người vẫn nên thiện lương một chút, đừng nghĩ xấu cho người khác như vậy. Cô thường xuyên hơn nửa năm đều ở nước ngoài, cho dù tôi có muốn xin lỗi cũng không tìm thấy cơ hội.”

“Cho nên chị liền bắt nạt con gái tôi?”

“Tôi bắt nạt con gái cô?” Mạnh Tố tăng âm lượng, như vừa nghe được câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng. “Chi bằng cô hỏi con gái cô một chút. Đến tột cùng có phải tôi bắt nạt nó hay không.”

“Nếu con bé dám nói thật, chị cảm thấy hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây sao?”

“……”

Không ai nói chuyện, bầu không khí trở nên trầm mặc một cách xấu hổ. Sau một lúc lâu, Trình Vân Hành dẫn đầu thỏa hiệp, đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Được rồi, hôm nay tôi tới cũng không phải để cãi nhau với chị. Chỉ là muốn nói cho chị biết, dù sao hôn ước từ bé của hai đứa nhỏ đã được giải trừ. Về sau không ai nợ ai, ai cũng đừng quấn lấy ai.”

Đúng như bà dự tính, sự chú ý của Mạnh Tố không phải ở lời cảnh cáo của bà, mà là ——

“Cái gì, hôn ước bị giải trừ? Sao tôi lại không biết?”

“Trời ạ, con trai chị thế mà ngay cả chuyện này cũng không nói với chị?” Trình Vân Hành nhìn qua còn bất ngờ hơn Mạnh Tố, lại thở dài than. “Aiz, xem ra sư tỷ à, chị thật sự nên tự tỉnh táo lại một chút.”

“…… Ai đề nghị?”

“Đương nhiên con gái em.”

Vì thế lửa đạn của Mạnh Tố chuyển hướng sang Hồ Lai Lai, chất vấn nói: “Cho nên, cô muốn bội tình bạc nghĩa với con trai tôi?”

Đây là cái kết luận thần kì gì?

“Không phải, cô ơi, cháu……”

Vốn dĩ Hồ Lai Lai còn đang nhàn nhã đóng vai trò người tàng hình, không ngời đột nhiên lại bị hỏi tội. Cô nhất thời không kịp ứng chiến, bắt đầu lộn xộn giải thích. Kết quả còn chưa nói đến trọng điểm đã bị ngắt lời.

“Được rồi, cô cái gì cũng không cần nói nữa. Cho dù đã giải trừ hôn ước, cô cũng đừng tưởng có thể giải trừ hết nợ nần. Con trai tôi vì cô, đến cả tôi, người mẹ này cũng có thể không nhận. Vậy dựa vào cái gì mà cô nói từ bỏ là có thể từ bỏ. Đời này cô sinh ra là người của Diệp gia, chết cũng phải là quỷ của Diệp gia!”

Hạ xuống lời nói tàn nhẫn xong, vào lúc khí thế lên đến đỉnh điểm, Mạnh Tố cầm túi xách lên, rời đi không hề quay đầu lại.

“……”

Trong đời sống thực tế còn có thể nghe thấy lời kịch như phim truyền hình vậy sao? Hơn nữa, rõ ràng trước đây bà còn trăm phương nghìn kế muốn đổi cô ra khỏi cuộc đời Diệp Mạnh Trầm. Bây giờ lại quay ra uy hiếp cô không cho cô rời đi…… Cốt truyện quanh co này là sao?

Hồ Lai Lai trợn mắt há hốc mồm, nhìn theo bóng dáng Mạnh Tố rồ đi, nhất thời không nói lên lời. Trình Vân Hành ở một bên bỗng nhiên đứng lên, một bộ dáng đại công cáo thành, hoạt động gân cốt một chút.

“Được rồi, chướng ngại lớn nhất đã được dọn sạch. Tiếp theo con có thể an tâm yêu đương rồi.”

An tâm yêu đương?

Nghe vậy Hồ Lai Lai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, lúc này mới rõ ràng mục đích chân chính hôm nay bà tới đây, vẻ mặt cảm động.

“Mẹ……”

Trình Vân Hành không quá thích những thời khắc lừa tình như thế này, vỗ vỗ đầu cô: “Đừng làm nũng, đứng lên đi, cha con hẳn đã tới rồi.”

Đi ra ngoài, người cha ngốc bạch ngọt của cô quả nhiên đã đứng ở cửa chờ. Vừa thấy cô liền đau lòng nói: “Lại Lại, con nhìn con xem, như thế nào lại gầy mất rồi. Có phải học lớp 12 áp lực quá lớn hay không?”

Hồ Lai Lai khẽ cười nói: “Cha, con đã đọc đại học.”

“…… Xem ra lần này lệch múi giờ thật sự là quá nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa chỉnh lại được.”

Vì bảo vệ hình tượng người cha vĩ đại của mình, Hồ Viễn Hàn tiến hành mạnh mẽ giải thích đối với sai lầm vừa rồi.

Đối với việc này, thật ra Hồ Lai Lai cũng không quá để ý. Dù sao cô cũng không trông cậy ông có thể để ý đến chuyện gì khác ngoài vợ mình. Thấy ông mở cửa xe, cô nói: “Cha mẹ, hai người về trước đi, con quay lại trường học, ngày mai con còn phải đi học nữa.”

“Về trường thì không thể lên xe sao, chúng ta có thể lái xe đưa con đi mà.”

“Không được, vẫn là đi tàu điện ngầm tiện hơn.”

Trình Vân Hành nhìn cô, cũng không trực tiếp vạch trần, lời nói có ẩn ý: “Tốt nhất là như vậy.”

“……”

Hồ Lai Lai thề, cô thật sự tính quay lại trường học. Chẳng qua tiền đề là nửa đường không nhận được điện thoại của Diệp Mạnh Trầm.

Sau khi cái tiền đề này biến mất, dự tính của cô cũng không thể thực hiện được. Cho nên con đường quay lại trường học biến thành đến công ty.

Suy xét thấy lúc cô đến thì giờ nghỉ trưa hẳn là vừa lúc kết thúc. Vì thế trên đường đến cô thuận tiện mua cho bọn họ chút trà chiều. Ai biết vừa đến công ty, mỗi người nhìn thấy cô câu đầu tiên đều là “Chúc mừng”.

Người không rõ nguyên do bị chúc mừng đến choáng váng, lại ngại không dám hỏi bọn họ muốn chúc mừng cái gì. Chỉ có thể ngây ngô cười, nhất nhất nhận lấy lời chúc của bọn họ. Thật vất vả mới thấy đám Tạ Thiên, cô cảm thấy như mình đã thấy đáp án, nhanh chóng giữ chặt bọn họ.

Nhưng mà cô còn chưa kịp hỏi, đối phương cũng y như những người khác, đều nói mấy lời cô nghe không hiểu.

“Lại Lại, có phải bây giờ bọn anh có thể thoải mái gọi em là bà chủ nhỏ rồi hay không?”

“Vì sao ạ? Đã xảy ra chuyện gì thế? Lá gan của mọi người sao có thể phì lớn trong một đêm vậy?”

Ba câu hỏi của cô chỉ đổi lấy được một câu hỏi lại.

“Em còn không biết?”

“Biết cái gì?”

“Em yêu đương với ông chủ bọn anh rồi đó.”

“…… Em đương nhiên là biết chứ! Tốt xấu gì em cũng là đương sự……” Nói đến một nửa, Hồ Lai Lai đột nhiên ý thức được hình như mình lại chú ý sai trọng điểm, vội vàng hỏi. “Không đúng, các anh làm sao mà biết được?”

Nghe vậy, Tạ Thiên lộ ra một nụ cười thần bí.

Chuyện này thì phải nói từ sáng sớm hôm nay.

Tối hôm qua trong buổi tiệc sinh nhật, tuy nhân vật chính đã rời đi trước, nhưng dưới sự dẫn dắt của Trần Khoa, đại đa số người cơ bản đã chơi suốt cả đêm. Trời sáng thì vừa lúc đi làm, dù sao người trẻ tuổi thể lực tốt.

Vốn dĩ bọn họ đến công ty đã sớm hơn so với ngày thường rất nhiều, kết quả có người còn đến sớm hơn. Không nghĩ tới đèn trong văn phòng thế mà vẫn còn sáng. Cũng không biết là hôm qua đã quên tắt đèn hay là người bên trong đã tới.

Đương nhiên bọn họ càng thiên về tình huống thứ nhất hơn. Không ngờ mở cửa ra, thế mà lại là tình huống thứ hai.

Mọi người sôi nổi kinh ngạc, đi vào lên tiếng chào hỏi. Có người tinh mắt vô tình nhìn thấy trên cổ anh có vài vết cào. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng trêu ghẹo vài câu.

“Ấy, ông chủ. Bảo sao tối qua cậu đi vội như vậy, hoá ra là đi yêu thương mèo hoang à.”

Tuy rằng lời này nói rất không đầu không đuôi, nhưng Diệp Mạnh Trầm đại khái vẫn biết bọn họ đang ám chỉ điều gì. Khó được một lần không lờ đi, ngược lại nhướng mày, nghiêm túc trả lời: “Mèo nhà.”

“……”

Họ vẫn chưa ngây thơ đến mức nghe xong lời này còn ngây ngốc hỏi lại “Cậu nuôi mèo lúc nào vậy?”. Rốt cuộc mọi người đều là người trưởng thành rồi, huống chi vẻ mặt anh còn mang ý vị sâu xa như vậy.

Mọi người lập tức tiến vào trạng thái bát quái, radar toàn diện khởi động. Xét từ Tạ Thiên làm đại biểu, dùng ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn anh, cẩn thận lên tiếng: “Ông chủ, con mèo kia sẽ không phải họ Hồ chứ?”

Cuối cùng anh có trả lời vấn đề này hay không đã không còn quan trọng. Quan trọng là Hồ Lai Lai chỉ là nghe đến đó, mặt cũng đã đỏ đến chín mọng. Hiếm khi cảm thấy thẹn thùng một trận.

Đối với ôm ấp hôn hít, thật ra cô cũng không sao cả, bị thấy thì thấy đi. Chính là, nếu hành vi càng thân mật thêm chút nữa thì cô vẫn có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới mình đã cào thành vết lên người Diệp Mạnh Trầm.

Bây giờ cô chỉ nghĩ muốn chém đứt đôi tay làm bậy này đi. May mà lúc này Vương Kiều bỗng đi ngang qua, tạm thời thay đổi không khí một chút.

Mắt thấy trong tay cô xách toàn đồ ăn, cậu ta hưng phấn nói: “Bà chủ nhỏ, em lại đem đồ ăn tới cho bọn anh à.”

Hồ Lai Lai phục hồi tinh thần, gật gật đầu. Sau khi nhận lấy túi đồ ăn, lại nghe cậu ta cảm động nói: “Có bà chủ trẻ con quả nhiên như nhặt được bảo vật!”

“……”

Trong lúc nói cười, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, người vừa ở bên trong báo cáo công tác đi ra. Vừa thấy cô liền bày ra biểu cảm giống bọn Tần Thiên lúc vừa rồi.

Lần này đến phiên Hồ Lai Lai đi vào.

Diệp Mạnh Trầm đang ngồi ở trước bàn xem tư liệu, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa lại chậm chạp không nghe thấy tiếng người đến nói chuyện. Ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa chạm vào cô nháy mắt liền trở nên nhu hòa không ít.

Anh buông cây bút trong tay, tựa lưng vào ghế ngồi, hướng cằm về phái cô, ra hiệu nói: “Lại đây.”

Người còn đang đứng lề mà lề mề ở cửa “Ồ” một tiếng, rốt cuộc vẫn đi tới trước mặt anh. Chỉ là vừa mới đi qua liền bị anh kéo lên đùi ôm. Cô sợ tới mức nhanh chóng giãy giụa muốn đứng lên, lại bị ôm càng chặt hơn.

Lần này Hồ Lai Lai không thể động đậy, tầm mắt bất an đúng lúc dừng ở trên cổ anh, quả nhiên thấy được mấy vết cào. Lại nghĩ tới những gì vừa được nghe, cô đẩy bờ vai anh, nhắc nhở nói: “Bên ngoài còn nhiều người như vậy, chúng ta thế này thì không tốt lắm đâu.”

“Không ai tiến vào.”

“Nhưng……”

“Em có thể thoả thích làm gì em muốn.”

Lời nói này ý ám chỉ quá rõ ràng, Hồ Lai Lai nghe mà sửng sốt. Cô dời ánh mắt lên đôi mắt anh. Ở đó phảng phất như có một cơn lốc xoáy màu đen có thể cuốn người vào trong đó.

Cô chịu không nổi loại mê hoặc này, cũng không khống chế nổi nội tâm đang ngo ngoe rục rịch. Hạ quyết tâm, dứt khoát vứt bỏ hết những tư tưởng trói buộc kia. Quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim, đôi tay ôm lấy mặt anh, cúi đầu, ở trên môi anh ấn ba nụ hôn “Chụt chụt chụt” liên tục.

Ừ, thật đúng là dễ thỏa mãn.

Diệp Mạnh Trầm cười khẽ, tay đã thăm dò vào trong quần áo cô, nhéo nhéo thịt mềm bên hông: “Chim gõ kiến sao, hôn nhiều như vậy làm gì.”

“Người quan trọng phải hôn ba lần đó ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.