Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 43



Kỳ thật, Hồ Lai Lai có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cô có thể đường đường chính chính làm những việc này với Diệp Mạnh Trầm. Được mở đường như vậy, tựa hồ cô rốt cuộc đã tìm lại được tiết tấu trước kia, buông thả sự đè nén bấy lâu nay.

Ừ, đây mới chính xác là mở đầu cho motif tổng giám đốc và cô vợ nhỏ xinh đẹp.

Nhưng mà cô không thích nhân vật cô vợ nhỏ xinh đẹp, cô thích làm tình nhân khế ước 33 ngày của tổng giám đốc hơn.

Tiếc là ý tưởng thì đúng chỗ, nhưng trang phục thì không.

Hồ Lai Lai cúi đầu nhìn một thân quần áo không hề có chút hương vị phụ nữ, thở dài than thở. Nghĩ thầm hôm nay vẫn nên chọn con đường cô vợ hiền huệ ở nhà thì tốt hơn, vì thế quan tâm nói: “Đúng rồi, cảm mạo của anh có tốt hơn chút nào chưa? Tối hôm qua em có loạn đá anh không?”

Tối hôm qua?

Diệp Mạnh Trầm cười nhạt, nhớ tới bộ dáng cô mệt mỏi ngã vào trong lòng anh, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy tối hôm qua em còn có sức đá người?”

“……”

Này có thể trách cô sao! Tốt xấu gì cô cũng là lần đầu tiên, không thể khoan dung một chút hay sao, thế mà còn tâm tình cười nhạo cô thể lực kém?

Hồ Lai Lai bất mãn “Hừ” một tiếng. Vì muốn hòa nhau, cô liền moi ra chuyện tốt anh đã làm, ý đồ cùng anh lý luận: “Vậy lúc anh đi vì sao không nói với em một tiếng. Làm hại em sáng hôm nay bị lăn xuống đất, cái mông cũng sắp biến dạng rồi!”

“Như thế nào, muốn anh giúp em?”

Diệp Mạnh Trầm xem nhẹ giọng điệu oán trách của cô, lại đem đề tài chuyển hướng.

“Giúp em cái gì?”

“Xoa.”

“…… Oa, sao anh lại có thể sắc tình như vậy chứ!”

Hồ Lai Lai khoa trương bưng kín lỗ tai, phảng phất như vừa nghe được điều gì rất khó nghe. Không biết nguy hiểm đã gõ cửa mà còn có tâm tình vui đùa với anh.

Cũng may cô rất mau đã khôi phục bình thường, còn tưởng rằng Diệp Mạnh Trầm đang thật sự quan tâm cô. Vì thế cô nghiêm túc đáp lại lời đề nghị của anh: “Xoa thì không cần, em cũng chỉ muốn biểu đạt một chút rằng em……”

Kết quả lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên cô có cảm giác dưới thân nhiều ra một phần lực đạo, khi nặng khi nhẹ vuốt ve.

Âm thanh đột nhiên im bặt, Hồ Lai Lai biết bản thân đã gặp phải chuyện lớn rồi. Cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, lắp bắp nói: “Thật, thật sự không cần!”

Nhưng mà vô dụng, cái tay kia vẫn tiếp tục giúp cô.

Lần này Hồ Lai Lai thật sự khóc không ra nước mắt, biết thế cô đã không khiêu khích anh. Giờ phút này có muốn hối hận cũng không kịp. Chỉ có thể chôn trong ngực anh tự mình giữ tỉnh táo, càng về sau thanh âm càng nhỏ.

“Thực xin lỗi, em nói dối, thật ra em căn bản không có ngã xuống đất, mông cũng không có bị biến dạng, thật sự! Cho nên…… Anh không cần lại…… Lại xoa nhẹ……”

Lỗ tai cô gái nhỏ đã sớm hồng thấu.

Diệp Mạnh Trầm đang định buông tha, chợt tầm mắt đặt trên cổ cô. Thấy trên da thịt trắng mịn mỏng manh của cô còn lưu lại dấu vết tối hôm qua. Trải qua một đêm lắng đọng, màu sắc càng trở nên no đủ, phảng phất như đang chờ ai lại một lần nữa ngắt lấy.

Vì thế anh không nhịn được, hoặc là nói anh căn bản không nhịn. Cúi đầu, môi mỏng bao phủ lên, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng quét qua những dấu vết kia.

Ấm áp ướt át làm Hồ Lai Lai rất nhanh đã có phản ứng, nổi lên một thân da gà. Loại cảm giác vô lực quen thuộc làm người sợ hãi lại lần nữa thổi quét toàn thân.

Cô nhớ lại tất cả những việc đã xảy ra tối hôm qua. Thật không dám tưởng tượng, nếu lát nữa anh thật sự muốn tái hiện lại chuyện tối hôm qua ở trong văn phòng này thì cô sẽ thẹn thành cái dạng gì.

Sợ là sẽ không thể ngóc đầu lên làm người đi?

“Anh…… Anh bình tĩnh một chút…… Không cần ở chỗ này……”

Hồ Lai Lai thật sự rất muốn kiên cường một chút, bằng vào tia lí trí cuối cùng, muốn khuyên anh dừng lại. Bất đắc dĩ âm thanh của cô lại không chịu khống chế, một câu hoàn chỉnh nói ra miệng lại thành đứt quãng yếu ớt.

May là lời cô muốn nói cũng không khó đoán.

Diệp Mạnh Trầm biết cô băn khoăn, vốn dĩ cũng không có ý định làm gì với cô ở nơi này. Chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cố tình mỗi lần trêu cô đều muốn trêu đến nghiện.

Cuối cùng tuy rằng anh không dừng động tác, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an cô.

“Ừm, không làm.”

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Ý thức đang mơ hồ của Hồ Lai Lai dần dần khôi phục từng chút một.

Khi Tạ Thiên tiến vào, một người đang ngồi ở trên ghế xoay, người còn lại đang ngồi trên ghế sô pha. Nhìn qua như đang ai làm việc của người ấy. Nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự không bình thường đang tràn ngập trong không khí.

Đại khái đây chính là vị chua của tình yêu trong truyền thuyết đi.

Cũng may anh ta vẫn luôn nói và làm việc khá đúng mực. Không giống Vương Kiều, há miệng ra là nói bậy.

“Sếp, ông chủ Phương đã tới, bây giờ đang ở phòng họp.”

Ông chủ Phương?

“Là ông chủ viện bảo tàng vạn vật sao ạ?”

Người đang làm bộ chơi di động vừa bắt được mấy chữ mấu chốt, lực chú ý một lần nữa tập trung lại. Vừa dứt lời, đầu cô cũng ngẩng lên nhìn Tạ Thiên, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Hoá ra anh gọi cô tới công ty là vì muốn cho cô cái kinh hỉ này?

Thấy vẻ mặt bất ngờ của cô giống như là vừa mới được nghe nói. Tạ Thiên cũng cảm thấy bất ngờ theo, anh ta cứ tưởng cô đã sớm biết. Anh ta gật đầu, lại nhúc nhích lông mày, nhiều lời với cô hai câu.

“Thế nào, có phải có cảm giác chuyến này tới đây rất có giá trị?”

Đâu chỉ là rất có giá trị, siêu có giá trị ấy chứ!

Hồ Lai Lai không thể khống chế giơ lên khoé miệng. “Vù” một cái đứng phắt dậy, hận không thể ngay lập tức vọt vào phòng họp. Lúc này Tạ Thiên đã đi đến bên người Diệp Mạnh Trầm, đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho hội nghị đưa cho anh xem.

Hai người vừa nói chuyện về buổi họp vừa không nhanh không chậm bước đi.

Cô gấp đến độ dậm chân tại chỗ, lại không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ thả chậm bước chân lùi về phía sau. Dù sao thì cũng nhàn rỗi, liền nhịn không được hiếu kỳ hỏi:

“Các anh mời ông chủ Phương bằng cách nào vậy ạ?”

Là một ông chủ viện bảo tàng tư nhân nổi danh nhưng sinh hoạt thường ngày của ông quả thật đơn điệu đến mức không thể đơn điệu hơn. Cơ bản chưa từng lộ nặt trên bất cứ phương tiện truyền thông nào. Thậm chí một bức ảnh chụp rõ ràng cũng không có. Mà buổi tiệc hôm trước hẳn là một trong những hoạt động hiến hoi mà ông tham gia.

Cho nên cho dù lần trước Tiền Tài đã đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy, Hồ Lai Lai cũng nguyện ý đáp ứng cậu ta.

Chính là, vốn dĩ cô cho rằng đó là lần mình được gần ông ấy nhất trong cuộc đời, nếu bỏ qua chỉ sợ rất khó sẽ có lại được cơ hội tốt như vậy. Không ngờ thế mà vẫn còn một cơ hội càng tốt hơn đang chờ cô.

“Ông chủ bọn anh đã tự dùng bản lĩnh của mình mời ông ấy đến đấy.”

Tạ Thiên nói rất chi là tự hào, kể qua chút chuyện đã qua cho cô biết.

“Còn nhớ trước kia anh từng nói về trò chơi mới không, bây giờ đã xác định sẽ làm. Cho nên sếp anh muốn mời ông chủ Phương tới giám sát chỉ đạo sáng tác văn bản. Hôm nay tới chính là vì cuộc thảo luận đầu tiên này. Nhưng mà nói thật, sự đồng ý của ông ta nằm ngoài dự kiến của bọn anh.”

Đối với Hồ Lai Lai thì càng là ngoài dự kiến, nhưng mà cũng rất vui. Chỉ là vui vẻ xong rồi mới ý thức được một vấn đề khác.

“Không đúng, bây giờ các anh đi họp, em đi theo làm cái gì?” Cô dừng bước chân, “Các anh mau đi đi, họp xong em sẽ vào.”

Ai ngờ cô còn chưa xoay người, giây tiếp theo đã bị Tạ Thiên kéo đi lên phía trước.

“Em nói gì vậy, tốt xấu gì cũng là chuyên ngành của em, sao có thể không đi. Lại nói, ông chủ khẳng định cũng muốn cho em tham gia hạng mục lần này, em liền lớn mật yên tâm mà đi theo bọn anh đi thôi.”

“Thật sao?”

“Thật mà.”

Vì thế bước chân Hồ Lai Lai một lần nữa trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng. Đường đi tới phòng họp chỉ ngắn ngủn vài phút, dọc theo đường đi đều cùng mấy chàng trai ríu rít nói không ngừng. Khóe mệng cô gái chưa từng hạ xuống, không che dấu được sự kích động.

Đây là biểu hiện của fans khi sắp được gặp thần tượng.

Cũng bởi vì quá mức hưng phấn, cô hoàn toàn không chú ý tới tại đây, trong lúc này, người đàn ông đi phía trước đã quay đầu lại nhìn cô rất nhiều lần.

Cho nên trước khi đi vào phòng họp, cô đã bị kéo lại. Diệp Mạnh Trầm để cho những người khác đi vào trước.

Thấy thế, các chàng trai đang vui cười đùa giỡn nháy mắt trở nên nghiêm túc hẳn lên. Vừa anh đẩy tôi tôi đẩy anh xếp hàng đi vào trong. Vừa dùng khóe mắt quan sát hai người họ, rất muốn lưu lại vây xem.

Hiển nhiên, đầu óc Hồ Lai Lai còn đang ở trong phòng họp, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô khó hiểu nhìn anh, miệng cười rực rỡ hỏi: “Sao vậy anh?”

“Vui như vậy à?”

Gì? Thế mà còn phải hỏi sao.

Cô nặng nề gật đầu, trả lời không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ anh không vui ạ?”

Diệp Mạnh Trầm hừ lạnh một tiếng.

Lúc này đến cái bóng người còn chưa thấy, mà cô đã hưng phấn thành như vậy. Chờ lát nữa gặp mặt rồi chẳng phải sẽ bay cả lên trời?

Cho dù vẫn luôn biết cô đối với đồ cổ có một loại tình cảm đặc biệt. Nhưng với loại cảm giác bại dưới tay tên chủ bảo tàng này, anh vẫn là không nhịn được. Lần đầu tiên anh cảm thấy xúc động hại người, chỉ lo tặng cho cô kinh hỉ mà quên mất suy xét điểm này.

Bây giờ anh có chút hối hận rồi, nhưng tất cả đã muộn. Vì thế anh chỉ có thể cảnh cáo miệng: “Sau khi đi vào, chỉ cho phép ở bên cạnh anh, không cho phép cái kiểu kích động lên là loạn ôm người.”

Đối với chuyện cô gái nhỏ coi trọng ai hơn, anh thật sự rất thích tính toán chi li. Đáng tiếc Hồ Lai Lai chỉ cho rằng anh đang lo lắng cô sẽ gặp rắc rối dẫn đến phá hỏng buổi hội nghị ngày hôm nay nên vội vàng bảo đảm nói: “Yên tâm yên tâm, em có phải trẻ con đâu, em sẽ không làm xằng bậy!”

Sau đó cô chờ mong nói: “Em có thể đi vào chưa?”

Diệp Mạnh Trầm không vui vẻ cho lắm “Ừ” một tiếng.

Quả nhiên, vừa được anh đồng ý, Hồ Lai Lai liền lập tức quên lời bảo đảm vừa rồi. Cô lại làm lơ anh, gấp không chờ nổi mà xoay người đẩy cửa đi vào phòng họp.

Trong phòng hội nghị rộng rãi sáng trưng, cô bắt đầu dõi mắt tìm kiếm. Phát hiện trong đó có một bóng dáng phá lệ quen thuộc, nhưng cũng không quá xác định. Cô chần chờ một chút, sau đó lập tức bước nhanh hơn vòng lên phía trước.

Chờ thấy mặt đối phương xong, tròng mắt cô đều sắp rớt ra rồi. Không ngờ đối phương lại là người đã rất lâu không gặp ——

“Sư phụ?”

Hồ Lai Lai vẻ mặt khiếp sợ. Mà những người khác nghe thấy xưng hô này xong cũng không tốt hơn chỗ nào. Vì kinh ngạc, mọi người đều không hẹn mà cùng lặp lại: “Sư phụ?”

Ngoài ra, bước chân Diệp Mạnh Trầm vừa tiến vào cũng bởi vậy mà ngừng lại. Anh nhăn mày, tầm mắt qua lại giữa hai người. Hiển nhiên hôm nay anh cũng mới biết về mối quan hệ giữa hai người.

Cả phòng hội nghị, người duy nhất bình tĩnh đại khái chỉ có Hổ gia.

Nhìn từng gương mặt kinh ngạc, ông hắng giọng, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nào có nhiều đồ đệ như vậy, mọi người đừng gọi bậy.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, hồn vía Hồ Lai Lai mới trở về một chút. Chỉ là trong lúc nhất thời vẫn có chút khó có thể tiếp nhận sự thật này. Cô xác nhận lại: “Sư phụ, người thật sự là ông chủ viện bảo tàng vạn vật sao?”

“Thế nào, chẳng lẽ khí chất của ta đây không giống ông chủ?”

“……”

Lúc ngồi trước máy đánh bạc thì xác thật không giống.

Cứ việc Hồ Lai Lai từ nhỏ đã biết sư phụ nhà mình rất lợi hại. Nhưng mà, đây cũng không thể tránh khỏi quá lợi hại đi. Xem ra cái người mười năm như một trấn thủ máy đánh bạc quả nhiên không phải người bình thường.

Đối với chân tướng tới bất thình lình này, tâm tình của cô trở nên rất phức tạp. Cuối cùng vẫn là bị Diệp Mạnh Trầm kéo vào vị trí ngồi.

Ở phương diện nào đó, cô đương nhiên rất là vui mừng. Rốt cuộc cô đây chính là đồ đệ của ông chủ viện bảo tàng vạn vật cơ mà. Nhưng về phương diện khác thì cô lại có chút khổ sở.

Đã nhiều năm như vậy, thế mà sư phụ vẫn cứ đứng trơ mắt nhìn cô phát sầu vì vé vào viện bảo tàng của ông. Chả nhẽ trước nay ông không hề nghĩ tới trộm đưa cho cô một vé hay là mở cửa sau gì đó sao?

Thật là nghiêm khắc.

Tưởng tượng đến đây, Hồ Lai Lai cảm thấy hai thầy trò bọn họ cần phải tiến hành một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc. Cho nên họp xong cô cũng không vội vã ra ngoài, mà nói với người bên cạnh: “Em muốn nói chuyện với sư phụ em một chút.”

Diệp Mạnh Trầm biết cô khó có thể tiêu hóa chuyện vừa rồi. Anh gật đầu, cũng không nói thêm gì mà đi ra ngoài.

Vì thế cô nhanh chóng chen vào bên cạnh Hổ gia, đem ông kéo qua một bên. Chờ mọi người ra bớt mới hỏi: “Sư phụ, sao người lại đồng ý tham ra chế tác trò chơi này vậy ạ. Không phải suốt ngày người nói ghét nhất mấy cái thứ thương nghiệp hoá hay sao?”

Đúng là ghét, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ cả.

“Bởi vì lúc ấy Tiểu Diệp tới tìm ta, nói là hy vọng có thể làm một game mobile về văn vật dành cho mọi lứa tuổi. Ngoài tác dụng giải trí, càng thiên về phổ cập kiến thức khoa học hơn. Ta vừa nghe, đây còn không phải là việc con vẫn luôn muốn làm sao. Cho nên trước cứ đáp ứng rồi xem xét sau.”

Lời này vừa nói ra, Hồ Lai Lai vừa mừng vừa giận: “Sư phụ, người nhìn xem người, thật là khẩu thị tâm phi! Rõ ràng cũng muốn cống hiến sức lực vì phổ cập khoa học. Vì sao lúc đó còn bảo con là không cần phải dụng tâm như vậy!”

Thấy cô bắt đầu lôi chuyện cũ ra, Hổ gia nói chuyện cũng không khách khí nữa, ông trả lời: “Ai bảo con không có trí thông minh của bạn trai con. Không biết nghĩ ra cái biện pháp chỉ mất nửa phần công sức như vậy.”

“……”

Đúng vậy, bạn trai cô sao có thể thông minh như vậy, ưu tú như vậy chứ.

Thật là hãnh diện.

Bị trêu như vậy, Hồ Lai Lai đã tiêu tan cơn tức, không tranh luận với ông nữa. Cô ra vẻ buồn rầu nói: “Đúng, trong nhà có một người thông minh là đủ rồi. Con vẫn nên tiếp tục với sự nghiệp giả ngu đi vậy.”

Cô nhăn mày nhưng tươi cười trên mặt lại không biết thu liễm một chút. Nhìn là biết đang nói lời không thật lòng. Cũng may Hổ gia đã gặp đủ các kiểu yêu đương của người trẻ tuổi, đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu. Lại nghĩ tới khi đó Diệp Mạnh Trầm tới tìm ông.

Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên ông được công ty game mời hợp tác. Tuy nhiên khi bàn bạc, bọn họ thường luôn khoác lác về tiền cảnh phát triển của trò chơi có bao nhiêu tốt. Chứ không hề có một công ty nào nhắc tới ảnh hưởng của trò chơi, rằng đối với đồ cổ văn vật sẽ mang đến ảnh hưởng chính diện như thế nào.

Cho nên sau khi nghe xong ý tưởng của Diệp Mạnh Trầm, ông đã thực sự cảm thấy hứng thú. Đồng thời cũng rất tò mò điều gì đã khiến anh nảy ra ý tưởng này. Rốt cuộc đây không phải chuyện mà một người mỗi ngày đều ngồi trước máy tính sẽ tự hỏi.

Không ngờ đáp án thật sự nằm ngoài dự liệu.

Diệp Mạnh Trầm biết ông để ý đến ý tưởng sáng tác, còn trả lời một cách rất thẳng thắn thành khẩn. Tựa như không hề sợ ông nghe xong sẽ thay đổi ý định.

“Đây không phải là ý tưởng của tôi, đây là việc mà một cô gái nhỏ vẫn luôn muốn làm. Tôi cũng là một thương nhân mưu lợi bình thường. Có điều cái mưu này của tôi, chính là để mưu cho cô ấy vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.