Mắt thấy sắp đến tết Nguyên Đán, sau đó sẽ là thi cuối kỳ. Để có thể kết thúc năm học một cách tốt đẹp, phân đội nhỏ cùng chung chí hướng đã hẹn ước nhau. Chỉ cần ngày nào không có tiết học, mọi người sẽ gặp nhau trong thư viện trường để cùng nhau tự học.
Một tuần trước kì nghỉ tết Nguyên Đán, phân đội nhỏ lại lần nữa tề tựu. Dậy thật sớm, chiếm một vị trí thật đẹp trong thư viện.
Khi Thái Thái rốt cuộc tỉnh ngủ lần thứ hai, Hồ Lai Lai đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Thanh Hoa.
Sau khi ngắt điện thoại, ba người nhìn cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, biểu cảm cũng không đúng lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đường Thanh Hoa bảo tớ đi một chuyến đến ký túc xá bọn họ, nói là có chút việc.”
Tiểu Khả kỳ quái nói: “ Một đứa con gái như cậu, đi ký túc xá nam sinh làm gì. Sẽ không phải là để cho cậu đi hỗ trợ thu thập cái cục diện rối rắm gì chứ.”
Hồ Lai Lai lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
“Cậu ta nói gặp mặt rồi nói chuyện thì tốt hơn, nên không nói rõ ràng trong điện thoại. Nhưng mà nghe giọng điệu rất sốt ruột. Quản cậu ta có chuyện gì, dù sao tớ vẫn phải chạy qua xem đã.”
Nghe vậy ba người liền quyết định đi cùng cô, vạn nhất có gì cần hỗ trợ thì còn có thể giúp một tay.
Thư viện cách ký túc xá nam khá gần. Đến nơi đã thấy Đường Thanh Hoa và các bạn nam khác đang đứng chờ dưới lầu. Vừa thấy cô liền nhanh chóng chạy qua, đưa cho cô một tờ giấy.
“Lại Lại, đây là cậu viết sao?”
Thứ gì?
Hồ Lai Lai vẻ mặt nghi hoặc, tiếp nhận kia tờ giấy nhìn xem. Ba cô gái cũng tò mò xông tới. Đồng thời Đường Thanh Hoa thuận tiện nói rõ mọi chuyện.
“Vừa rồi bọn tớ xuống lầu mua đồ, thấy rất nhiều người xúm vào chỗ bảng thông báo. Còn tưởng là trường học lại muốn tổ chức hoạt động gì, vì thế cũng chen vào nhìn xem. Không ngờ trên bảng lại dán đầy thứ này. Sau đó bọn tớ lại đi xem thử những toà nhà khác, phát hiện cũng dán một ít. Nhưng mà cậu đừng lo lắng, bọn tớ đã xé xuống hết rồi, chẳng qua không biết đã có bao nhiêu người đọc được.”
Nghe cậu ta nói thần bí như vậy, Thái Thái còn tưởng rằng có lẽ trên tờ giấy kia là bí mật quốc gia gì đó. Kết quả vừa thấy, náo loạn nửa ngày cũng chỉ là một bức thư tình mà thôi.
Đáng tiếc bởi vì lối hành văn quá mức khoa trương, Thái Thái đọc được mấy chữ rồi đọc không nổi nữa, vô cùng ghét bỏ nói: “Thôi đi, thứ buồn nôn này sao có thể là Lại Lại viết được.”
Tiểu Khả cũng nghĩ vậy.
“Đúng vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Đến cả học sinh tiểu học cũng sẽ không hồn nhiên đi viết thư tình bày tỏ tình yêu như vậy. Theo tớ, đây không phải là một trò đùa dai đơn giản đâu. Chính là có người cố ý muốn chỉnh Lại Lại đó. Nhìn là biết muốn dựng cho Lại Lại một hình tượng giả tạo mặt dày suốt ngày bám riết lấy bạn nam kia.”
Sau khi nói xong, cô nàng bỗng nhớ tới một chi tiết quan trọng khác, chỉ vào tờ giấy, ngẩng đầu hỏi: “Gì Bằng Phi này là ai vậy? Cho dù bức thư tình là Lại Lại viết, cũng không có khả năng viết cho cậu ta a.”
“Là người vào buổi tiệc quan hệ hữu nghị lần trước đã tìm tớ nói chuyện.”
“Ồ…… Là cậu ta?” Thái Thái cùng Tiểu Khả vẫn còn có chút ấn tượng. Nhất thời không khống chế được linh hồn cẩu huyết trong cơ thể. Trăm miệng một lời nói: “Sẽ không phải là không chiếm được cậu nên muốn huỷ hoại cậu đấy chứ.”
“……”
Bây giờ Đường Thanh Hoa mới biết. Vốn tưởng Hồ Lai Lai và nam sinh kia hoàn toàn không quen biết. Không ngờ hoá ra trong buổi tiệc quan hệ hữu nghị còn có chuyện như vậy. Vì thế cậu xác nhận lại lần nữa: “Cho nên đây là cậu viết sao?”
“Không phải.”
Thấy Hồ Lai Lai phủ nhận, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghĩ thầm thế này thì dễ giải quyết rồi. Nhưng rất nhanh đã nghe thấy cô bổ sung một câu: “Nhưng đây đúng là chữ của tớ.”
“…… Còn có chuyện này sao? Chẳng lẽ có người vì muốn hại cậu còn đặc biệt bỏ công sức ra bắt chước chữ viết của cậu?”
Lời này đã nhắc nhở Đinh Văn Văn một chút, làm cô nhớ tới sự việc lần trước. Sau đó trong đầu cô bỗng nhảy ra một suy nghĩ.
“Có thể là do chính tay Gì Bằng Phi viết hay không? Lần trước không phải cậu ta cứ cố tình muốn mượn vở cậu sao. Hẳn là vì muốn vẽ lại từng chữ, sau đó ghép thành một đoạn thư hoàn chỉnh đi.”
Lời phỏng đoán lớn mật này giống như một ngọn đèn hải đăng. Những người khác nghe xong đều có cảm giác như vừa được mở ra một lối suy nghĩ mới. Đều cho rằng khả năng suy đoán này xảy ra là vô cùng lớn, sôi nổi gật đầu đồng tình: “Có đạo lý, nói không chừng chính là như vậy!”
“Không phải chứ, cậu ta lợi hại như vậy sao?” Hồ Lai Lai không thể tin được, mới nói xong liền bị gõ một cái vào đầu.
Thấy cô vẫn còn một bộ dáng mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Thái Thái cả giận nói: “Chị hai, chị đã bị người ta hãm hại đến như vậy rồi, còn lợi hại với không lợi hại cái gì hả!”
“……”
Chính là…… Thật sự rất lợi hại đó. Thế mà có thể sao chép lại từng chữ một. Này không phải chuyện người bình thường có thể làm được đâu.
Đương nhiên, Hồ Lai Lai đã bị người đánh qua liền không dám lại nói mấy lời này trước mặt bọn họ nữa. Nhưng vẫn thật sự hiếu kỳ nói: “Nhưng mà vì sao cậu ta muốn làm như vậy chứ. Tớ lại không có thù oán gì với cậu ấy.”
“Có vài người chính là có tâm lý vặn vẹo như vậy. Quản cậu có thù hay không thù.” Vừa nói vậy, bạo tính tình của Thái Thái lại nổi lên, nói với Đường Thanh Hoa: “ Tên Gì Bằng Phi kia ở đâu, để tớ đi tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng!”
“Lại Lại?”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc. Mọi người đều quay đầu nhìn, là Tiền Tài.
Cậu vừa lên lớp xong đang tính về ký túc xá, kết quả nửa đường thì bắt gặp bọn họ đang túm tụm ở chỗ này. Vì thế qua đây nhìn xem, cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng giữa bọn họ, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đã vài ngày kể từ lần tâm sự kia của hai người, tuy gặp cậu ta Hồ Lai Lai không cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không nghĩ làm phiền cậu. Vốn định nói không có việc gì để cậu không phải lo lắng thì lại bị người khác đoạt mất cơ hội.
Còn chưa mở miệng, Đường Thanh Hoa đã bắt đầu tóm tắt đầu đuôi câu chuyện. Sau khi Tiền Tài nghe xong, phản ứng không khác Thái Thái là mấy. Đều muốn lên lầu tìm người, hơn nữa còn muốn hành động.
Thấy thế, Hồ Lai Lai sợ tới mức vội vành ngăn lại: “Chúng ta không có chứng cứ, tìm cậu ta cũng vô dụng.”
“Sao lại vô dụng, ít nhất có thể đánh cậu ta một trận cho hả giận.”
“…… Này, cậu tốt xấu cũng là cán bộ hội học sinh. Chí ít cũng phải có tác dụng làm tấm gương tốt chứ hả!”
Hồ Lai Lai dở khóc dở cười đối với lý do này của cậu. Không ngờ mới giải quyết tốt một vấn đề, lại chui ra một cái vấn đề khác.
Thái Thái nghe xong lời đề nghị của Tiền Tài, cảm thấy rất có đạo lý liền lên tiếng tán đồng: “Đúng vậy, Tiền Tài nói đúng! Đi, chúng ta đi tìm người, đánh một trận cho hả giận!”
Tiền Tài không thể ra tay, nhưng các cô thì có thể a. Dù sao các cô đều không phải cán bộ học sinh gì đó. Trên vai cũng không có gánh nặng trách nhiệm, muốn làm gì thì làm.
Nghe mấy lời này làm Hồ Lai Lai to cả đầu. Nghĩ thầm thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.
Cô nhanh chóng dang rộng hai tay đứng trước mặt ba người, ngăn mấy người bọn họ lại. Cô nói: “Các cậu đừng làm loạn nữa, đánh cái gì mà đánh. Vì loại người này mà bị phạt thì không đáng đâu.”
Thái Thái ngược lại không sợ bị phạt, nhưng đã bình tĩnh hơn. Sau đó lại bất ngờ kích động rống lên với cô: “Không đúng a. Rõ ràng cậu mới là người bị hãm hại. Cậu không dẫn đầu đi đập cái tên đầu chó kia thì thôi, sao lại quay ngược lại can ngăn bọn tớ. Tớ nói cậu đó có phải hơi bị Phật hệ quá rồi hay không!”
“……”
Nhìn bọn họ một người so với một người còn tức giận hơn. Như kiểu cô đặc biệt không có trách nhiệm đối với bản thân vậy. Hồ Lai Lai nghĩ thầm có khả năng cô thật sự nên tỉnh táo lại một chút. Bởi vì nội tâm cô thế nhưng lại là một mảnh bình tĩnh, không hề vì chuyện này mà gợn chút sóng nào.
Đúng như lời Thái Thái vừa nói, cô xác thật quá mức Phật hệ. Tính cách cô cũng không phải kiểu có thù tất báo. Đôi khi không phải lười so đo, mà là cảm thấy không đáng để so đo. Cho nên cô vẫn không cho bọn họ lên lầu tìm người, tiếp tục khuyên bảo.
“Các cậu đừng tức giận nữa, tớ biết các cậu cũng là vì tớ. Nhưng mà những chuyện như thế này, nhiều nhất là một tuần mọi người đều sẽ quên sạch thôi. Còn nếu bây giờ các cậu xông lên đánh cậu ta, làm lớn chuyện lên. Nói không chừng chưa đến một tuần sẽ càng có nhiều người biết chuyện này hơn. Như vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao. Mọi người thấy đúng không?”
Lần này mọi người đều im lặng.
Trong đó Đinh Văn Văn là lý trí nhất.
Cô ấy nghĩ nghĩ, tán đồng quan điểm này, nói giúp: “Ừ, tớ cảm thấy Lại Lại nói đúng. Nếu bây giờ chúng ta có thể tìm được chứng cứ tốt nhất, như vậy sẽ có thể trực tiếp giao cho trường học. Còn nếu tìm không thấy thì không nên xúc động. Không thể tự biến mình thành người không có lí lẽ.”
Thái Thái cùng Tiểu Khả nghẹn một hơi, cuối cùng mới miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Các nam sinh cũng không quá xúc động nữa, dù sao cũng là chuyện của các cô. Nếu các cô đã quyết định tạm thời không truy cứu, bọn họ cũng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thương lượng tốt xong, chuyện này đến đây là kết thúc. Mọi người sôi nổi tản đi, ai làm việc của người nấy.
Tuy rằng suy nghĩ của Hồ Lai Lai là như vậy thật. Nhưng cô hiển nhiên đã đã quên mất một chuyện. Đó là trong một tuần để mọi người quên đi kia sẽ có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh, chuyện cô mặt dày bám dính lấy Gì Bằng Phi không tha đã được đồn đãi tràn lan trong trường học. Khi hai khoa học chung vẫn thường có thể nghe thấy có người thảo luận về chuyện này.
Cuối cùng vào thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết của một hôm nào đó, Đinh Văn Văn thật sự nghe không nổi nữa. Thừa dịp Hồ Lai Lai ra ngoài gọi điện thoại, nhịn không được đứng ra phản bác:
“Lại Lại đã có bạn trai rồi, sao có thể nhìn trúng cậu ta chứ!”
“Nói không chừng đâu, có vài người thích ăn trong bát nhìn trong nồi thì sao. Ai biết cô ta có phải loại người này hay không. Hôm qua Gì Bằng Phi còn nói với bạn bè rằng Hồ Lai Lai vẫn luôn dây dưa với cậu ấy. Làm cậu ấy không dám đến học tiết kết hợp hai khoa của chúng ta nữa.”
“……”
Trốn học bỏ tiết, có thể dùng lí do như vậy?
Đinh Văn Văn bật cười, ngay cả người lý trí như cô nghe xong cũng muốn đánh người.
Cuối cùng, chuyện này giống như còn truyền tới tai Tần Thơ.
Xế chiều hôm đó, cô ấy gọi Hồ Lai Lai vào văn phòng, muốn điều tra tình huống một chút.
Từ khi biết Tần Thơ cũng là người bên mình, Hồ Lai Lai đã không còn dấu diếm điều gì trước mặt cô ấy nữa. Có gì cũng nói với cô ấy, bao gồm cả suy đoán của bản thân với việc liên quan đến Gì Bằng Phi.
Tần thơ nghe xong, nghĩ nghĩ, cũng không có đánh giá gì nhiều, chỉ nhắc nhở: “Đại học không thể so với cấp ba, dạng người gì cũng có. Sau này em vẫn phải để ý hơn nữa, đừng có bạ ai cũng tin tưởng.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hồ Lai Lai gật đầu, thấy cô ấy giống như không còn gì muốn nói nữa liền chuẩn bị rời đi. Nhưng chân vừa mới động, lại nghe thấy cô nói một chữ “Em”, nghe qua như muốn nói thêm điều gì đó. Nên Hồ Lai Lai ngừng lại.
“Em làm sao ạ?”
“Không có gì.” Tần thơ vẫy vẫy tay, nuốt lời nói dở vào bụng. “Định bảo em trước đừng nói cho Diệp Mạnh Trầm biết. Sau lại nghĩ, cảm thấy cho dù em không nói anh ấy cũng sẽ biết thôi. Không có việc gì, trở về đi.”
“……”
Làm gì có chuyện đó chứ, đâu phải lúc nào anh ấy cũng chú ý tới những chuyện xảy ra trong trường cô. Hồ Lai Lai cảm thấy cô giáo đã nghĩ quá nhiều, không hề để trong lòng. Ai ngờ tối hôm đó Diệp Mạnh Trầm thật sự đã tới tìm cô.
Nhưng hình như chỉ đơn thuần tới tìm cô mà thôi, ít nhất trong điện thoại cô không nghe ra có gì khác thường.
Tóm lại, người vừa được nhận kinh hỉ ngắt điện thoại xong, vội vàng chạy như bay xuống lầu.
Vào giai đoạn tập trung ôn tập làm tâm mệt thân cũng mệt này, có thể được gặp anh đối với cô mà nói chính là không có gì tốt hơn. Như một lần được nạp max năng lượng vậy.
Tám chín giờ tối sân trường vẫn còn đông, ồn ào nhốn nháo phảng phất như vẫn đang là mùa hè.
Hồ Lai Lai đứng dưới lầu nhìn xung quanh một chút, tìm được người muốn tìm trong đám người qua lại tấp nập xong, lập tức lao vào ngực anh. Ôm đủ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, hiếu kỳ nói: “Lần này anh lại đi ngang qua trường em, sau đó thuận tiện vào nhìn em sao?”
Cũng như lần trước, tay Diệp Mạnh Trầm cầm bánh su kem của cửa hàng mà cô yêu thích nhất. Vì thế cô đoán nguyên nhân anh tới cũng sẽ giống như lần trước.
Kết quả là không phải.
Diệp Mạnh Trầm nhéo mặt cô, trả lời cực kì thẳng thắn: “Muốn gặp em thì tới tìm em, ở đâu ra nhiều cái thuận tiện như vậy.”
Nghe vậy, đầu tiên là Hồ Lai Lai sửng sốt, sau đó lại lộ ra nụ cười vừa xấu xa vừa đần độn. Tựa như lại bắt đầu nảy ra chút tính toán nhỏ.
“Ồ…… Vậy là đặc biệt tới tìm em?” Cô kéo dài âm cuối, sự khoe khoang đắc ý đã lâu không xuất hiện. “Xin lỗi anh nha, gần đây việc học nặng nề, thật sự là không có thời gian. Chờ qua tuần thi học kì rồi em liền tới thương thương anh, nha?”
Nói xong còn vỗ vỗ mông anh, đem bao nhiêu tinh túy của tiểu lưu manh đùa giỡn người phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Hành vi hơi mang ý tứ khiêu khích này khiến Diệp Mạnh Trầm chú ý. Anh cúi đầu nhìn cô, không nói gì mà chỉ khẽ hừ một tiếng. Nhưng thật ra đang muốn chờ xem đến lúc đó cô sẽ tới thương anh như thế nào.
Nhưng Hồ Lai Lai không phát hiện ra, cô còn đang mải đắm chìm trong sự sùng bái mù quáng đối với bản thân. Sau đó lại mở ra một đề tài khác khiến tâm tình sung sướng hơn.
“Đúng rồi, công ty bọn anh tết Nguyên Đán hẳn là được nghỉ đúng không ạ?”
“Ừ.”
“Em em em! Em muốn hẹn trước! Anh nhớ phải dành một ngày cho em!”
“Một ngày là đủ rồi?”
“……”
Mặt Hồ Lai Lai bỗng dưng đỏ lên.
Thời gian gần đây không biết vì sao lại thành thế này. Mặc kệ Diệp Mạnh Trầm có nói gì đi nữa, cuối cùng cô vẫn sẽ hiểu sai, lúc này cũng không ngoại lệ. Cô nhanh chóng ném rớt những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, trả lời: “Đủ rồi đủ rồi!”
“Anh không đủ.”
“…… A?”
Hồ Lai Lai ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bươm bướm bay lượn, bóng đen thật lớn của nó bay vụt qua người Diệp Mạnh Trầm. Nhưng tất cả đều không lấn át được ánh mắt rực rỡ của anh. Âm thanh mê hoặc vang lên: