Diệp Gia

Chương 17: Phiên ngoại 02



Lời mời vào ngày 20 tháng 10

Thời gian Diệp Gia hồi tỉnh bắt đầu dần dài hơn, việc ấy có nghĩa rằng cậu càng có nhiều thời gian để suy nghĩ và quyết định.

Chẳng qua cậu vẫn không thể diễn tả ý mình một cách rõ ràng, nên tôi vẫn luôn đau đớn khi chẳng thể giao tiếp cùng cậu.

Nhưng bỗng một ngày, cậu bất chợt học được cách đưa ngón trỏ lên để diễn tả mình không muốn.

Vì thế…

Cậu bắt đầu đưa ngón trỏ cự tuyệt uống cháo, chỉ vào bánh mì, yêu cầu đổi thành ăn bánh mì. Tất nhiên khi lần đầu tiên cậu làm động tác ấy, tôi đã bật khóc. Nhưng tôi trăm triệu không nghĩ tới chính là, loại cơ hội khóc òa này càng ngày càng nhiều, thế cho nên gần đây tôi vô cùng phiền não.

Diệp Gia bắt đầu cự tuyệt uống cháo dinh dưỡng mà tôi mời người mỗi ngày dùng lửa ấm nấu nhừ, ngay sau đó thì cậu cự tuyệt mặc áo ngủ bằng tơ tằm tôi cho người làm riêng cho cậu, sau đó nữa thì không muốn mặc áo khoác dày và rộng mà phải mặc đồ thường mặc khi vận động.

Thế là hết lần này đến lấu khác tôi đều phải kiên nhẫn giải thích với cậu, vì sao tôi phải lựa chọn thay cậu như vậy, chẳng hạn như do dạ dày cậu không tốt lắm, dùng cháo dinh dưỡng vừa tốt cho dạ dày mà còn bổ dưỡng; trang phục bằng tơ tằm vừa nhẹ vừa mềm mại, dù cuối thu hanh khô đến mấy cũng sẽ không tĩnh điện; áo khoác rộng và dày thì một là để giữ ấm, hai là để tiện cởi ra nghỉ ngơi…

Nhưng lời vẫn chưa nói hết, tôi bắt gặp ánh mắt Diệp Gia. Ánh mắt vô cùng nôn nóng.

Dựa vào kinh nghiệm ba năm chăm sóc Diệp Gia của mình, tôi có thể bảo vệ cho phần lớn mặt trận. Nói ví dụ như về cháo và bánh mì, tôi đổi thành bánh mì nhừ chung với canh, Diệp Gia tựa hồ cũng có thể nhận. Nhưng ở mặt trận cuối cùng thì tôi đành thất thủ. Trải qua vài lần đọ sức, Diệp Gia cũng đã được mặc vào đồ vận động ra ngoài như ý muốn.

Khi tôi nhìn thấy cậu bởi do thần kinh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên tay chân không phối hợp, đi được vài bước sẽ ngã một lần, thế là con tim tôi nhức nhối.

Nhưng khi vừa muốn bước tới đỡ Diệp Gia lên, tôi thấy được cậu đưa ngón trỏ dài, mảnh khảnh của mình lên để biểu đạt yêu cầu đừng giúp đỡ.

Cho nên gần đây tôi thật sự rất phiền não.

Mỗi ngày, theo lời dặn của bác sĩ, lúc Diệp Gia tinh thần tốt tôi luôn cùng cậu chơi trò chơi trí tuệ. Xuất phát từ tin tưởng tuyệt đối dành cho Diệp Gia, tôi bỏ qua trò chơi dành cho trẻ năm tuổi, trực tiếp chơi trò xếp hình cho trẻ sáu tuổi.

Lần đầu tiên tôi lấy trò chơi xếp hình đến, Diệp Gia mở to mắt, tôi cao hứng nói: “Diệp Gia, lại chơi nào!”

Diệp Gia cúi xuống suy nghĩ, bất chợt đưa ngón trỏ chỉ tôi, sau đó chỉ trò chơi. Vừa thấy cậu đưa ngón trỏ, tôi nghĩ rằng cậu muốn từ chối, nhưng Diệp Gia không có ý đó, thế là tôi hết sức vui mừng, hỏi: “Cậu kêu tôi làm mẫu cho cậu sao?”

Vẻ mặt Diệp Gia có chút kỳ lạ gật đầu. Vì khó có dịp được phối hợp cùng làm vật lý trị liệu với cậu, tôi nhiệt tình vô cùng, háo hức muốn nhanh chóng xếp hình xong trước mặt Diệp Gia, nào ngờ…

Mười phút sau vẫn chưa xong.

Hai mươi phút vẫn như cũ chưa xong.

Một giờ sau, tôi mồ hôi chảy đầy mặt, hổn hển gọi điện thoại cho công ty giao trò chơi, trách họ làm ra trò này với mức độ quá khó, rõ là khó vượt mức bình thường.

Khi tức giận đủ rồi, tôi mới phát hiện Diệp Gia ở bên cạnh đã sớm ngủ. Thở dài, tôi mỉm cười ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, chẳng ngờ một miếng nhựa rơi ra từ túi cậu.

Nhặt lên nhìn thì bỗng dưng tôi thấy cả người vô lực. Chẳng trách dù thế nào tôi cũng chẳng thể xếp xong, hóa ra Diệp Gia đã giấu một mảnh nhỏ vào túi.

Cậu vẫn thông minh như vậy. Tôi chống cằm nhìn gương mặt ngủ say của Diệp Gia, nhìn nét đỏ ửng phơn phớt trên làn da trơn bóng của cậu, nhìn đôi môi tự nhiên cong lên như một đứa trẻ vô tội.

Nhìn một hồi thì cảm thấy quanh thân khô nóng, dường như trong cơ thể đang có lửa đốt lên.

Kiềm lòng chẳng được tôi khẽ hôn cậu. Vốn dĩ thầm nghĩ chỉ hôn bờ môi cậu thôi, nhưng vừa tiếp xúc đến nơi ấm áp mềm mại ấy, tôi liền không khống chế được, cơ thể như kêu gào muốn nhiều hơn.

Và rồi, Diệp Gia bất chợt mở to mắt, con ngươi đen sẫm nhìn tôi, tựa hồ nghiên cứu tôi. Mà tôi, tôi giống như kẻ ngốc, như một sinh viên mới đang chờ được phỏng vấn.

Là lo lắng, là bất an, là chờ đợi sự cự tuyệt hoặc đồng ý từ một Diệp Gia tỉnh táo. Cách một hồi, tay cậu lay động, trong lòng tôi trầm xuống, những tưởng cậu sẽ đưa ngón trỏ lên, ai ngờ cậu chỉ vụng về ôm lấy đầu tôi.

Thế là tôi lập tức khóc lên lần nữa, vừa cười vừa khóc, gương mặt cũng đỏ lên như gương mặt Diệp Gia vừa mới tỉnh.

Như một kẻ ngốc, tôi đè lấy người Diệp Gia, nhìn cậu, mặt đối mặt.

Cũng không biết là ai cử động trước, tôi đoán có lẽ là Diệp Gia. Cậu khẽ nhếch môi, tựa như một lời mời chẳng tiếng động, tựa như một lời mời đầy thâm tình với một kẻ đầy khát khao.

Lưỡi tôi khẩn cấp đi vào, quấn quanh cùng một chỗ với chiếc lưỡi mềm mại của cậu, tay nhanh chóng cởi bỏ những ràng buộc trên người tôi và cậu, mãi đến khi hai chúng tôi gần như trần trụi, tôi mới nhẹ giọng hỏi: “Diệp Gia, tôi vào được không?”

Diệp Gia nằm đó nhìn tôi, một lát sau mới gắng sức mà im lặng bật ra một câu mơ hồ: “Anh tên ngốc này.”

Môi tôi run rẩy, khom người ôm lấy Diệp Gia, khiến cậu nhanh chóng dán vào người tôi.

Đúng vậy, tôi thật là một kẻ ngốc, sao tôi chẳng chịu hiểu Diệp Gia không từ chối nghĩa là cậu đang mời chứ.

Chẳng qua lời mời của cậu không phải vào hôm nay, mà là vào ngày 20 tháng 10 rất lâu, rất lâu trước đó.

Xin lỗi, Diệp Gia, anh xin lỗi. Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một kẻ yêu nhưng đến muộn màng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.