Mà không. Với hắn bây giờ mà nói thì nó đã ghi vào lòng chứ không phải là để vào mắt nữa. Năm năm trước, tên độc nhãn long kia đã là cái gai trong mắt hắn rồi.
"Đại hội tranh tài năm năm sau, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân."
Câu nói tại khu vực tu luyện thất lúc đó, Bạch Ngọc Đô hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Giẫm dưới chân... Đúng là giẫm dưới chân... Chỉ có điều... người bị giẫm không phải tên độc nhãn long kia mà là hắn!
Bởi vì người được chọn, người trở thành đại diện cho đệ tử khóa mới - kẻ đó... không tên Bạch Ngọc Đô.
Được lắm!... Cổ Mị Sanh... Niệm Từ... Bạch Ngọc Đô ta sẽ nhớ thật kỹ tên của các ngươi!
...
Trong khi các đệ tử trên khán đài còn chưa thôi bàn tán thì dưới sàn đấu, ba mươi đệ tử tham gia thi đấu đã bốc thăm và hoàn thành xong thủ tục.
"Các tuyển thủ hãy trở vào phòng đợi. Một khắc sau, vòng đấu bảng sẽ lập tức bắt đầu."
...
Bên trong phòng đợi
"Ngươi tránh xa bọn ta một chút!"
"Phải đấy! Bọn ta cũng không có cùng đẳng cấp với kẻ được viện chủ ưu ái như ngươi."
Từ ngoài vào, vừa đến gần chỗ của nhóm đệ tử Tây viện thì những giọng điệu mỉa mai dành cho Giang Lưu Nhi đã vang lên. Hắn hiểu bọn họ là nghĩ mình có quan hệ mờ ám gì đó với Cổ Mị Sanh nên mới được tham dự Quần Anh Hội lần này. Dù sao trong lớp đệ tử, một chút tiếng tăm hắn vốn còn chẳng có chứ nói gì đến uy vọng.
Trước thái độ ghẻ lạnh của họ, Giang Lưu Nhi cũng chẳng tỏ vẻ gì mà im lặng tìm một góc khác trong phòng, sau đó ngồi xuống.
Thấy thế, trong mắt những đệ tử Tây viện càng thêm khinh thường.
Ở nơi gần đó, trong nhóm đệ tử của Bắc viện, thỉnh thoảng Bạch Ngọc Kinh như cố ý lại như vô tình liếc mắt nhìn về phía Giang Lưu Nhi. Cũng chẳng hiểu là nàng đang nghĩ gì.
Một khắc sau...
"Tùng... Tùng... Tùng... Tùng tùng tùng tùng..."
Hồi trống báo hiệu thời điểm bắt đầu của những trận đấu vang lên.
Trong phòng đợi lúc này chỉ còn lại sáu người, số tuyển thủ khác đều đã ra sân thi đấu. Thật ra thì những người này không phải đang đợi tới lượt mình, dĩ nhiên càng chẳng phải họ bỏ cuộc. Họ ở đây là vì họ... không cần thi đấu.
Ba mươi tuyển thủ, sáu bảng đấu, mỗi bảng năm người. Vì là đấu loại trực tiếp nên ở lượt thi đấu thứ nhất, ở mỗi bảng sẽ có hai cặp đấu và một tuyển thủ thừa. Tuyển thủ thừa kia cũng chính là người bốc được phiếu trắng, nghĩa là không cần thi đấu mà vẫn được đi tiếp vào vòng sau.
Nghe thì cảm thấy có chút bất công, nhưng đó là quy định từ xưa tới giờ rồi.
Có một thứ rất đỗi mờ mịt nhưng cũng lại là thứ rất quan trọng đối với một người nói chung và một tu sĩ nói riêng. Đó là vận khí.
Vận khí. Không ai biết nó cụ thể là gì, lại càng không ai có thể thấu triệt. Thế nhưng có một điều mà mọi người ai cũng công nhận: nếu không có vận khí tốt thì tu tiên chỉ là chuyện viễn vong.
Tư chất, ngộ tính thượng thừa - rất cần. Công pháp đỉnh cấp, tài nguyên tu luyện dồi dào - rất quan trọng. Pháp khí, pháp bảo đỉnh tiêm - rất trân quý. Nhưng nếu thiếu đi vận khí thì chẳng thể nào bước xa được trên tiên lộ.
Công pháp tốt, tài nguyên nhiều thì sao? Vận khí xui xẻo thì bị cướp mất là chuyện bình thường. Pháp khí, pháp bảo lợi hại lại thế nào? Nếu đen đủi gặp phải những tu sĩ có tu vi cao hơn nhiều thì chỉ có thể làm con dê béo để người ta xẻ thịt mà thôi. Thậm chí tồi tệ hơn, bị giết chết rồi hủy thi diệt tích hay bị đánh nát nguyên thần cũng không phải chuyện gì hiếm.
Chỉ có thể trách vận khí của ngươi không tốt thôi.
Thế mới thấy vận khí là thứ quan trọng cỡ nào.
Có lẽ chính vì nó quan trọng như vậy nên thể lệ thi đấu mới có chuyện người bốc được phiếu trắng thì không cần thi đấu.
Nó không liên quan gì tới công bằng hay không. Đó là vận khí.
Lúc này, bên ngoài, các trận so tài đã bắt đầu được một lúc.
Sàn đấu của đấu trường rất rộng, được chia thành mười hai phần tách biệt bằng những kết giới do mấy vị trưởng lão bố trí.
Trong số mười hai khu vực đó, tính từ trái sang, làm cho các đệ tử trên khán đài chú ý nhiều nhất có lẽ là khu thứ nhất của tuyển thủ Tô Bá, khu thứ ba của tuyển thủ Phong Vỹ, khu thứ tư của tuyển thủ Bạch Hạo và khu thứ mười của tuyển thủ Triệu Yên.
Đó là điều bình thường, bởi bốn người họ được nhận định là những ứng cử viên sáng giá cho giải quán quân năm nay.
Và không có gì bất ngờ, rất nhanh, ở khu thứ nhất, Tô Bá đã giành chiến thắng. Không bao lâu, các đối thủ của Triệu Yên, Phong Vỹ và Bạch Hạo cũng lần lượt bị loại.
Kết quả này thật sự chẳng có gì đáng để ngạc nhiên. Thế nhưng trên khán đài, có không ít người tỏ ra ngoài ý muốn.
"Không ngờ lại có người có thể đánh bại đối thủ còn nhanh hơn cả Bạch Hạo."
"Đúng vậy, vị sư tỷ kia là ai nhỉ? Ta không nghĩ Bắc viện lại còn có một đệ tử lợi hại như vậy."
"Nói Đông viện các ngươi kém hiểu biết đúng là không sai. Người đó chính là Bạch Ngọc Kinh sư tỷ của Bắc viện chúng ta, vừa mới bước vào Niết Bàn Cảnh cách đây không lâu."
"Ngươi bớt nói chuyện giật gân đi. Vừa mới bước vào Niết Bàn Cảnh lại có thể dễ dàng đánh bại Lương sư huynh - người đã đạt tới Niết Bàn Cảnh sơ kỳ hơn mười năm?"
"Lời ta nói là sự thật. Không tin ngươi cứ đi hỏi..."
...
Theo những gì các đệ tử bàn tán thì điều làm họ bất ngờ không phải là chiến thắng của bốn người Tô Bá, Triệu Yên, Phong Vỹ, Bạch Hạo mà là một tuyển thủ khác. Tên nàng là Bạch Ngọc Kinh.
Một góc khác của khán đài, khu vực dành cho các vị cao tầng Đại Nhật Cung.
"Bắc viện chủ, đứa nhỏ Ngọc Kinh này được ngươi dạy dỗ không tệ. Chúc mừng Bắc viện ngươi lại có thêm một đệ tử xuất chúng."
Đông viện chủ hướng Bạch Thiên Thù cười nói.
"Đông viện chủ đã quá lời rồi. Tu vi Ngọc Kinh có được hôm nay đều là dựa vào bản thân nó cố gắng cả. Ta cũng chỉ là giảng giải một hai lần mà thôi, nói dạy dỗ thì có hơi khoa trương."
Bạch Thiên Thù đáp lời Đông viện chủ, trên mặt không giấu được ý cười.
Ngồi cạnh Đông viện chủ, Nam viện chủ Phong Ngọc Thường không khỏi cảm thán:
"Quả thật tư chất lẫn tâm tính của Ngọc Kinh đều không có gì để chê cả. Là một mầm mống tu luyện hoàn hảo..."
"Nam viện chủ dường như vẫn còn tiếc nuối vì không chiêu mộ được Ngọc Kinh thì phải?"
Trung viện chủ cũng góp lời.
"Chẳng lẽ Trung viện chủ lại không có chút nào sao?"
"Quả thật nếu nói không có thì là Thu mỗ tự dối lòng mình."
Trung viện chủ khẽ cười, cũng không phủ nhận.
Danh sư khó kiếm, trò giỏi lại càng không dễ tìm. Điều này thì ai cũng hiểu được.
"Nhìn đứa nhỏ Ngọc Kinh này lại làm ta nhớ tới một người..."
Im lặng từ nãy giờ, Trương đường chủ đột ngột lên tiếng.
Nghe câu nói ấy, không ít người trở nên trầm mặc, dĩ nhiên bọn họ biết người mà Trương đường chủ đang nhớ đến là ai.
Chuyện năm đó cũng không phải là bí mật gì đối với những cao tầng như bọn họ, chỉ là hai vị thái thượng trưởng lão không cho phép bàn luận mà thôi.
Tính ra thì cũng đã được ba mươi sáu năm rồi.
Trong số những người ngồi đây, có không ít từng là đồng môn cùng trang lứa với cô gái xấu số kia. Ngay cả giờ khắc này, khi nghĩ đến người tỷ muội năm đó, trên mặt nhiều người vẫn hiện rõ nét xót xa. Và người đau đớn nhất, không ai ngoài Bạch Thiên Thù.
Trong không khí nặng nề ấy, chẳng ai để ý đến một người đang cầm ly trà nhấp khẽ, phía sau bàn tay che trước miệng: một nụ cười chế giễu.