"Thứ mà Tinh Cung chúng ta muốn trao đổi là: Tử Nguyên Tinh, Thủy Âm Tinh, Hỏa Dương Tinh. Đương nhiên tiểu nữ biết ba loại vật phẩm kia đều là thứ rất trân quý, vô cùng khó được, dùng một thanh Tang Tương để đổi cả ba là chuyện không thể nào. Vì vậy, chỉ cần vị đạo hữu nào sở hữu một trong ba loại tinh thạch kia thì có thể đem ra trao đổi, nếu kích cỡ đủ đáp ứng yêu cầu thì Tang Tương sẽ thuộc về đạo hữu đó."
Không biết thì còn chờ mong, biết rồi thì đúng là một chút hy vọng cũng chẳng còn. Cuộc sống đôi khi là như vậy, bi ai không phải bởi không biết mà là vì biết nên mới bi ai.
Nói vậy có lẽ hơi quá, nhưng quả thật tâm tình của nhiều người ở đây đang rất tệ. Còn nguyên do thì ai cũng hiểu: Bọn họ không có bất kỳ loại nào trong ba loại tinh thạch mà Tinh nữ yêu cầu cả.
Mặc dù vậy thì cũng có vài kẻ chưa chịu từ bỏ, Lâm trưởng lão của Lam Nguyệt Cung là một trong số đó. Hắn đứng lên nói:
"Tinh nữ, chẳng lẽ nhất định phải là ba loại tinh thạch kia sao? Lâm mỗ tuy không có Tử Nguyên Tinh, Thủy Âm Tinh hay là Hỏa Dương Tinh nhưng cũng từng thu thập được một loại thiên tài địa bảo cấp bậc không hề thua kém. Chẳng hay có thể trao đổi được chăng?"
Nhẹ lắc đầu, Tinh nữ khẳng định lần nữa:
"Thành thật xin lỗi đạo hữu, Tinh Cung chúng ta chỉ cần ba loại tinh thạch kia, đó cũng là điều kiện duy nhất để trao đổi Tang Tương."
Nghe thế thì vị Lâm trưởng lão nọ triệt để thất vọng. Hắn ngồi xuống lại, nét mặt vô cùng phiền muộn. Với một kẻ tu kiếm như hắn mà nói thì ý nghĩa của Tang Tương là khó có thể đong đếm. Nếu như sở hữu một trong ba loại tinh thạch kia thì hắn đã không chút do dự mà mang ra trao đổi rồi, đáng tiếc là hắn lại không được may mắn như vậy.
Nhìn những gương mặt trầm lặng bên dưới, trong lòng Tinh nữ có hơi thất vọng.
Xem ra là không được rồi.
Trong lúc nàng đang thầm nhủ thì một giọng nói vang lên:
"Ta có một viên Thủy Âm Tinh, không biết có đáp ứng được yêu cầu của Tinh Cung các vị hay không..."
Nháy mắt, một chiếc hộp gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay Thái Trác Linh.
Ánh mắt Tinh nữ lập tức bị viên tinh thạch trong chiếc hộp kia hấp dẫn. Đó là một viên tinh thạch màu lam, to gần bằng nấm tay.
"Thái đạo hữu, có thể cho tiểu nữ mượn xem một lát?"
Không chút chần chừ, Thái Trác Linh đưa hộp gỗ qua cho Tinh nữ.
Quan sát viên Thủy Âm Tinh kia một lúc, thần sắc Tinh nữ bỗng trở nên lưỡng lự. Đây đích thực là Thủy Âm Tinh không sai, chất lượng cũng đáp ứng được yêu cầu, chỉ là... kích cỡ hơi thiếu một chút.
Trong khi nàng còn đang do dự không quyết thì lại một giọng nói nữa vang lên:
"Tinh nữ, ta cũng có một viên tinh thạch mà quý cung yêu cầu, nếu không phiền thì mời xem qua một lát."
Tinh nữ nhìn xuống.
Là hắn.
Nàng cất giọng điềm đạm:
"Đạo hữu khách khí rồi, chẳng hay viên tinh thạch của đạo hữu là...?"
Giang Lưu Nhi xòe bàn tay phải ra, tức thì, một chiếc hộp ngọc xuất hiện. Tất nhiên là nó không thể so được với chiếc hộp gỗ quý giá khi nãy của Thái Trác Linh. Phẩm chất cách rất xa.
Nhưng cũng chẳng ai để ý đến điều đó làm gì, thứ mọi người quan tâm là vật chứa bên trong chiếc hộp kia, chỉ vậy.
Rốt cuộc nó đã được mở lên...
Hỏa Dương Tinh!
Tinh nữ lập tức nhận ra viên tinh thạch méo mó màu đỏ kia. Nàng vội nói:
"Đạo hữu, xin cảm phiền cho tiểu nữ xem qua một chút."
Sau khi nhận lấy chiếc hộp, Tinh nữ bắt đầu dò xét. Và càng dò xét thì trong lòng nàng càng mừng rỡ. Nếu là người tinh ý thì sẽ không khó để nhận ra điều ấy.
Thái Trác Linh chính là một trong số đó. Tâm tình nàng lúc này đang rất không tốt. Nàng biết, Tang Tương đã tuột khỏi tay mình.
Không ngoài dự đoán, lời Tinh nữ đã xác nhận suy nghĩ của nàng:
"Niệm Từ đạo hữu, Tang Tương kiếm từ giờ sẽ thuộc về đạo hữu."
...
Qua thêm một lúc thì buổi đấu giá kết thúc, Giang Lưu Nhi đứng dậy ra về.
"Hòa thượng, không phải ngươi lại định bám theo ta đấy chứ?"
"Thí chủ sao lại nói vậy? Đường vốn chẳng phải để cho người đi đó sao? Chúng ta chỉ là đang đi chung một con đường mà thôi."
"Thế nơi mà hòa thượng ngươi muốn đến là nơi nào? Nếu không trùng thì ta nghĩ chúng ta không cùng đường đâu."
"A di đà phật, nơi bần tăng sẽ đến tất nhiên là nơi bần tăng muốn đi."
"Vậy nơi ngươi muốn đi?"
"Tất nhiên là nơi bần tăng sẽ đến."
Giang Lưu Nhi triệt để im lặng. Hắn chẳng muốn nói nhảm với hòa thượng thêm nữa. Không khác trò chuyện với gương cả.
Trong lúc bọn họ rời đi, từ sau bức tường, một cô gái đang dõi mắt nhìn theo. Một cách lặng lẽ. Tay nàng vịn vào tường, dáng vẻ ngập ngừng, có lúc chân đã bước ra rất nhanh nhưng rồi lại đột ngột bị kìm lại.
Lát sau, khi hai người Giang Lưu Nhi đã rời đi, cô gái mới buồn bã trở vào.
Rốt cuộc thì nàng vẫn không thể đến trước mặt hắn. Khoảng cách bây giờ đã quá xa rồi.
Trong gió, giọt nước mắt ai vừa rơi...
Sau khi cô gái kia đã đi khỏi, cũng từ một góc tường khác, Lâm Thái Anh bước ra.
"Thì ra ngươi là bởi vì hắn nên mấy năm qua mới sống như vậy..."
Nàng khẽ lẩm bẩm rồi lắc đầu thở dài.
...
Cùng lúc, ở một nơi khác của phòng đấu giá.
Tinh nữ bước vào một căn phòng, bên trong, một cô gái đang ngồi đợi sẵn.
Nàng đi tới trước mặt cô gái kia, hơi nghiêng người hành lễ:
"Diệp Nhi tham kiến sư phụ."
Cô gái nhẹ phất tay, hỏi:
"Tang Tang thế nào rồi?"
"Bẩm sư phụ, đã trao đổi."
Tinh nữ vừa nói vừa lấy ra chiếc hộp gỗ dâng lên.
"Hỏa Dương Tinh."
Cô gái kia đọc lên, cũng chẳng cần mở ra xem. Với tu vi của nàng thì không cần dùng đến thần thức, chỉ linh giác thì đã đủ dò xét rồi.
"Diệp Nhi, con làm rất tốt."
"Vì sư phụ làm việc là bổn phận của đồ nhi."
Xem xét một lúc, cô gái đem Hỏa Dương Tinh cất vào một chiếc hộp khác, kế đến thì thu vào không gian giới chỉ của mình.
"Diệp Nhi, con có gì thắc mắc sao?"
Thoáng do dự, Tinh nữ vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, lên tiếng hỏi:
"Sư phụ, tại sao người lại đem những kiện pháp khí trân quý kia ra đấu giá, trong khi Quần Long Đại Hội đã sắp diễn ra? Như vậy chẳng khác nào..."
Thấy nàng không nói nữa, cô gái tiếp lời:
"Chẳng khác nào tiếp tay cho kẻ địch đúng không?"
"Xin sư phụ trách tội?"
"Đứng thẳng người lên đi."
Cô gái nói tiếp:
"Ta hiểu được suy nghĩ của con. Ta cũng biết rất rõ sau khi tin tức những kiện pháp khí kia xuất thế thì chắc chắn các môn phái khác, nhất là năm đại phái còn lại sẽ chú ý nhiều hơn đến Tinh Cung chúng ta. Nhưng đó chính là điều mà ta mong muốn... Diệp Nhi, ta biết con đang lo lắng chuyện gì. Tuy nhiên, con chỉ mới nghĩ đến mặt bất lợi mà quên mất khía cạnh có lợi cho chúng ta. Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi..."
"Vâng, thưa sư phụ."
Không dây dưa nữa, cô gái chuyển chủ đề:
"Buổi đấu giá hôm nay, Kiếm vương và Đao vương có đến không?"
"Bẩm sư phụ, chỉ có mình Kiếm vương tham dự, về Đao vương thì không xuất hiện."
"Cảm thấy thế nào?"
"Rất mạnh."
"So với con thì sao? Phần thắng bao nhiêu?"
"Tám thành."
Cô gái hài lòng gật đầu. Nàng biết đệ tử mình chắc chắn làm được những gì nó nói.