Không có bữa ăn nào là hoàn toàn miễn phí. Mọi thứ đều có cái giá của nó, dù nó được cho mà chẳng có một sự đòi hỏi nào đi chăng nữa. Với Bách Liên tôn giả cũng không ngoại lệ. Để có thể dễ dàng âm thầm lấy mạng địch nhân trong nháy mắt thì đòi hỏi cảnh giới của người thi triển phải đạt đến một trình độ thượng thừa thông qua quá trình khổ luyện gian nan. Và cảnh giới ấy, Bách Liên đã đạt đến. Nhìn bề ngoài, Bách Liên chỉ đơn giản là phóng ra một ám khí nhỏ bé, nhưng chính động tác tưởng chừng nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa một luồng linh lực kinh người được khống chế cực kỳ xảo diệu. Tuy rất tin tưởng vào thực lực của mình nhưng Bách Liên tôn giả không cho rằng chỉ một chiêu liền giết được Thiên Ma. Bà thừa biết Thiên Ma là kẻ khó đối phó. Có điều, chứng kiến một trong những tuyệt kỹ của mình bị hời hợt hóa giải như thế, Bách Liên không khỏi đánh giá lại thực lực Thiên Ma lần nữa.
Xem ra thương tích của hắn cũng không phải nặng như thám báo thu được.
Bách Liên thầm nghĩ.
Trong khi đó, bên kia, Thiên Ma giơ cây kim châm lên, nhìn Bách Liên và nói:
"Nếu ngươi nghĩ cây kim châm nhỏ bé này có thể gây thương tổn cho ta thì đúng là sai lầm nghiêm trọng đấy."
Thả kim châm rơi xuống, Thiên Ma khẽ lắc đầu:
"Một Chân Đan Cảnh hậu kỳ như ngươi còn chưa đủ để uy hiếp ta."
Nghe xong, ánh mắt Bách Liên tôn giả hơi ngưng lại, thần sắc trầm xuống hẳn. Phải biết rằng công pháp vô danh mà bà tu luyện là thiên về khả năng ám sát, linh lực trong cơ thể luôn được khống chế cực kỳ ảo diệu. Bởi vậy, đừng nói là cùng cảnh giới, cho dù đối phương có cao hơn một bậc cũng khó lòng nhìn ra được tu vi chân thực của bà. Đó cũng là lý do vì sao khi giáp mặt, Cổ Liệt và Cực Lạc tôn giả không hề biết bà đã đột phá vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ cho đến lúc bà tự mình phát ra uy áp linh lực. Thế mà Thiên Ma, xem bộ dáng thì dường như đã biết mọi thứ ngay từ đầu rồi. Và điều đó càng khiến cho bà cảm thấy bất an.
Tay nắm chặt quải trượng, Bách Liên tôn giả vung ra những động tác chớp nhoáng, liền theo là số ám khí vô thanh vô tức. Bách Liên dẫu nhanh nhưng thế nào có thể bì được với kẻ đã từng lĩnh ngộ không gian pháp tắc như Thiên Ma. Dù hiện giờ không có đủ năng lực để thi triển tới trình độ thuấn di thì với thân pháp của kiếm chiêu thứ tư trong Thanh Hà Kiếm Quyết là Kiếm Ảnh Lưu Tinh, chẳng mấy khó khăn để hắn né tránh số ám khí kia. Trong tức khắc, thân ảnh hắn chợt biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở bên ngoài nghị sự đường. Hiển nhiên, cả tiểu tiên nữ Ân Giao cũng được mang theo cùng. Chỉ là, trong tư thế không được đẹp cho lắm. Thân thể cô bé bị một tay Thiên Ma kẹp chặt lấy, thực sự trông chẳng khác gì một cái bao nhỏ đựng vật liệu cả.
Ân Giao cố ngước lên nhìn Thiên Ma, đôi mắt hồn nhiên không giấu được vẻ nghi hoặc. Bị kẹp lơ lửng thế này khiến cô bé thấy rất khó chịu. Mặc dù vậy, cô bé vẫn im lặng chẳng hỏi han hay ý kiến gì. Cô bé không muốn vi phạm điều kiện để được đi theo bên cạnh Thiên Ma kia. Tuy không nói nhưng nhìn vào gương mặt non nớt ấy thì chẳng khó để nhận ra tâm tình đang rất không hài lòng của cô bé. Đáng tiếc, nó hoàn toàn vô hiệu với Thiên Ma. Bộ dáng thản nhiên của hắn đã phần nào phản ánh điều đó.
Mắt thấy Bách Liên, Cực Lạc và đám trưởng lão Âm Dương Tông đã bao vây tứ phía quanh mình, Thiên Ma buông một câu không mục đích:
"Xem ra hôm nay các ngươi quyết phải giết bằng được ta rồi nhỉ."
Đó không phải là một câu hỏi và lại càng không có câu trả lời. Có chăng chỉ là những đòn công kích đến từ Cực Lạc và Bách Liên tôn giả. Ngôn ngữ bây giờ chính là thực lực, là nấm đấm. Thực lực ai cao người đó quyết, nấm đấm ai lớn kẻ ấy định. Tu tiên giới là vậy, phức tạp mà cũng vô cùng đơn giản. Cực Lạc lẫn Bách Liên đều một lòng muốn trừ khử Thiên Ma, hiện tại bọn họ đã kéo da mặt xuống rồi thì nói thêm chỉ là thừa thãi.
"Oành"
"Oành"
Liên tiếp là những chưởng lực kinh người kèm với ám khí được tung ra. Kim châm, phi kiếm, băng độc, hỏa độc,... thứ nào cũng vô cùng đáng sợ. Bách Liên tôn giả quả không hổ là tu sĩ đã đạt tới cấp bậc thượng thừa trong việc dụng độc và ám khí, mỗi một đòn công kích đều hết sức hung hiểm. Chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, thật sự là một loại công pháp thực dụng, âm độc và tàn nhẫn của sát thủ. Sự âm hiểm khó phòng ấy khiến cho người đồng minh của Bách Liên là Cực Lạc tôn giả cũng phải thầm sợ hãi. Dĩ nhiên Bách Liên chẳng có tâm tư chú ý đến cảm nhận của Cực Lạc làm gì, lúc này, bà ta chỉ muốn thực hiện một việc duy nhất: giết Thiên Ma.
Sự tồn tại của Thiên Ma là một mối đe dọa đối với Âm Dương Tông. Căn cứ vào tài trí, thực lực lẫn tham vọng của hắn thì nhận định đó của Bách Liên là hoàn toàn có cơ sở, hoặc ít ra bà ta đinh ninh như thế. Nhưng liệu có phải chỉ vì nguyên do này mà bà hạ quyết tâm trừ khử Thiên Ma? Không phải. Thật ra thì bà ta còn một lý do khác đủ để dồn Thiên Ma vào chỗ chết. Đó là vì đệ tử của bà - Cổ Lan. Sự khao khát đối với ngôi vị tông chủ của Cổ Lan là rất lớn. Để có thể trở thành một trong ba nhân tuyển cho chức vị tông chủ nọ, Cổ Lan đã dùng tất cả mọi thủ đoạn, dù là tàn độc nhất hòng chứng minh năng lực bản thân với cao tầng tông môn. Chính tính cách và sự sát phạt vô tình ấy của Cổ Lan đã làm Bách Liên tôn giả yêu thích nàng. Đối với bà, Cổ Lan thích hợp nắm giữ Âm Dương Tông hơn là Cổ Mị Nhi. Nhưng để giúp Cổ Lan thuận lợi lên ngôi tông chủ thì Bách Liên cần phải giải quyết một trở ngại nữa. Một trở ngại rất lớn: Thiên Ma.
Tuy không rõ tham vọng cũng như dự định ngày sau của Thiên Ma là gì nhưng suy cho cùng hắn và Cổ Mị Nhi vẫn là đạo lữ. Dù có thôn tính Âm Dương Tông hay đứng ngoài trợ giúp Cổ Mị Nhi, cả hai trường hợp đều bất lợi với tương lai của Cổ Lan cũng như của Bách Liên bà. Vì vậy, bà muốn nhân lúc mình vừa đột phá Chân Đan Cảnh hậu kỳ, nhân lúc Thiên Ma còn chưa đủ lớn mạnh mà đem hắn loại bỏ. Đáng tiếc, bà đã đánh giá quá thấp Thiên Ma. So với tưởng tượng thì Thiên Ma lợi hại hơn nhiều lắm.
Trong lúc Bách Liên tôn giả cố tìm ra sơ hở để tấn công thì Thiên Ma cũng bắt đầu phản kích. Một tay kẹp lấy Ân Giao, một tay vung kiếm nghênh địch.
"Keng keng"
"Keng"
"U Linh Khấp Nguyệt!"
Sau tiếng hô, từ Cực Lạc, vô số oan hồn lệ quỷ khóc than bay ra. Chúng nhanh chóng vây lấy Thiên Ma trong một vòng tròn, đồng loạt xông vào. Kế đến, ngay khi vừa tiếp cận hắn, hư ảnh bọn chúng bỗng sáng rực lên, từ trên nhìn xuống cứ như một vầng trăng bạc vậy.
"Oành oành"
...
"Oành oành..."
Cùng những tiếng nổ vang trời là sự tàn phá khủng khiếp mà nó gây ra. Cả nghị sự đường và nhiều nơi khác thoáng chốc đã bị san thành bình địa.
Cái uy của đại nhân vật Chân Đan Cảnh quả không phải chuyện đùa.