Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 44: Hạp cốc quỷ dị



Giang Lưu Nhi cứ chạy mãi, chạy mãi… Hắn chỉ biết là mình phải chạy nhanh nhất có thể. Bởi vì nếu dừng lại hắn sẽ chết.

Không biết qua bao lâu… Hai mắt hắn dần tối sầm, chút ý chí cuối cùng không còn đủ chống đỡ cho thân thể nặng trĩu nữa.

Hắn ngã xuống bên đường.

Một lúc sau…

“Sột soạt...”

Chợt những tiếng động lạ phát ra từ một lùm cỏ gần chỗ Giang Lưu Nhi.

Một đôi tai thấp thoáng ẩn hiện. Có thứ gì đó đang tiến lại gần. Cuối cùng chủ nhân của đôi tai kia cũng chui ra ngoài.

Một cái đầu tròn vo, thân hình nhỏ bé, có ba đuôi phía sau.

Là tiểu yêu thú nhút nhát.

Nó đứng xa xa nhìn thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên đất, ánh mắt có chút do dự. Hồi lâu, nó lấy hết can đảm từ từ tiến lại.



Hạp cốc này rất kỳ lạ. Cây cối, đất đá..., tất cả mọi thứ có ở đây đều chỉ có một màu duy nhất – đen. Tuy lúc này là ban ngày, nhưng lại âm u chẳng khác gì đêm tối.

Trong lúc Giang Lưu Nhi mê man, những mảng sương mù đã phủ kín khắp người hắn. Điều kì lạ là khi chạm vào da thịt thì chúng không đọng lại mà ngay lập tức hòa tan vào trong, nhìn hết sức quỷ dị.

Từng phút chậm rãi trôi qua, chẳng biết từ lúc nào mà da dẻ của Giang Lưu Nhi bắt đầu biến dạng. Chúng dần chuyển sang màu nâu sạm, từ mịn màng trở nên sần sùi, thô ráp. Tóc hắn cũng từ màu đen trong thoáng chốc biến thành trắng.

Nếu những người quen thấy bộ dáng này của hắn thì tuyệt đối sẽ không thể nào tin tưởng đây là Giang Lưu Nhi mà họ biết.

Bởi vì trông hắn bây giờ không khác nào một lão nhân bảy, tám mươi tuổi!

Chuyện gì đã xảy ra?

Giang Lưu Nhi không biết được. Hắn đã mất đi tri giác từ lâu rồi.

Ngay cạnh hắn, tiểu yêu thú đưa cánh tay bé xíu của mình gãi gãi đầu. Nó không hiểu tại sao hình dáng tên thiếu niên nằm dưới đất lại thay đổi như vậy. Nó nhìn Giang Lưu Nhi, xong lại nhìn chính mình. Càng lúc nó càng nghi hoặc.

Tiểu yêu thú lấy tay lay lay người Giang Lưu Nhi, nhưng vì khí lực của nó thật sự rất nhỏ nên không thể nào làm hắn nhúc nhích được. Nó nghiến răng, miệng kêu “chi chi” cố đẩy tay Giang Lưu Nhi. Mặt nó nhanh chóng hồng lên vì cố sức.

Một đỗi sau, thấy không ăn thua, tiểu yêu thú ngồi bệch trên đất, thở phì phò. Nó thật sự rất mệt. Cũng không hiểu thế nào mà một yêu thú yếu ớt như nó lại nắm giữ năng lực thuấn di nữa.

Cơ thể Giang Lưu Nhi gần như đã bị lão hóa hoàn toàn. Nếu cứ tiếp tục thì không bao lâu nữa hắn chắc chắn sẽ chết.

Nơi không gian hư ảo, bên trong Thiên Oán, thân ảnh một con tử long đang lơ lửng, ánh mắt nó có chút lo lắng, khuôn mặt hết sức khó coi. Lúc này, nó cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào. Linh hồn của nó còn rất suy yếu, bình thường đều phải thông qua Giang Lưu Nhi hỗ trợ mới có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài, đồng thời cũng nhờ thông qua các giác quan của hắn để quan sát bên ngoài.

Nhưng lúc này Giang Lưu Nhi đã bất tỉnh, tri giác cũng dừng hoạt động… Tuy là không rõ tình huống cụ thể ra sao nhưng Nghiệt biết không phải tốt đẹp gì bởi vì nó cảm nhận được sinh cơ của Giang Lưu Nhi đang mất dần.

“Chẳng lẽ ngươi cứ thế này mà chết sao?” Nghiệt thì thào.

Sau một lúc im lặng, bỗng nó hét lên với giọng đầy oán hận:

“Không! Ta không cho phép ngươi chết! Mau tỉnh lại cho ta! Ta phải bắt ngươi trả giá cho những gì ngươi đã làm với ta! Ta muốn ngươi phải tự tay giết hết thảy sinh linh thiên hạ! Ta muốn ngươi phải hối hận! Ta muốn ngươi phải sống đời đời kiếp kiếp trong đau khổ…”

Nếu Giang Lưu Nhi nghe được những lời này chắc hẳn hắn sẽ vô cùng nghi hoặc về bản thân mình. Hắn đã từng thắc mắc tại sao oán hận của Nghiệt lại khủng khiếp đến vậy. Hắn đã từng muốn biết người mà nó hận là ai. Nhưng có nghĩ thế nào hắn cũng tuyệt đối không thể ngờ kẻ làm Nghiệt oán hận sâu nặng đến thế lại chính là bản thân hắn.

Và nếu như có thể nghe được, ngoài sự nghi hoặc ra thì còn một điều nữa chắc hẳn Giang Lưu Nhi sẽ rất kinh ngạc. Đó là giọng nói của Nghiệt. Nó không hề trầm thấp và thô cứng khó nghe như bình thường vẫn hay dùng để câu thông với hắn. Ngược lại, âm thanh vô cùng êm dịu dễ nghe cho dù là đang phát ra trong sự oán độc.

Theo những tiếng oán hận của Nghiệt, Thiên Oán kiếm rung lên liên hồi, oán khí phát ra lan tràn khắp không gian hư ảo như muốn xâm chiếm nơi đây.

Ở trung tâm của không gian này, có hai vùng sáng độc lập. Một vùng màu tím và một vùng nhỏ hơn nhiều màu lam. Ngay khi oán khí tràn đến hai nơi này thì lập tức bị chặn lại, không thể xâm nhập vào được.

Trong vùng sáng màu tím kia dần hình thành một hư ảnh mờ ảo. Đó là một nam tử. Trên người y mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt nhắm nghiền như thể đang say ngủ. Và điều đặc biệt nhất là trên mi tâm y, nơi đó có một ấn ký kỳ lạ.

Nếu Giang Lưu Nhi nhìn thấy thì sẽ lập tức nhận ra ngay. Bởi vì hắn khá quen thuộc với nó.

Lục Đạo Luân Hồi – Thần linh ấn.

Đột nhiên, vùng sáng tím tách ra một khe hở.

Không có màn sáng cản trở, oán khí lập tức mãnh liệt tràn vào. Nhưng nó chưa kịp chạm đến nam tử kia thì đã bị một hấp lực vô hình hút vào ấn ký nơi mi tâm nam tử. Thoáng chốc, cả vùng không gian không còn sót lại chút oán khí nào nữa.

Thần linh ấn vốn ảm đạm vô quang thì giờ đã tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cùng lúc, ở bên ngoài, trên trán Giang Lưu Nhi lóe lên một ấn ký, những mảng sương mù lưu chuyển trong cơ thể hắn lập tức dồn về trán, bị hút vào ấn ký kia…



Trong hạp cốc, không gian ngày một âm u, sương mỗi lúc một nhiều, từng đợt gió thổi qua tê buốt.

Tiểu yêu thú co rúm người lại, miệng run lên cằm cặp. Nó nhìn Giang Lưu Nhi đang nằm, một lúc sau nó trèo lên người rồi chui luôn vào áo hắn.

Một người một thú cứ như thế ngủ qua đêm tại hạp cốc ma quái này.

Hôm sau, mặt trời ló dạng…

Một việc kỳ lạ đã xảy ra. Hạp cốc vốn âm u quanh năm bỗng trở nên xáng lạn, những mảng sương mù dày đặc cũng không biết đã biến mất từ khi nào.

Bên trong không gian hư ảo, trong vùng sáng tím, hư ảnh của hắc y nam tử dường như đã nhìn thấy rõ hơn một chút, thần linh ấn cũng sáng hơn mấy phần.

Những việc này Giang Lưu Nhi hoàn toàn không biết gì, còn tiểu yêu thú thì lại càng không để tâm. Hiện giờ nó vẫn còn đang nằm trong áo Giang Lưu Nhi say giấc.

“Ưm.”

Thân hình Giang Lưu Nhi khẽ động, mắt dần mở. Nhìn trái phải một lúc, sau đó hắn ngồi dậy.

Chợt cảm nhận được gì đó, mặt hắn khẩn trương, tay ngưng tụ chút chân khí đã khôi phục được, sau đó liếc mắt nhìn vào trong ngực.

Khi nhìn thấy cái đầu tròn vo của tiểu yêu thú, Giang Lưu Nhi mới buông lỏng thở nhẹ một hơi.

Hóa ra là tiểu tử ngươi.

Hắn từ từ đưa tay luồn vào bên trong áo, nhẹ nắm cổ tiểu tử kia lên.

“Chi chi chi chi”

Tiểu yêu thú đang ngủ ngon thì cảm giác thân thể bị nhấc bổng lên, hoảng sợ kêu loạn, mãi cho đế khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Lưu Nhi thì mới bình tĩnh lại.

“Chi chi”

Tiểu yêu thú nhỏ giọng kêu. Nó vẫn còn e ngại hắn.

Giang Lưu Nhi trông thấy bộ dáng đáng thương của nó thì có chút trầm tư. Nghĩ một hồi, không biết thế nào hắn lại thả tiểu yêu thú ra.

Dù sao nó cũng luôn đi theo ta, dịp khác lại bắt cũng được.

Hắn tự nói với mình.

Tiểu yêu thú sau khi được thả thì lập tức thuấn di ra xa, đưa mắt len lén nhìn lại.

Giang Lưu Nhi cũng không có thời gian chú ý đến nó. Hắn ngồi xếp bằng vận hành tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để khôi phục chân khí.



Khoảng hai canh giờ sau, chân khí trong cơ thể hắn cũng khôi phục được hơn phân nữa. Hắn đứng dậy bắt đầu thăm dò xung quanh.

Giang Lưu Nhi cảm thấy hạp cốc này rất quái lạ. Tất cả mọi vật ở đây đều có màu đen. Hơn nữa hắn không hề cảm nhận được chút sinh cơ nào từ chúng, cứ như thể tất cả đều đã chết vậy.

Nơi này thật quỷ dị. Hắn nghĩ.

Lúc nãy hắn cũng khá nghi hoặc tại sao con Ngân Tinh Băng Sư kia lại không giết mình. Bây giờ thì hắn suy đoán nguyên nhân hơn nửa là do hạp cốc này. Hắn bắt đầu thận trọng hơn.

Giang Lưu Nhi không biết rằng không chỉ mình hắn mà có một kẻ còn thấy cực kỳ hoài nghi về sự kỳ lạ của hạp cốc này – đó là Nghiệt. Càng đi vào bên trong, ánh mắt nó càng chăm chú, gương mặt ngưng trọng chưa từng có.

Hạp cốc cũng không quá rộng, Giang Lưu Nhi đi một hồi thì đến cuối. Chỗ này là một vách núi khá cao, có màu đen tuyền cũng giống như những thứ khác trong hạp cốc.

Dưới chân vách núi có một bộ hài cốt, và dĩ nhiên nó cũng đen nốt. Nhưng điều làm hắn chú ý đến không phải bộ hài cốt kia mà là thứ bên cạnh nó. Đó là một viên châu không quá to, phát ra hắc quang nhàn nhạt.

Đan châu!

Trong đầu Giang Lưu Nhi lập tức hiện lên hai chữ này. Hắn không hề lạ gì. Năm xưa, Đan châu mà hắn khổ công suốt mấy mươi năm tu luyện thành chính là bị Mộc Thanh Tử đoạt đi. Kể cả linh hồn hắn suýt chút nữa cũng bị…

Giang Lưu Nhi nhẹ lắc đầu xua đi những ký ức vừa hiện lên.

Hắn nhìn viên Đan châu trrong tay, có chút cau mày.

Ma khí!

Chỉ có Đan châu của âm hồn quỷ vật mới ẩn chứa ma khí. Xem ra đây là hài cốt của một âm hồn hay quỷ vật nào đó.

Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.

Ngoài viên Đan châu ra, hắn còn tìm thấy một chiếc bình ngọc rỗng tuếch cũng đang nằm dưới đất và một không gian giới chỉ đeo trên tay của bộ hài cốt. Sau khi mở ra xem, hắn phát hiện bên trong có khá nhiều linh thạch, hơn nữa đa số đều là trung phẩm. Trừ đó ra thì còn có một ngọc giản công pháp và một ít pháp khí, đan dược, linh thảo, thiên tài địa bảo các loại…

“Đại Nhật Cung?” Giang Lưu Nhi nhìn một tấm mộc bài trong tay đọc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.