Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 84: Lôi âm chi thể - hỏa âm chi thể



“Á!...”

Nữ Quỷ vương đau đớn kêu lên. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được tinh khí của mình đang dần bị rút đi, nơi chúng bị hấp đến là… thanh kiếm đang cắm trong người!

“Linh lực của ngươi bây giờ đều bị ta hoàn toàn kiểm soát, tốt nhất là ngươi đừng nên nghĩ tới chuyện ngu ngốc gì, nếu không ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ rất bi thảm."

Trong đầu nữ Quỷ vương, giọng nói của Nghiệt đột ngột vang lên.

Khí linh!

Nữ Quỷ vương không nghĩ tới thanh kiếm đang cắm trong người mình kia dĩ nhiên đã sinh ra khí linh.

Trong lúc nàng còn chưa hết kinh ngạc thì tiếng Giang Lưu Nhi truyền vào tai:

“Bây giờ ta sẽ giải phong ấn để ngươi có thể điều động linh lực mà hoàn thành khế ước. Ta khuyên ngươi hãy thành thật một chút, sự đáng sợ của thanh kiếm này không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu!"

“Phốc”

Sau khi được cởi bỏ phong ấn, nữ Quỷ vương nhìn vòng ấn ký trên không, xong lại cúi nhìn thanh kiếm trước ngực, cắn răng trích ra một giọt tinh huyết đánh vào vòng ấn ký kia.

Đã có đủ máu của cả hai, ấn ký sáng rực lên, xoay vòng, cuối cùng hóa thành hai tia huyết quang dung nhập vào mi tâm của nữ Quỷ vương và Giang Lưu Nhi.

Chủ bộc khế ước đã hoàn thành.

Nữ Quỷ vương liếc nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt vô cùng phức tạp, kể từ giờ nàng đã trở thành nô bộc của hắn.

Giang Lưu Nhi cũng không hơi đâu mà để ý đến tâm tình của nàng, thu hồi Thiên Oán xong, hắn nói:

“Rời khỏi đây thôi."



Trong một động phủ đơn sơ.

Nữ Quỷ vương và Giang Lưu Nhi mỗi người ngồi một góc, nhắm mắt điều tức.

Tuy rằng lúc nãy bị trúng phải hai nhát kiếm xuyên qua người, nhưng mà Giang Lưu Nhi ra tay rất chừng mực, cũng không dùng bao nhiêu linh lực, với thể chất của tu sĩ cấp bậc Chân Đan Cảnh của nữ Quỷ vương mà nói thì không thể nào nguy hiểm đến tính mạng được. Nàng cùng lắm là bị tiêu hao một ít khí huyết và tổn thương thân thể một chút mà thôi.

“Nghiệt. Tại sao ngươi lại không cho ta giết nàng?”

Giang Lưu Nhi dùng thần thức câu thông với Nghiệt. Lúc nãy muốn thu phục nữ Quỷ vương cũng không phải là ý của hắn mà là ý của Nghiệt, nếu không phải như thế thì bây giờ có lẽ nữ nhân đang ngồi điều tức bên kia đã biến thành một đám ma khí nằm trong bình ngọc của hắn rồi. Thậm chí đến giờ hắn vẫn còn thấy có chút tiếc nuối khi tha cho nàng.

Lượng ma khí của một Quỷ vương là rất lớn!

Trong lúc Giang Lưu Nhi đang cảm thán thì Nghiệt lên tiếng:

“Giết nàng đi sẽ rất đáng tiếc."

“Đáng tiếc?” Giang Lưu Nhi nghi hoặc hỏi lại.

“Ngươi nghĩ sao về thần thông lôi điện của nàng ta?”

Thoáng trầm ngâm, Giang Lưu Nhi nói:

“Rất kinh ngạc. Ta chưa bao giờ tưởng tượng được một quỷ hồn cấp bậc Chân Đan Cảnh lại có thể thi triển được lôi điện thần thông đáng sợ đến thế… Ngươi muốn ta tha cho nàng là vì nguyên nhân này?”

“Ngươi lầm rồi. Ta đích thật là không muốn ngươi giết nữ nhân kia, nhưng không phải chỉ đơn giản là vì thần thông lôi điện của nàng mà là vì thể chất của nàng."

“Thể chất của nàng?”

“Không sai. Nàng ta có một thể chất rất đặc biệt mà dù có tìm trong số hàng ngàn vạn quỷ hồn cũng không thể thấy – lôi âm chi thể."

“Lôi âm chi thể?”

Giang Lưu Nhi không xác định nhẩm lại, quả thật đây là lần đầu hắn nghe đến loại thể chất này.

Mặc dù hắn từng là Vũ Hóa Cảnh cường giả, nhưng sự hiểu biết thì có phần hạn chế nếu so với những vị tu sĩ cùng cấp khác. Hắn tu luyện từ năm mười tuổi, chỉ mất hai mươi ba năm đã bước chân vào Vũ Hóa, dù là ở cõi trung thiên cũng là điều vô cùng hiếm hoi. Nếu trừ đi khoảng thời gian tu luyện thì năm tháng còn lại hắn đã sống thật sự cũng chẳng được bao nhiêu đối với thọ mệnh của tu sĩ cấp cao như hắn. Vì vậy, kiến thức thiếu hụt cũng là điều bình thường, nếu đem so với kẻ đã sống qua không biết bao nhiêu năm như Nghiệt thì chẳng khác nào đem tiểu hài tử so với lão nhân cả.

Tuy rằng không biết lôi âm chi thể lợi hại như thế nào nhưng nếu được Nghiệt xem trọng như vậy thì tuyệt đối nó phải rất đặc biệt.

Khi Giang Lưu Nhi còn đang nghĩ ngợi thì giọng của Nghiệt lại cất lên:

“Lôi âm chi thể thật sự rất hiếm có, phải mất mười mấy, thậm chí đến mấy mươi vạn năm mới xuất hiện một quỷ hồn có được thể chất này. Nhưng mà đó không phải là tất cả. Nữ nhân kia không những có được lôi âm chi thể mà còn có một thể chất khác nữa không hề thua kém lôi âm chi thể - hỏa âm chi thể. Đó mới thật sự là điều làm ta rung động."

“Lôi âm chi thể, hỏa âm chi thể?”

“Đúng vậy. Chính là song âm thể cực kỳ hiếm. Trong đời ta cũng chỉ biết có ba người có được song âm thể…”

Nói đến câu sau, giọng của Nghiệt dường như có chút gì đó ưu thương. Giang Lưu Nhi cũng không biết có phải do mình đa tưởng hay không.

Một thoáng sau, tiếng của Nghiệt trở lại lạnh nhạt như mọi khi:

“Nếu như không có gì bất trắc thì ta bảo đảm với ngươi thành tựu của nàng ta sẽ không kém hơn cửu đại tiên tôn của tiên giới."

Oanh!

Trong đầu Giang Lưu Nhi như vừa có tiếng sấm nổ.

Cửu đại tiên tôn? Đó là những nhân vật nào? Họ chính là những người cai trị cửu tầng thiên giới của cõi thượng thiên, là chín vị tiên nhân đứng đầu trong tất cả tiên nhân!

Bất giác, ánh mắt Giang Lưu Nhi không tự chủ được nhìn chằm chằm về phía nữ Quỷ vương đang nhắm mắt ngồi điều tức bên kia.

Đó là một vị tiên tôn trong tương lai a!

Như cảm nhận được gì, nữ Quỷ vương mở mắt ra. Trước mặt nàng, gần đó, một đôi mắt nóng rực đăm đăm nhìn.

Hắn tại sao lại nhìn ta như vậy? Trong một hang động chỉ có hai người, ở một nơi vắng vẻ… Chẳng lẽ hắn muốn…

Trong lòng nữ Quỷ vương hơi kinh hoảng.

“Hừm…”

Sau khi hắng giọng một tiếng, Giang Lưu Nhi tỏ ra quan tâm hỏi:

“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Không sao. Bổn vương điều dưỡng vài ngày là sẽ khỏi."

“Bổn vương?” Giang Lưu Nhi nhíu mày.

Thấy nét mặt hắn có chút khó coi, nữ Quỷ vương cắn môi sửa lời lại:

“Ta không sao, chủ… chủ…”

Mãi một hồi lâu nàng cũng không thể gọi được hai chữ “chủ nhân”. Nói thế nào thì cũng từng là một nữ vương cao cao tại thượng, hôm nay lại phải làm nô bộc cho kẻ khác, nàng làm sao có thể tiếp nhận ngay được, nhất thời thật sự là rất khó mở miệng.

Thấy bộ dáng khổ sở của nàng, Giang Lưu Nhi cũng không muốn ép nàng quá, coi như là cho một vị tiên tôn tương lai chút mặt mũi, hắn nhàn nhạt nói:

“Sau này gọi ta một tiếng công tử là được rồi."

“Vâng. C-Công tử."

Ít ra so với hai tiếng “chủ nhân” thì tốt hơn.

Nữ Quỷ vương thầm nhủ.

“Tên của ngươi là gì?”

“Hồng Cơ."

Giang Lưu Nhi cũng không mấy để ý đến cách trả lời trống không của nàng. Mọi thứ đều cần có chút thời gian.

Hắn hướng nàng bảo:

“Nói một chút về lai lịch của ngươi đi."

“Vâng."

Nữ Quỷ vương Hồng Cơ bắt đầu kể.



Hơn mười lăm phút sau.

Giang Lưu Nhi lúc này đã hiểu đại khái về thân thế của Hồng Cơ. Theo lời nàng kể thì nàng hình như cũng là một quỷ hồn sinh ra ở Âm Hồn Cốc này. Sở dĩ nói hình như là bởi vì trí nhớ của nàng cũng không rõ ràng lắm, từ lúc nàng nhận thức được thì đã phát hiện linh hồn của mình cực kỳ suy yếu, đến cả hồn phách cũng thiếu đi, chỉ còn lại duy nhất một hồn. Khi đó, nàng thấy mình đang ở trong một động phủ có âm khí dày đặc, ngoài ra thì bên trong còn có hai bộ hài cốt và một ít linh khí, pháp bảo đã bị hư hại. Kể từ sau khi thức tỉnh, nàng đã ở lại động phủ nọ tu luyện, nhờ vào lượng âm khí tinh thuần kia mà không bao lâu nàng đã tu bổ được linh hồn, lại qua tiếp mấy mươi năm nữa thì nàng độ qua kiếp nạn, ngưng thành thân thể, bước vào hàng ngũ Quỷ vương…

Nghe Hồng Cơ kể xong, Giang Lưu Nhi không khỏi có chút cảm khái về song âm thể, bởi vì tính tất cả thời gian, từ lúc nàng bắt đầu nhận thức với một linh hồn yếu ớt cho đến khi bước vào cấp bậc Quỷ vương chỉ mất chưa tới năm mươi năm. Với tốc độ tu luyện này thì đừng nói là Thiên Vũ đại lục mà dù đặt ở cõi trung thiên cũng là rất nhanh rồi, đó là còn chưa kể tới sự hạn chế về tài nguyên ở Thiên Vũ đại lục này. Nếu như ngay từ đầu cung cấp cho nàng điều kiện tu luyện tốt nhất như ở cõi trung thiên thì không biết tu vi của nàng ta sẽ đạt tới mức nào nữa.

Quả không hổ là một vị tiên tôn tương lai!

Giang Lưu Nhi lại lần nữa nhìn nữ Quỷ vương bằng ánh mắt nóng bỏng.

Về phía Hồng Cơ đang ngồi đối diện, mặc dù nàng không biết tên thiếu niên kia đang nghĩ gì, nhưng cái nhìn của hắn quả thật khiến nàng sinh ra cảm giác không tốt lắm.

Qua một hồi, Giang Lưu Nhi như nghĩ tới gì đó, nét mặt chợt trở nên lãnh đạm hẳn, nói với nữ Quỷ vương:

“Hồng Cơ. Trước kia ngươi là một nữ Quỷ vương, dù ngươi đã làm gì thì những chuyện cũ đó ta cũng sẽ không chấp nhặt. Nhưng bây giờ ngươi đã là người của ta, cho nên ta muốn ngươi phải tuân theo một số nguyên tắc của ta. Việc đầu tiên mà ta yêu cầu ngươi làm đó là dẹp cái hậu cung gì kia của ngươi đi, ta không thích loại nữ nhân tùy tiện như vậy…”

Quan sát thấy sắc mặt của Hông Cơ không mấy nguyện ý, Giang Lưu Nhi nhíu mày, nghiêm giọng hỏi:

“Ngươi không muốn sao?”

“Hồng Cơ không dám, thưa công tử!”

Sinh tử của bổn vương đang nằm trong tay ngươi, coi như bổn vương nhịn, có cơ hội bổn vương nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lời với ngươi.

Hồng Cơ nói thầm thêm một câu.

Giang Lưu Nhi cũng không biết suy nghĩ trong đầu nàng, nhưng dù có biết hắn cũng sẽ cười khuẩy cho qua. Nàng và hắn đã ký kết chủ bộc khế ước, trừ khi đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư trở lên, bằng không thì cả đời này nàng cũng đừng mong phá giải được nô ấn của mình. Nhưng mà đợi cho nàng đạt tới cảnh giới đó thì chẳng lẽ Giang Lưu Nhi hắn lại giậm chân tại chỗ sao?

Hắn hoàn toàn tự tin mình có thể bước vào cảnh giới đó sớm hơn nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.