Điệp Phi Hà Sứ

Chương 6: Tân hôn (1)



Ngày mười bốn tháng bảy.

Đêm xuống.

Bao trùm hoàng cung là màu tím thẫm ngả đen huyền quyện mây xám bạc che đi tinh tú ngân hà.

Màn đêm tịch liêu ẩn ẩn khói sương lãng đãng thanh khiết vương vấn cỏ cây.

Trên mái phượng lợp đỏ cong cong mang một màu đen của màn đêm trù phú, có một bóng người đứng lặng lẽ mặc thời gian trôi.

Con người ấy hòa lẫn trong bóng tối tĩnh mịch, áo trắng phiêu diêu cuốn lấy thân mình chìm đắm trong gió chướng, ngược ánh trăng hắt ánh sáng bàng bạc tinh không mù mịt.

Đôi mắt đẹp như sao ẩn ẩn nét buồn u uẩn, trong màn đêm lại lộ ra sự quỷ dị hút hồn người.

Khẽ vung tay tên, gió luồn vào trong ống tay áo, những ngón tay thon dài lên xuống nhịp nhàng, tiếng tiêu du dương lướt qua tán cây ngọn cỏ, gợi lên một nỗi thê lương. Tóc khẽ lay, cuốn lấy dung nhan thanh tú, ánh trăng phớt qua, lại càng khiến cho bóng người ấy mờ ảo vô thực.

Chợt truyền đến một xao động nhỏ, tiếng tiêu dừng, chàng trai áo trắng xoay xoay tiêu ngọc rồi giắt vào thắt lưng, khẽ nhếch môi cười nửa miệng như gió xuân lướt qua nhẹ hẫng. Ở phía sau chàng xuất hiện chàng trai mặc áo màu huyết dụ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa dung mạo phía trên, băng giá nơi đáy mắt ngưng kết một mảnh như lưu ly.

Người đó cất tiếng gọi, không một cảm xúc:

- Lạc Hà.

Hồi lâu sau, Phi lên tiếng thật khẽ, ẩn giấu một tiếng thở dài:

- Ảnh, huynh nghĩ, lấy một người mình không yêu, là đúng hay sai?

Không gian trầm lại, chỉ văng vẳng có tiếng chim chao lượn trên không. Ánh trăng lay động lẳng lặng soi rọi hai bóng người. Phi xoay người lại, chỉ thấy Ảnh đánh mắt sang hướng khác tránh mình, trong mắt lại gợi lên một nét buồn xa vắng.

Ảnh nhắm mắt lại, rồi lên tiếng trả lời chàng:

- Liễu tiểu thư đã chờ ngài mười năm, ngài không thể phụ lại nàng ấy.

- Ta biết. Nhưng… trái tim này của ta… không biết yêu thương ai cả, làm sao có thể cho nàng ấy hạnh phúc? Với lại…

Với lại… sớm muộn ta cũng để huynh kết liễu mạng mình để bù đắp lỗi lầm…

Phi cười nhạt.

Nghe thấy tiếng Ảnh thở dài nặng nề:

- Vậy hãy quên Tiểu Tâm đi…

~*~

Gió khe khẽ nổi lên, miên man như bản trường ca vĩnh cửu cuốn theo hương hoa thanh đạm sắc dậy mùi phấn mật ngọt, phả vào hồn người cảm giác thanh tĩnh an nhã.

“Xoẹt”

Một đạo quang kiếm ảnh sát phạt hướng đến những chiếc lá trên cây gỗ đàn rơi lả tả. Bóng người thuần sắc trắng hòa vào màn đêm. Khẽ tung người lên, cuốn theo những chiêu thức kì ảo khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy cuốn hút đến hoa mắt, sắc trắng trên y phục hòa lẫn cùng màn đêm tiêu sơ tạo ra những nét quỷ dị mê hoặc thần trí.

Từng đường kiếm, từng đường khinh công, từng chiêu thức thanh thuần hòa lẫn vào nhau tạo ra phong tình vạn chủng.

“Cạch”

Thanh kiếm bên tay trái rơi xuống nền đất, Phi bất lực cắm thanh kiếm bên phải xuống nền đất, cả người khụy xuống. Trên dung nhan thanh tú ngày thường phủ tầng tầng mồ hôi nhỏ giọt thấm ướt đẫm. Nét mặt mệt mỏi khó chịu cùng mái tóc có vài điểm rối do bết mồ hôi làm cho dung nhan chàng lại có sức cuốn hút khác ngày thường.

Sắc mặt Nhật Phi thoáng chốc trầm một mảnh, rồi lại như đang cười nhạo, trong đêm thâu lạnh lẽo, con ngươi lóe sáng sắc lạnh như đường kiếm tuyệt tình.

“Vậy quên Tiểu Tâm đi…”

“Huynh đùa?”

“Việc ngài bảo, sẽ có một ngày để ta kết liễu mạng sống để trả thù cho muội muội, tất nhiên ta chưa từng quên. Ta cho ngài một cơ hội, nếu sau này ngài dùng tất cả quan tâm của mình để chăm lo cho Liễu tiểu thư, quên đi Tiểu Tâm, ta sẽ suy nghĩ lại việc giết ngài.”

“Tất nhiên sau này ta sẽ săn sóc cho Tiểu Nguyệt, nhưng việc quên đi người đã đánh đổi cả mạng sống để cứu mình, huynh nghĩ ta có thể?”

“Ngài tự nhận mình vô tâm tuyệt tình, tàn nhẫn lẫn ích kỷ, chẳng lẽ chuyện này lại không thể?”

“Đợi ngày ta lấy được thiên hạ, sắp xếp ổn thỏa chuyện người kế vị, nhất định sẽ dâng đầu cho huynh chặt không một lời oán than.”

“Có biết sao ta luôn ghét ngài không? Chính vì bản tính cố chấp này.”

“Là hận, không phải ghét, Thiên Kỳ.”

“Lạc Hà tiểu quỷ, nếu Tiểu Tâm còn sống, giữa hai người con gái, ngươi sẽ lấy ai?”

“Tiểu Nguyệt.”

“Vậy ngươi còn băn khoăn gì nữa?”

“Ân nghĩa, không phải tình yêu. Ta xem cả hai người là tiểu muội, lấy Tiểu Nguyệt cũng chỉ vì hôn ước, nghĩ xem, cưới muội muội của mình làm nương tử, nếu là huynh sẽ thấy vui sao?”

“Vậy từ giờ, ngươi cứ nhìn nhận Tiểu Tâm là muội muội còn Liễu tiểu thư là nương tử, để địa vị hai người trong lòng ngươi khác nhau. Ta nói rồi, nếu ngươi làm thế thì sẽ không nghĩ đến chuyện giết ngươi. Còn nữa, Hàm Thiên Kỳ ta ghét ngươi, không phải hận, Chu Nhật Phi.”

“Ta sẽ để huynh giết mình, nên huynh hận ta vẫn tốt hơn nhiều.”

“Ngươi đúng là tên cứng đầy nhất ta từng gặp.”

“Tại sao huynh muốn ta yêu thương Tiểu Nguyệt?”

“Trong một thoáng ngày ấy, có lẽ ta đã thích nàng. Chỉ một chút mà thôi… Đó là người con gái tốt, nếu ngươi phụ nàng, ta sẽ hận ngươi thật.”

“Ta hiểu rồi.”

~*~

“Hoàng tử ca ca này…”

“Hửm? Tiểu Nguyệt, có gì muốn nhờ huynh sao?”

“Thật ra…”

“Cứ nói, huynh nhất định sẽ giúp muội.”

“Hoàng tử ca ca… sau này lớn lên… muội gả cho huynh nhé…?”

“Chúng ta vốn dĩ có hôn ước, tất nhiên huynh sẽ lấy muội rồi.”

“Vậy hứa đi, ngoài muội ra huynh không được để mắt đến ai nữa.”

“Huynh hứa, cả đời chỉ lấy một người.”

“Thật… thật sao? Huynh chỉ lấy muội thôi, tuyệt đối không nạp thiếp?”

“Ừ.”

“Oa… hoàng tử ca ca tốt nhất.”

“Đừng khách sáo thế, cứ như Tiểu Tâm, Tiểu Nguyệt muội gọi huynh là Phi ca ca đi.”

“Được ư?”

“Có gì mà không được?”

“Vậy, Phi ca ca, đại trượng phu, nói lời giữ lời.”

“Huynh hứa.”

“Phải ngoắc tay cơ.”

“Thật là… nào… huynh hứa với muội, đến khi huynh trưởng thành, nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng rước muội vào cung.”

“Muội đợi.”

~*~

Trời đổ cơn mưa bụi bay lất phất, tô điểm lên cảnh vật một làn hơi mỏng manh như sương khói. Cảnh sắc xung quanh u tối, không gian hơi se se lạnh, bóng mưa rơi nhạt nhòa trên con phố, hàng dương liễu rũ sầu xa xa hòa thêm sắc trời một màu xanh xám ảm đạm thê lương.

Mưa giăng giăng, mây trôi giạt, hồng trần lại thêm một tầng phiền muộn.

Mưa bay vờn mái tóc, bờ vai của đoàn người rước dâu bước ra từ cổng tử cấm thành. Dẫn đầu đoàn người là nhị hoàng tử Chu Nhật Phi trong hỉ phục đỏ như máu trên thân ngựa trắng, thấp thoáng mảnh băng gạc trên bàn tay phải.

Nhưng dường như cảnh buồn, người cũng khắc khoải. Gương mặt chàng chỉ một biểu tình lạnh lùng, có một chút hốc hác mệt mỏi, tóc mái dài che hẳn đi con mắt trái, con ngươi phải vô cảm nhìn mông lung không rõ định hướng.

Theo sau là Kỷ Lý Phong đeo kiếm giắt roi bên hông, cưỡi con ngựa nâu, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng dõi theo chàng.

Rốt cuộc, chàng cũng chẳng cho hắn, cũng như mọi người một câu trả lời thỏa đáng, chọn phương án lảng tránh về câu nói sống không qua hai mươi tuổi ấy. Không những thế, hôm qua sau khi gặp một kẻ lạ mặt, còn luyện kiếm cả đêm. Thật chẳng hiểu được con người liều mạng này muốn gì.

Sau nữa là đội kèn trống và binh lính khoảng năm mươi người do Trịnh Thừa Dã dẫn đầu trên con ngựa ô, ánh mắt hắn sắc bén quét qua một lượt, trên môi điểm một nét cười lấp lửng.

Ánh mặt trời lấp ló sau những áng mây gần như lụi tắt. Gió nhẹ thổi qua tán lá phất phơ. Những cánh bướm xinh đẹp vờn qua những khóm hoa dại, nhờ gió hòa làm một với các cánh hoa bay loạn tỏa hương thơm dịu nhẹ.

Đẹp mà buồn.

Tất cả đều khuất vào trong làn mưa hạ, sao cứ như đang oán than.

Kèn nhạc vang dội của đoàn người theo sau, phải chăng không sao che được nỗi buồn man mác vốn đã hiện hữu?

Vận mệnh như con đò lặng lẽ trôi giạt trên dòng sông vắng, lúc êm đềm khi dậy sóng, nào ai đoán trước được điều gì? Thủy triều dâng rồi lại hạ, cũng như hạnh phúc và đau khổ đến và đi đột ngột, mọi thứ như phảng phất trước mắt, như dòng lũ kí ức miên man.

Chàng cũng từng có một khoảng thời thơ ấu hạnh phúc, ai hay mọi chuyện sau này thế nào, bây giờ dường như đã không còn biết đến định nghĩa hạnh phúc là như thế nào nữa.

Cho đến khi, chàng xem mọi việc trên đời như một ván cờ tùy ý điều khiển bằng ánh mắt bàng quan… với một trái tim đã lạnh lùng đến vô cảm, ắt đó là cách sống của chàng đến cuối đời này.

Tâm không động, lòng mới không đau.

Sống bao lâu đây?

Một ngày.

Một tuần.

Một tháng…

Một năm…

Liệu có thật, bản thân không thể sống qua hai mươi như lời người đó đã nói không?

Nếu thế… thật sự chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi. Phải chăng cho đến chết, vẫn không hiểu được cảm giác yêu thương che chở cho ai đó là gì?

Trái tim một quân vương, chính là tàn nhẫn như vậy.

Nghe nói, yêu là một loại thuốc độc làm cho con người mềm yếu, mà chàng không bao giờ cho phép mình như vậy, vong linh mẫu phi và hoàng muội ở suối vàng chín nhánh nhất định sẽ oán trách chàng.

Không được yêu một ai…

Ta đã hứa đời này sẽ lấy muội làm hoàng tử phi của mình, cả đời chỉ có một người… Giờ ta đang thực hiện giao kết đó. Ta những tưởng, từ mười năm trước, muội đã học cách quên ta, không ngờ, đến lúc ta đề bạt hôn nhân, muội lại đồng ý.

Vẫn đợi sao… Tiểu Nguyệt…?

Dù rất có thể, những kí ức ngày ấy đã nhạt nhòa, đến cả hình dáng cũng chẳng còn nhớ rõ… hơn mười năm, có quá nhiều thứ thay đổi…

“Sao ông có thể chắc chắn Tiểu Nguyệt sẽ lấy ta?”

“Vì, Tiểu Nguyệt của thần đã yêu ngài, và con bé vẫn một lòng chờ đợi ngài hơn mười năm nay…”

“Cô ấy không phải là chẳng biết đến tình trạng hiện giờ của ta.”

“Tiểu Nguyệt chỉ nói, dù lòng ngài chỉ hướng đến Tiểu Tâm, con bé cũng một lòng chờ đợi…”

“Ngốc nghếch…”

“…”

“Nhờ nhạc phụ đại nhân nói với nàng, Tiểu Tâm mãi mãi là tiểu muội mà ta yêu mến, còn muội ấy, sẽ là nương tử của ta, địa vị trong lòng hoàn toàn khác nhau.”

“Thần nhất định sẽ chuyển lời.”

Có điều, thế sự biến đổi khó đoán, lời hứa ngây ngô ngày nào không mang một vọng niệm giờ đây đã mang theo ý đồ chính trị…

Ta có thể cho nàng mọi thứ, vì nàng là hoàng tử phi của ta, nhưng, có lẽ… ngoại trừ tình yêu…

Xin lỗi, Tiểu Nguyệt… chỉ là bất đắc dĩ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.