Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 1: Nhặt kiếm



Lưu Trưng từ nhỏ vẫn có tật xấu, không chỉ có thể đem toàn bộ những gì mình gặp qua nhớ một cách rõ ràng, mà còn có thể tùy lúc thông qua tự hỏi phương pháp nhớ lại toàn bộ các chi tiết, một chút cũng không sai.

Kỳ thật, nói đơn giản chính là bốn chữ, nhìn qua không quên. (quá mục bất vong)

Ví dụ như giờ phút này, Lưu Trưng cảm giác ruộng rau nhà mình cùng trong trí nhớ tựa hồ có điểm không giống nhau. Nàng đứng ở trên bờ ruộng suy nghĩ chốc lát...

Ân, là thiếu vài trái cà.

Ruộng rau của Diệp gia cà tím mọc rất tốt, cà tím mọc từng chùm trĩu cành.

Lưu Trưng trong lòng đại khái đều biết, nhưng vẫn chưa lộ ra, chính là chọn vài trái lớn hái xuống, ném vào trong rổ, sau lại quay đầu đến chỗ ruộng trồng ớt.

Lúc này Lưu Trưng bước đi rất nhẹ.

Mảnh ruộng này so với mảnh ruộng trồng cà lớn hơn mà đất còn mãu mỡ, ngoại trừ cây ớt còn có các loại rau củ khác như cải trắng, rau cần, đậu sừng, rau thơm, còn có một giàn các loại cây dây leo như mướp, bí đỏ, bí đao. Một mảnh xanh mướt mênh mông, thập phần vui mắt. Nhưng Lưu Trưng rất nhanh liền phát hiện một mảnh nhìn không vui mắt một chút nào -----

Có một chỗ ruộng trồng cải trắng bị người đạp trũng, cây trồng ngã trái ngã phải, còn để lại mấy dấu chân nhìn ghê người.

Lưu Trưng nhớ rõ trên giàn cây bên cạnh vốn hẳn là có một quả mướp vừa lớn vừa dài, nhưng hôm nay lại trống không. Nàng nhịn không được thở dài, đi thêm mấy bước nữa lại thấy hai bóng người cúi đầu đang bận rộn hái rau. Hai người họ thập phần chăm chỉ, hái vừa mau vừa gọn, hoàn toàn không phát giác có người đang nhìn chằm chằm.

Lưu Trưng ngồi xổm xuống, nhặt hòn đá nhỏ ném qua đó.

“Ôi -----” người bị ném trúng ngẩng đầu lên trước, liếc mắt liền thấy Lưu Trưng, ánh mắt sáng ngời đứng ở bờ ruộng bên cạnh. Người kia trong miệng lập tức nói lắp: ”Là...Là Liễu Chi cô nương a..”

Diệp gia cha mẹ lúc trước đặt tên muốn có nội hàm, liền đặt “Lưu Trưng” lại phát hiện có chút khó đọc, tự ý lại thâm sâu. Ở vùng nông thôn này chỉ sợ không ai có thể hiểu được. Lúc ấy Vương thẩm ở gần đó nghe xong liền tự động lý giải thành hai chữ “Liễu Chi“.

Liễu Chi đích xác dễ dàng lý giải. Trước cổng thôn trồng cây liễu, mùa xuân đến cành liễu nhẹ lay, quyến rũ xinh đẹp.

Diệp gia cha mẹ rõ ràng liền chấp nhận, không giải thích lại.

Người lúc nãy vừa gọi “Liễu Chi cô nương” là người ớ sau nhà Diệp gia, chính là Vương Thẩm, người lúc trước nghe nhầm tên của nàng. Người kia vừa lên tiếng, chân người bên cạnh vẫn cúi đầu run lên, cũng vội vàng ngẩng đầu lên. Chính là con dâu của Vương thẩm Từ thị. Mẹ chồng nàng dâu nhà này cũng không tính là xấu. Chính là chung quy tránh không được một chút tật xấu trộm vặt, thích chiếm tiện nghi. Ruộng Diệp gia ngày thường đặc biệt tốt, cho nên hai người này chính là “khách quen” của ruộng rau Diệp gia.

“Ân“. Lưu Trưng gật đầu cũng đi xuống ruộng. Nếu không có mướp, vậy hái chút đậu sừng. Nhưng đậu sừng... Giá đậu sừng trụi thủi lủi, chỉ còn lác đác mấy cái vừa mới thành hình.

Lưu Trưng đưa tay ra lại lui trở về, nhíu mày.

“Liễu... Liễu Chi cô nương, ngươi đây là hái rau chuẩn bị cơm trưa đi.” Vương thẩm da mặt có chút đỏ lên, cười cười bước lên, nhân cơ hội lấy một ít đậu sừng trong rổ của mình nhét vào trong rổ của Lưu Trưng. “Đậu sừng này ăn ngon, lấy về nếm thử chút“. Khẩu khí này, thật sự so với nàng còn giống chủ nhân của khối đất này hơn.

Lưu Trưng nhìn Vương thẩm liếc mắt một cái cũng không lên tiếng.

Nhưng Vương thẩm lại hiển nhiên hiểu lầm ý của nàng, lại vội vàng giải thích: “ Trong thôn này cha ngươi tính ra là người tốt, hắn thường cùng lão Vương nhà ta nói hai nhà chúng ta quan hệ tốt, cho tới bây giờ tuy hai mà một...”

Cha nàng? Cha nàng căn bản không thích cùng người khác chung đụng, càng không thể nói ra những lời này.

“ Mẹ ngươi cũng là người mà thím thấy hiền lành vô cùng, lần trước còn nói đất trồng nhiều rau ăn không hết, bảo chúng ta... mấy nhà chúng ta đến giúp nàng hái mang về nữa“.

Không có khả năng. Mẹ nàng là một người mười ngón không dính xuân thủy, ngay cả bí đao cùng bí đỏ cũng không phân biệt được, như thế nào sẽ lại trông nom việc trồng trọt không quan hệ tới mình.

Vương thẩm nói bừa như vậy, chẳng qua là kiếm lý do cho việc hái trộm rau mà thôi. Lưu Trưng trong lòng thật hiểu được, cũng lười so đo. Cho nên chỉ “Ân” một tiếng để trả lời.

Vương thẩm thấy nàng vẫn lạnh như băng, định mở miệng chuẩn bị lôi kéo nói tiếp tục lôi kéo nói chuyện, nhưng Lưu Trưng lại đột nhiên biến sắc.

“ Cháu trai nhà thím còn ở nhà chờ thím nấu cơm đấy.”

Lưu Trưng cuối cùng mở miệng nói một câu, hơn nữa nói rất cứng rắn không chút khách khí. Vưởng thẩm đầu tiên là sửng sốt sau đó liền rất nhanh gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng cần phải trở về.”

Tiếp theo, Vương thẩm liền mang theo rổ rau, lôi kéo con dâu của mình vội vàng rời đi.

Lưu Trưng sở dĩ đuổi đi hai mẹ con bọn họ là có nguyên nhân.

Bởi vì nàng phát hiện bờ ruộng bên cạnh có thứ không giống lúc trước. Lúc nàng mớiđi đến bên này tuyệt đối không có thứ này. Thứ này ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống phát sáng rực rỡ, làm người đau mắt.

Lưu Trưng liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy có người. Nàng liền đi qua chỗ đó, híp mắt nhìn trong chốc lát.

Đó là một thanh kiếm. Thoạt nhìn, đó là một thanh kiếm sắc bén, chỉ có thanh liếm bị vứt bỏ ở giữa đám rau, cũng không có vỏ kiếm. Hơn nữa, kiếm này nhìn còn có chút quen mắt... Có điểm giống bội kiếm của cha nàng - Lăng Vân kiếm. Nhưng rốt cuộc có phải thật Lăng Vân kiếm thật hay không? Lưu trưng không dám xác định.

Bởi vì cha nàng rất ít đem Lăng Vân kiếm lấy ra ngoài, mà nàng lại không hứng thú đi nhìn một cái hoặc là kiểm tra. Thậm chí nàng chưa từng ở khoảng cách gần như vậy nhìn nó. Cho nên, nàng chỉ biết là kiếm này giống Lăng Vân kiếm như đúc nhưng thật giả không phân biệt được.

Nhưng mà...

Nếu đây là thật, vậy cha nàng đâu? Nàng nhớ rõ cha nàng còn nói qua “Kiếm kông rời thân“. Nhưng nếu là giả, vậy người nào có thể làm giả thanh kiếm như thật, lại némở chỗ này có mụcđích làm gì?

Lưu Trưng thật sự có chút khó hiểu.

Cách đó không xa tựa hồ đã có nhà bắt đầu nấu cơm, có khói nhẹ chậm rãi xông lên giữa không trung.

Cần phải trở về, Tôn bà bà nhất định chờ sốt ruột.Về phần thanh kiếm kia rốt cuộc có phải Lăng Vân kiếm thật hay không... giống như cùng nàng không có nhiều quan hệ.

Lưu Trưng nghĩ như vậy, liền thu thập rổ rau trở về, không có quay đầu nhìn lại.

Thức ăn hôm nay là canh cà cùng đậu sừng xào, rất nhanh liền làm tốt lắm.

Cà tươi mới, đậu sừng hương vị ngọt ngào.

Tôn bà bà tay nghề rất tốt. Từng ấy năm, Diệp gia may mắn có Tôn bà bà mới có thể ăn no mặc ấm.

Lưu Trưng ăn một nửa, đột nhiên nghĩ đến thanh kiếm để tại bên ruộng, liền hỏi một câu: “Bà bà, cha mẹ con khi nào trở về?”

Tôn bà bà nhưng ngẩn người:“ Nói ra thật chút nữa đã quên, vốn hẳn là đêm qua phải về nhà rồi.”

Lưu Trưng trong lòng căng thẳng: “Còn chưa trở lại?”

“Chưa đâu.” Tôn bà bà bị hỏi cũng mơ hồ: “Làm sao vậy?”

Lưu Trưng chính là lắc đầu cũng không có tâm tư ăn cơm.

Thanh kiếm kia...đến tột cùng có phải Lăng Vân kiếm hay không? Nhưng vấn đề này nàng không tính toán đến hỏi Tôn bà bà. Tôn bà bà lớn tuổi, không thể để cho bà lo lắng, hãi hùng. Lưu Trưng chỉ có thể chính mình suy nghĩ, những nghĩ mãi chỉ có thể xác định thanh kiếm kia cùng trong trí nhớ không sai mảy may, còn lại liền không thể xác định.

Cha mẹ nàng mấy hôm trước đã ra ngoài.

Về phần đi nơi nào, làm cái gì, Lưu trưng xưa nay không phải thực quan tâm, cha mẹ nàng cũng sẽ không nói. Thậm chí khi nào thì bọn họ trở về, nàng cũng không hỏi, dù sao Tôn bà bà trong lòng đều biết.

Nhưng hiện tại sự việc đã có chút bất thường.

Bởi vì Lưu Trưng vừa mở cửa phòng đã lại gặp được thanh kiếm kia.

Thân kiếm vẫn sáng bóng, không có vỏ kiếm, lại bị ném ở ngoài cổng Diệp gia. Lưu Trưng còn chưa kịp phản ứng, Tôn bà bà từ trong đi ra ngoài vừa nhìn thấy, sau đó “A” một tiếng.

“Lăng Vân kiếm?” Lưu Trưng nhịn không được nhíu mi.

“Lăng Vân kiếm.” Tôn bà bà khẳng định chắc chắn.

Lưu Trưng nhìn xung quanh, không có lấy một bóng người. Cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài, đem thanh kiếm trên mặt đất nhặt lên. Lưu trưng cảm thấy có thể hiểu được tại sao cha của nàng lại quý trọng thanh kiếm này như vậy.

Kỳ thật Lăng Vân kiếm tạo hình hết sức bình thường. Nhìn qua, trừ bỏ phần mũi kiếm vô cùng sắc bén, ở ngoài không có chỗ nào đặc biệt. Chuôi kiếm cũng là loại vô cùng bình thường, ngay cả khắc hoa cũng không có, chứ đừng nói là có khảm bảo thạch. Cho nên nàng nhìn như thế nào cũng cảm thấy thường thường không có gì lạ.

Nhưng... Thanh kiếm này vào tay lại cảm thấy đặc biệt nhẹ, nhẹ đến mức gần như không thấy sức nặng của nó.

Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, thanh kiếm nhẹ như không, lại mơ hồ tồn tại một loại sức mạnh, sức mạnh có thể lôi kéo con người. Lưu Trưng cảm thấy trong nháy mắt, tâm như bị thanh kiếm thôi thúc, có một loại khát vọng cầm thanh kiếm này lao ra múa một bộ kiếm pháp.

Mặc dù, nàng căn bản không biết bộ kiếm pháp nào.

Thật sự là quá kỳ diệu rồi.

Nhưng Lưu Trưng vẫn là bất khả tư nghị hỏi lại một lần: “Đây thật sự là Lăng Vân kiếm?”

Tôn bà bà có chút bất đắc dĩ: “Nếu không con thử xem?”

“Thử như thế nào?”

“Lăng Vân kiếm chém sắt như chém bùn.”

Lưu Trưng dạo qua một vòng. Ở phòng bếp, nàng tìm được món canh gà kho. Bởi vì giờ phút này Lưu Trưng cũng có ý muốn thử một chút. Chém sắt như chém bùn không tính là cái gì, hơn nữa cho dù thực sự chém được cũng làm bị thương mũi kiếm. Nàng nhưng thất ra cảm thấy... Có thể cử trọng nhược khinh chính là hảo kiếm, cảm giác tựa như Lăng Vân không sai biệt lắm.

Món kho cánh gà kho đầy dầu mỡ vừa đúng lúc để thử kiếm.

Tôn bà bà nhìn thấy nước gà, sắc mặt có chút quỷ dị.

Mà Lưu Trừng tay nâng kiếm, hạ xuống mặt trên của chân gà rồi nhẹ nhàng vung một chút----

Thế nhưng lại thực sự tước ra một mảnh da vừa mỏng lại đều ra ngoài.

Lưu Trưng thở ra một hơi thật dài, nhìn lại mũi kiếm, ngay cả một chút mỡ cũng không để lại. Đây... Quả nhiên là một thanh hảo kiếm! Cho dù không phải Lăng Vân kiếm, đó cũng là một thanh bảo kiếm thế gian khó cầu!

“ Đây... Chỉ sợ là thật rồi.” Tôn bà bà thở dài.

”Ân.”

Nhưng mà, tiếp theo phải làm sao bây giờ?

Lưu Trưng cân nhắc, trong chốc lát không có kết luận gì.

Tôn bà bà nói: “Chờ một chút, chờ cha mẹ con trở về liền biết được chuyện gì xảy ra.”

Đợi một chút, liền đợi đến ba ngày.

Ba ngày sau Lưu Trưng cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Nếu cha mẹ nàng thật sự muốn trở về đã sớm về rồi. Nhưng cho đến bây giờ cũng chưa trở về.

Vậy nhất định là đã xảy ra chuyện. Về phần xảy ra chuyện gì, cũng không thể chỉ ở trong thôn chờ đợi là có thể ra kết quả được.

Lưu Trưng suy nghĩ, là nên đi ra ngoài một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.