Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 10: Rút kiếm



Lưu Trưng sớm cảm thấy Linh Tà thôn lộ ra cổ quái.

Không bởi vì cái gì, cũng bởi vì nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn. Nếu là một « bình thương thôn nhỏ » theo như lời Lý Nhị Nha cùng Lý lão tộc trưởng thì có những thứ gì, Lưu Trưng tự nhiên thập phần hiểu biết.

Sau khi vào thôn, Lưu Trưng nhìn đất ruộng trong Linh Tà thôn thực hoang vắng, mà khi vào sân, Lưu Trưng cảm thấy rào chắn phía sau hậu viện bỏ trống -----

Không nuôi heo, nuôi gà. Nói đến nấu cơm, đồ ăn đều là những món không biết gọi từ đâu đến. Lại nói thịt bò ăn cũng không giống với thổ sản vùng núi, cũng không có khả năng là tự mình nuôi dưỡng hoặc lên núi săn được.

Như vậy, Lưu Trưng chỉ có thể đoán, có lẽ trong hậu viện không có nơi để cho khách ở tạm. Nhưng vấn đề là Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã đến đã lâu như vậy, nên ăn đã ăn, nên dùng đã dùng, cũng không thấy có người nói đến bạc.

Nói như vậy, nơi này vừa không phải hộ săn bắn bình thường, cũng không phải nơi cung cấp chỗ cho thương nhân qua đường.

Lúc ấy Lưu Trưng mơ hồ đoán được.

Nhưng thẳng đến khi, cái kia nhìn thành thực trung hậu Lý Nhị Nha mâu quang chợt lóe, bưng đến chén trà thượng hạng Cao Ngân châm cho nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là hối hận.

Ân, Lưu Trưng thực hối hận vừa rồi không có cố chấp mang theo cái đại phiền toái Nam Cung Nhã ở bên người.

Lá trà thượng đẳng như vậy, không phải một nông hộ bình thương có thể tùy tiện lấy ra chiêu đãi khách nhân.

«... Nàng còn để tóc thiếu nữ đâu...Thật không nghĩ ra ngươi là tay ăn chơi lừa gạt đàng hoàng nữ tử. »

Nghe được Nhị Nha nói đến kiểu tóc của Nam Cung Nhã, Lưu Trưng mới hiểu được tại sao trên đường đi, mọi người lại lloj ánh mắt kỳ quái khi nghe nói hai người là phu thê.

Suy nghĩ cẩn thận lại, Lưu Trưng không cần nhiều lời nữa, xoay người liền đi ra ngoài.

« Đứng lại---- « Nhị Nha ở phía sau tức giận gọi lại: « Ngươi hiện tại nhớ ra nàng? Đã muốn chậm! »

Lưu Trưng trong lòng thất kinh, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi xoay người lại.

Nhưng mà nàng thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ trong chốc lát xoay người lại, Lý Nhị Nha thế nhưng đã cởi toàn bộ áo khoác, váy dài. Toàn bộ bả vai và cánh tay nhặn nhụi đều lộ ra ngoài.Trên người chỉ còn có một chiếc yếm đỏ, làm nổi bật lên màu da trắng tuyết oánh nhuận. Hạ thân chỉ còn một màu tráng tiểu khố, không biết vải dệt từ gì mà dưới ngọn đèn dầu mơ hồ có thể thấy hai chân thon dài mở bên trong.

Nhị Nha chớp đôi mắt đen lúng liếng, trên mặt ý cười càng sâu.

« Diệp công tử vào khuê phòng của ta, lại thấy thân mình trong sạch của ta. Lần này hiểu rõ rồi chứ. Ta dù trong bụng đầy ủy khuất, nhưng cũng không lấy được người khác, đành phải đi theo công tử. »

« Muốn bạc? Vẫn là... » Lưu Trưng đã đưa tay đặt lên Lăng Vân kiếm: « Muốn chết? »

« Ngươi...Ngươi muốn làm gì? Ngươi như thế nào lại muốn giết ta? » Nhị Nha tròng mắt vừa chuyển, cố ý lớn tiếng la hét ầm ĩ lên: « Người tới a... Cứu mạng! Người này là dâm tặc muốn cưỡng... »

Lưu Trưng rút kiếm, đưa tay chỉ thẳng mũi kiếm vào họng của Nhị Nha, khiến nửa câu sau của nàng bị đè ép xuống bụng.

« Ta... Ta... » Nhị Nha há hốc mồm muốn nói, nhưng mà cổ lại mơ hồ cảm thấy được lạnh như băng kiếm khí, sợ tới mức không dám cử động. Nước mắt đàm đìa chảy xuống.

Ngoài cửa cũng đã có người nghe được động tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng lách cách, rất nhanh đã có một nhóm nữ tử cầm trường côn, đòn gánh tiến vào.

« Chiếm tiện nghi xong lại muốn đi? Không có cửa đâu! »

« Còn muốn giết người diệt khâu, còn có vương pháp hay không a... »

« Tiến Linh tà thôn dễ, ra thì khó đấy! »

« Trong sạch của Lý cô nương... »

Mấy cái nông phụ bát quái??? Lưu Trưng tập trung nhìn một vòng. Những nông phụ này cùng Lú Nhị Nha thoạt nhìn không có võ công. Nhiều nhất cũng chỉ là mấy nông phụ này dáng người có chút tráng kiện, chỉ sợ sức lực không nhỏ. Tuy răng một người không đáng kể, nhưng toàn bộ mười mấy người xông lên. Chỉ sợ muốn thoát có chút khó khăn.

Lại không thể...

Quét một kiếm đem toàn bộ những người này giết.

Lưu Trưng lạnh lũng nhìn quét qua Nhị Nha đang run rẩy dưới mũi kiếm: « Lần này không chỉ mình ta nhìn. »

Nhị Nha đầu tiên sửng sốt. Ngay sau đó liền đã hiểu, hiểu xong liền càng thêm ủy khuất, phẫn hận: « Chính là... Chính là các nàng là nữ nhân! Ngươi... Ngươi ngươi nhưng... »

« Ta cũng vậy. » Đơn giản rõ ràng.

« Ngươi... Ngươi... »

Nhị Nha trừng to mắt, hoàn toàn không nói ra lời.

Lưu Trưng chậm rãi thu kiếm, lạnh lùng nhing thoáng qua mấy nông phụ vẻ mặt còn kinh hãi hoặc nghi ngờ, nhẹ nhàng nói: « Nương tử ta đâu? »

Thực hiển nhiên mấy nông phụ này có chút trì độn, hoàn toàn không thêt theo « ta cũng vậy » rồi nhanh chóng lại chuyển đến « Nương tử ta đâu ». Cho nên bọn họ chính là nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng, đánh giá từ trên xuống dưới từ trái qua phải.

Lưu Trưng cũng không tiếp tục vô nghĩa, mang kiếm đi hướng hậu viện nơi Nam Cung Nhã đang ở.

Lúc này thế nhưng không có ai ngăn đón.

Bất quá Nhị Nha hiển nhiên không ngồi không. Nàng là người đầu tiên phản ứng lại những gì Lưu Trưng nói. Ngay sau đó, nàng rất nhanh ở phía sau cao giọng nói một câu còn ác hơn.

Nàng nói...

« Nữ nhân thì sao! Ngươi nếu gọi nàng là nương tử, liền cũng có thể lấy ta làm nương tử! »

Lưu Trưng đã nuốn bước nhanh đến chỗ rẽ, nghe xong câu này cũng cảm thấy lúng túng. Nhưng rất nhanh lại không nhịn được buồn cười. Lý Nhị Nha này có phải điên rồi hay không. Vì lừa bịp tống tiền, nàng thế nhưng có thể nói ra những lời mạc danh kỳ diệu như vậy.

Quả thực phát rồ.

Lưu Trưng không hề nghĩ nhiều, chỉ vì nàng trong lòng nhớ đến kẻ đại phiền toái Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã không biết cưỡi ngựa, không có võ công. Hơn nữa còn nhát như chuột, phi thường vụng về. Nàng ly khai Nam Cung Nhã lâu như vậy, chỉ sợ sẽ gặp phải chuyện xấu.

Nghĩ như vậy, Lưu Trưng nhanh hơn bước chân, chỉ hai ba bước đã trở về chỗ cũ.

Cửa phòng kia thế nhưng mở rộng ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Cung Nhã bị trói tay chân ở trên ghế. Trong miệng bị nhét một cái khăn tay. Hai mắt ủy khuất tràn đầy là nước mắt. Cả người đều run rẩy, nhìn tựa hồ không tốt lắm. Bất quá vừa thấy được Lưu Trưng, nàng lập tức dần bình tĩnh lại. Một bên giãy dụa tay chân, một bên miệng phát ra mơ hồ không rõ thanh âm.

Đứng bên cạnh là Lý tộc trưởng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hắn bây giờ không giống một lão nhân gầy gò, suy nhược, ngược lại đứng thẳng sống lưng, mắt đầy tinh quang. Cùng nhóm nông phụ kia bất đồng. Bộ dáng của Lý tộc trưởng, vừa nhìn đã biết là một kẽ có võ công, nội công thâm hậu

« Không... Không có khả năng! »

Lưu Trưng hơi nhíu mày, cũng không lên tiếng.

« Ngươi... Ngươi... Như thế nào lại... » Lý tộc trưởng, dưng một chút, lớn tiếng quát hỏi: « Đây là thanh kiếm nào? Các ngươi rốt cuộc là ai? »

Lý tộc trưởng nói ra câu kia. Lưu Trưng mới kịp hản ứng. Trong tay mình còn cầm theo Lăng Vân kiếm.

Nàng hơi suy nghĩ một chút, nhớ lại tư thế cầm kiếm ở trong một kiểm kiếm phổ của cha mình. Nàng liền chiếu theo ấn tượng ở trong đầu, nhẹ nhàng giơ kiếm, bắt chước một tư thế.

“Khi nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao”

(Khi nhân không thấy được cây thẳng trên trời cao, chờ mãi nước tới thẳng trời cao)

Đây là câu thơ đầu tiên trong khúc dạo đầu viết trong kiếm phổ.

Nghe đồn cha nàng khi còn trẻ là lúc từng lấy Lăng Vân kiếm hành tẩu giang hồ. Nhưng lúc đấy ai cũng khing thường một tiểu tử mới học thành tài, nhưng sau khi hành tẩu một phen. Lúc đó trong thiên hạ không ai không biết Lăng Vân kiếm, không ai không biết Diệp Lâm Phong.

Về sau khi Diệp Lâm phong thành danh, bệnh ngạo kiều phát tác, liền thường ngâm hai câu thơ này. Nói là tự giễu chứ kỳ thực là trào phúng người trong thiên hạ “ có mắt như mù“. Bất quá người trong thiên hạ bị châm chọc không lấy đấy làm xấu ổ, ngược lại bắt đầu truyền tụng hai câu thơ này. Có thể thấy được năm đó Diệp Lâ, Phong cùng với Lăng Vân kiếm để lại cho họ nhiều tâm lý đáng sợ.

Cho nên lúc Lưu Trưng niệm ra hai câu thơ này, Lý tộc trưởng lập tức biến sắc.

“Lăng Vân kiếm?!”

“Đúng vậy.”

Lưu Trưng còn thật sự gật đầu.

Lý tộc trưởng sắc mặt trắng bệch, không dám tái lộn xộn. Lưu Trưng cầm theo Lăn Vân kiếm trực tiếp bước ngang qua hắn, đi vài bước tới bên người Nam Cung Nhã.. Nam Cung Nhã sớm bị tình hình trước mặt làm cho sợ ngây người, trừng mắt thật lâu không lấy lại tinh thần. Lão nhân xấu xa đó nói cái gì? Lăng Vân Kiếm? Lưu Trưng cũng nói “Đúng vậy”? vậy vậy vậy....

Nàng xưa nay đối đao kiếm võ công không có hứng thú, cho nên tuy biết Lưu Trừng vẫ mang theo một thanh giống thanh kiếm nhưng vẫn, nhưng chưa từng có ý định hỏi.

Lưu Trưng nhưng nghiêm túc đưa tay dò xét hơi thở cùng mạch đập của Nam Cung Nhã. Có chút dồn dập, nhưng xem ra chỉ bởi vì bị trói cùng với bị kích động. Thân thể tựa hồ không có gì trở ngại.. Bởi vậy, Lưu Trưng an tâm hơn phân nửa, bắt tay cởi trói cho nàng.

“Ô...ô..”

Nam cung Nhã phục hồi lại tinh thần tỏ vẻ có miệng không thẻ nói được là một chuyện thực ai oán. Lưu Trưng dừng một chút, lúc nàu mới phát hiện, đem khăn tay ở trong miệng Nam Cung Nhã kéo ra.

“Dừng tay!”

Nguyên bản Lý tộc trưởng ở một bên hét lớn.

Bị nghẹn thật lâu, Nam Cung Nhã lúc này mới có cơ hội nói chuyện. Nàng ho khan hai tiếng, lúc sau mới trừng mắt, hung tợn nói trở lại: “Ngươi còn muốn làm gì? Ngươi kẻ ác độc! kẻ lừa đảo! Cường đạo thổ phỉ!” Dù sao nàng là nghĩ ra từ gì liền nói ra từ ấy, hoàn toàn là bởi vì chỉ cần nghĩ tới nàng vừa đem kẻ định bắt cóc mình trở thành một người thật là giản dị tốt bụng, trong lòng liền đặc biệt khó chịu!

Lý tộc trưởng trừng mắt, nhất thời không nói chuyện.

“Ngươi nhìn rõ chưa, phu quân ta đang cầm trong tay là Lăng Vân kiếm! Lăng Vân kiếm là thiên hạ đệ nhất kiếm! Ngươi dám động một chút thử xem... Nàng một kiếm... Một kiếm đem ngươi chém thành hai nửa!” Nam Cung Nhã noi một hơi dài. Cuối cùng còn dùng mũi phát ra tiếng hừ lạnh. Thật sự là có mười phaand năm chắc.

Lý tộc trưởng nghe xong những lời này, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là cả cười.

“Nam cô nương, xem ra ngươi không biết, vị 'phu quân' này của ngươi tuy rằng cầm trong tay Lăng Vân kiếm, nhưng căn bản là khong biết võ công.” Lý tộc trưởng lúc này vô cùng khẳng định, cũng không nóng nảy. chính là chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, các ngươi vừa vào thôn, ta liền phát hiện các người không biết võ công như thế nào nhanh như vậy đã tìm được tới đây...” Lưu Trưng quay trở lại làm cho hắn quả thật ngoài ý muốn. Về sau xuất hiện Lăng Vân kiếm, thiếu chút nữa khiến cho hắn cho là mình nhìn nhầm. Nhưng ngay sau đó quan sát lại tư thế, hơi thở lực đạo...Rõ ràng là một người bình thường không có võ công, nội lực.

Lần này, Lý tộc trưởng hoàn toàn an tâm.

“Nói thật ra, Lăng Vân kiếm, tiểu lão nhân ta xác thực không thể trêu vào. Hôm nay ta chịu thiệt một chút, thả Diệp công tử cùng Lăng Vân kiếm rời đi. Nhưng mà... của cải của các ngươi, còn có nha đầu họ Nam này vô luận như thế nào cũng phải lưu lại cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.