Lưu Trưng thu dọn đồ đạc, dứt khoát bỏ lại ngựa, cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước để tìm kiếm. Nhưng cưỡi ngựa đi được hai bước, nàng căn bản lại thấy không rõ lắm dưới mặt đất, cứ việc trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng vẫn là nhảy xuống ngựa cúi đầu nhìn xem.
Nàng rất nhanh tìm thấy ở bụi cỏ một viên ly hoa châu khác.
Lại đi về phía trước mấy bước, thấy bên rìa một tảng đá, viên thứ ba...
.....
Càng đi về phía trước, khoảng cách giữa những viên ly hoa châu lại càng xa.
Lưu Trưng suy nghĩ, ước chừng đến cuối cùng, Nam Cung Nhã luyến tiếc ném hết? Bất qua nếu nàng còn có biện pháp ở trên đường rải hạt châu, ít nhất là người vẫn thanh tỉnh, không có gì đáng ngại. Nhưng dù vậy, nội tâm của lưu Trưng vẫn lo lắng cùng sốt ruột không giảm chút nào. Nàng không biết mình vận công chữa thương mất bao nhiêu thời gian. Nếu thực sự qua vài ngày, thật không thể xác định đến lúc này, Nam Cung Nhã đến tột cùng như thế nào.
Về sau...
Tuyệt đối không thể cho Nam Cung Nhã rời đi khỏi mình nửa bước.
Lưu Trưn oán hận nghĩ như vậy.
Cũng may cả một đường đi đều là núi hoang, trên cơ bản là không có người. Ly hoa châu tuy rằng lăn vào các góc, nhưng dù sao cũng không bị người nhặt, coi như là có dấu vết để theo. Lưu Trưng đi được nửa ngày, lại đi về phía trước xem, cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy một tòa thành.
Trên mặt đất không có ly hoa châu.
Lưu Trưng ở xung quanh tìm tòi một lần, xác định không có bỏ xót, liền quyết định đứng dậy lên ngựa vào thành đi tìm. Nhưng nàng vừa đặt chân lên yên, lại cảm giác có chút không đúng.
Nàng thu chân, nhìn về chỗ cửa thành.
Ở phía cuối con đường dài và nhỏ xuất hiện một nữ tử nghiêng ngã lảo đảo. Nàng đi vừa vội vừa mau, lại cố tình không đị vững, đi từng bước xiêu vẹo, giống như cực kỳ mệt mỏi không còn chút khí lực, nhưng tâm thần lại có vẻ không yên, cho nên căn bản không để ý dưới chân.
Lưu Trưng dừng lại, lẳng lặng nhìn nàng.
Nhưng nữ tử kia lại không ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ lo cúi đầu, cũng khồn biết tìm kiếm gì ở dưới mặt đất.
Càng lúc càng gần.
Lưu Trưng càng nhìn càng rõ ràng.
Nữ tử kia mặc một chiếc váy màu lục tùng (Màu xanh của cây tùng), vốn là màu sắc tươi mát, nhưng nàng lại không biết chạy từ nơi nào đến, chiếc váy dính đầy bụi đất, có nơi còn còn mắc tơ, còn có nhiều chỗ bị nhàu nát, có vẻ vô cùng chật vật.
Mắt thấy người trước mặt đang đi tới gần.
Nhưng nàng hoàn toàn đem Lưu Trưng cùng với con ngựa bỏ qua. Vẻ mặt lộ vẻ lo lắng, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. Nội tâm của Lưu Trưng vừa tức giận lại vừa buồn cười, đưa tay ra đem người còn đang ngần ngơ kéo vào trong lòng mình.
“A... Ngô, Lưu..”
“Là ta.”
“Lưu... Lưu Trưng...”
Trên khuôn mặt của nữ tử còn có chút bẩn,búi tóc xõa lung tung, lộn xộn như một nắm cỏ, chỉ có đôi mắt là vẫn toát ra vẻ linh động. Bên trong còn ẩn ẩn hàm chứa lo lắng, kinh hỉ, còn có chút không dám tin.
“Nam Cung Nhã, là ta.”
Lưu Trưng gọi lại một lần nữa tên của nàng, cố ý nhấn mạnh lần nữa.
Nước mắt của nàng lại trào ra rất nhanh.
Nam Cung Nhã không hiểu vì sao mình lại trở nên yêu khóc như vậy. THương tâm khổ sở sẽ khóc, cao hứng vui sướng cũng sẽ khóc. Lúc này nàng cùng Lưu Trưng đã cách biết suốt ba ngày, nàng vốn luôn cố gắng kiên cường nhưng giờ phút này rốt cuộc hỏng mất. Nội tâm tràn ngập chua xót, cùng ủy khuất đến cực điểm, ôm lấy Lưu Trưng liền khóc lên thật lớn.
“Ngoan, đừng khóc...”
Lưu Trưng không biết dỗ người, chỉ biết nói mỗi một chữ “Ngoan“. Nam Cung Nhã cũng không ngại, chính là ôm nàng khóc trong chốc lát, lại rầm rì làm nũng, dụi dụi mấy cái, nhất thời không muốn buông tay.
“Ngươi đi đâu vậy? Vì cái gì lại rời đi ngôi miếu?”
Lưu Trưng thấy nàng ngừng khóc, lại nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng vấn đề này lại thật sự làm cho Nam Cung Nhã ấp úng. Tình hình ngay lúc đó chỉ dùng vài ba câu thật sự không giả thích được rõ ràng lắm, cũng không thể trực tiếp nói nói là “Đi theo Thượng Quan Sách Vân” rồi. Nhưng Nam Cung Nhã còn đang chưa nghĩ ngợi tốt, lại đột nhiên cảm thấy thân thể của Lưu Trưng cứng đờ.
“Diệp Lưu Trưng buông nàng ra! Ngươi còn có lá gan xuất hiện? Nhã muội muội đã muốn theo ta rồi!”
Một tiếng quát lớn từ phía sau Nam Cung Nhã truyền đến, giống như là sét đánh, trực tiếp là cho Nam Cung Nhã bị choáng váng.
Thượng Quan Sách Vân? Hắn... Hắn như thế nào đã tới nhanh như vậy!
Nam Cung Nhã cuống quyết ngẩng đầu, lại phát hiện thấy sắc mặt Lưu Trưng lập tức liền thay đổi.
“Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Nhã cuống không chịu được, cầm lấy cánh tay của Lưu Trưng, vội vàng giải thích: “Không phải! Không phải như ngươi nghĩ đâu!” Lưu Trưng nghe vậy, nhíu mày thật chặt, đôi mắt khẽ chuyển: “Không như ta nghĩ như vậy? Vậy đó là thế nào?”
“Là... Là bởi vì...”
“Đương nhiên là bởi vì ngươi bỏ mặc Nhã muội muội! Nàng một mình ở rừng núi hoang vắng, sợ hãi muốn chết, may mắn ta đi ngang qua nơi đó mới đem nàng rời đi! Nàng cũng đã nguyện ý đi cùng ta rồi, ngươi như thế nào lại đối với nàng dây dưa không rõ!” Sắc mặt của Thượng Quan Sách Vân cũng rất kém cỏi, nhất là thấy cả người của Nam Cung Nhã đều nhào vào trên người Lưu Trưng, trong lòng lại càng tức giận: “Ngươi, đăng đồ tử không biết xấu hổ! Rõ như ban ngày lại dám thông đồng nữ tử!”
Nam Cung Nhã sắp bị Thượng Quan Sách Vân làm cho giận điên lên, hắn có thể câm miệng lại hay không a!
Mà Lưu Trưng...
Thế nhưng buông lỏng tay ra, đem Nam Cung Nhã kéo ra một bên.
“Lưu... Lưu Trưng...”
Sắc mặt của Lưu Trưng xanh mét, lạnh lùng hỏi một câu: “Ngươi muốn đi theo Thượng Quan Sách Vân đi?”
“Không phải!”
Nam Cung Nhã trả lời rất có khí phách, sắc mặt Lưu Trưng cũng chưa đổi, chính là quay đầu lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Sách Vân.
“Ngươi nghe chưa?”
Thượng Quan Sách Vân kêu một tiếng liền rút bội kiếm bay thẳng đến chỗ Lưu Trưng. Lần này hắn còn tồn một phần lý trí, không đâm loạn, nhưng mà vừa tiến đến đã dùng tàn nhẫn sát chiêu. Nhưng Lưu Trưng lại không phải kẻ gà mở chỉ biết dùng một chút bộ pháp như lúc trước, nàng thử vận nội công, chỉ dùng vài bước đã nhẹ nhàng tránh được một chiêu này.
Nam Cung Nhã đứng ở một bên thấy Thượng Quan Sách Vân muốn giết Lưu Trưng, cả kinh đem tâm tư lưu chuyển, nhớ tới chiêu mình vừa mới học “Phi hoa trích diệp”, cầm lấy ly hoa châu phi về hướng Thượng Quan Sách Vân.
Lưu Trưng dù sao cũng có nội công, di chuyển vài bước tốc độ tự nhiên là vừa nhanh vừa nhẹ, tự nhiên có thể tránh được một kiếm kia.
Nhưng Nam Cung Nhã lại chỉ có chiêu thức, nguyên bản Hoa cô đã dặn dò nàng, chiêu thức của nàng nếu không có nội công chống đỡ, liền chỉ có thể đánh khi người ta không đề phòng, cho nên nhất định phải luyện tập nhiều hơn, chính là về tốc độ và sự chính xác. Cố tình Nam Cung Nhã mới luyện được ba buổi tối, mơi nhớ kỹ được phương pháp, tốc độ cùng chính xác đều không đủ. Cú đánh này đánh ra ngoài bị trượt, keng một tiếng bị thân kiếm của Thượng Quan Sách Vân bắn ngược trở lại.
Nam Cung Nhã hoảng hốt co đầu lại.
Lưu Trưng vừa sợ vừa tức, rút kiếm xông lên, lấy kiếm ra đỡ, đem ly hoa châu đánh bay xuống mặt đất.
Thượng Quan Sách Vân thấy chiêu này không trúng, hùng hổ trách mắng: “Lại đến! Chúng ta lại đánh lần nữa. Lần này ai thắng Nhã muội muội liền thuộc về người đấy!”
Ai ngờ cau này vừa nói ra, Lưu Trưng liền ngừng tay.
Thượng Quan Sách Vân căm giận nói: “Như thế nào? Không dám đánh?”
Lưu Trưng khẽ nhíu mày nói: “Đổi cái khác.”
Lúc ở Thanh Tủy trấn, Thượng Quan Sách Vân liền đem Nam Cung Nhã trở thành tiền đặt cược, mà lần này đánh nhau, hắn thế nhưng cũng lấy Nam Cung Nhã ra làm phần thưởng.
Lưu Trưng cảm thấy không hài lòng, tự nhiên không thể đáp ứng.
“Đổi cái gì?” Thực hiển nhiên, Thượng Quan Sách Vân không thể hiểu được.
Lưu Trưng nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới lúc trước Thượng Quan Sách Vân đem Nam Cung Nhã làm tiền đặt cược là vì muốn hỏi Công Nghi ngưng, đại lão bản của KIm Ngọc đổ phường hỏi thăm tung tích của Lăng Vân kiếm...
Nàng đem Lăng Vân kiếm trong tay đưa về phía trước, chỉ chỉ.
“Đổi cái này. Lăng Vân kiếm.”
“Cái... Cái gì?”
“Ngươi nếu thắng ta, Lăng Vân kiếm thuộc về ngươi.”
Lưu Trưng nói rất nghiêm túc, làm hai người còn lại kinh ngạc. Thượng Quan Sách Vân chính là nghĩ, Thanh kiếm Trong tay tiểu tử Diệp Lưu Trưng này dĩ nhiên là Lăng Vân kiếm? Sẽ không phải là lừa hắn đi? Mà Nam Cung Nhã lại sợ ngây người, Lưu Trưng... Lưu Trưng nàng có phải điên rồi hay không, thế nhưng đem Lăng Vân kiếm lộ ra ngoài! Thượng Quan gia đã lâu đối với thanh kiếm này như hổ rình mồi!
Thượng Quan Sách Vân chính là hơi suy nghĩ một chút, liền nghĩ rõ ràng.
Mặc kệ nó có phải Lăng Vân kiếm hay không.
Chỉ cần thắng, cho dù không giết Diệp Lưu Trưng, cũng phải giáo huấn làm cho hắn không dám xuất hiện nữa. Đến lúc đó mặc kệ là kiếm cũng tốt, Nam Cung Nhã cũng tốt, còn không phải đều là của hắn.
“Hảo để cho Nhã muội muội là chứng!”
“Ân.”
Lưu Trưng biết Thượng Quan Sách Vân lợi hại, tự nhiên không dám lhinh địch, dù sao nàng chỉ tốn vài ngày điều trị nội thương, có chút nội lực, nhưng chân chính sử dụng Lăng vân kiếm pháp lại chưa từng luyện qua. Cho nên nàng không ra chiêu, chính là dụng tâm, đem kiếm phổ ở trong đầu nhớ lại một lần.
Thượng Quan Sách Vân thấy nàng bất động, càm thấy cũng nên cẩn thận, vẫn sử dụng Thanh Phong kiếm pháp, kiếm chiêu như gió mát thổi qua kéo dài không dứt, che kín không hề có kẽ hở, không có một chút sơ hở nào.
Tầng thứ nhất là Lăng Không, tư thế khởi kiếm, nhẹ nhàng mờ ảo không thể đuổi theo.
Tầng thứ hai Lăng Phong, tốc độ ra chiêu, mặc vân phá phong (mây trôi qua gió) khí thế mọt kiếm phá cả sương trước mắt.
Thượng Quan Sách Vân khồn dám cứng rắn kháng cự, lui liền mấy bước.
Lưu Trưng chiếm lây tiên cơ, chiêu thức trên tay không ngừng, vận công đến tầng thứ ba, tiện tay xuất ra tuyệt kỹ thành danh của Lăng Vân kiếm pháp-------
Nhất diệp tri thu.
Một chiêu này khi vô tình chiến đấu với Lão quái vật ở Linh Tà thôn đã dùng tới, nhưng lần đấy lại không hề có nội lực, lại không có võ công, chỉ co thể bày ra động tác đẹp mắt mà không có uy lực. Nhưng giờ phút này, nàng thân mang kỳ công, đối với Lăng Vân kiếm pháp lại càng lĩnh hội thêm được một tầng, mặc dù chiêu này so với kiếm thần Diệp Lâm Phong mà nói vẫn còn kém xa, nhưng cũng tương đối có uy lực.
Tóc gáy trên người Thượng Quan Sách Vân dựng đứng, cả người đều càm nhận được một cỗ hàn ý lạnh đến tận xương.
Hắn cố gắng vận công ngăn cản, cũng đã sinh ra sinh ra vài phần kinh hãi.
Bại thế đã hiện.
Lưu Trưng cùng Thượng Quan Sách Vân không có cái gì thâm cừu đại hận, đương nhiên không tính toán lấy tính mệnh của hắn. Bức đến bước này đủ hù dọa Thượng Quan Sách Vân. Lưu Trưng liền tính toán triệt lực liền định cứ như vậy bỏ quan. Nào ngờ, chân khí trong cơ thể nàng đột ngột bị mất không chế, toát thẳng về phía trước, hoàn toàn không thể thu về.
Nhưng quỷ dị nhất là, chân khí bắn ra nhưng còn mang theo một cỗ hàn ý rất nặng.
Không khí lưu chuyển, từ mũi kiếm mà ra, đánh thẳng hướng Thượng Quan Sách Vân!
Thượng Quan Sách Vân ngăn không được, cảm thấy hàn khí vừa đau vừa lạnh chui vào trong lồng ngực của mình.
Cảm giác quen thuộc làm cho người ta sợ hãi chán ghét.
Thượng Quan Sách Vân quá sợ hãi, thê thảm kêu lên: “Ngươi... Ngươi là.... U Minh phủ! Ngươi cũng là yêu nghiệt!”
Tình huống của Lưu Trưng cũng không tốt hơn so với hắn. Chân khí trong cơ thể nàng thoát ra hết, cả người lập tức liền mệt mỏi, lui lại vài bước, cố gắng mới có thể đứng vững.
Nghe thấy “U Minh phủ” Lưu Trưng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Không sai, nnagf cũng cảm nhận được, cỗ chân khí kia mang theo hàn khí, giống như chiêu thức tối am hiểu của U MInh phủ, giống nhau như đúc...
Thượng Quan Sách Vân kinh sợ, nửa đi nửa chạy lui lại mấy bước, thấy Lưu Trưng không có ý đứng lại, cắn răng liều mạng chạy.
Lưu Trưng kinh ngạc nhìn tay của mình.
Nam Cung Nhã chần chừ nhìn nàng một cái, cẩn thận hỏi lại: “Hắn... Nói cái gì?”
Lưu Trưng lạnh đạm nói: “Hắn nói ta là quái vật U MInh phủ.”
“Hắn... Nói hươu nói vượn!”
Lưu Trưng từ chối cho ý kiến.
Nam Cung Nhã đứng ở ngoài nhìn không ra, nhưng nàng cùng Thượng Quan Sách Vân là người trong cuộc đều có cảm giác. Lưu Trưng thử vận công, lại phát hiện trong cơ thể không có bóng dáng của hàn độc.
Cũng không phải hàn độc phát tác.
Cẩn thận ngẫm lại, liền chỉ có thể có một khả năng, nàng tuy rằng hóa giải ba luồng chân khí, nhưng ba luồng chân khí không có đem hàn độc trong cơ thể trừ hết, ngược lại là....
Đem hàn khí sáp nhập vaof trong chân khí.
Cho nên khi nàng còn không có khống chế chân khí tốt, mà một khi vận cốn sẽ mang ra hàn độc chứa trong đó.
---------- Chính là không biết đây là may vẫn là không may.
Lưu Trưng vừa mới trải qua một trận chiến, lại gặp phải vấn đề hoang mang như vậy, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Nàng thu kiếm, đem Nam Cung Nhã phù lên ngựa, chính mình cũng xoay người mà lên, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Nam Cung Nhã, mang theo dây cương khẽ kêu một tiếng, chạy về phía cửa thành mà đi.
Tâm sự của Lưu Trưng nặng nề, nhưng ở trong mắt của Nam Cung Nhã lại là một chuyện khác.
Trong lòng nàng miên man suy nghĩ thật nhiều điều.
Vốn dĩ, đáp ứng Thượng Quan Sách Vân là các nàng có thể gặp lại, phải là chuyện đáng giá để cao hứng mới đúng. Cho dù lúc bị đánh bại, Thượng Quan Sách Vân có nói hươu nói vượn, cũng không đáng giá để ở trong lòng.
Như vậy, Lưu Trưng rốt cuộc vì cái gì vẫn mất hứng?