Lưu Trưng bị mời đến thư phòng của Nam Vô Nhai uống trà.
Đến Hoài Diệp thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nam Cung Vô Nhai.
Phụ mẫu của Nam Cung Nhã đều mất khi nàng còn nhỏ, nàng là do nhị thúc Nam Cung Vô Nhai nuôi nấng lên, chỉ luận công nuôi dưỡng, người bên ngoài không thể so với được. Cho nên Lưu Trưng lúc chưa nhìn thấy ông đã ở trong lòng có vài phần tôn kính. Lúc này vừa thấy, chỉ cảm thấy mặt mày của Nam Cung Vô Nhai rất sắc bén, liếc mắt một cái liền nhân ra là người có nhiều kinh nghiệm trên giang hồ. Lại thêm ông là gia chủ của một trong tứ đại thế gia, bên trong hành động cũng mơ hồ có một loại khí thế áp bách người khác.
Nói về bộ dạng...
Mặt mày Nam Cung Nhã thế nhưng cùng ông có một hai phần tương tự, chính là trên người Nam Cung Nhã, mặt mày trở nên nhu hòa tươi đẹp, mà ở trên người Nam Cung Vô Nhai lại là sắc bén bức người. Về phần hai nhi tử của ông thật ra giống đến bảy tám phần. Nam Cung Tụng còn giống Nam Cung phu nhân nhiều hơn một ít.
Lưu Trưng đang nhìn Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân, mà hai người bọn họ cùng từ trong tối đang nhìn Lưu Trưng.
Hai phe hiểu lòng không hết, bên ngoài lại khách khách khí khí, hàn huyên một trận.
Đợi cho đến khi có thể ngồi xuống, Nam Cung Vô Nhai không nhắc tới Nam Cung Nhã, ngược lại nhắc đến một chuyện khác.
“Diệp công tử từ Câm Quỳ sơn trang mà đến, vậy có biết chuyện của Cẩm Quỳ sơn trang?”
Lưu Trưng đoán rằng, theo như lời Nam Cung Vô Nhai, cho là nàng cùng Nam Cung Nhã xuống núi sau khi Cẩm Quỳ sơn trang gặp được biến cố. Chuyện này nàng vẫn là nghe Nam Cung Nhã nói, mà Nam Cung Nhã lại nghe Thượng Quan Sách Vân miêu tả. Tình huốn cụ thể như thế nào, các nàng cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là Cẩm Quỳ sơn trang bị người của U Minh phủ vây công, cuối cùng bị hỏa thiêu. Lưu Trưng liền cẩn thận trả lời một câu: “Chỉ có thể tính là biết một phần?”
Nam Cung Vô Nhai nghe xong đáp án này, hơi hơi nhíu mày. Cũng không biết hẵn bất mãn về câu trả lời của Lưu Trưng, hay là bởi vì nhớ đến viếc ở Cẩm Quỳ sơn trang mà cảm thấy không vui. Nam Cung Vô Nhai uống ngụm trà, mới hỏi lại: “Như vậy, Diệp công tử có thể nhìn thấu cái gì không?”
Câu hỏi này khiến Lưu Trưng có chút mạc danh kỳ diệu.
Nhưng nội tâm Lưu Trưng cũng là cả kinh.
Kỳ thật từ trước đó, lúc nàng còn cùng Nam Cung Nhã đồng hành, nàng ở trong lòng đã đoán được một ít.
Lưu Trưng đều không phải lần đầu tiên gặp được U Minh phủ. Lần thứ nhất là vì người của U Minh phủ muốn bắt cóc Nam Cung Nhã, lần thứ hai là vì muốn cướp hàn tuyền ở một thôn nhỏ, lần thứ ba là lần vây công Long Hưng tiêu cục, lần thứ tư, đó là đốt giết Cẩm Quỳ sơn trang. Tuy rằng ban đầu, Lưu Trưng đoán rằng, lần ở Cẩm Quỳ sơn trang là do U Minh phue muốn đối phó với Trung Nguyên chính đạo. Phải biết rằng, võ lâm đại hội ở Câm rQuyf sơn trang, chính là vì thương nghị việc làm hại của U Minh phủ.
Nhưng về sau Lưu Trưng lại nghĩ đến một sự kiện khác.
Lúc nàng còn ở Cầm Quỳ sơn trang, Công Nghi Ngưng từng nói qua một sự kiện.
Là về băng tằm y mà Long Hưng tiêu cục áp giải, lại có nhiều liền lụy dọc đường đi của Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã.
.....
“... Các ngươi có biết ai là người thuê Long Hưng tiêu cục áp giải băng tằm y không? Ai nha, dĩ nhiên là Thượng Quan Minh!”
“Đoàn lão thái gia nhận được một hòm gỗ mộc đàn đỏ, bên trong là băng tằm y! Ai nha, kết qur có người nói lỡ miệng...”
......”
Liên hộ đến mấy chuyện phát sinh trước đó để xem xét, phàm là bảo bối đối với việc tu luyện hàn khí mà có ích, đều là đối tượng bị U Minh phủ cướp đoạt. cho nên U Minh phủ đột nhiên phát tác, chỉ sợ cùng băng tằm y không thoát được can hệ.
Nghĩ như vây, Lưu Trưng lại nghĩ đến một người khác.
Thì phải là, Thượng Quan Minh, kẻ thoạt nhìn đa mưu túc trí.
Ngay cả nàng cũng đoán được một chút,như vậy Thượng Quan gia đối với U Minh phủ hiểu biết nhiều như vậy nhất định biết càng nhiều. Kết nối với chuyện Thượng Quan Sách vân chỉ bằng một miếng hàn ngọc có thể nhận ra dấu hiệu của U Minh phủ, chỉ biết Thượng Quan minh đối vơi U Minh phủ hiểu biết lại càng sâu rộng toàn diện. Cho nên, động cơ Thượng Quan Minh tặng băng tằm y, cùng với tin tức Đoàn gia như thế nào lại được tiết lộ... Đều trở nên có chút hàm xúc.
Chính là những cái này chung quy cũng chỉ là đoán, nếu không có chứng cứ rõ ràng, nói là ngược lại càng thêm phiền toái.
Lưu Trưng chỉ trong nháy mắt đã nghĩ ra tốt lý do thoái thác, toàn bộ manh mối đều quy kết ở một chỗ, cho nên nàng chỉ đáp lại ba chữ: “Băng tằm y.”
Nam Cung Vô Nhai nghe được ba chữ kia, thế nhưng lại sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh, ông đã liền cười ha hả.
“Diệp công tử chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủn, có thể phá hơn hai mươi ngoại môn cùng ám cọc của Nam Cung gia... Hiện giờ nghĩ lại, xác thực đó chỉ là chuyện thuận lý thành chương.” Bất quá vừa mới hàn huyên mấy câu ngắn ngủn, bất qua chỉ thời gian chỉ qua một chén trà nhỏ, ánh mắt Nam Cung Vô Nhai nhìn Lưu Trưng đã bất đồng. Vừa mới gặp mặt là lúc vẫn có ý xem xét, là tư thái võ lâm tiền bối tiếp kiến hậu bối, mà lúc này, sắc mặt ông dần hòa hoãn, càng giống như là trưởng bối chiêu đãi tiểu bối.
“Nam Cung tiền bối quá khen.”
Tính tình lưu Trưng trời sinh lạnh nhạt, lúc này không hiển lộ ra chút biểu tình nào. Nhưng mà trong mắt của Nam Cung Vô Nhai cung Nam Cung phu nhân, lại càng cảm thấy tính cách của người này rất trầm ổn, không quan tâm hơn thua.
Thái độ làm người xưa nay của Nam Cung Vô Nhai vốn nghiêm cẩn, nhưng vốn đã hành tẩu gianh hồ nhiều năm, tính cách bên trong ít nhiều cũng có chút khí phách.
Lúc ban đầu khi biết Diệp Lưu Trưng, trong lòng ông ít nhiều tồn chút ít khinh thị, thậm chí cũng có chút đoán rằng, hắn có phải là...vì bối cảnh thân phận của Nam Cung Nhã mới cố ý tiếp cận hay không. Nhưng lúc này vừa thấy, tuy rằng chỉ có vài lời ít ỏi, cũng hiểu biết Lưu Trưng so với người bên ngoài miêu tả rõ ràng hơn rất nhiều.
Huống chi Nam Cung Vô Nhai cũng đối với thận phận của Lưu Trưng có chút phỏng đoán.
Lúc này, ông thành tâm thành ý khen ngợi nói: “Hậu nhân Diệp gia chính xác thật không tồi.”
Lưu Trưng nghe xong câu này cũng sửng sốt. Nghe Nam Cung Vô Nhai ý tứ, tựa hồ là đã biết xuất thân lai lịch của nàng. Tự nhiên tên kiếm thần đối với Nam Cung Vô Nhai xem ra cũng là đủ phân lượng. Chính là, Lưu Trưng tuy là hậu nhận của Diệp gia, nhưng không phải là một “Công tử”, mà là một nữ nhân. Nếu Nam Cung Vô Nhai biết điểm này lại không biết sẽ như thế nào?
Lưu Trưng không lên tiếng, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.
Nam Cung Vô Nhai thấy thế cung không hỏa nói tiếp, đành phải nháy mắt cho Nam Cung phu nhân vẫn đang ngồi ở bên không lên tiếng. Nam Cung phu nhân là người để ý đến nội sự, nói chuyện tự nhiên so với Nam Cung Vô Nhai, người chuyên xử lý ngoại sự tốt hơn một ít.
“Thời gian trước, Nhã nhi nhà ta tùy hứng hồ nháo, chuồn êm ra ngoài thiếu chút nữa gây ra đại họa, may mắn gặp được Diệp Công tử, một đường có nhiều chiếu cố, lúc này mới có thể thuận lợi từ bên ngoài trở về.” Nam Cung phu nhân cười nói: “Chúng ta còn phải hướng Diệp công tử nói nhiều lời cảm tạ hơn mới đúng.”
Nếu đề tài đề cập tới bản thân Nam Cung Nhã, Lưu Trưng liền không thể giả ngu.
Nàng nguyên bản từng hứa hẹn với Nam Cung Nhã, nói muốn cùng nàng thành thân. Lời nói kia thực sự phát ra từ nội tâm, là thực lòng. Nhưng lúc này đối diện với người nhà Nam Cung Nhã, Lưu Trưng có chút luống cuống, không biết phải mở miệng như thế nào mới có vẻ không mất lễ.
“Việc này... Vốn là bản thân ta nên chịu trách nhiêm.”
Lưu Trưng đành phải nói như vậy
Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân nghe xong, trong lòng đều nhảy dựng. Điều Nam Cung Vô Nhai nghĩ chính là, xú tiểu tử nãy đã muốn chiếm Nam Cung Nhã tiện nghi?! Mà Nam Cung phu nhân chính là tuy đã có chút phán đoán, một đường này Lưu Trưng cùng với Nam Cung Nhã làm bạn, chỉ sợ đã sớm có da thịt chi thân. Nhưng lúc này nghe thấy chính mông Lưu Trưng nói ra, vẫn là cảm thấy có chút...
Không, quả thực cự kỳ không ổn.
Trên mặt Nam Cung phu nhân đã có chút không thể nhịn được, đợn giản không vòng vo nữa, dứt khoát trực tiếp hỏi một câu: “Diệp công tử chính là có ý với Nhã nhi nhà ta?”
Vẫn đề này thật ra dễ trả lời.
Lưu Trưng gật đầu rất nhanh: “Đúng vậy, ta muốn cùng nàng thành thân.”
Nam Cung phu nhân nhẹ nhàng thở ra, dao sắc chặt dây rối nói: “Việc này không thể khinh suất, còn phải thỉnh Diệp đại hiệp đến một chuyến...” Nam Cung phu nhân nói đến phân thượng này, lại thấy mặt Lưu Trưng vẫn có nghi hoặc, nàng đành phải cắn răng nói rõ ràng: “Tuy nói người trong võ lâm chúng ta không nói nhiều đến lễ nghi phiền phức, nhưng theo lý phải tự mình Diệp đại hiệp tới cửa cầu thân mới được.”
Lưu Trưng cuối cùng hiểu được, nhưng vừa nghĩ tới người cha có cũng như không của nàng...
Nàng ở trong lòng âm thầm thở dài.
“Hảo.”
Nam Cung Vô Nhai có chút bực mình, nhưng Nam Cung phu nhân âm thầm kéo cánh tay ông. Nam Cung Vô Nhai suy nghĩ một lúc liền nhịn xuống.
Việc này...
Cũng không dự tính liền cứ như vậy định ra.
Chỉ cần thần kiếm Diệp Lâm phong kia tới cửa cầu hôn, chi tiết mặt khác hết thảy đều có thể chẫm rãi thương nghị. Hai phu thê Nam Cung Vô Nhai yên tâm, nhưng Lưu trưng lại nghĩ tới một sự kiện khác.
“Còn có một việc, phải phó thác hai vị tiền bối.”
.....
Mặc dù ở trong mắt từ trên xuống dưới trong Nam Cung gia, Lưu Trung cùng Nam Cung Nhã đã sớm có điểm gì đó, nhưng về mặt mũi vẫn lại là một chuyện khác. Tuyệt đối không thể đề cho Nam Cung Nhã cùng Lưu Trưng ở chung. Nhưng cũng may Nam Cung phu nhân không phải người cổ hủ, suy nghĩ một chút coi như là thương tiếc hai người trẻ tuổi, lại đang là lúc tình nùng, liền sai người đem Lưu Trưng an bài ở một chỗ sương phòng cách sân của Nam Cung Nhã không xa. Về phần các nàng có vào nửa đêm tư hội hay không, Nam Cung phu nhân đành mở một mắt nhắm một mắt, cung không xen vào.
Nam Cung Nhã lúc này chính là đang ngồi dựa vào tường viện bên cạnh, đôi mắt mong ngóng, không hề có một chút khí chất rình ở bên ngoài.
Công nghi Ngưng cười đến sắp không thở nổi.
“Tiểu Nhã Nhã, bộ dáng này của ngươi... Ôi... Thật đúng là bộ dáng minh họa cho “Khuê phòng oán phụ” a!”
Nam Cung Nhã một lòng chờ nha hoàn truyền đến tin tức, căn bản là lười để ý Công Nghi Ngưng.
Công Nghi Ngưng đứng ở một bên nhìn hồi lâu, nở nụ cười thật lâu. Thấy bộ dáng này của Nam Cung Nhã, trong lòng lại run một chút, thế nhưng lại nghĩ đến một việc khác quan trọng hơn. Nàng là một người tính nôn nóng, cho tới bây giờ đều là nghĩ cái gì liền lập tức nói cái ấy. Vì thế tiến lại gần Nam Cung Nhã, đem nàng kéo lại, cẩn thận quan sát một phen.
“Ngươi làm cái gì thế? Nam Cung Nhã mạc danh kỳ diệu.
Công Nghi Ngưng tuy răng nhiều ngày đối mặt Nam Cung Nhã, lại không thật sự nghiêm túc đánh giá qua như vậy. Lúc này vừa nhìn, đã thấy thần vận bên trong nàng chính xác có thêm vài phần quyễn rũ trước đây chưa tùng có. Bên mặt mày lại càng mơ hồ có một loại phong tình chỉ phụ nhân mới có.
“Tiểu Nhã Nhã, ngươi... Ngươi có phải hay không cùng Diệp Lưu Trưng...”
“Cùng nàng cái gì cơ?”
“Cái kia...?'
“Cái kia?” Nam Cung Nhã hoàn toàn không hiểu được: “Là cái gì?”
“Thì chính là... Không cái kia?” Công Nghi Ngưng cũng không xác định được, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, đành phải hỏi trắng ra: Ta là hỏi các ngươi có hay không... Ngủ qua?”
Nam Cung Nhã càng hồ đồ: “Ngủ? Dọc đường đi, chúng ta đều ngủ cùng một chỗ a.”
Công Nghi Ngưng quả thực muốn đi luôn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là nói! Nàng có muốn ngươi hay không! Có đem ngươi cởi hết, hôn khắp, sau đó ăn sạch sờ hết!”
Mặt của Nam Cung Nhã mới một chút đã đỏ bừng lên, đưa tay bịt miệng Công Nghi Ngưng.
“Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Nhỏ giọng chút a! Nào có như vậy...”
Công Nghi Ngưng không khách khí gặp phăng tay của Nam Cung Nhã, thần sắc tự nhiên nói: “Có cái gì ngượng ngùng đâu, đây là nhân chi thường tình, nhân gốc rễ tính, nhân chi.. Tóm lại chính là việc tất yếu không thể không làm!” Nói xong câu này, nàng lại có chút nghi hoặc: “Các ngươi thật không có a? Ta cũng không phải đều cho nàng.. Ách, có phải tại ngươi không chịu hay không nha?”
Nam Cung Nhã mặt đỏ tới cổ, trùng mắt không nói lời nào.
Công Nghi Ngưng đảo tròng mắt, hết sức nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã Nhã, đây là ngươi không đúng rồi. Vạn nhất nhịn hỏng luôn thì làm sao bây giờ. Tuy rằng các người đều là nữ tử, tựa hồ cũng không tồn tại cái gì nhịn hay không nhịn, nhưng... Diệp Lưu Trưng, nàng nhất định rất muốn ngươi đi... Chậc chậc, hiện giờ nàng đều vì ngươi mà liều mạng, ngươi lại đối với nàng lãnh huyết vô tình... Ai...
“Ngươi.. Ngươi nói hươu nói vượn...” Nam Cung Nhã rất là yếu đuối phản bác lại.
“Cái gì gọi là ta nói Hươu nói vượn a?” Công Nghi Ngưng mở to hai mắt nhìn: “Ta cũng không tin... Nàng không có đối với ngươi 'Kìm lòng không được”!”
Nam Cung Nhã cực kỳ xấu hổ, đưa tay đem Công Nghi Ngưng hung hăng đẩy ra ngoài.
“Ngươi... Ngươi đi ra ngoài cho ta! Ta chán ghét ngươi!”
“Này, tiểu Nhã Nhã...”
“Ngươi đi mau! Quay về Công Nghi gia của ngươi đi!”
“Ô ô ô, tiểu Nhã Nhã, ngươi như thế nào lại đối với ta vô tình vô nghĩa như vậy! Đùa bỡn nhân gia xong lại đem nhân gia vứt bỏ!”
“Công Nghi Ngưng!”
Thẳng đến khi Công Nghi Ngưng thật sự đi rồi, Nam Cung Nhã cũng không thể nào bình tĩnh lại được.
Hai gò má của nàng nóng bỏng, tim cũng đập càng ngày càng nhanh, làm cho nàng có chút không thở nổi.
Công Nghi Ngưng nói ra những lời xấu hổ như vậy, tuy răng khiến nàng không muốn đối mặt, nhưng cố tình lại đều chui vào trong lỗ tai, đuổi cũng đuổi không được, làm hại nàng tâm cũng rối loạn, trong đầu cũng hỗn loạn.
Lưu Trưng... Nàng... Nàng thật sự...
Không... Không có khả năng! Nhất định là Công Nghi Ngưng nói hươu nói vượn!
Nam Cung Nhã kiên định ý tưởng, thử lấy hai tay úp lên mặt mình để giảm nhiệt độ. Nhưng lúc này, nàng lại nghe thấy ở sau cửa ngoài hậu viện truyền đến tiếng bước chân.