Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 13: - Rối loạn



Trời đã tối đen mà mưa vẫn nặng hạt, xem ra cơn mưa này sẽ không nhanh kết thúc như vậy. Sấm rạch ngang nền trời, mang theo một đợt tia sáng ánh qua khung cửa sổ giấy cũ nát, hơi lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách, thấm đẫm trong hơi thở.

Diệp Cẩm ngồi ngay ngắn ở trên giường, đưa mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt đang loay hoay chuẩn bị than lô, có chút buồn chán mà che miệng ngáp một cái.

Một lúc cũng xong, Lăng Tam Nguyệt bưng than lô đặt lên bàn, đối Diệp Cẩm nói: "A Cẩm, đến đây."

Diệp Cẩm chống tay xuống giường để đứng dậy, chậm chạp đi đến chỗ Lăng Tam Nguyệt, đưa tay cho đối phương nắm lấy, xung quanh dường như được bao bọc bởi độ ấm từ đối phương.

"Gia này."

"Làm sao?"

"Có phải trưởng thành rồi, sẽ không thể nào giống như lúc trước không?" Diệp Cẩm chậm chạp hỏi: "Có phải ta mãi vẫn chưa trưởng thành cho nên mọi người mới không nghĩ bàn đại sự với ta?"

"Không hẳn như vậy." Lăng Tam Nguyệt xoa xoa bàn tay đầy thịt của Diệp Cẩm, ôn giọng nói: "Bởi vì nàng là quân quý, dù có cùng nàng bàn đại sự, thì nàng cũng chưa chắc giúp được gì. Quân quý tước quý khác biệt, nàng không nên nghĩ nhiều như vậy."

"Nhưng đại tỷ của ta nàng cũng biết rất nhiều chuyện, có phải do đại tỷ ta thông minh hơn người nên tỷ phu với mẫu thân mới tin tưởng bàn đại sự với nàng?"

"A Cẩm."

Lăng Tam Nguyệt đưa tay áp lên gò má của Diệp Cẩm, đôi đồng tử đen thẳm xoáy sâu vào đôi mắt mờ mịt của đối phương, hơi thở phả nhè nhẹ trên mặt, lướt nhanh.

"Có những chuyện không biết mới là tốt, biết nhiều chưa chắc đã vui vẻ. Ta thật sự mong muốn nàng không bao giờ biết những chuyện đó, ta không mong muốn nàng đánh mất dáng vẻ thiên chân vô tà này, càng không muốn trong lòng nàng có những suy nghĩ mà chẳng thể nói với ta."

Diệp Cẩm mở to mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt, rồi lại cúi đầu xuống, trầm tư suy nghĩ gì đó rất lâu. Nhưng thông qua đôi mắt trong suốt đó, Lăng Tam Nguyệt đã có thể nhìn thấu tâm tư đơn thuần của Diệp Cẩm, quá mức đơn giản, cũng quá mức trong sáng.

Thật sự không mong một ngày khi nhìn vào đôi mắt ấy lại không thể nhìn ra tâm tư của Diệp Cẩm, thời khắc ấy chính là lúc khoảng cách giữa các nàng đã xa đến mức không thể bước đến bên nhau.

Diệp Cẩm hiểu được Lăng Tam Nguyệt muốn nói gì, nàng chậm chạp gật đầu, nói tiếp: "Lạnh quá."

"Nàng lạnh sao?"

"Không, tay của gia lạnh quá."

Diệp Cẩm xoay nhẹ bàn tay, đặt đôi bàn tay gầy guộc ấy vào lòng bàn tay mình, bắt chước đối phương dịu dàng xoa xoa.

Lăng Tam Nguyệt thoáng kinh ngạc, rồi lại ôn hòa mỉm cười, yên tĩnh ngắm nhìn thập nhất vương phi của nàng. Sóng mắt đen trong trẻo, hàng mi thật dài, thật cong, nhẹ nhàng rũ xuống. Phiến môi mỏng nhưng đầy đặn, có cảm giác rất mềm mại, thật sự lại muốn thưởng thức thêm một lần nữa vị ngọt trên đôi môi ấy.

"A Cẩm."

Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Lăng Tam Nguyệt, bất giác xấu hổ, vệt đỏ lan đến vành tai. Không cần hỏi cũng biết Lăng Tam Nguyệt muốn làm gì, Diệp Cẩm hoàn toàn không bài xích, bàn tay run lên khe khẽ, có chút hồi hộp cũng có chút xấu hổ.

Hơi thở phả bên gò má nóng hổi, nhịp đập dần dần rối loạn không còn theo quy luật nào, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cảm nhận được cả sự run rẩy của đói phương. Cảm giác ngọt ngào ấy khiến Lăng Tam Nguyệt phát cuồng, vòng tay càng thêm gắt gao siết chặt, muốn đem thân thể nhỏ đó lãm tiến vào lòng.

Hương thơm phảng phất, là hương hoa đào tháng ba hay là hoa lan thượng phẩm, đều đã không phân biệt nổi nữa rồi.

Tin tức tố ngập tràn khắp phòng, bức điên những người bên trong. Mưa vẫn rả rích, thế nhưng lại nóng đến lưng áo ướt đẫm mồ hôi, lung tung kéo lỏng y phục trên người. Hơi thở dồn dập, gò má nóng hổi, mắt đối mắt, một mảng tình ý triền miên.

Cơ thể bị ôm lên, nhịp đập điên cuồng từ lồng ngực đối phương, dịu dàng đến mê muội. Hỷ chăn vẫn chưa cất đi, uyên ương vẫn rực rỡ vỗ cánh, quấn quít lấy nhau không rời.

Môi rời nhau, cố tìm kiếm một chút không khí, rồi lại điên cuồng day dưa, tưởng chừng như là nguồn sống duy nhất. Ngọc thủ thoăn thoắt kéo xuống y phục, nóng hổi, mồ hôi thấm đẫm, mặn đắng.

Hơi thở rối loạn, gương mặt ửng đỏ như say rượu, say đến lạc lối.

Sa mạn buông xuống, phảng phất là mùi mưa xuân cùng hương hoa lan lan tỏa trong không gian.

...

"Còn chưa ngủ đúng không?"

Diệp Cẩm hơi hơi gật đầu, rồi mới mở mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt, sóng mắt trong trẻo, gò má phiếm hồng, nhè nhẹ mím môi dưới.

Lăng Tam Nguyệt cười nhẹ, ở bên môi của Diệp Cẩm hôn nhẹ một cái, không cho phép nàng tự cắn môi mình như vậy.

"Gia."

"Làm sao?"

Diệp Cẩm rúc vào lòng Lăng Tam Nguyệt, nghĩ ngợi gì đó, nói: "Ngài có thích hài tử không?"

"Ta không biết, ta chưa từng tiếp xúc với hài tử."

Lăng Tam Nguyệt tựa cằm vào đỉnh đầu Diệp Cẩm, một tay vỗ vỗ lưng của nàng, tay kia đặt trên gối để đối phương gối đầu lên nằm.

An ổn ở trong vòng tay của Lăng Tam Nguyệt, hưởng thụ hơi ấm cùng tiếng tim đập rộn ràng, là vì nàng mà rối loạn. Diệp Cẩm hít một hơi thật sâu, an tĩnh nhắm mắt lại, tay vẫn giữ chặt vạt áo của đối phương, không hề có ý lơi lỏng.

"Muốn sinh con cho ngài, muốn là nương thân của con ngài." Diệp Cẩm è è cất giọng, không biết là buồn ngủ hay là đang nghẹn ngào muốn khóc.

Trái tim Lăng Tam Nguyệt run lên, tê dại, chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm nhân nhi ở trong lòng. Cả đời này Lăng Tam Nguyệt cũng không nghĩ sẽ có một quân quý chấp nhận được gương mặt xấu xí của nàng, cam tâm tình nguyện gả cho nàng. Chưa bao giờ dám nghĩ đến điều đó, mãi đến khi lấy được Diệp Cẩm, Lăng Tam Nguyệt mới phát hiện hóa ra lão thiên gia cũng không bạc đãi nàng. Chỉ như vậy là quá đủ cho một kẻ như nàng, thật sự là quá đủ rồi, ấy vậy mà bây giờ còn nhận được sự chấp nhận của Diệp Cẩm, không chỉ vậy, nàng ấy còn muốn sinh con cho nàng. Cho một kẻ tầm thường hèn mọn trong hoàng thành hoa lệ này, cho một kẻ mang gương mặt quỷ dữ, và cho một kẻ bị đày ải trong lãnh cung tồi tàn.

Cuối cùng cũng hiểu rồi, lão thiên gia tước đoạt tất cả mọi thứ của nàng, chỉ để đổi lấy một Diệp Cẩm. Chỉ cần Diệp Cẩm thôi, như vậy là đủ rồi, đời này nàng sẽ chẳng bao giờ cưỡng cầu điều gì nữa.

Đợi mãi không nghe câu trả lời của Lăng Tam Nguyệt, Diệp Cẩm có chút buồn bã, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hốc mắt đỏ bừng lên.

"Gia, ngài không nguyện ý sao?"

"Không có, ta nguyện ý, tất nhiên là nguyện ý."

"Thế sao ngài lại không nói gì?"

"Ta vui mừng đến độ không nói ra được gì." Lăng Tam Nguyệt kích động ôm lấy Diệp Cẩm, lung tung hôn lên mặt của nàng, cười nói: "Hảo vương phi của ta, nàng nhất định phải sinh cho ta thật nhiều hài tử, nhất định!!"

Diệp Cẩm vì nhột mà cười khanh khách, nghiêng đầu né tránh cơn mưa nụ hôn của đối phương, chui vào lòng nàng làm nũng.

"Gia, ôm ta."

"Hảo."

"Ôm chặt một chút."

"Hảo, hảo."

Diệp Cẩm ở bên khóe môi Lăng Tam Nguyệt trộm hôn một cái, rồi chui rúc ngay vào lòng nàng, phát ra tiếng cười khúc khích khe khẽ. Lăng Tam Nguyệt cũng cười theo, tay luồn vào mái tóc đen dài, cảm nhận sự mềm mại của đối phương, trong mắt cũng tràn ngập tiếu ý.

Các nàng nói chuyện rất lâu, ngủ quên lúc nào cũng không biết, ôm nhau vượt qua một đêm mưa nặng hạt...

-------------------------------

"Gia!!!"

Lăng Tam Nguyệt nghe tiếng thét của Diệp Cẩm liền hốt hoảng chạy ra, lo lắng hỏi han một phen: "Có chuyện gì thế? Nàng bị thương ở đâu sao? Ai làm gì nàng sao? Mau nói cho ta nghe đi!!"

Diệp Cẩm nhào vào lòng Lăng Tam Nguyệt gào khóc một trận: "Ngài phải làm chủ cho A Cẩm!!"

"Làm sao vậy? Ngoan, đừng khóc, mau nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì."

Diệp Cẩm đưa tay chỉ Tiểu Ban và Tiểu Hoa, uất ức nói: "Bọn chúng uống hết sữa của ta, gia, ngài phải chủ trì công đạo cho ta!"

Lăng Tam Nguyệt đổ hồ môi, thở dài một tiếng, chuyện có như vậy cũng khóc thành bộ dạng nhà tan cửa nát dọa nàng sợ hãi một phen.

"Được rồi, được rồi, không có chuyện gì lớn, ta phạt bọn chúng không được ăn cá, rồi bảo Tiểu Hiểu mang sữa mới đến cho nàng."

Lúc này Diệp Cẩm mới ngừng khóc, lung tung lau nước mắt, còn không quên trừng Tiểu Ban Tiểu Hoa. Tiểu Ban meo meo hai tiếng kháng nghị, còn Tiểu Hoa thì nằm dài uống sữa, thật sự không biết ai mới là chủ nhân của Huyền Minh cung.

An bài xong mọi chuyện, Lăng Tam Nguyệt lại nhanh chóng ra ngoài sân, tiếp tục làm một tiểu đình cho Diệp Cẩm.

Riêng Diệp Cẩm sau khi dùng xong sữa dê thì cùng Tiểu Hiểu đi ra ngoài dọn dẹp những miếng ván, cũng nhờ có chúng mà những cây hoa của Diệp Cẩm mới có thể sống sót đến hôm nay.

Nắng ấm trên đỉnh đầu, tiếng chim hót ríu rít, hôm nay là một ngày đẹp trời.

Diệp Cẩm vừa dọn dẹp vừa ngẩng đầu nhìn mây trắng bay ngang qua, nàng ở Diệp phủ nhiều năm, chưa từng nhìn thấy những cụm mây đẹp đẽ không ngừng lướt qua. Là do ở trong phủ, xây dựng quá nhiều phòng, tưởng chừng như có thể che lấp cả bầu trời, uy nghiêm tráng lệ như thế nhưng lại chẳng bao giờ nhìn thấy trời xanh.

Tiểu Ban Tiểu Hoa phơi bụng nằm trên cỏ, đôi khi lại phát ra vài tiếng kêu nho nhỏ.

Đôi cá chép hoa vẫy đuôi không ngừng, thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn nước trong vắt, như một vệt sáng khác màu, lóe lên rồi rất nhanh tan biến.

Bầy gà nhỏ đi lang thang, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn các nàng, tiếng chíp chíp vang lên, không lớn, nhưng đủ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cuộc sống thật đơn giản, chẳng có gì đặc biệt, nhưng các nàng ai cũng hài lòng, không có chút bất mãn. Sống như vậy có gì không tốt, không thị phi không toan tính, tỉnh dậy chẳng cần phải nghĩ làm thế nào tranh đấu, có thể thưởng thức hương hoa mỗi sớm, chẳng khác nào cuộc sống của thần tiên.

Loay hoay cả một ngày công việc mới hoàn tất, nhìn lại thành quả, đúng thật không uổng phí công sức.

Sa mạn thiển tử sắc phất phơ lay động, tiếng chuông ngân khe khẽ, trong trẻo. Xung quanh đặt những chậu cúc trắng, hương thơm không thể so với lan thượng phẩm, nhưng có tác dụng an thần, không nồng nàn mà nhẹ nhàng thấm tâm.

Diệp Cẩm vui vẻ chạy tới chạy lui, hết nhìn đông rồi ngó tây. Tiểu đình ở Diệp phủ nàng thấy qua nhiều rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy qua tiểu hoa đình nào xinh đẹp như vậy. Đơn giản nhưng không tùy tiện, đẹp đẽ nhưng không tục diễm, khiến tâm trạng thư thái, đúng là nơi nghỉ ngơi thích hợp nhất.

Lăng Tam Nguyệt nhìn thấy Diệp Cẩm vui vẻ như vậy, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến hết, ba bước biến hai bước đến, ôm lấy eo nhỏ của nàng.

"Làm sao? Thích không?"

"Rất thích." Diệp Cẩm chỉ vào tiểu trường kỷ ở phía đối diện, nói: "Ngài sẽ ở đây, đọc sách cho ta nghe."

"Hảo, ta sẽ đọc sách cho nàng nghe, sẽ dạy nàng viết chữ." Lăng Tam Nguyệt tựa cằm vào vai Diệp Cẩm, giọng nàng đều đều, ấm áp dễ nghe: "Sau này con của chúng ta sẽ chơi ở phía đối diện, bọn chúng sẽ thả diều, sẽ đuổi theo bầy gà, hoặc chơi cùng Tiểu Ban Tiểu Hoa."

Nghĩ đến tháng ngày trong tương lai được vẽ ra đẹp đẽ, Diệp Cẩm có chút cảm giác hưởng thụ, thật sự nàng rất mong chờ đến ngày đó, mong chờ đến háo hức.

Sau gáy có chút tê buốt, tin tức tố quen thuộc nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể. Từ khi bị tiêu ký, thân thể Diệp Cẩm đặt biệt nhạy cảm với tin tức tố của Lăng Tam Nguyệt, chỉ cần đối phương rục rịch một chút là nàng đã có phản ứng.

Gò má nhanh chóng đỏ lên, biết rõ tước quý ham muốn rất lớn, nhưng hôm qua phóng túng như vậy, lẽ nào còn không đủ sao?

Lăng Tam Nguyệt là cao đẳng tước quý, phẩm cấp trên S, tất nhiên yêu cầu cũng cao hơn, nếu không phải hôm qua Diệp Cẩm kêu khóc từ bỏ, thì nàng đã không dễ dàng buông tha như vậy. Hôm nay nhìn thấy da thịt trắng nõn, mắt cười xinh đẹp, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy a?

"A Cẩm..."

Diệp Cẩm thoáng run rẩy, âm thanh nỉ non bên tai khiến nàng tê liệt, tưởng chừng như tất cả sức lực trong người đều bị rút cạn.

"Gia, đừng nháo..."

Diệp Cẩm xấu hổ nhìn qua sa mạn mỏng, Tiểu Hiểu và Chúc Vi còn đang ở bên ngoài dọn dẹp, hai người đó chỉ cần nhìn qua một cái liền có thể thấy được cảnh tượng ái muội trong này.

"Ta gấp muốn chết."

Ngăn gương mặt đang tiến sát lại của Lăng Tam Nguyệt, Diệp Cẩm ngượng ngùng đè thấp giọng: "Tối lại cho ngài nháo."

Lăng Tam Nguyệt bất mãn nhăn mặt, cọ cọ mũi Diệp Cẩm hai cái, hai cánh môi vô ý cố ý chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tê dại.

Gió thổi xào xạt, khiến sa mạn nhè nhẹ lay động, mang theo hương hoa cúc trắng thanh thuần, ngọt ngào thấm sâu vào tận xương tủy. Nắng chiều buông trên mái ngói đỏ, chiều tàn, đẹp đẽ, khung cảnh dưới đình còn đẹp đẽ hơn gấp vạn lần.

Chúc Vi đưa mắt nhìn vào trong đình, rồi lại cúi đầu xuống, loay hoay tiếp tục công việc của mình. Lại không phát hiệnTiểu Hiểu chăm chú quan sát nàng từ nãy giờ, trong mắt xen lẫn chút thương xót, một chút thông cảm, cùng một chút luyến tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.