Đi một vòng quanh các con phố, Diệp Cẩm cũng mua được rất nhiều đồ, toàn là những thứ đồ linh tinh, thích gì thì mua đó, dù gì cũng có ngân phiếu di động là nhị tỷ bên cạnh mà.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang sức, Diệp Cẩm nheo nheo mắt nhìn, phát hiện trong cửa hàng có một người trông rất quen mắt.
"Hy nhi, muội nhìn xem kia có phải là Triệu Tuyên không."
Diệp Hy cũng đưa mắt nhìn thử, phát hiện đúng là Triệu Tuyên, hơn nữa bên cạnh còn có Triệu Dư Oanh.
"Vào đó xem thử."
Dứt lời, Diệp Hy từ trên xe ngựa nhảy xuống, một đường tiến vào trong tiệm trang sức. Những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo phía sau, cũng muốn biết tại sao người nhà Triệu gia lại ở tiệm trang sức.
Lúc này Triệu Dư Oanh đang kì kèo giá cả một chiếc trâm vàng với chủ tiệm: "Ta nói lão bản ngươi bán mắc quá rồi, cái này một lạng bạc là quá cao."
"Cô nương ngươi có biết xem hàng không vậy? Đây chính là hàng La Mã đó, thứ sáng chói trên chiếc trâm này chính là hồng ngọc bảo đó, vậy mà ngươi lại trả có một lạng bạc?!"
Triệu Tuyên nhìn qua cũng biết thứ này trên dưới mười lạng vàng, vậy mà Triệu Dư Oanh cứ gân cổ lên trả giá với lão bản, chọc lão gia tử giận đến ria mép giật ngược lên.
"Dư Oanh đừng nói nữa, đây là hàng cao cấp, ngươi không mua nổi đâu."
"Bản tiểu thư có gì mà không mua nổi chứ!!" Triệu Dư Oanh quát lên với lão bản: "Giá cuối, hai lạng bạc, gói lại đưa cho ta."
"Đồ điên!!" Lão bản rống vào mặt Triệu Dư Oanh: "Mười lạng vàng, miễn trả giá, không mua thì cút!"
"Ngươi... ngươi..."
"Chuyện gì mà lại ồn ào như vậy?"
Triệu Tuyên và Triệu Dư Oanh đồng loạt quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy người nhà của Diệp gia, vội vàng tránh đường ra cho các nàng đi vào.
"Tiểu thư."
Diệp Hy chính là người vừa nói, đưa mắt nhìn sang cây trâm chạm khắc đẹp đẽ trên khay đỏ, hỏi: "Các ngươi muốn mua cây trâm này?"
"Phải, nhưng mà đắt quá." Triệu Dư Oanh vừa nãy còn hùng hổ quát mắng lão bản giờ lại như con mèo nhỏ chịu ủy khuất mà than thở: "Dư Oanh mua không nổi."
"Được rồi." Diệp Hy đưa mắt nhìn lão bản, nói: "Gói lại cho vị tiểu thư này đi."
"Nha đầu, đừng nghĩ ngươi ăn mặc sang trọng mà ta tin nhé." Lão bản xòe tay ra, nói: "Có tiền mới có hàng."
Diệp Hy nhịn không được chau mày, nhưng không muốn cùng lão gia tử tranh cãi, thuận tay lấy trong túi áo một tấm ngân phiếu: "Ta không thích mang ngân lượng theo, ngươi đem ngân phiếu ra đổi ra cũng trên mười hai lạng vàng, được rồi chứ?"
"Đợi ta một chút."
Lão bản gọi người làm của hắn vào, dặn dò mấy câu, tên người làm vội cầm ngân phiếu chạy đi đổi, lát sau mang theo mười lăm lạng vàng trở về. Phát hiện ra người trước mặt là vương tôn quý tộc, lão bản cũng không còn hung hăng như khi nãy, vội sai người gói ghém lại trâm vàng kia đưa cho Triệu Dư Oanh, còn rối rít cảm ơn.
Diệp Cẩm há hốc mồm, kéo tay áo của Diệp Tố Cung mà nói: "Hy nhi của chúng ta biến thành đại phú hào khi nào vậy?"
Diệp Tố Cung ha hả cười, nói: "Hy nhi nhà chúng ta vốn dĩ giàu có mà, ta nghe nói nó mới vừa mua một tòa đại trạch ở đâu đó quanh đây này."
Diệp Cẩm: "..."
Sau khi nhận hàng xong, Triệu Dư Oanh liền đối Diệp Hy mà nói: "Tiểu thư, nô tỳ cảm ơn ngài."
"Không có gì, coi như trả công ngươi hầu hạ ta suốt thời gian qua."
Diệp Hy cũng không có ý lưu lại lâu, định đi thì bị Triệu Dư Oanh kéo lại: "Tiểu thư!!"
"Làm sao?"
"Ách..." Triệu Dư Oanh có chút xấu hổ, nói: "Tiểu thư, hay là để nô tỳ mời ngài một bữa nhé?"
Không để Diệp Hy trả lời, Diệp Tố Cung ở bên cạnh đã lên tiếng: "Được đó, trước mặt là Phù Tiên Cư, chúng ta đến đó dùng ngọ thiện rồi về."
Diệp Hy liếc Diệp Tố Cung một cái sắc lẻm, cũng không có ý kiến gì, đi theo mọi người đến Phù Tiên Cư. Triệu Tuyên lặng lẽ đi theo phía sau Diệp Hy, từ đầu đến cuối không nói nửa câu, ngoan ngoãn làm tròn trách nhiệm nha hoàn của mình.
Không lâu cũng tới được Phù Tiên Cư, Diệp Tố Cung xuất tay hào phóng bao cả nhã gian lầu hai, mọi người được dịp ăn uống thỏa thích. Người của Diệp gia ai cũng kén ăn, nhưng món nào cũng gọi, ăn được thì ăn, không được thì thôi, đây chính là phong cách quý tộc.
Tính xấu này Diệp Cẩm cũng bị ảnh hưởng, nhưng sau khi gả cho Lăng Tam Nguyệt thì mất dần đi, nghe Diệp Tố Cung gọi nhiều như vậy liền giành quyền gọi món về phía mình. Chỉ gọi vài món mà mọi người đều ăn được, vừa đỡ tốn tiền lại không hao phí thức ăn.
Trong lúc đợi thức ăn lên mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, vẫn luôn là Diệp Tố Cung mở đầu câu chuyện.
"Triệu Tuyên, sao ngươi không nói gì hết vậy? Trong người không khỏe sao?"
Triệu Tuyên hơi kéo phi phong lên, xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình, gượng gạo cười nói: "Mấy hôm nay trời lạnh, không cẩn thận nhiễm phong hàn."
"Sao không cẩn thận như vậy? Để ta gọi cho ngươi một chén canh gừng được không?"
"Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư."
Diệp Tố Cung hào sảng cười nói: "Làm gì mà câu nệ tiểu tiết như vậy, thoải mái đi, vào đây thì mọi người là người một nhà rồi."
"Nhị tỷ nói đúng, các ngươi cứ thoải mái đi." Diệp Cẩm híp mắt hạnh cười cười: "Cứ như bình thường là được rồi."
"Vâng, thập nhất vương phi."
"Ây."
Diệp Cẩm thở dài, thật là, đã bảo đừng câu nệ tiểu tiết mà vẫn không nghe!!
Diệp Hy ngồi ở một bên uống trà, hoàn toàn không quan tâm đến câu chuyện mọi người đang nói, giống như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó lại đột nhiên đứng bật dậy, kêu lên: "Nhị tỷ, tỷ phu, tứ tỷ, ta đi một chút rồi quay lại ngay."
Nói xong thì xoay người bỏ đi mất, để lại cả nhã gian ngốc lăng ra nhìn theo.
"Hy nhi làm sao vậy?" Diệp Cẩm nghi hoặc hỏi Lăng Tam Nguyệt: "Hôm nay cứ kỳ kỳ quái quái sao ấy."
"Kệ đi, đứa nhỏ này sắp đến tuổi rồi."
"Tuổi gì?"
Diệp Tố Cung ở bên cạnh kêu lên: "Tìm tình lữ!!"
Diệp Cẩm: "Thì liên quan gì?"
"Muội thấy qua mèo động dục chưa?" Diệp Tố Cung ha hả cười: "Diệp Hy giống vậy đấy, cứ chạy tới chạy lui, cư xử kỳ lạ."
Diệp Cẩm đột nhiên kêu lên: "Hóa ra tước quý đều là mèo động dục sao?"
Diệp Tố Cung: "..."
Lăng Tam Nguyệt: "..."
Nói chuyện phiếm thêm một lúc thì thức ăn cũng được mang lên, cùng lúc đó Diệp Hy cũng trở về, trên đầu đầy tuyết, ngay cả phi phong cũng chịu cùng số phận.
"Này, mau mau lau khô tóc đi, coi chừng..."
Diệp Tố Cung chưa kịp nói hết đã thấy Triệu Tuyên rời khỏi chỗ ngồi của mình, theo thói quen bước đến giúp Diệp Hy cởi phi phong, hầu hạ lau tóc, càng lúc càng giống nha hoàn riêng của Diệp Hy.
Có vẻ thỏa mãn với sự hầu hạ của Triệu Tuyên, Diệp Hy hài lòng mỉm cười, còn cao giọng sai Triệu Tuyên mang canh nóng đến cho mình.
Triệu Dư Oanh cứ như vậy bị cướp mất việc làm, tức giận nói với Triệu Tuyên: "Thật không biết cao thấp, việc hầu hạ tiểu thư là của ta, nô tỳ thấp kém như ngươi lấy quyền gì mà đến gần tiểu thư!?"
Nói xong còn hùng hổ đứng dậy đẩy mạnh Triệu Tuyên ra, giành lấy khăn tay trong tay nàng lung tung giúp Diệp Hy lau tóc.
"Này, này!" Diệp Tố Cung nhịn không được kêu lên: "Có gì từ từ nói, sau lại thô lỗ như vậy?"
Triệu Tuyên vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: "Không có sao, nhị tiểu thư không cần lo."
"Được rồi, ngươi ngồi xuống uống canh gừng đi, đừng để nhiễm phong hàn trở lại sẽ nguy hiểm lắm."
"Vâng."
Diệp Hy hết nhìn Triệu Tuyên lại nhìn đến nhị tỷ, hai chân mày nhỏ thoáng chau lại, tay vươn ra trực tiếp hất tay Triệu Dư Oanh.
"Tiểu thư?"
"Không cần lau, ngươi lo ăn đi."
"Ách... vâng."
Triệu Dư Oanh uể oải trở về chỗ ngồi của mình, không hiểu sao lại cảm thấy tiểu thư có chút kỳ quái!?
Mọi người ăn uống nói chuyện xong cũng đã qua hai canh giờ, cùng nhau rời Phù Tiên Cư, Diệp Tố Cung có ý đưa hai tỷ muội Triệu gia hồi phủ. Hôm nay là trừ tịch, đường xá thì đông đúc, để hai tiểu quân quý đi một mình về phủ có chút không ổn thỏa, vẫn nên tiễn Phật thì tiễn đến Tây thiên.
Mọi người không ai có ý kiến, quyết định gọi hai cỗ kiệu lớn, tiếc là kiệu lớn đều đã có người thuê rồi, chỉ đành gọi hai cỗ kiệu nhỏ mà thôi. Ở đây có sáu người thì hai người ngồi một cỗ kiệu, tất nhiên Diệp Cẩm và Lăng Tam Nguyệt sẽ ngồi cùng nhau. Còn bốn người còn lại thì quyết định Diệp Hy và Triệu Dư Oanh ngồi một kiệu, Diệp Tố Cung và Triệu Tuyên ngồi một kiệu.
Nghĩ đến sắp được ngồi cùng kiệu xe với nhị tiểu thư, Triệu Tuyên nhịn không được vui vẻ, lúc lên kiệu tim còn đập thình thịch. Nào ngờ chân chưa bước lên đến kiệu đã bị Diệp Hy lôi xuống, một đường thô lỗ kéo Triệu Tuyên sang cỗ kiệu phía bên kia.
Diệp Tố Cung: "..."
Triệu Dư Oanh: "..."
Diệp Cẩm xốc mành kiệu lên xem, tặc lưỡi: "Ai, thật là thô lỗ."
Diệp Hy không quan tâm mọi người đang nghĩ gì, một phát đạp Triệu Tuyên vào trong kiệu, bản thân cũng nhảy tót lên, đem mành xe vỗ xuống.
Lúc này Diệp Tố Cung chỉ có thể ngồi cùng kiệu với Triệu Dư Oanh, nhìn oa nhi mười tuổi cao hơn thắt lưng nàng một chút ở trước mặt nhìn không được mà nói: "Dư Oanh tiểu thư, ngươi tự lên hay muốn ta bồng ngươi lên."
"Hừ, ta tự lên được."
Nói xong liền dùng hai tay bám lên bệ xe, hai chân ngắn ngủn quơ quào trong không khí, phải dùng hết sức bình sinh mới leo lên kiệu được.
Diệp Tố Cung: "..."
Lại nói đến Diệp Hy, sau khi kéo Triệu Tuyên qua kiệu xe của mình ngồi thì lại không nói gì hết, yên lặng suốt đường đi sau đó.
Triệu Tuyên không chịu nổi bầu không khí yên ắng này đành phải lên tiếng: "Tiểu thư, sao ngài không để Dư Oanh theo hầu hạ? Dù gì Dư Oanh cũng là thư đồng của ngài."
"Lắm chuyện."
Bị quát một tiếng Triệu Tuyên cũng không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn ngồi yên trên xe không nói lời nào.
Diệp Hy thoáng liếc qua Triệu Tuyên, nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng lại lấy ra trong tay áo một gói giấy lớn.
"Cầm lấy."
"Tiểu thư, cái này..."
"Thuốc ta mua cho ngươi, nhớ phải uống."
"Cái này..."
Triệu Tuyên dở khóc dở cười, thuốc gì lại dồn hết vào một gói như vậy, nàng đâu phải đại phu mà biết chia ra bao nhiêu một lần nấu chứ. Hơn nữa có cần mua nhiều vậy không? Số thuốc này chỉ sợ uống nửa năm cũng không hết!!
Tuy vậy Triệu Tuyên vẫn không thể phất qua mặt mũi của tiểu oa nhi này, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn tiểu thư."
"Ân."
Diệp Hy lại lấy trong ngực áo một hộp gỗ vuông hai tấc, trên hộp khắc hình vẽ nhật nguyệt tinh xảo, nhìn qua có vẻ giống với hộp đựng đồ trang sức của người La Mã.
"Cái này cho ngươi."
"Sao?"
"Lắm chuyện, cầm lấy!!"
"Ách..."
Triệu Tuyên vội cầm lấy hộp gỗ, đưa mắt nhìn Diệp Hy, hỏi: "Tiểu thư ta mở ra được không?"
Diệp Hy cũng tùy tiện trả lời: "Mở đi, xem thử có thích không."
Đưa mắt nhìn hộp gỗ trong tay, Triệu Tuyên âm thầm nuốt nước bọt, trong này có khi nào là bộ sưu tập gián của tiểu nha đầu này không!?
Tuy nghĩ vậy nhưng Triệu Tuyên vẫn mở ra, lúc nắp hộp vừa bật ra nàng liền nhắm mắt lại, kinh hoàng kêu to một tiếng.
Diệp Hy bị dọa cho giật mình, trợn mắt nhìn Triệu Tuyên: "Ngươi la cái gì vậy?!"
Triệu Tuyên chỉ tay vào hộp kêu lên: "Có gián!!"
"Gián đâu?" Diệp Hy nhìn vào trong hộp, hoàn toàn không thấy một con gián nào.
"Nó ở..."
Triệu Tuyên nhìn vào hộp, cũng không thấy gián, vậy hóa ra đây không phải là bộ sưu tập gián của nha đầu này!!
Nhưng thứ bên trong còn đáng sợ hơn gián gấp nhiều lần, chính là trâm ngọc!!!
Trên trâm điêu khắc tinh xảo, thoáng thấy được vài ký tự La Mã trên đó, dường như là lời chúc phúc. Thân trâm bằng ngọc, tỏa ra ánh sáng lam nhạt đặc biệt đẹp mặt, còn có chút lành lạnh, khẳng định là ngọc tốt. Nhưng thứ quan trọng chính là khối điền hoàng thạch được điêu khắc thành hồ điệp vô cùng tỉ mỉ phía trên, vừa nhìn đã biết thứ này không tầm thường, dù cho bán cả Triệu phủ cũng mua không nổi.
"Tiểu thư thứ này quá quý giá, nô tỳ không dám nhận."
"Ngươi lấy đi, coi như lễ vật năm mới ta cho ngươi." Diệp Hy nói tiếp: "Cũng không quá quý giá, ta nghe nói tổ phụ năm đó dùng cả tòa thành để đổi lấy nó, rồi tổ mẫu lấy tặng cho nương thân ta, nương thân ta đem nó tặng cho ta, ta cũng không dùng nên cho ngươi."
Cây trâm này là bằng cả tòa thành đó!!
Triệu Tuyên không ngờ Diệp Hy lại nói dễ dàng như vậy, thứ trân quý này sao lại có thể tùy tiện đem tặng chứ!?
Không nghĩ nhiều Triệu Tuyên đã đem hộp gỗ nhét lại vào tay Diệp Hy, chưa kịp nói thì đối phương đã chặn lời nàng: "Ngươi muốn ta rút danh ngạch?"
Triệu Tuyên vội đem hộp gỗ ở trở vào lòng, liên tục lắc đầu, khóc ròng trong lòng: "Nô tỳ không dám."
"Vậy cài lên cho ta xem."
"Nhưng..." Thứ này quá mức trân quý, Triệu Tuyên làm sao dám cài lên đây?
"Lắm chuyện thật!"
Vừa nói Diệp Hy vừa đoạt hộp gỗ trong tay của Triệu Tuyên, đem cây trâm trong hộp lấy ra ngoài, còn hộp gỗ thì dứt khoát vứt đi. Động tác vừa nhanh vừa lưu loát, có cảm giác như Diệp Hy đang vứt một mảnh giấy vậy, không có chút vướng bận dù cho cái hộp gỗ đó đắt không kém cây trâm này.
Triệu Tuyên: "..."
Trong đầu Triệu Tuyên chỉ hiện ra bốn chữ: Phá gia chi tử!!!
Diệp Hy hết cài trái rồi cài phải, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy đẹp, cài lên búi tóc của Triệu Tuyên cũng lộn xộn.
"Tiểu thư hay là để nô tỳ tự cài được không?"
"Ngồi yên đi!!"
Diệp Hy nghĩ gì đó, đột nhiên đem hết trâm cài cũ trên đầu Triệu Tuyên vứt hết ra ngoài xe, búi tóc cũng tháo xuống, tự thân búi lại cho nàng.
Bánh xe ngựa chầm chậm... chầm chậm... chầm chậm... cán lên trâm cài...
Triệu Tuyên chết lặng, trâm cài mới mua của nàng a!!!!!
Ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng luồn vào trong tóc, không có lược đành dùng tay vuốt vuốt vài cái cho ngay ngắn lại, sau đó mới bắt đầu vãn tóc cho Triệu Tuyên. Động tác của Diệp Hy vừa thô lỗ vừa mạnh bạo, kéo muốn bung cả da đầu của Triệu Tuyên, nhưng nàng vẫn phải cắn răng để nha đầu này vãn tóc lên.
Không ngờ được trong người Diệp Hy lại rút trâm cài trên đầu mình dùng cố định búi tóc của Triệu