Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 52: - Sợ hãi



Sáng sớm hôm nay Lăng Tam Nguyệt nhận được thư của Diệp Hy, nói rằng bắt được Chúc Vi ám sát Triệu Tuyên thất bại, hiện đang bị giam trong ngục. Chuyện này vốn nằm trong dự tính của Lăng Tam Nguyệt, chỉ không ngờ lại diễn ra sớm hơn nên có chút trở tay không kịp.

Phía bên La Mã cho Diệp gia mượn binh, đột nhiên lại đổi ý, Diệp Viễn ngày đêm không nghỉ chạy về La Mã xem tình hình.

Trong phủ Diệp Hy, phu nhân ở Phong Y Thiên Nguyệt bị Chúc Vi ám sát bất thành.

Xâu chuỗi lại tự có thể kết luận kẻ nào phía sau giật dây, xem ra thủ đoạn của Thất gia cùng Diệp Tú Anh càng lúc càng cực đoan. Mục đích chỉ có một, là hổ phù trong tay Diệp Hy.

Bên Thất vương phủ động tĩnh lớn như vậy, chỉ có người vừa mù vừa câm vừa điếc mới không biết, tránh không được mà rơi hết vào tai Diệp Cẩm.

Mặc dù Diệp Cẩm là một người ngốc, nhưng nàng không phải không hiểu hành động hôm nay của đại tỷ có ý nghĩa gì, suy nghĩ rất lâu vẫn chỉ là yếu ớt buông xuống một câu.

"Phong tỏa tin tức, đừng để mẫu thân và nương biết."

Dưới sự giúp đỡ của Diệp Tố Cung, tin tức tạm thời được phong tỏa, Diệp Tú Anh vẫn thường xuyên trở về Diệp phủ vấn an Phù Cơ công chúa, tạm thời không có đe dọa gì lớn.

Chỉ có tâm tình Diệp Cẩm càng lúc càng không tốt, ngồi ngây ngốc trong sân không nói không cười, không ai ngờ được chỉ trong một ngày những người thân nhất đều trở mặt phản bội.

Kia là đại tỷ của nàng, là nha hoàn hồi môn của nàng, là tỷ phu của nàng, lần lượt đều thay đổi đến mức nàng nhìn cũng nhìn không ra nữa rồi.

Tại sao lại đi đến bước đường này?

Sau khi chuyện xảy ra, Diệp Hy có tìm đến an ủi Diệp Cẩm, đem sự tình đầu đuôi kể rõ, không dám hồ lộng che giấu nữa. Dù sao tứ tỷ nội tâm nhu nhược như vậy, chịu một đả kích lớn phải cố gắng lắm mới gượng dậy nổi, nếu còn che giấu nàng, để nàng biết được sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tứ tỷ là quân quý, không phải tước quý có thể nói dứt là dứt, nàng tương đối coi trọng tình cảm, hơn nữa còn có chút nhu nhược mà phụ thuộc, với ai cũng dùng chân thành mà đối đãi họ. Tránh không khỏi sau chuyện này nàng chịu đả kích lớn, càng không giống trước kia hoạt bát nữa, trầm lặng đến mức cảnh vật trong Huyền Minh cung cũng ảm đạm theo.

Cuối cùng Diệp Cẩm vẫn buông không được mà nói: "Đại tỷ chỉ là lạc đường thôi, một thời gian nữa nàng sẽ quay trở về mà."

Diệp Hy bất đắc dĩ nhìn sang Lăng Tam Nguyệt, người kia giống nàng không dễ chịu chút nào, chuyện đại tỷ quay trở về so với chuyện trời hạ đổ tuyết còn khó khăn hơn!!

Diệp Tú Anh không lầm đường, nàng chính là chọn con đường phản nghịch mà đi, nàng tâm cao khí ngạo nào muốn bản thân không chút nổi bật ở lại Diệp phủ. Chính vì vậy, cả đời này Diệp Tú Anh đều chỉ có thể lầm đường, càng không thể vãng hồi. Hết lần này đến lần khác bao che khuyết điểm cho nàng, đều bao che đến mức dung túng, nhưng nàng không hiểu vẫn chính là không hiểu, thủ đoạn càng lúc càng tàn độc.

Diệp Cẩm lúc này phát hiện có chỗ không đúng, nghiêng đầu nhìn Diệp Hy, một đôi mắt ảm đạm chán chường: "Nhị tỷ đi đâu rồi?"

"Nàng bảo trước đây từng nói cho đại tỷ biết chiến lược trọng địa, nàng phải đích thân đến đó một chuyến, không để rơi vào tay đại tỷ được."

"Tại sao phải như vậy?" Diệp Cẩm buông rũ hàng mi dài, yếu ớt nói: "Đều biến thành cái gì rồi? Tỷ muội tương tàn, không xót xa sao? Cứ phải tranh tranh đoạt đoạt như vậy sẽ được gì?"

"Tứ tỷ..."

"Nhị tỷ muốn đi theo con đường của mẫu thân sao?" Diệp Cẩm hồ đồ nhìn Diệp Hy, gương mặt nhỏ vì sợ mà trắng bệt: "Sẽ tạo phản sao?"

"Tứ tỷ ngươi cũng biết nhị tỷ là thân bất do kỷ." Diệp Hy chán chường nói: "Nàng còn có lựa chọn khác sao? Hiện tại mẫu thân kỳ vọng nàng như thế nào lẽ nào tỷ không thấy? Nhị tỷ chỉ còn một cách là cố kéo dài thời gian, cứu vãng được bao nhiêu thì cứu vãng, còn không thì xem như số trời đã định."

"Cứ phải như vậy sao?"

"A Cẩm, nàng đừng nghĩ nhiều nữa."

Lăng Tam Nguyệt chuyển qua ngồi bên cạnh Diệp Cẩm, đem nàng phủng ở trong lòng, giọng nói mềm nhẹ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

"Ta biết nàng trong lòng như thế nào khó chịu, càng không muốn tin đại tỷ nàng làm như vậy, nhưng nàng chẳng phải đã nói sẽ can đảm đối mặt sao? Chỉ mới chút ít sóng gió như vậy đã đánh gục được nàng à? A Cẩm, lòng nàng rối loạn, lòng nhị tỷ nàng cũng vậy, chúng ta đều là bị đẩy đến bước đường này, với ai cũng chỉ là khiên cưỡng tập tễnh đi tiếp mà thôi."

Diệp Cẩm cuối cùng cũng chống đỡ không được mà vùi vào lòng Lăng Tam Nguyệt thất thanh khóc to, thật sự không thay đổi được sao? Nàng cứ phải trơ mắt nhìn đại tỷ rơi vào hố sâu không lối thoát sao?

Đại tỷ ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

...

Mặt trăng treo trên cao, tỏa ra hàng vạn ánh sáng nhu hòa, soi rọi chúng sinh vạn vật dưới trần gian. Một lớp ánh sáng bàng bạc phủ lên mặt hồ, phản chiếu bên dưới một vầng trăng méo mó, sự dao động từ những làn sóng lăn tăn phá vỡ hình dạng ban đầu của trăng.

Người ngồi bên bàn trang điểm như cũ trầm mặc, không nói không cười, đôi mắt vốn dĩ vô âu vô lo của năm đó đã tan biến hơn một nửa, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ cùng bi ai.

Lăng Tam Nguyệt thật không biết khuyên Diệp Cẩm thế nào, thử tự đặt bản thân vào vị trí của nàng, cũng sẽ giống hiện tại chịu đả kích mà không nói nổi một lời nào.

"A Cẩm."

Diệp Cẩm dời mắt khỏi gương đồng, buồn bã nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Gia, ngài không cần lo, ta không..."

"Lại nói nàng không sao?"

Lăng Tam Nguyệt nhịn không được mà chau mày, dứt khoát ôm Diệp Cẩm lên, hướng về phía giường mà đi tới.

"Gia!!"

Chân không chạm được vào sàn nhà nên trong lòng cuống cuồng không yên, kịch liệt giãy dụa vẫn không thoát được, đành để đối phương đem nàng đặt ngay ngắn xuống giường.

Cảm giác được chăn nệm ấm áp bao bọc vô cùng thư sướng, chớp mắt tâm tình cũng hòa hoãn được đôi phần, ánh mắt kia cũng mang theo vài tia sinh khí.

"A Cẩm."

Nhẹ nhàng đem đối phương ôm vào trong lòng, dịu dàng mà cất lời: "Ta thật sự không mong muốn nhìn thấy nàng như vậy, chưa bao giờ thấy nàng tuyệt vọng như vậy, càng không nghĩ sẽ có ngày nàng không muốn cùng ta nói cười, cảm giác đó sợ hãi biết bao nhiêu. A Cẩm, ta từng hứa sẽ mang lại cho nàng vui vẻ cùng hạnh phúc, cuối cùng vẫn khiến nàng buồn bã tuyệt vọng như vậy, ta thật sự rất có lỗi với nàng."

Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo cùng hàng mi thật dài kia, ngực cũng quặn đau từng trận, dịu dàng áp tay lên đôi gò má nàng.

"Tam Nguyệt, ngài cũng biết chuyện này với ta khó chấp nhận thế nào, hiện tại cứ để ta như vậy, một thời gian sẽ tốt thôi, ngài cũng đừng tự trách mình."

Lăng Tam Nguyệt biết rõ tâm trạng lúc này của Diệp Cẩm vô cùng tồi tệ, ngoại trừ dùng thời gian kiên trì chữa lành vết thương lòng ra, ai cũng không giúp được.

"Được rồi, ta sẽ không nói đến nữa." Lăng Tam Nguyệt đem Diệp Cẩm dìu đỡ nằm xuống giường, một đôi mắt thu thủy nhu tình chăm chú nhìn nàng: "Ngủ một giấc, ngày mai trời sẽ sáng, sẽ lại tốt đẹp thôi."

"Ân." Diệp Cẩm đưa tay xoa hốc mắt vì khóc mà đau buốt của mình, kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt, nũng nịu yêu cầu: "Gia, nằm xuống bên cạnh, không có ngài ngủ không được."

"Hảo."

Lăng Tam Nguyệt thuận theo Diệp Cẩm mà nằm xuống giường, đem đối phương kéo vào trong lòng, kê đầu nàng gối lên tay mình, lúc này mới hài lòng đi ngủ.

Diệp Cẩm ở trong lòng Lăng Tam Nguyệt ngủ an ổn được một lúc, chưa bao lâu lại chìm vào trong một giấc mộng đáng sợ. Nàng thấy đại tỷ một thân bạch y nhiễm đầy máu, hung hăng nói gì đó với nàng, nàng đều nghe không rõ, sau đó đầu đại tỷ từ trên cổ rơi xuống đất, lăn đến bên chân của nàng. Cái cổ kia phun máu cao ba tấc, từ từ co rút lại, đổ sập xuống, không cần nói cũng biết có bao nhiêu đáng sợ.

Nửa đêm Diệp Cẩm từ trong mộng mị bật dậy, cả người đều là mồ hôi, ở bên cạnh Thập nhất lang vẫn ngủ trầm, có lẽ là mấy hôm nay công vụ mệt mỏi nên không vì tiếng kêu nho nhỏ của nàng mà bị đánh thức.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được bước xuống giường, muốn viết một lá thư cho đại tỷ. Một năm qua ở Huyền Minh cung nàng được gia kỳ công dạy dỗ, đến giờ có thể đọc hiểu vài quyển sách, viết thư đối với nàng cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng viết một nửa lại xé bỏ, một tay đặt trên ngực nghe nhịp tim rối loạn, thần sắc hoảng trương, càng lúc càng không yên.

Nếu để đại tỷ biết có khi nào sẽ hại gia không?

Diệp Cẩm nuốt khan một trận, vội vàng đem lá thư kia đốt đi, suy nghĩ một hồi quyết định quay trở về giường ngủ thêm một lát. Nhưng giấc mơ kia quá mức đáng sợ, trằn trọc đến gần sáng Diệp Cẩm mới chợp mắt được một chút.

Một đêm không ngủ...

===================

Qua hết tháng sáu, thu cũng về, mang theo từng đợt không khí se lạnh.

Kết quả thăng học của Triệu Tuyên và Diệp Hy đã có, một đường từ Quốc Tử Giám thăng lên Văn Hoa Uyển, học không đến một tháng đã rời ghế Văn Hoa Uyển, chính thức nhậm chức trong cung.

Diệp Hy đối với chức quan trong cung cực kỳ không có hứng thú, nhưng Triệu Tuyên thì khác, nàng còn phải vào Phong Y Thiên Nguyệt nên buộc lòng cần có một chức quan nhỏ.

Lăng đế sau khi biết chuyện, muốn giảm sự cường đại của Diệp gia, chỉ định Triệu Tuyên vào Tàng Thư Các, tổng quản phụ trách việc bảo quản kỳ thư trân quý trong thiên hạ.

Chức vị này còn có thể tùy tiện hơn nữa không?

Triệu Tuyên cũng không muốn cùng Lăng đế tính toán, miễn cưỡng chấp nhận chức quan nhỏ nhoi mà Lăng đế ném cho, an tâm trở về Phong Y Thiên Nguyệt.

Nhưng vấn đề chính là chậm chạp chờ đến đầu thu nha đầu kia vẫn không vỡ lòng? Nàng ở trong phủ hơn nửa năm, sắp chờ đến cắm rễ trong viện rồi, người ngoài nhìn vào bàn tán nàng có được sủng hạnh qua chưa.

Triệu Tuyên vung tay tự đập vào mặt mình, nàng đi chết đây!!

Lấy phu quân nhỏ tuổi hơn chính là thiệt thòi!!

Không phải chỉ mình Triệu Tuyên gấp gáp, ngay cả Diệp Hy cũng gấp sắp chết, lẽ nào nàng sẽ giống tam ca mười sáu tuổi mới vỡ lòng? Chẳng lẽ bắt Triệu Tuyên đợi nàng thêm ba năm nữa? Liệu nàng ấy có đợi nổi hay không?

Buổi tối Diệp Hy đều sẽ lưu lại Phong Y Thiên Nguyệt, cùng Triệu Tuyên nháo đến nửa đêm!!

Trăng bên ngoài sáng vằng vặc, hai bên rừng phong ngập tràn sắc đỏ, lá rơi phiêu đãng xuống mặt hồ, tạo ra những vệt dao động nhẹ nhàng. Sa mạn buông rũ, lư bát giác tỏa ra làn khói mỏng, mềm nhẹ phiêu đãng.

Hơi thở đứt quãng, mang theo một chút nghẹn ngào, kiềm nén đến cả người đều run rẩy. Người bên trên giống như một dũng sĩ hiếu chiếu, liên tục công thành chiếm đất, đem phòng tuyến yếu ớt trên trên người nàng đánh đổ.

Hương thơm của tin tức tố kia không phải cực phẩm, nhưng đủ khiến tước quý xuân tâm nhộn nhạo, muốn cùng mẫu đơn phong lưu một đêm. Nhưng người phía trên lại chậm chạp không cảm nhận được, tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng, đầu đều đổ đầy mồ hôi.

"Tiểu thư..." Hơi thở càng lúc càng dồn dập, phóng xuất cầu yêu tin tức tố mãi cũng không có đáp lại, vô thố nắm kéo vạt áo của đối phương: "Tiểu thư, mau..."

Diệp Hy gấp sắp chết, nàng không hiểu vì sao vẫn không đáp lại được Triệu Tuyên, mặt cũng đỏ bừng bừng lên.

Vẫn là không được!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.