Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 67: - Tuyệt vọng



Đây không phải lúc để phân vân nên quyết định thế nào, Lăng Tam Nguyệt cắn chặt răng, các ngón tay dần dần thả lỏng ra.

Bánh xe trước lạch cạch chuyển động, lao thẳng xuống vực.

Lăng Tam Nguyệt quay đầu lại, nhanh như thiểm điện, trước ánh mắt kinh ngạc của đám sát thủ hạ sát chiêu, dứt điểm từng tên một. Một đám sát thủ có chết cũng không tin Lăng Tam Nguyệt dám buông mã xa, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu cùng hoang mang, tạo cơ hội tốt cho Lăng Tam Nguyệt phản công.

Tiếng xé gió thê lương phát ra, bánh xe lăn trên vách đá chịu không nổi áp lực của ma sát mà rời khỏi trục. Diệp Cẩm ra sức che tiểu phúc lại, nàng hoảng nhưng không loạn, bình tĩnh chờ đợi Lăng Tam Nguyệt đến cứu nàng.

"A Cẩm!!!"

Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, bắt gặp cánh tay trắng nõn kia liền dùng hết sức mà nhoài người lên nắm lấy, cả người treo giữa vực sâu thẳm.

Mã xa rơi xuống vực, vỡ ra thành trăm mảnh.

Trên trán Diệp Cẩm chảy xuống một giọt mồ hôi, hai mắt đỏ lên: "Gia..."

"Ta kéo nàng lên."

Lăng Tam Nguyệt vứt bỏ trường kiếm trên tay, đưa tay còn lại cho Diệp Cẩm nắm lấy, lưu loát đem nàng từ dưới vực kéo lên. Lúc chân chạm được lên mặt đất thì Diệp Cẩm mới nhận thức được mình còn sống, cố sống cố chết ôm chặt lấy Lăng Tam Nguyệt, yếu ớt bật ra tiếng khóc.

"Đừng sợ, không sao rồi." Lăng Tam Nguyệt dịu dàng vuốt lưng nàng, cười nói: "Khi nãy chẳng phải rất can đảm sao? Sao bây giờ lại khóc thành cái dạng gì rồi?"

"Ngài còn cười được? Ta sợ chết khiếp rồi!!"

Chưa nói được mấy câu sau lưng đã truyền đến tiếng vó ngựa, theo bản năng Diệp Cẩm ra sức ôm chặt lấy Lăng Tam Nguyệt, căng thẳng dỏng tai nghe thử có bao nhiêu người đến.

Lăng Tam Nguyệt sờ soạng trên đất một lúc, chạm đến trường kiếm của mình thì dùng sức siết lấy, cẩn thận quan sát cảnh tượng sau làn cát bay mịt mờ.

"Vương phi!!!"

Tiếng nói của Tiểu Hiểu lập tức phá tan bầu không khí căng thẳng, trong đám nhân mã kia Diệp Cẩm nhìn thấy nàng ấy, thân thể cũng bất giác thả lỏng, là người của mình.

Tiểu Hiểu để cho hạ nhân dìu xuống ngựa, chạy vội đến chỗ Diệp Cẩm ra sức lật tới lật lui: "Vương phi ngài không sao chứ? Nô tỳ chạy đi tìm cứu viện còn sợ chậm trễ không cứu được ngài."

"Ta không sao rồi." Diệp Cẩm cười nói: "Ngươi thật tốt, còn giúp ta tìm cứu viện."

"Đây là trách nhiệm của Tiểu Hiểu mà." Tiểu Hiểu chuyển mắt nhìn xuống tiểu phúc của Diệp Cẩm, nói: "Vương phi, tiểu vương gia không sao chứ?"

"Đều không có vấn đề gì."

Diệp Cẩm nói xong thì muốn đứng dậy, Lăng Tam Nguyệt liền giúp đỡ một tay.

Dẫn đầu quân cứu viện là Lăng Thuần Chi, sau khi được Tiểu Hiểu báo tin, nàng liền cấp tốc rời thành Tây đang trấn thủ chạy đến đây. Một đường đi không ngừng nghỉ, mắt thấy đối phương bình an nàng mới buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng lúc này lại phát hiện có gì đó không đúng, chỉ nửa năm không gặp sao Diệp Cẩm lại mập lên như vậy?

Vẫn là nhịn không được mà nhảy xuống ngựa, một đường đi thẳng đến chỗ Diệp Cẩm, dùng sức kéo mạnh về phía mình.

Diệp Cẩm bị kéo bất ngờ chỉ kịp nắm lấy tay áo của Lăng Tam Nguyệt, lảo đảo lùi vài bước an toàn đứng trước mặt Lăng Thuần Chi.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

Lăng Thuần Chi nheo mắt nhìn tiểu phúc đội lên dưới lớp áo của Diệp Cẩm, nghi hoặc hỏi: "Đây là sao? Ở trong phủ ăn đồ linh tinh sao?"

Diệp Cẩm buồn bực hất tay Lăng Thuần Chi ra, lùi lại trốn sau lưng Lăng Tam Nguyệt, nữ nhân này nhất định có bệnh!!

Lăng Tam Nguyệt nhướn mày, nói: "Thập tam, thỉnh tự trọng."

Liêu Minh nhìn thấy liền cười giễu Lăng Thuần Chi: "Đúng là tiểu tước quý, vương phi đây chính là hoài thai rồi, mai này ngài thành thân thì bụng của vương phi ngài cũng sẽ to ra như vậy."

Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, Lăng Thuần Chi chết lặng nhìn chằm chằm tiểu phúc của Diệp Cẩm, trong mắt giấu không nổi tang thương. Nữ nhân này hoài thai rồi, đã có cốt nhục của người khác rồi, mãi mãi sẽ không thể thuộc về nàng nữa.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Lăng Thuần Chi, trong lòng Diệp Cẩm không rõ tư vị, cảm giác rất khó chịu, nhưng lại không có bao nhiêu bài xích, có lẽ là do ánh mắt kia quá mức ưu thương.

"Trở về..."

Lăng Thuần Chi chậm chạp quay đầu lại, một đường leo lên ngựa trở về thành Tây, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Diệp Cẩm bắt đầu hồ nghi nữ nhân này có phải có bệnh mà không chịu mời đại phu hay không?

Lăng Tam Nguyệt diện vô biểu cảm, nắm tay Diệp Cẩm dìu nàng lên xe ngựa, ôn giọng nói: "Xe ngựa hỏng rồi, nàng ngồi tạm trên ngựa vậy, vào thành ta sẽ tìm xe ngựa cho nàng."

"Không sao, ngồi ngựa cũng tốt."

Diệp Cẩm híp híp mắt cười: "Có thể cùng nhau ngồi không?"

"Nếu nàng muốn."

Các nàng nhanh chóng lên ngựa, một đường tiến về kinh thành, bỏ lại sau lưng cát bay mù mịt.

...

"Vẫn không tìm thấy hay sao?"

Triệu Tuyên gấp đến độ tay chân cuống quít cả lên, đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu lần, ngay cả Tư Hoa cũng bị nàng làm cho chóng mặt.

"Phu nhân ngài bình tĩnh lại đi, hiện giờ thủ vệ trong phủ đều được điều đi tìm Thập nhất phi rồi, nhất định sẽ tìm ra mà."

"Ta làm sao bình tĩnh được đây?" Triệu Tuyên tâm tình hoảng hốt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, càng lau càng đổ nhiều hơn: "Thập nhất gia tin tưởng mới đưa vương phi đến chỗ chúng ta, trước khi đi Diệp Hy cũng dặn ta chiếu cố tứ tỷ, lần này tứ tỷ lại mất tích trong phủ của chúng ta, đến khi Diệp Hy trở về ta biết ăn nói với nàng thế nào?"

"Này cũng không phải lỗi của ngài mà."

"Dù không phải lỗi của ta nhưng cũng là do ta sơ xuất." Triệu Tuyên quay lại nhìn Tư Hoa, càng lúc càng hoảng: "Vương phi đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ tiểu vương gia cũng..."

"Vương phi mang thai!?" Tư Hoa sợ đến hoa dung thất sắc: "Chuyện này sao ngài không nói ra? Nháo lớn rồi, lần này không chỉ vương phi mà tiểu vương gia cũng biến mất rồi, nếu trách tội xuống chúng ta ai cũng tránh không được."

"Đây mới là chuyện ta lo lắng, nếu lỡ Diệp Hy biết chuyện này ta không biết phải đối mặt với nàng thế nào, nếu lỡ..."

Lời còn chưa dứt bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Triệu Tuyên liền không nói nữa, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.

Nha hoàn tất tả chạy vào, cười nói: "Phu nhân, chủ tử về rồi, ngài mau ra đón chủ tử đi."

Gương mặt Triệu Tuyên cắt không còn một giọt máu, hoảng hốt nhìn Tư Hoa: "Làm sao đây? Diệp Hy về rồi, nếu nàng biết..."

Tư Hoa hít liền mấy ngụm lãnh khí, cố chấn định mà nói: "Phu nhân ngài trước ra ngoài đón chủ tử, chuyện còn lại để Tư Hoa lo."

"Trông cậy vào ngươi."

Triệu Tuyên cố gắng hít thở, trấn an tâm tình hoảng hốt của mình, nhấc chân đi theo nha hoàn ra ngoài đón Diệp Hy trở về.

Lúc này Diệp Hy đang ở ngoài đại sảnh thưởng trà, chờ đợi một lúc lâu mới thấy Triệu Tuyên đi ra, sắc mặt cũng không được tốt, gượng gạo treo nụ cười trên môi. Thấy vậy hai chân mày Diệp Hy liền chau lại, không nhanh không chậm đặt lại chén trà xuống bàn.

"Diệp Hy, ngài về rồi."

"Ân, ta về rồi." Diệp Hy chống tay lên bàn đứng dậy, giang tay ra, nói: "Phu nhân, đến, ta ôm một cái."

Triệu Tuyên căng thẳng bước đến chỗ Diệp Hy, để nàng ấy ôm vào lòng, các ngón tay ra sức ghì chặt vạt áo, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tức giận khi Diệp Hy biết tin tứ tỷ của nàng ấy mất tích thì trong lòng Triệu Tuyên liền hoảng loạn, không biết nàng ấy còn muốn nhìn mặt nàng nữa hay không.

Từ nhỏ Diệp Hy đã đặc biệt thân thiết với tứ tỷ, hơn nữa cũng từng nói quá nàng ấy bỏ không được Diệp gia, bỏ không được đại tỷ là vì tứ tỷ của nàng ấy không muốn nhìn thấy cảnh tỷ muội tương tàn. Có thể nói từ nhỏ đến lớn Diệp Hy làm gì, nghĩ gì đều chỉ quẩn quanh tứ tỷ, sau này thành thân vẫn đặc biệt quan tâm đến vị tỷ tỷ này.

Lúc này Diệp Hy đảo mắt ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng mới nhẹ nhàng mở lời: "Nàng làm sao vậy? Thấy ta về không vui sao?"

"Kh-không phải..." Triệu Tuyên hít thở càng lúc càng không thông, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp đã phiếm lệ quang: "Diệp Hy..."

"Có chuyện gì nói ta nghe." Diệp Hy ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng hai cái: "Đừng có khóc, ta nhìn thấy cũng đau lòng."

"Ta... ta..." Triệu Tuyên nhắm chặt mắt, nàng cũng không thể tiếp tục che giấu được nữa, nói ra có khi Diệp Hy sẽ giúp được nàng tìm tứ tỷ, đành cắn răng yếu ớt mở lời: "Tứ tỷ không thấy nữa rồi... Ta cũng không biết tại sao, nhưng sáng sớm ta đến tìm thì đã không thấy nữa, nhất định là nghe được tin đồn trên phố. Diệp Hy, ta thật sự rất sợ, hiện tại tứ tỷ nàng đang mang thai, nhỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Rốt cuộc cũng biết được nữ nhân ngốc này đang lo sợ chuyện gì, Diệp Hy chỉ bật cười một tiếng, đem nàng kéo trở vào lòng, vỗ trán nàng một cái thật đau.

"Cái này phải phạt nàng, nhờ nàng trông chừng tứ tỷ lại để tứ tỷ chạy loạn đến Nhân Trạch, xém chút đã xảy ra chuyện rồi, may mắn là gặp được tỷ phu nếu không sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì nữa."

Triệu Tuyên cúi đầu xuống nhìn mũi giày, vành mắt bỏ bừng, ủy khuất vò mép áo. Không ngờ được Diệp Hy đã biết chuyện, đã vậy còn không trách nàng, hại nàng lo lắng suýt khóc trước mặt nàng ấy.

"Được rồi, không có việc gì đâu, nàng không cần tự trách."

Diệp Hy khom người xuống, xoa xoa gò má trắng nõn của Triệu Tuyên: "Đừng khóc, ta về rồi nàng phải vui vẻ mới đúng chứ?"

"Ngài trễ." Triệu Tuyên đẩy cánh tay của Diệp Hy ra, phình lá gan lên mà giận dỗi: "Ngài hứa chỉ ba tháng."

Diệp Hy bất đắc dĩ thở dài: "Lẽ ra sẽ về đúng ba tháng, nào ngờ tỷ phu xảy ra chuyện nên mới kéo dài đến bây giờ, không phải cố ý không giữ lời hứa."

"Sẽ đi nữa không?"

"Sẽ không." Diệp Hy cong mắt cười: "Ở đây, hầu hạ phu nhân."

Triệu Tuyên chầm chậm kéo vạt áo của Diệp Hy, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, hơi ấm trên người đối phương đã rất lâu rồi nàng không được cảm nhận, lúc này rất muốn hảo hảo ôm một cái thỏa nhung nhớ chờ đợi bao lâu này.

Thế nhưng trời phụ người có lòng, chưa kịp ôm đã nghe thấy tiếng nói xa lạ phát ra: "Trữ quân ngài làm gì đi nhanh như vậy? May mắn là ta đuổi kịp nếu không đã bị lạc rồi."

Theo bản năng mà đẩy Diệp Hy ra, Triệu Tuyên nheo nheo mắt nhìn thử là ai đang nói, vừa vặn phát hiện người kia là quân quý, còn tay xách nách mang thật nhiều hành lý chất đầy trước đại môn.

Diệp Hy đau đầu không thôi, quát: "Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

A Nặc Lý buồn bực nói: "Ngài còn hỏi? Ta chính là người được hoàng hậu nương nương chọn làm thứ phi cho ngài, tất nhiên phải đi theo ngài rồi."

Tựa hồ như ngũ lôi oanh đỉnh, Triệu Tuyên tức giận quay lại nhìn Diệp Hy: "Đây là sao? Ngài vừa trở về đã dẫn theo quân quý, có phải đã cảm thấy chán ta rồi hay không?"

Oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Diệp Hy hết nhìn Triệu Tuyên rồi nhìn A Nặc Lý, đau đầu chết đi được!!

"Ngươi cút!" Diệp Hy nhịn không được rống lên: "Lăn về La Mã của ngươi đi!"

"Cái gì??" A Nặc Lý như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên oai oái kêu to: "Tại sao ta phải đi? Ta đường đường là thứ phi được Hoàng hậu nương nương lựa chọn cho ngài mà!"

"Ta không cần, ngươi về nói lại với tổ mẫu ta sẽ không nạp ngươi vào phủ, đi đi."

Gương mặt A Nặc Lý biến thành trắng bệt, không tin được Diệp Hy sẽ phất qua mặt mũi của nàng như vậy, giận dữ bước đến nói lý.

"Là do nàng ta ép ngươi đúng không? Tước quý nào không cầu tam thê tứ thiếp? Ngươi cứ nói, ta sẽ về nói với Hoàng hậu nương nương, nàng sẽ giúp ngươi loại bỏ nữ nhân không hiểu chuyện này."

Càng nghe Triệu Tuyên càng tức giận: "Ngươi nói ai không hiểu chuyện? Là ai xông vào phủ mà không hỏi qua chủ nhân? Nếu thật sự sau này ngươi gả vào Phong Y Thiên Nguyệt thì gặp mặt chính phi vẫn phải cúi đầu hành lễ, làm gì có cái thái độ như vậy?"

A Nặc Lý có vẻ như đuối lý rồi nên không muốn cùng Triệu Tuyên tranh cãi, cao giọng: "Ta được Hoàng hậu chọn làm thứ phi cho trữ quân nên nhất định phải đến Phong Y Thiên Nguyệt, trữ quân có gì không vừa lòng thì trực tiếp nói cùng Hoàng hậu đi."

Dứt lời A Nặc Lý liền kéo hết hành lý của mình vào phủ, hoàn toàn không xem Triệu Tuyên ra gì.

Mặt Triệu Tuyên càng lúc càng khó coi, hung hăng trừng Diệp Hy một cái: "Tối nay ngài ở cùng nàng ta đi, sau này đừng có tìm ta nữa!"

Nghe đến đây mặt Diệp Hy cắt không còn một giọt máu, nàng lặn lội đường xa về đây chỉ muốn hảo hảo ôm phu nhân, hảo hảo cùng phu nhân thân mật một đêm, vậy mà mọi kế hoạch tốt đẹp của nàng đều bị A Nặc Lý phá hủy hết!!!

Gân xanh trên trán giật đến lợi hại, Diệp Hy tức giận cầm hết hành lý của A Nặc Lý ném ra ngoài, đem cả nữ nhân phiền toái kia đẩy ra.

"Trữ quân ngài làm cái gì vậy hả? Sao lại có thể đẩy một quân quý như vậy?!"

A Nặc Lý kêu oai oái, hận không thể bám dính lên người Diệp Hy, thật mất mặt!!

"Ngươi lăn đi cho ta!" Diệp Hy lần đầu cùng quân quý tức giận như vậy, không chút nể mặt mà nói: "Về mà nói với tổ mẫu ngươi rất phiền, ta không muốn nạp ngươi vào phủ, càng không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!!"

Nói xong liền dứt khoát đóng sầm cửa lại!!

A Nặc Lý hoảng hốt chạy vào nhưng cửa đóng sầm lại ngay trước mắt, suýt chút thì mũi cũng bị kẹp gãy, trên trán trượt xuống một giọt mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.