Trên
con đường lát đá chằng mấy ai qua lại, hai bóng người một cao một thấp loạng
choạng bước đi dưới sự che chắn của chiếc dù giấy mỏng manh.
“Mẹ,
Thanh Nhi không đi nổi nữa rồi, Thanh Nhi đói quá.”Một giọng nói non nớt vang
lên từ bóng người bé nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lấy vạt áo của
người mẹ kế bên, trong đôi mắt long lanh đen nháy tràn ngập vẻ khao khát.
Người
thiếu phụ dừng chân lại, ngó nhìn xung quanh, cuối cùng dắt tay bé gái tới mái
hiên một ngôi nhà lớn, thu chiếc dù giấy lại. Đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp,
bộ quần áo vải thô trên người không giấu nổi nét quốc sắc thiên hương của nàng,
thân hình yểu điệu kia thực khiến người ta khó có thể tin rằng nàng đã có một
đứa con gái ba tuổi. Duy có mái tóc mây thường ngày được chải mượt mà là có vẻ
hơi rối loạn, hệt như tâm trạng của nàng lúc này.
Thiếu
phụ ngồi xổm xuống trước mặt con gái, bàn tay nõn nà được giữ gìn cực tốt khẽ
vuốt ve gò má non nớt kia, đôi mắt thấp thoáng ánh lệ.
“Mẹ,
Thanh Nhi đói!” Cô bé
hoàn toàn không biết rằng kiếp nạn đang đến với mình, chỉ cảm thấy mẹ hôm nay
rất lạ, sao cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, mà lúc này cái bụng bé bỏng kia đã
lại không hề khách sáo mà kêu lên “ùng ục”.
Thiếu
phụ lấy từ trong bọc hành lý ra một chiếc màn thầu đưa cho cô bé. Nhìn cô bé
cầm bánh ăn lấy ăn để; nước mắt của nàng không làm sao kìm nổi nữa bắt đầu lã
chã tuôn rơi.
Nghe
thấy tiếng khóc của mẹ, cô bé hơi sững người ra một chút, sau đó bỏ chiếc màn
thầu xuống với vẻ nuối tiếc, rụt rè vươn bàn tay bé bỏng lau nước mắt cho mẹ,
miệng nói: “Mẹ
đừng khóc nữa, Thanh Nhi hết đói rồi, Thanh Nhi không ăn màn thầu nữa”.
Phát
hiện ra sự thất thố của mình, thiếu phụ vội vàng đưa tay lén lau nước mắt: “Thanh Nhi ngoan, màn thầu
không ngon, để mẹ đi mua bánh bao nhân thịt dê về cho Thanh Nhi nhé!” Vừa nói nàng vừa thò tay vào
lòng lấy ra một kim bài nhỏ đeo lên cổ con gái, rồi lại tháo bọc hành lý trên
tay ra đặt xuống bậc thềm đá bén cạnh.
“Thanh
Nhi đi với mẹ nhé!” Nhìn
thấy mẹ không khóc nữa, sự hấp dẫn của bánh bao nhân thịt dê đối với cô bé lập
tức trở nên lớn hơn tất cả.
“Không!” Thiếu phụ không kìm được buột
miệng bật thốt, giọng nói có vẻ hơi chói tai. Sau đó nhìn thấy cặp mắt tròn xoe
ngây thơ của con gái, nàng mới cảm thấy mình quá nhạy cảm, bèn hơi giận dữ cau
mày lại: “Thanh
Nhi phải ở lại đây trông coi đồ đạc của chúng ta, mẹ sẽ quay lại rất nhanh
thôi.”
Cô bé
rất sợ mẹ giận, chỉ đành ngoan ngoan gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh bọc hành
lý: “Vậy mẹ phải quay lại nhanh
nhé, Thanh Nhi sẽ ngoan”, sau đó liền đưa chiếc màn thầu trong tay lên miệng
cắn, trước khi có bánh bao nhân thịt dê, màn thầu cũng có thể coi là cao lương mỹ vị rồi,
trong tâm hồn thuần khiết của cô bé còn chưa tồn tại những khái niệm như lừa
gạt và bỏ rơi.
“Mẹ đi
đây, Thanh Nhi phải tự lo cho mình thật tốt nhé!”Thiếu phụ nghẹn ngào cất
tiếng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của con gái, nàng chỉ biết cố hết sức kiềm
chế không ôm con gái vào lòng lần cuối. Rồi nàng nghiến răng lao ra khỏi mái
hiên, loạng choạng chạy đi giữa màn mưa phùn lất phất, chỉ một lát sau đã biến mất
hoàn toàn.
Thời
gian lặng lẽ trôi qua.
Một
tiếng cười lạnh vang lên, một bóng người béo lùn chạy ra từ quán trà ở góc
đường, một tay cầm bọc hành lý, tay kia kéo cô bé sớm đã ngủ say ở góc tường
lên rảo bước đi nhanh, rồi dần dần biến thành một chấm đen nhỏ xíu.
Gió khẽ
thổi, hất bay những hạt mưa nhỏ xíu đầy trời, chỉ còn lại một con chó hoang
đang run lẩy bẩy tìm cái ăn trong mưa gió.
Bàn tay
đang kỳ cọ thân thể của Diệp Thanh Hồng khẽ đờ ra, cái cảm giác bị nhìn lén đó
lại một lần nữa xuất hiện. Tiếng kêu rên của người đàn bà ở phòng kế bên đột
nhiên trở nên cao vút, khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Chẳng cần nhìn nàng cũng
biết bên đó đang xảy ra chuyện gì. Vội vàng mặc quần áo, nàng mở cánh cửa gỗ
chạy ra, không muốn tiếp tục nghe thứ âm thanh ô uế ấy nữa.
Đêm,
không trăng, sự âm u và lạnh lẽ khiến nơi đây như một tòa thành của quỷ. Tiếng
côn trùng kêu rả rích sớm đã biến mất trong cái giá lạnh của mùa đông, chỉ còn
lại những cơn gió lạnh gào thét, xướng lên thứ âm thanh cuồng vọng ở nơi cao
vút. Nàng ngồi trên một tảng đá lạnh băng, chẳng thèm để ý đến cái hơi lạnh
đang len lỏi vào người, ống tay áo bên phải hãy còn vén cao, để lộ cánh tay
trắng nõn như ngọc, mà trên đó bất ngờ lại có một thanh đao nhỏ cong cong như
vầng trăng khuyết được buộc chặt lại bằng một sợi dây màu tím, dán sát vào làn
da mịn màng của nàng, tựa như một món đồ trang sức tuyệt đẹp. Nàng nhìn nó chăm
chú, nhưng lại không dám tháo ra. Chỉ có nàng mới biết, đó là thứ dùng để giết
người, tuy rằng nàng chưa từng dùng đến.
Hôm đó,
sư nương đánh nàng bị thương nặng hơn hẳn những lần khác trong quá khứ, lúc tâm
trạng vui vẻ đã tặng cho nàng thanh đao này và mụ nói với nàng, nàng có thể
dùng nó để giết chết sư phụ khi nào muốn làm nhục nàng. Nhưng kết quả là sư
nương đã bị sư phụ giết chết. Nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên, dù sao hai
người họ từ trước đến giờ luôn là như vậy, không phải ta hại ngươi thì là ngươi
hại ta, cuối cùng ai chết đối với nàng mà nói cũng chẳng có quá nhiều khác
biệt.
Từ khi
nàng còn nhỏ sư nương đã không ngừng nói với nàng rằng: nàng rất đẹp, sau khi
trưởng thành nhất định là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian. Do đó mụ thích
dùng đủ mọi cách để giày vò nàng, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của
nàng trở nên vặn vẹo méo mó vì đau đớn. Sư nương nói, mỹ nhân sinh ra chính là
để chịu khổ.
Nàng
không biết lời của sư nương có đúng hay không, chỉ biết rằng sau khi mụ chết,
cuộc sống của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Ngoài những lúc sư phụ tâm trạng
không vui vứt nàng vào hang rắn, bắt nàng ở trong đó một thời gian ra, thì
không có sự đối xử đặc biệt nào khác nữa. Mười sáu tuổi, năm nay nàng đã mười
sáu tuổi rồi. Nàng cười tự giễu một tiếng, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt
mình... Nàng không ngờ mình có thể sống lâu đến vậy.
Ngẩng
đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, một trận gió lạnh thổi tới, khiến mái tóc chưa
buộc của nàng tung bay. Nàng hơi rùng mình một chút, nhưng không hề có ý rời
đi. Nàng nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cái buốt lạnh một cách quật cường.
Nơi đây là một thung lũng chết, không có đường ra ngoài... ít nhất đối với nàng mà nói thì là như thế. Từ nhỏ nàng đã
sống ở đây, sư phụ và sư nương thường xuyên ra ngoài, mỗi lần trở về đều bị
thương, do đó, nàng phải học được cách xử lý những vết thương ngoài da. Bên
ngoài là như thế nào, bọn họ chưa từng nói với nàng, nàng không biết và cũng
không muốn biết.
Phía
đằng xa, một tiếng kêu thảm vang lên như xé tan bầu trời đêm tĩnh mịch, khiến
người ta không kìm được phải rùng mình. Nhưng Diệp Thanh Hồng chỉ hơi cau mày,
chậm rãi đứng dậy. Đến lúc nàng phải quay về rồi.
Đẩy cửa
gỗ ra, Tư Đồ Hành bất ngờ ngồi trên giường của nàng, thân thể núc ních được bao
bọc trong một bộ quần áo hoa lệ, trông lại càng có vẻ phì nộn hơn. Cặp mắt nhỏ
tròn xoe lấp lánh của lão nhìn chằm chằm vào nàng, không biết là đang nghĩ
những gì.
“Sư
phụ.” Một giọng nói điềm đạm vang lên
trong căn nhà gỗ, Diệp Thanh Hồng nhìn Tư Đồ Hành chẳng chút sợ hãi. Ở nơi đây
không tồn tại sự sợ hãi, từ khi sáu tuổi nàng đã hiểu được điều này.
“Đến
đây!” Trong mắt Tư Đồ Hành lóe lên
một tia sáng kỳ lạ, vẫy tay gọi nàng tới.
Diệp
Thanh Hồng y lời đi tới, những bài học kinh nghiệm trong hơn mười năm qua đã
khiến nàng học được sự phục tùng.
Nàng
vốn không có lựa chọn nào khác, vì sinh tồn nàng phải nhẫn nại, phải nghe lời,
chỉ có như vậy mới bớt phải chịu nỗi khổ trên da thịt.
Nàng
thấy hô hấp của lão trở nên dồn dập, lớp thịt nung núc trên người cũng theo đó
mà rung rung, trong mắt ánh lên vẻ thèm muốn và khao khát, nó trần trụi trắng
trợn, tựa như ánh mắt của loài dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Dưới
ánh đèn mờ mịt trong căn phòng, tấm thân yểu điệu không tì vết kia tràn ngập
quyến rũ không gì so được. Tư Đồ Hành bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng ngay sau
đó lại bị sự hưng phấn và thú tính nhấn chìm.
“Ta đã
muốn có được ngươi từ rất lâu rồi.” Hơi thở dốc của dục vọng xen lẫn với mùi mồ hôi
nồng nặc ập tới, nhưng nàng chỉ thoáng ngoảnh qua một bên, trong đầu hiện lên
cảnh tượng thân thể phì nộn của lão đè lên một tấm thân phụ nữ nhỏ nhắn mềm
mại. Đó là cảnh tượng mà nàng thường nhìn thấy hồi nhỏ, bây giờ đã đến lượt
nàng phải nhập vai người phụ nữ đó rồi.
Nàng
hơi cau mày lại, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng. Nàng sớm đã biết
sẽ có một ngày như thế, và vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi nó đến với mình. Nàng
không hề sợ hãi, cũng không ngại việc phải trao thân cho ai, nàng chỉ biết cần
phải sống tiếp. Chỉ có sống tiếp, nàng mới có thể nhìn thấy cảnh chiều tà biến
ảo lung linh, mới có thể nghe thấy những tiếng xào xạc vang lên khi gió thổi
qua rừng trúc, mới có thể ngâm đôi chân trần vào dòng suối để hưởng thụ cảm
giác mát lạnh thấu tận tâm can. Nàng chỉ cần được sống tiếp!
“Đẹp
quá, cho dù cứng đơ như khúc gỗ cũng hơn đám đàn bà kia gấp cả trăm ngàn lần!” Tư Đồ Hành tấm tắc khen, trong lòng thì thề phải phá nát cái vẻ bề
ngoài ngoan ngoãn mà thực ra hết sức hờ hững kia của nàng.
Diệp
Thanh Hồng vốn đã ngây người đờ đẫn, nhưng khi bàn tay của Tư Đồ Hành chạm vào
thân thể nàng, rốt cuộc nàng đã sụp đổ, cảm giác buồn nôn vốn cố hết sức đè nén
đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của nàng. Đôi tay nàng bất giác đẩy mạnh
lão ra, trước khi lão kịp có phản ứng, nàng đã lùi nhanh về phía góc phòng.
Nàng
dựa lưng vào tường, không ngừng thở dốc, đôi mắt trong veo kia nhìn chằm chằm
vào Tư Đồ Hành, ẩn chứa một sự ngỡ ngàng và bối rối. Nàng đã từ chối lão, nàng
không dám tin mình đã làm như vậy, hơn nữa còn không hối hận chút nào. Và lão,
sẽ đối xử thế nào với một người phụ nữ dám phản kháng lão đây?
Tư Đồ
Hành không ngờ con thỏ trắng luôn ngoan ngoãn cũng có lúc không nghe lời như
vậy, không khỏi hơi ngây ra một chút. Nhưng ngay sau đó khóe miệng lão hiện ra
một nụ cười lạnh lùng, trong đôi mắt sắc bén bùng lên một tia sáng hung hãn và
khát máu.
“Hay,
hay lắm!” Giọng
nói của Tư Đồ Hành vang lên kèm theo tiếng nghiến răng hết sức rõ ràng: “Ta thích nhất là loại đàn bà
biết phản kháng, có như vậy mới thú vị.”
Dứt
lời, Diệp Thanh Hồng bỗng cảm thấy mắt như hoa đi, đầu choáng váng, còn thân
thể đã bị vứt lên giường, không chút xót thương. Khi nàng còn chưa cảm thấy
đau, thân thể của Tư Đồ Hành đã đè xuống rồi.
“Không,
không được!” Nàng ra
sức giãy giụa, né tránh tayvà miệng lão, nhưng lại không biết sự phản kháng của
mình chỉ khiến lão càng thêm hưng phấn mà thôi.
“Cứ kêu
lên đi, kêu thật lớn vào, càng lớn càng tốt!” Tư Đồ Hành chỉ dùng một tay một
chân đã đè được tứ chi không nghe lời của Diệp Thanh Hồng, cánh tay rảnh rang
còn lại xé quần áo của nàng một cách thô lỗ, cặp mắt dâm tà thú tính nhìn không
chớp vào khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên méo mó của nàng, không bỏ qua một chi
tiết nào cả. Trong sự đắc chí tới tột cùng, lão cất tiếng cười vang cuồng dại,
nhưng ngay sau đó
lại biến thành một tiếng rú thảm thiết chỉ bởi vì Diệp Thanh Hồng đã cắn đứt
một miếng thịt mỡ trên vai lão.
“Bốp...” Lão căm hận tát cho nàng một
cú.
Khóe
miệng Diệp Thanh Hồng chảy ra một
dòng máu đỏ tươi, trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện dấu bàn tay rõ nét, nhưng
trong cặp mắt sáng rực của nàng vẫn không có chút sợ hãi nào.
“Tiện
nhân!” Tư Đồ
Hành giận dữ gầm lên, còn thề phải bắt nàng nếm trải mùi vị của sự đau đớn
không bằng chết.
“Sư
phụ, cảm ơn... đã dạy dỗ!” Diệp
Thanh Hồng đột nhiên cất tiếng, đây là lần đầu tiên nàng nói một câu dài như
vậy từ hồi mười tuổi đến nay, không khỏi có chút gượng gạo.
Tư Đồ
Hành hơi ngẩn ra, động tác thoáng dừng lại, không hiểu nàng nói như vậy là có ý
gì. Nhưng lão lại thấy Diệp Thanh Hồng vươn đôi tay lên, không ngờ lại chủ động
bám vào vai lão. Nét ngạc nhiên thoáng qua trong cặp mắt hằn học của lão, nó
khuất phục rồi sao? Hừ, bất kể thế nào, đợi ta thỏa mãn xong rồi tính tiếp!
Nghĩ đến đây, lão lại muốn tiếp tục.
Chẳng
ngờ khóe miệng Diệp Thanh Hồng lại thoáng hiện lên một nụ cười như có như
không, phối hợp với đó là ánh mắt hờ hững của nàng, tạo nên một cảnh tượng hết
sức quỷ dị, khiến lão không kìm được cảm thấy nghẹt thở. Một loại cảm giác rất
không thoải mái trào lên trong lòng lão nhưng lại không rõ bắt nguồn từ đâu,
khiến lão đau đầu đến nỗi suýt nữa thì phát điên, phát cuồng.
Đột
nhiên, Diệp Thanh Hồng ngẩng đầu lên đôi môi đỏ tươi tuyệt đẹp chủ động hôn vào
cổ họng lão. Trái tim lão bất giác run lên, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội
vàng vung chưởng vỗ thẳng vào ngực nàng, tiếc rằng đã muộn... Lưỡi đao mong
manh nàng ngậm trong miệng đã sớm cắt đứt cổ họng của lão rồi.
Diệp Thanh
Hồng đau đớn rú lên một tiếng, bị chưởng lực cùa lão đánh văng ra xa, đập mạnh
vào bức tường gỗ, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay tại chỗ.
***
Mấy
ngày sau, vết thương của Diệp Thanh Hồng đã dần lành lại. Nàng mang xác chết
cứng đờ của Tư Đồ Hành đi chôn cất, vì không biết chữ, cho nên nàng cũng không
lập bia.
Đứng
trước mộ Tư Đồ Hành, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng thoáng lộ nét thê lương.
Nàng không muốn giết lão, nhưng lại không thể chịu đựng được việc lão chạm vào
người nàng, cho nên đã dùng cách mà chính lăo dạy nàng để giết lão. Đây là báo
ứng chăng?
Nàng
không dùng đến thanh tiểu đao của sư nương, vì nàng sớm đã biết từ trước đến
giờ sư nương chưa từng thắng được sư phụ, và lần này chắc cũng như thế. Còn lão
thì sao, liệu lão có thể thắng được chính bản thân lão không đây? Có lẽ đến khi
chết lão vẫn không ngờ được rằng lão lại chết dưới chiêu thức mà bản thân sáng
tạo ra trong lúc nổi hứng nhất thời, hơn nữa còn chết trong tay một nữ nhân
không hề biết võ công.
Mây đen
giăng khắp bầu trời, gió lạnh từng cơn gào thét không ngừng, những bông tuyết
to như lông ngỗng lặng lẽ buông rơi, che phủ đất trời, tầm nhìn trở nên nhạt
nhòa trắng xóa. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay không ngờ lại đến đột
ngột như vậy, chẳng lẽ ông trời cũng muốn dùng nó để che lấp đi quá khứ ô uế mà
tà ác của sư phụ hay sao? Quá khứ, không còn gì đáng để lưu luyến nữa! Xoay
người lại, nàng cất bước đi về phía căn nhà gỗ.
Tiếng
chuông trong trẻo thấp thoáng vọng lại từ phía đằng xa, nàng dừng chân lắng nghe.
Trong thung lũng này trước giờ chưa từng có người ngoài lui tới. Thời gian chậm
rãi trôi, tiếng chuông càng lúc càng gần, hóa ra là một con ngựa đang bước đi
gian nan trong gió tuyết. Mà trên lưng ngựa còn có một người ngồi, người này
đầu đội nón lá, thân thể to béo lạ thường.
“Cô
nương, có thể cho tại hạ mượn một nơi dừng chân nghỉ tạm tránh gió tuyết được
chăng?” Đó là
giọng nói của một nam nhân, nghe có vẻ rất khiêm nhường lễ độ.
Diệp
Thanh Hồng xoay người lại đẩy cánh cửa gỗ ra, một luồng hơi ập thẳng về phía
thân thể nàng. Bước chân qua bậu cửa, nàng ngoảnh đầu lại hờ hững nói với người
đang bước tới kia: “Vào
đi!” Nói xong liền đi thẳng về phía
phòng mình.
Đối với
sự lãnh đạm của nàng, Phó Hân Thần không hề để bụng. Những người sống ở nơi núi
cao rừng thẳm ghét nhất là bị quấy rầy, nàng không cự tuyệt đã là may mắn lắm
rồi. Cúi đầu xuống, chàng dịu dàng nói với người trong lòng mình:“Tĩnh nhi,
nàng thấy thế nào rồi?”
Người
ngọc trong lòng yếu ớt “Ưm” một tiếng, sau đó là một tràng
ho nhẹ.
Bế thê
tử nhảy từ trên lưng ngựa xuống,
Phó Hân Thần buộc ngựa vào cây cột phía dưới mái hiên, sau đó mới dìu nàng vào
trong căn phòng ấm áp. Căn phòng không lớn lắm, chính giữa có đặt một lò than,
xung quanh là mấy chiếc đệm cỏ; trên bức tường phía bên tay phải treo một cây
cung lớn bằng sắt đã loang lổ những vết han rỉ, hẳn là do lâu ngàv chưa được
động đến; góc tường là một đống củi đã chẻ xong, sắp xếp rất gọn gàng; ngoài ra
còn có một chiếc thang gỗ thông lên tầng trên và một cánh cửa dẫn vào căn phòng
khác, nữ tử vừa rồi không thấy xuất hiện, có lẽ đã đi vào đó rồi. Ngoài ra, nơi
này không còn vật dụng gì khác nữa, bày biện quả thực còn đơn giản hơn một hộ
nông dân bình thường. Không có người đón tiếp, Phó Hân Thần chỉ đành tùy ý,
cùng thê tử ngồi xuống đệm cỏ sưởi ấm.
Hồi lâu
im lặng, cặp phu thê dường như đều mang đầy tâm sự trong lòng, thỉnh thoảng lại
có tiếng ho khẽ của thê tử Dương Chỉ Tịnh vang lên, nghe hết sức chói tai giữa
khung cảnh tĩnh mịch này.
“Thần
ca, không ích gì đâu, chúng ta hãy về đi thôi!” Sau khi suy nghĩ rất lâu, Dương
Chỉ Tịnh dường như đã hạ quyết tâm, giọng nói tuy yếu ớt nhưng tràn ngập vẻ
kiên định đến tột cùng.
“Không
thể nào!” Phó Hân
Thần kiên quyết từ chối thê tử:“Ta sẽ không bỏ cuộc đâu, và nàng cũng không
được bỏ cuộc!” Trong
giọng nói cứng rắn như ra lệnh ấy không ngờ lại ẩn chứa nhiều nỗi bất an và
thảng thốt.
“Ôi!
Chàng hà tất phải như vậy chứ?” Dương
Chỉ Tịnh tựa người vào lòng phu quân, âu yếm đưa tay vuốt ve khuôn mặt vốn tuân
tú nhưng lúc này đã trở nên hết sức tiều tụy với những râu ria lởm chởm. Giờ
đây, khuôn mặt của chàng đã không còn toát ra thứ thần thái khiến người ta phải
chấn động như trước nữa: “Chàng
gầy đi rồi!” Mắt
nàng thấp thoáng ánh lệ, nếu không phải vì nàng...
“Vì
thiếp, chàng phải giữ gìn thân thể cho tốt!” Lời khẩn cầu dịu dàng ấy khiến người ta không nỡ
lòng nào cự tuyệt.
Phó Hân
Thần nắm lấy bàn tay xinh đang vuốt ve khuôn mặt mình của thê tử, khép hờ đôi
mắt, cất giọng khàn khàn:“Nếu không có nàng, giữ gìn thân thể thì có ích gì với
ta đây?”
“Thần
ca.” Dương Chỉ Tịnh yếu ớt khẽ gọi
một tiếng, vừa cảm động lại vừa xót xa. Rồi nàng đưa tay giúp chàng sửa lại mái
tóc đã hơi rối
loạn, trong mắt chứa chan nỗi thương yêu:“Có được phu quân như chàng, thiếp
chẳng còn mong gì hơn nữa.” Nàng
không kìm được khẽ thở dài một tiếng.
“Ta
cũng vậy.” Phó Hân
Thần thoáng mỉm cười, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của ái thê, chàng bất giác nhớ
đến lời hứa của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng: Chàng muốn nàng suốt cuộc
đời này đều được vui vẻ.
“Két!”,
tiếng mở cửa đã cắt ngang cái nhìn đắm đuối mà hai người dành cho nhau, đôi phu
thê không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa gỗ bên dưới cầu thang, lập tức ngây
ra.
Diệp
Thanh Hồng mặc một bộ áo váy màu trắng từ trong phòng đi ra, đôi mắt trong veo
nhìn hai vị khách không mời bên lò than với vẻ hết sức tò mò. Đây là lần đầu
tiên nàng nhìn thấy những con người khác ngoài sư phụ và sư nương. Nàng vốn đã
xinh đẹp tuyệt trần, lại đột nhiên xuất hiện giữa vùng núi non hoang vu này,
khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Phó Hân
Thần sau khi ngẩn ra một chút
liền lập tức tỉnh táo trở lại, khẽ
gật đầu với nàng coi như lời chào, sau đó ánh mắt lại hướng về phía ái thê.
Nhưng Dương Chỉ Tịnh lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, mãi đến khi
nàng đã ngồi xuống đối diện với bọn họ, đôi hàng lông mày hơi nhướng lên, cặp
mắt long lanh xinh đẹp nhìn lại bằng vẻ nghi hoặc, Dương Chỉ Tịnh mới giật
mình, rồi ngượng ngùng khẽ cười một tiếng, trong lòng trào lên một niềm cảm
khái vô hạn về sự thần kỳ của đấng sáng tạo toàn năng, không ngờ người lại có
thể đem sự đoan trang cao quý của phương Bắc dung hòa với sự yêu kiều quyến rũ
của phương Nam trên cùng một cơ thể như thế; hơn nữa lại còn xuất hiện ở vùng
núi non hoang dã này. Nếu không phải vì không tin vào thuyết quỷ thần, chỉ e
nàng đã sớm nhận định rằng đây là yêu quái hóa thân rồi.
Đôi mắt
xinh đẹp của Dương Chỉ Tịnh không kìm được ngó qua phía phu quân, muốn biết
phản ứng của chàng khi bắt gặp một mỹ nhân tuyệt sắc nhường này. Nhưng lại thấy
đôi hàng lông mày của chàng nhíu chặt, trong mắt ngợp nỗi buồn thương, đang
thẫn thờ nhìn vào lò than, chẳng hề có vẻ rung động trước sự xuất hiện của cô
gái này. Nàng không kìm được thở dài một tiếng từ tận đáy lòng. Nàng biết tâm
tư của chàng, nhưng sống chết có số, khi mà đại hạn đã tới gần, ai còn có thể
vãn hồi được đây?
“Thần
ca.” Lặng lẽ đưa tay ra, nàng nắm
chặt lấy bàn tay của phu quân, an ủi trái tim tưởng như sắp tuyệt vọng của
chàng. Nàng khó có thể yên tâm cho được, chàng thật cố chấp biết bao, khó
thuyết phục biết bao.
Dịu
dàng nhìn lại thê tử của mình, nhưng lại chỉ nhìn thấy sự tiều tụy và lo lắng,
trái tim Phó Hân Thần không khỏi nhói đau, trong đôi mắt hổ thấp thoáng ánh lệ,
nhưng không nói gì. Còn có thể nói gì nữa chứ? Uổng cho một thân tài phú và
quyền lực ngạo nghễ với đời của chàng, vậy mà lúc này đây lại chỉ biết trơ mắt
nhìn sức sống của người mình yêu đang mất đi từng chút một, chàng còn có thể
nói gì nữa chứ?
Diệp
Thanh Hồng nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng âu sầu thể hiện qua từng lời nói và
cử chỉ của hai người bọn họ, chắc bọn họ... đang phiền lòng vì chuyện gì đó
rồi.
“Các
người, không vui ư?”, nàng thử cất tiếng hỏi dò. Bao năm nay đây là lần đầu
tiên nàng chủ động nói chuyện với người khác, giọng nói tuy quyến rũ nhưng lại
gượng gạo vô cùng, khiến ấn tượng tốt của người khác về nàng không khỏi có phần
giảm đi.
Phó Hân
Thần đang có tâm sự, không hề để ý đến nàng, Dương Chỉ Tịnh thì không muốn nói
nhiều, chỉ mỉm cười hỏi:“Phải xưng hô với cô nương thế nào nhỉ?” Khi nói nàng lại cảm thấy lồng
ngực nhức nhối, không kìm được thở dốc vài hơi.
“Nàng
không sao chứ?” Sắc mặt
Phó Hân Thần hơi biến đổi, vội vàng truyền nội lực vào thân thể nàng qua bàn
tay hai người đang nắm lấy nhau. Hơn một năm nay, nàng phải dựa vào chân khí của
chàng mới có thể miễn cưỡng áp chế được độc tính, chỉ là cứ như vậy còn có thể
duy trì được bao lâu thì chẳng ai biết rõ, cho nên bọn họ cần nhanh chóng tìm
được cỏ tuyết nhu, bởi nghe nói nó có thể thanh trừ toàn bộ độc tố trong cơ thể
nàng.
“Đừng
lo, thiếp không sao.” Dương
Chỉ Tịnh dịu dàng an ủi phu quân, không muốn nhìn chàng vì mình mà cả ngày nơm
nớp lo sợ. Nàng rất xót xa. Nếu có thể, nàng thà rằng mình chưa từng lấy chàng,
như thế chàng sẽ không phải đau khổ như bây giờ.
Nhìn
thấy Dương Chỉ Tịnh không có gì khác thường, Phó Hân Thần mới cảm thấy yên tâm,
đưa tay ra ôm nang vào lòng, trong lòng ngợp một nỗi yêu thương và lưu luyến vô
bờ bến.
Trước
giờ chưa từng biết rằng nam nhân và nữ nhân có thể ở bên nhau như vậy, Diệp
Thanh Hồng không khỏi nhìn đến ngây ra, một nỗi khát vọng không tên bất giác
trào dâng trong lòng. Ánh mắt của nàng liếc về phía khuôn mặt tuy lởm chởm râu
ria nhưng vẫn anh tuấn phi phàm của Phó Hân Thần, rồi ngay sau đó lại hoảng hốt
tránh đi. Sao mặt mình lại nóng như thế nhỉ? Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt
nóng bỏng của mình với vẻ khó hiểu. Nàng không ngờ lại không dám nhìn người đó,
đây là chuyện chưa từng xảy ra.
“Nô
Nhi. Sư nương gọi ta là Nô Nhi.” Rất nhẹ nhàng, nàng trả lời câu hỏi vừa rồi của
Dương Chỉ Tịnh. Tuy biết rằng tên thật của mình là Diệp Thanh Hồng, nhưng nàng
không muốn nói, bởi vì ba chữ đó đại biểu cho sự bỏ rơi. Đi theo vợ chồng Tư Đồ
Hành bao nhiêu năm như vậy, tuy bọn họ đối xử với nàng không tốt, nhưng lai
lịch của nàng bọn họ lại không hề giấu giếm chút nào.
“Là Nô
Nhi cô nương sao? Nơi này chỉ có một mình cô à?” Dương Chỉ Tịnh dịu dàng cất
tiếng hỏi, lòng lại thấy khó hiểu vô cùng. Đã vào đây lâu như vậy rồi, thế mà
nàng lại chưa thấy người nào khác, nếu nói đối phương sống ở đây một mình thì quả
thực là không giống, vì dù sao vị Nô Nhi cô nương này trông cũng mới chừng mười
bốn, mười lăm tuổi mà thôi. Một tiểu cô nương yếu ớt như vậy làm sao có thể
sống một mình ở nơi thâm sơn cùng cốc nguy hiểm tứ bề như thế này chứ. Chẳng lẽ
cô ta thật sự là yêu quái hóa thành? Nghĩ đến đây, nàng bất giác cảm thấy sởn
gai ốc, ánh mắt bắt đầu ngó nghiêng trong phòng một cách bất an.
“Không
phải, còn có sư phụ, sư nương.” Nhưng
đều đã chết cả rồi. Câu sau Diệp Thanh Hồng không nói ra, bởi vì ánh mắt của
Dương Chỉ Tịnh khiến nàng không kìm được dừng lại.
“Là vậy
à.” Dương Chỉ Tịnh lập tức tỏ vẻ
hiểu ra, lòng thầm thở phào một tiếng, chỉ cần không phải yêu quái là tốt rồi. “Cô nương đã ở đây từ nhỏ sao?” Nàng trước giờ luôn rất hiếu
kỳ, đặc biệt là khi đối phương còn là một mỹ nữ tuyệt sắc thần bí như thế, càng
khiến nàng không thể kiềm chế được muốn làm rõ chuyện này. Phó Hân Thần vốn
hiểu rõ tính tình của nàng, chỉ ngồi bên cạnh thở dài vẻ hết cách.
“Ừm.” Diệp Thanh Hồng trả lời rất
ngắn gọn, nhưng lại không tỏ ra khó chịu chút nào.
Dương
Chỉ Tịnh hơi cau mày lại vẻ bất mãn, ngoài sư huynh Khanh Tuấn ra, cô gái trước
mặt này có thể coi là người kiệm lời nhất mà nàng từng gặp, nàng không tin rằng
mình không thể khiến cho đối phương nói nhiều thêm mấy câu.
Đang
lúc nghĩ như vậy, Phó Hân Thần ở bên cạnh chợt lên tiếng...
“Nô
Nhi, cô có biết gì về cỏ tuyết nhu không?” Cô gái này sống ở đây nhiều năm, nói không chừng
sẽ biết tới loại cỏ này.
Dương
Chỉ Tịnh không khỏi chấn động, liếc nhìn chàng.
“Cỏ tuyết
nhu?” Diệp Thanh Hồng nghiêng đầu
ngẫm nghĩ, cái tên này rất quen thuộc, hình như sư phụ từng nhắc đến rồi, một
thứ cỏ màu đỏ, “đỏ
tươi như màu máu”, nàng lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại lời của sư phụ: Do nước tuyết
tưới tắm mà thành. Tuyết? Thuần khiết như ngươi, xinh đẹp như ngươi, có điều nó
lại cao không thể với, còn ngươi lại thứ có thể hái ngắt bất cứ lúc nào. Nụ
cười điên cuồng của lão dường như vẫn còn phảng phất bên tai. Nàng thật sự là
thứ có thể tùy ý hái ngắt ư? Hình như không phải vậy.
“Cô
biết sao?” Phó Hân
Thần kích động nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thanh Hồng lúc này đang hơi thất
thần:“Nói cho ta biết, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
Trong
lúc nôn nóng chàng quên mất phải kiềm chế lực đạo, Diệp Thanh Hồng hơi cau mày,
nhưng lại chẳng kêu rên dù chỉ một tiếng. Những sự giày vò đau đớn hơn gấp cả
trăm ngàn lần nàng còn chịu được, huống chi chỉ một chút thế này thì có tính là
gì. Cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình, nàng thấy một
làn da sạm đen, năm ngón tay thon dài, bàn tay gân guốc ấy thật khác với tay
nàng. Nàng giơ tay trái của mình lên, tại sao lại khác biệt nhiều đến thế nhỉ?
Nhẹ nhàng áp bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mu bàn tay của chàng, chỉ to bằng
một nửa bàn tay chàng mà thôi.
Một
tiếng rít hậm hực khẽ vang lên, Dương Chỉ Tịnh không ngờ cô gái này lại dám
quyến rũ phu quân của nàng ở ngay trước mặt mình như thế, mà khiến nàng khó
chịu nhất là Thần ca của nàng không ngờ lại không cự tuyệt, thế này, thế này
đúng là đáng ghét quá chừng! Không được, nàng đột nhiên đưa tay lên ôm trán,
đau đớn rên rỉ thành tiếng.
“Tịnh
nhi, lại tái phát rồi sao?” Quả
nhiên, vừa nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, Phó Hân Thần lập tức rút cánh tay
kia lại nắm lấy tay nàng, chậm rãi truyền chân khí vào thân thể nàng.
Dáng vẻ
quan tâm lo lắng đó chỉ thể hiện ra với một mình nàng mà thôi, nghĩ đến đây,
Dương Chỉ Tịnh lập tức cảm thấy thỏa mãn, dịu dàng đáp: “Vẫn tốt, thiếp chỉ hơi đau đầu
thôi, nghỉ ngơi một chút là được.”
Phó Hân
Thần cẩn thận giúp thê tử điều chỉnh lại tư thế, để nàng có thể dựa người vào
mình một cách thoải mái. Dương Chỉ Tịnh thở ra một hơi thỏa mãn, nhắm
mắt lại nghỉ ngơi. Từ đôi mắt khép hờ, nàng nhìn thấy Diệp Thanh Hồng đang ngẩn
ngơ nhìn nàng và phu quân, khuôn mặt tràn đầy vẻ mê hoặc và hâm mộ. Trong lòng
nàng vô cùng sảng khoái, hừ, muốn tranh với nàng ư, cô ta còn chưa đủ tư cách.
“Nô
Nhi, có thể tìm được cỏ tuyết nhu ở đâu vậy?” Phó Hân Thần điều chỉnh ổn thỏa
cho thê tử xong, vẫn không quên vấn đề thủy chung nặng trĩu trong lòng, lại cất
tiếng hỏi lần nữa. Đối với động tác vừa rồi của Diệp Thanh Hồng, chàng không hề
để bụng, chỉ coi đó như sự tò mò của một tiểu cô nương mà thôi. Chàng là người
hào sảng, tất nhiên sẽ không hiểu được tâm tư của Dương Chỉ Tịnh.
“Cỏ
tuyết nhu ư?” Diệp
Thanh Hồng cúi đầu xuống, vừa rồi khi chàng rụt tay về, cho dù sự đau đớn đã
theo đó mà biến mất, nhưng nàng lại có một cảm giác hụt hẫng chưa từng xuất
hiện bao giờ. Tại sao lại như vậy chứ, nàng không hiểu.
“Trên
núi, ngọn núi kia.” Vươn
người đứng dậy, nàng đi tới trước cánh cửa, mở ra, một trận cuồng phong mang
theo hoa tuyết ập thẳng vào mặt, thổi tung những đốm lửa bắn ra tung tóe xung
quanh, còn thổi bay cả tóc và váy của nàng. Nàng tựa như không hề phát giác,
chậm rãi bước chân ra ngoài, đưa tay chỉ về phía một mảnh mơ hồ trong gió
tuyết.