Diệp Thanh Hồng Ai đang
gảy đàn nhỉ? Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ đi chậm lại, ngoài sư nương ra,
trong thung lũng này còn có người nào khác biết gảy đàn ư? Tiếng
đàn lãng đãng vang xa, ai oán day dứt, như đang thể hiện nỗi thương tâm
vô hạn của người gãy đàn, truyền vào tận nơi đáy lòng nàng, khiến
nàng đồng cảm. Đó là những đau khổ, mừng vui, thê thiết, phẫn nộ
không thể miêu tả bằng lời, lướt qua trái tim như không thuộc về nàng
kia từng chút một, đến cuối cùng vẫn vương vất không tan, chỉ để lại
một cơn đau đến xé lòng, cái cảm giác như thể trái tim bị xé tan ấy
cùng với nỗi cơn sợ hãi bất giác sinh ra khiến nàng đã không kìm
được mà bật khóc thành tiếng. “Tạch”
một tiếng vang lên, tiếng đàn đột nhiên đứt quãng, tới lúc này Diệp
Thanh Hồng mới giật mình tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, đột ngột phát
giác ra mình không ngờ lại cõng gùi thuốc trên lưng ngồi co ro trên
mặt đất, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Vội vàng bỏ gùi thuốc xuống,
nàng cất bước chạy nhanh về phía căn nhà gỗ, muốn tìm ra kẻ đầu sỏ
khiến mình trở nên như vậy. Đến
trước cửa nhà, nàng không khỏi ngây người ra, đưa tay lên dụi
cặp mắt nhạt nhoà ánh lệ với vẻ khó tin. Chỉ thấy bên trên tảng đá
dưới mái hiên, Phó Hân Thần đang ngồi xếp bằng, trên đầu gối đặt một
cây đàn cổ. Dây đàn đã đứt, hai tay chàng vẫn đặt trên cây đàn, nhìn
sợi dây đàn vừa đứt mà ngây người đờ đẫn. Trong
khoảnh khắc đó, nhìn bóng dáng ngẩn ngơ cô độc của Phó Hân Thần, nơi
đáy lòng Diệp Thanh Hồng dường như đã thoáng hiểu ra được điều gì
đó. “Tại
sao…” Phó Hân Thần lẩm bẩm nói khẽ. “Phó
Hân Thần!” Diệp Thanh Hồng không nỡ nhìn chàng như vậy, bèn dịu dàng
cất tiếng, chậm rãi bước về phía chàng. Phó
Hân Thần nghe thấy có âm thanh liền ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, trong lúc
mơ màng chợt như nhìn thấy một thiếu nữ áo xanh tay cầm hoa đào,
khuôn mặt thấp thoáng nụ cười e thẹn, đang yểu điệu bước về phía
chàng. “Tịnh Nhi? Tịnh Nhi!” Chàng đột ngột đứng dậy, không hề để tâm
xem chiếc đàn cổ trên đùi có bị rơi vỡ hay không, chỉ ngẩn ngơ nhìn
Diệp Thanh Hồng. “Sao
chàng lại tìm được cây đàn này vậy? Thì ra chàng cũng biết gảy
đàn.” Trước ánh mắt đắm đuối của chàng, khuôn mặt Diệp Thanh Hồng
không khỏi trở nên nóng bừng, nhưng sự mừng rỡ lại lớn hơn e thẹn,
rốt cuộc chàng đã chịu để ý đến nàng rồi. Nàng
đi đến trước mặt chàng, dừng chân lại, có chút kì quái quan sát
khuôn mặt tuấn tú đang tỏ ra quá mức kích động của chàng, hỏi:
“Chàng sao vậy?” Sao lại nhìn nàng như thế chứ? Tịnh
Nhi của chàng vẫn dịu dàng như thế! Phó Hân Thần cẩn thận đưa tay ra
chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng của Diệp Thanh Hồng, thầm sợ rằng
mình chỉ sơ suất một chút thôi là nàng sẽ lại biến mất một lần
nữa. “Tịnh
Nhi, nàng vẫn sống tốt chứ? Nàng có biết ta nhớ nàng lắm không?”
Trong giọng nói nghẹn ngào ấy chứa chan quá nhiều nỗi đau khổ. Diệp
Thanh Hồng bị mê hoặc bởi ánh mắt ngợp đầy tình cảm của chàng,
không khỏi nhìn đến ngây ra, cũng không để tâm xem chàng đang gọi người
nào, cánh tay thon thả vòng ôm lấy eo chàng, cả người đều tựa vào
lòng chàng. Đây chính là điều mà nàng vẫn luôn mong muốn. Một
mùi thơm ngào ngạt bỗng nhiên ập đến, tâm thần của Phó Hân Thần vốn
đang bị tiếng đàn của bản thân mê hoặc, trở nên có chút mơ màng, nay
đột nhiên tỉnh táo trở lại. Chàng ngẩn người ra, bỗng nhiên nhìn rõ
người trong lòng, một cảm giác bi ai khiến người ta gần như không thể
chịu đựng được lập tức tràn qua trong trái tim sớm đã vụn nát của
chàng. “Cô
không phải Tịnh Nhi.” Giọng nói lạnh lùng này so với sự kích động
và dịu dàng trước đó, thực khiến người ta phải đắng lòng. Diệp
Thanh Hồng còn chưa kịp hiểu có chuyện gì thì đã bị đẩy mạnh ra,
loạng choạng lùi về phía sau, lùi một mạch đến khi dựa vào cây cột
trên hành lang mới dừng lại được. Khi nàng tỉnh táo trở lại, Phó Hân
Thần đã biến mất rồi. “Ta
cũng đâu nói ta là Tịnh cô nương.” Nàng lẩm bẩm với giọng hết cách,
nhưng cũng không hề tức giận. Bất kể thế nào thì chàng cũng đã
chịu nói chuyện, đây chính là chuyện tốt. Điều
khiến Diệp Thanh Hồng ngạc nhiên và mừng rỡ hơn là bữa tối hôm nay
Phó Hân Thần không ngờ lại xuất hiện trước bàn ăn, đây chính là lần
đầu tiên chàng ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng. Thế này liệu có phải
đại biểu rằng chàng đã trở lại bình thường rồi không? Nàng không
biết, bởi trong suốt quá trình dùng bữa, bất kể nàng trêu đùa thế
nào, chàng cũng vẫn im lặng không nói năng gì hết. Ngày
hôm sau, ngay từ sáng Phó Hân Thần đã biến mất chẳng thấy bóng dáng,
Diệp Thanh Hồng đi tìm khắp trong nhà ngoài nhà mà vẫn không tìm
được, không khỏi nôn nóng trong lòng, chắc không phải là chàng đã đi
rồi chứ? Cả ngày hôm đó nàng không ra ngoài hái thuốc, chỉ ngẩn ngơ
ngồi trên bậc thềm đá trước nhà, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Có lẽ
chàng chỉ ra ngoài đi dạo một chút mà thôi, chẳng bao lâu sau sẽ quay
trở về. Nàng đã tự an ủi mình như vậy, nhưng lại không làm sao xoa
dịu được nỗi bất an trong lòng. Lỡ
như, nàng nói là lỡ như, chàng thật sự đi mất, vậy thì nàng phải
làm sao đây? Nàng thầm cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không thể không
nghĩ như vậy, dù sao chàng cũng chẳng quyến luyến gì nơi này. Nàng
có thể đi tìm chàng không? Nàng
sẽ đi tìm chàng. Diệp Thanh Hồng không kìm được tự ôm lấy mình để
ngăn cản nỗi sợ hãi đối với thế giới bên ngoài. Bất kể ra sao, nàng
cũng sẽ không để chàng một mình cô độc phiêu bạt bên ngoài. Tuy rằng
người mà chàng cần là Tịnh cô nương, chứ không phải là nàng. Diệp
Thanh Hồng thầm hạ quyết tâm. Có điều, dù muốn đi tìm chàng thì
cũng phải đợi qua ngày hôm nay, nếu không, lỡ như chàng chỉ ra ngoài
đi dạo, khi trở về lại thấy nàng đã đi rồi, vậy thì thật không hay
chút nào. Nghĩ
đến đây, nàng liền đứng dậy quay về phòng lấy kim chỉ, thừa dịp
chàng còn chưa quay về mà làm chút việc may vá. Kế
hoạch tìm người của Diệp Thanh Hồng rốt cuộc đã không có cơ hội
thực hiện. Chiều tối, Phó Hân Thần vác theo một con báo gấm rất lớn
trên vai, tay xách hai con gà rừng, rảo bước quay về. Chàng vứt mấy
con vật săn được xuống trước mặt Diệp Thanh Hồng, rồi đi thẳng đến
bên bờ suối rửa tay rửa mặt, sau khi vào phòng thì bắt đầu sửa cây
đàn đã bị mình làm hỏng. Thì ra
Phó Hân Thần đã tỉnh ngộ vì tiếng đàn của chính mình. Hôm qua chàng
đã dùng cây đàn để phát tiết mọi nỗi bi thương và đau khổ tích luỹ
trong lòng suốt năm năm qua, sau khi đau đớn đến tột cùng, không ngờ
chàng đã tỉnh ngộ. Có sinh tất có tử, sinh tử tuần hoàn, đó là
luật nhân quả dĩ nhiên. Sống có gì vui? Chết có gì buồn? Cuộc sống
của bản thân trong năm nay còn đau khổ hơn chết cả ngàn vạn lần. Tịnh
Nhi trúng kịch độc, mỗi ngày đều phải chịu muôn vàn nỗi đau khổ,
bản thân tin nhầm lời người khác, nghĩ trăm phương ngàn kế tìm lấy
cỏ tuyết nhu về cứu chữa cho nàng, chẳng ngờ lại khiến nàng trước
khi chết càng đau khổ. Sớm biết như vậy, chàng thà rằng mình được
chết ngay trong khoảnh khắc nàng trúng độc, còn hơn phải chịu những
nỗi dằn vặt đau khổ sau này. Cho dù chàng đã giết chết rất nhiều
người để báo thù cho nàng, nhưng mỗi lần giết một người xong, chàng
lại hy vọng rằng mình chính là người bị giết, qua đó có thể thấy
sống thực chẳng tốt hơn chết là bao. Chàng giày vò bản thân như vậy,
chẳng lẽ là vì yêu Tịnh Nhi đến cực cùng hay sao? Chỉ e không hoàn
toàn là vậy. Chàng rất yêu Tịnh Nhi, nhưng chưa đến mức vì nàng mà
bất chấp tất cả. Lúc đó Tịnh Nhi muốn chàng hứa với nàng rằng
không được nghĩ cạn, chàng hoàn toàn có thể mặc kệ tất cả mà cùng
nàng xuống suối vàng, như thể chắc chắn hai người sẽ chẳng ai phải
cô đơn nữa, và Tịnh Nhi có lẽ cũng không trách cứ chàng. Nhưng chàng
không ngờ bản thân lại trơ mắt nhìn mình và nàng vĩnh biệt, thì ra
tình yêu giữa bọn họ cũng chỉ vậy mà thôi, còn nói cái gì mà chết
bên nhau, một khắc không rời, tất cả đều chỉ là những lời giả dối. Mấy
năm nay, chàng nghĩ đủ mọi cách để giày vò bản thân, chẳng qua muốn
trả thù Tịnh Nhi mà thôi, trà thù việc nàng không để ý đến lời thề
mà vứt bỏ chàng, trả thù việc nàng khiến chàng nhìn rõ tình yêu
khắc cốt ghi tâm của bản thân với nàng rốt cuộc sâu sắc đến bao
nhiêu. Chàng rất hận! Có một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên chàng
cảm thấy khúc đàn mà mình dồn hết mọi tình cảm để gãy kia hết
sức trống rỗng, dường như mọi chuyện đều chẳng còn quan trọng. Dây
đàn đột ngột đứt rời, mọi chuyện đều trở thành mây khói thoáng qua
trước mắt. Chàng không thể chịu được sự biến hoá lớn đến vậy của
tâm linh, cho nên tinh thần mới rời rạc, trong đầu xuất hiện tình cảnh
khi mình lần đầu gặp Tịnh Nhi. Có
lẽ, chàng nên buông bỏ bản thân, buông bỏ Tịnh Nhi, buông bỏ tất cả
mọi người. Cũng đành từ nay về sau không nói đến chuyện tình cảm,
không nói đến chuyện yêu đương, không nói đến tất cả những chuyện
khác trên thế gian này nữa… *** Thời
gian chậm rãi trôi qua, mới thoáng đó mà đã hết mùa hè, khắp thung
lũng chìm trong sắc thu đìu hiu vắng lặng. Sáng
sớm, sương mờ mù mịt bao phủ trên đỉnh ngọn cây và lưng chừng núi,
mang theo cái lạnh thoáng hơi thu. Diệp Thanh Hồng ngồi trên tảng đá
lớn bên bờ suối, vừa chải tóc mây vừa chăm chú lắng nghe tiếng đàn
tao nhã vang lên từ trong khu rừng trúc gần đây, khoé miệng thấp
thoáng một nét cười hạnh phúc, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng
toát ra thần thái khiến lòng người rung động. Thời
gian qua Phó Hân Thần đã bắt đầu ra ngoài săn bắn, không ngờ dây cung
giữ đã lâu không có người dùng kia nằm trong tay chàng lại trở thành
thần cung, mỗi lần đi săn đều đủ cho hai người sống trong mấy ngày.
Bây giờ nàng không cần phải ra ngoài hái thuốc nữa, chỉ ở nhà chăm
sóc vườn rau và làm một số vật dùng thường ngày, mỗi lần đến phiên
chợ hợp thì đến thị trấn nhỏ kia mang chỗ da thú chàng săn được về
đổi lấy bạc và một số vật phẩm, cuộc sống tất nhiên là dư dả hơn
nhiều so với những ngày hái thuốc trước đây, và cũng nhẹ nhàng hơn
rất nhiều. Tuy
Phó Hân Thần chưa từng nói chuyện với nàng, nhưng thái độ không còn
lạnh nhạt như lúc mới tới đây. Mỗi buổi sớm chàng đều gảy đàn, lúc
thì ở dưới mái hiên, lúc lại bên bờ suối, tiếng đàn điềm đạm vang
xa, không còn vẻ buồn thương đứt ruột như ngày trước nữa. Nàng
thích nấp ở một bên nghe lén, không dám để cho chàng biết, sợ chàng
sẽ vứt đàn bỏ đi không chịu gãy nữa. Thời điểm này mỗi ngày là
lúc mà nàng chờ mong nhất, vui vẻ nhất. Tiếng đàn “tình tang” vang
đến, tựa như tiếng chim hót giữa khe sâu, như hương hoa nở trong u cốc,
không dạt dào sục sôi, nhưng lại khiến người ta tâm thần say đắm. Diệp
Thanh Hồng mơ màng, tựa như cảm thấy toàn bộ thung lũng đều hoà trong
tiếng đàn, quấn quýt tô điểm cho nhau, không thể phân tách. Một
luồng sáng vàng lóng lánh xuyên qua lớp sương mù chiếu và rừng trúc,
tạo ra những bóng trúc đan xen nhau rất dài trên mặt đất vẫn còn đẫm
hơi sương. “Ôi
chao!” Diệp Thanh Hồng giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng chạy theo
dòng nước. Vừa rồi vì nghe quá say mê, trong lúc thẫn thở nàng đã
đánh rơi lược xuống nước. Nàng chỉ có mỗi chiếc lược này thôi, không
thể để mất được. Một
tảng đá tròn giữa dòng suối đã chặn chiếc lược lại, dòng nước
vòng qua bên cạnh trôi đi, nhưng chiếc lược lại chỉ quẩn quanh ở đó.
Diệp Thanh Hồng thở phào một hơi, nhấc váy, rồi bước chân lên một
tảng đá khác trồi lên gần bờ. Chẳng ngờ tảng đá đó trơn trượt khó
đứng, chân kia của nàng vừa mới rời khỏi mặt đất, thân thể liền ngã
vào trong suối, làm những giọt nước bắn tung toé, chiếc lược bị đẩy
qua một bên, tiếp tục trôi đi theo dòng nước. Đến
khi Diệp Thanh Hồng loạng choạng bò dậy, chiếc lược sớm đã biến mất
chẳng còn bóng dáng rồi. Nàng thở dài, quay trở lại bờ, nhìn dòng
nước vô tình đó muốn khóc mà có nước mắt. Nàng chỉ có chiếc lược
đó thôi, giờ lại đánh mất rồi, vậy mái tóc của nàng phải làm sao
đây? Một
tiếng thở dài chợt vang lên bên tai, làm cho nàng sợ đến giật nảy
mình, ngoảnh đầu lại nhìn thì hoá ra là Phó Hân Thần. Không biết có
phải là ảo giác hay không, không ngờ trong mắt chàng lại thấp thoáng
nét cười. Chỉ thấy chàng đưa tay ra, thật bất ngờ trong lòng bàn tay
to lớn lại là chiếc lược gỗ mun đã bị nàng chải nhiều đến nỗi răng
lược gãy lưa thưa đi cả. “Ấy…”
Diệp Thanh Hông vô cùng kinh ngạc. Không phải chàng đang gảy đàn
trong rừng
trúc sao? Chiếc lược sao lại ở trong tay chàng? “Không
cần sao?” Phó Hân Thần lại thở dài, dường như có chút bất mãn trước
sự chậm chạp của nàng. “Cần!”
Diệp Thanh Hồng không nghĩ ngợi gì, vội vàng cầm lấy chiếc lược
trong tay chàng, hưng phấn đến nỗi không biết nên làm gì mới phải.
Chàng… chàng đang nói chuyện với nàng, chàng còn giúp nàng nhặt
lược về nữa, thế này… thế này… có phải là nàng đang nằm mơ không
đây? Đối
với cô gái đang đứng trước mặt mà cứ cười ngô nghê đó, Phó Hân Thần
chỉ biết lắc đầu vẻ hết cách, rồi nhắc nhở: “Có lạnh không?” Mái
tóc dài của nàng vẫn đang nhỏ nước, dính sát vào cơ thể, giữa mùa
thu thế này không lạnh mới là chuyện lạ. “Lạnh?”
Diệp Thanh Hồng vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mừng vui khi Phó Hân
Thần chịu nói chuyện với mình, nghe vậy thì chỉ lặp lại một cách
vô thức, đến khi hoàn hồn liền không kìm được rùng mình một cái:
“Lạnh!” Tới lúc này nàng mới cảm thấy lạnh đến thấu xương, hai hàm
răng không người va vào nhau lập cập. “Ta… Ta
đi thay quần áo…” Lời còn chưa dứt, nàng đã chạy đi xa rồi. “Ngốc.” Phó Hân Thần thở dài nói. Nha đầu này đúng là ngốc quá
chừng, nếu đem so sánh, lại càng thể hiện rõ sự thông minh và tinh
nghịch của Tịnh Nhi, nếu không phải… Chàng nheo mắt nhìn về phía
ngọn núi ở đằng đông, lúc này mặt trời đã mọc lên rồi, nhưng sương
mù chưa tan hết, vẫn thấp thoáng vờn quanh khu rừng vân sam. Ở nơi đó…
Chàng đột nhiên nhớ lại… Dưới ngọn núi đó, có một hồ nước lớn
sóng gợn biếc xanh, hơi nóng dạt dào. Trên
đỉnh ngọn núi quanh năm tuyết phủ không tan đó, mọc một loài cỏ đỏ
tươi có thể mang đến cho người ta hy vọng vô bờ, nhưng rồi ngay sau đó,
nó sẽ lại không hề nể nang mà đập tan tất cả. Trái
tim chàng chợt run lên, và ở nơi đó chàng đã tìm được hy vọng, tìm
lại được lạc thú của cuộc đời, thế nhưng… tất cả đều là giả dối,
đều là lừa gạt! Đột
nhiên, chàng lao vút đi, hướng ngọn núi cao đến tận mây đó. Chàng
phải huỷ diệt cái thứ cỏ gạt người đó đi! Khi
Diệp Thanh Hồng thay xong quần áo và đi ra thì đã chẳng thấy bóng
dáng của Phó Hân Thần đâu, chỉ tìm được cây đàn cổ có vài vết nứt
kia trong khu rừng trúc. Có lẽ, chàng lại đi săn rồi. Nàng thầm đoán
như vậy, lòng bất giác trào dâng một cảm giác hụt hẫng khó tả bằng
lời. Khó khăn lắm chàng mới chịu nói chuyện với nàng, vậy mà nàng
lại vì thay quần áo mà bỏ lỡ mất, thật đáng tiếc! Lần sau, dù thế
nào nàng cũng phải nắm lấy cơ hội, bất kể là có xảy ra chuyện gì
cũng sẽ không rời khỏi chàng, cho dù chàng làm mặt nhăn nhó với
nàng cũng không sao hết. Nàng chỉ muốn ngày ngày được nhìn thấy
chàng, nghe chàng nói chuyện, nghe chàng gảy đàn, những thứ khác đều
không quan trọng. Lạ
thật, không phải trước giờ nàng không thích ở cùng một chỗ với
người khác ư? Tại sao lại quyến luyến Phó Hân Thần đến mức này? Năm
năm trước đã như vậy, năm năm sau vẫn vậy, rốt cuộc là tại sao? Khẽ
lắc lắc đầu, nàng xoay người quay trở vào. Không nghĩ nữa, dù sao
cũng không thể nghĩ ra được điều gì. A, đúng rồi, không phải hôm qua
chàng vừa mới săn được một con hươu về ư, tại sao hôm nay lại đi săn
nữa? Không biết trưa nay chàng có về không? Mỗi
lần Phó Hân Thần ra ngoài đi săn đều đến tận chiều tối mới quay vè,
không sớm hơn, cũng không muộn hơn, càng không bao giờ qua đêm bên ngoài.
Còn về bữa trưa, chàng chưa từng mang theo đồ ăn bao giờ, đều tự mình
giải quyết ở bên ngoài. Nhưng,
vẫn giống như trước đây, Diệp Thanh Hồng lại chuẩn bị bữa trưa cho cả
chàng, có lẽ trưa nay chàng sẽ về cũng chưa biết chừng. Giả
thiết ấy đã không trở thành sự thực, chàng vẫn không quay về. Nàng
đã đợi rất lâu, đến khi thức ăn nguội cả mới bắt đầu ăn cơm. Thời
gian chậm rãi trôi, mới thoáng đó mà đã đến buổi hoàng hôn sẩm tối,
cảnh vật gần xa lại trở về trạng thái mông lung như lúc mặt trời
sắp mọc. Ánh
đèn mờ mịt hắt ra từ trong căn nhà gỗ, giữa vùng đồng hoang trống
trải thế này nó tràn đầy vẻ ấm áp mà lại cô đơn. Diệp Thanh Hồng
khoác thêm một chiếc áo ngoài để chống lại cái lạnh của đêm thu,
không ngừng đi đi lại lại dưới hành lang ngôi nhà trong tâm trạng bất
an tột độ. Sao chàng còn chưa về? Tiếng
kêu của lũ côn trùng bên ngoài lãng đãng mà u tịch, hệt như tâm trạng
của nàng lúc này. Những đường nét của ngọn núi đằng xa đã không
còn nhìn rõ nữa, chỉ có mấy vì sao lác đác là đang lấp lánh tít
trên cao. Tại vùng núi non hoang dã này, nàng đã từng sống một mình,
bây giờ lại phải sống một mình nữa sao? Chàng đi đâu rồi? Sao vẫn
chưa trở về? Cây
đuốc nhựa thông được thắp bừng lên, ngọn lửa rực rỡ không ngừng đung
đưa múa lượn theo làn gió, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nổ
“lép bép” nhẹ nhàng. Diệp Thanh Hồng một tay cầm đuốc, một tay cầm
cây chuỷ thủ mà nàng tìm mãi mới thấy kia, bước đi một cách gian nan
giữa cánh đồng hoang mọc đầy cỏ dại. Nàng phải đi tìm chàng. “Phó
Hân Thần…”, nàng gọi. “Phó…
Hân… Thần…” Chàng không trả lời, chỉ có tiếng vọng lại từ nơi xa xăm. Trèo
lên một sườn núi, đứng ở bên trên, nàng lại hướng về phía khu rừng
mênh mông trước mặt và cất tiếng gọi lớn: “Phó… Hân… Thần…” Vẫn không
có tiếng trả lời, lần này ngay đến rừng núi cũng không trả lời
nàng nữa, chỉ có những tiếng kêu chói tai như quỷ khóc ma gào của
lũ cú đêm. “Chàng đang ở đâu?” Nàng dừng chân ở đó, khẽ lẩm bẩm,
mắt không ngừng tìm kiếm giữa màn đêm. Chàng đã đi đâu rồi? Tại sao
vẫn chưa trở về? Khẽ thở dài một hơi buồn bã, nàng cất bước vào
khu rừng rậm nguyên thuỷ mênh mang trước mặt. Bất kể ra sao, nàng cũng
phải tìm được chàng. “Phó…
Hân… Thần…” “Phó…
Hân… Thần…” …… Lũ
chim đang ngủ bị làm cho giật mình thức giấc, phát ra những tiếng vỗ
cánh “phạch phạch”. Rừng rậm trong đêm chẳng hề yên tĩnh, rất nhiều
âm thanh kỳ quái đan xen vào nhau, chỉ thiếu có tiếng người. Trong
rừng nguy cơ tứ phía, nơi bóng tối không biết có bao nhiêu đôi mắt mà
nàng không nhìn thấy đang tìm kiếm những con mồi tự động đưa đến
cửa, một người đã nhiều năm đi lại trong khu rừng này như nàng có lý
do nào lại không biết? Nhưng, nàng còn biết, chàng nhất định đang ở
đây, ở một nơi nào đó mà nàng không nhìn thấy. Giữa
màn đêm mờ mịt, việc đi lại trong rừng càng trở nên khó khăn hơn bao
giờ hết, nhưng nàng vẫn không hề ngần ngại, vừa đi vừa không ngừng
cất tiếng gọi chàng. Ở đó… Nàng biết… Chỉ cần nàng đi thêm mấy bước
nữa thôi, có lẽ sẽ tìm được chàng. Tiếng
sói tru chợt gần chợt xa, lũ thú săn mồi ban đêm cứ thế lặng lẽ đảo
qua bên cạnh nàng, trong những lùm cây bụi cỏ thỉnh thoảng lại có
một con thỏ hoang hay hoẵng rừng nhảy ra sau mấy tiếng sột soạt rất
lớn. Những thứ mà nàng đã quen nhìn thấy lúc ban ngày không ngờ bây
giờ lại trở nên đáng sợ như thế, nàng nắm chặt cây chuỷ thủ trong
tay, tiếp tục tìm kiếm Phó Hân Thần. “Quác…”
Một con cú mèo bay lên, lúc vỗ cánh còn đập vào đầu nàng, khiến
nàng sợ đến giật nảy mình. Chằng ngờ dưới chân lại có một khúc rễ
cây trồi lên khiến nàng vấp phải, thân thể cứ thế ngã nhào xuống
đất, cây đuốc tuột khỏi tay, không biết va phải thứ gì mà “xì” một
tiếng rồi tắt lịm. Bốn phía lập tức chìm vào bóng tối. Mắt
không thể nhìn thấy gì nữa, những âm thanh xung quanh lập tức lớn hẳn
lên, tiếng rắn trườn tiếng kiến chạy, tiếng gió thổi cỏ cây, tất cả
đều lọt vào tai nàng. Diệp Thanh Hồng lần mò bò đến dựa vào một
gốc cây lớn, tiếng tim đập “thình thịch” vang lên hết sức rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nhưng lại chẳng thấy có ánh sao nào cả,
lòng không khỏi thở dài một tiếng, ban ngày ở trong rừng rậm đã
không thể thấy được bầu trời rồi, chứ đừng nói gì tới ban đêm. Giữa
màn đêm cặp mắt của của cú mèo lúc sáng lúc tối, bàn tay thấm đẫm
mồ hôi của nàng nắm chặt, thanh chuỷ thủ kia vẫn còn, nàng hơi yên
tâm hơn một chút. Đột nhiên, lông măng trên khắp toàn thân nàng dựng
đứng, cơ thịt bó căng, cảm giác nguy hiểm bất giác dâng trào. Trong
bóng tối có thêm mấy đốm sáng màu xanh lục, lúc trước lúc sau, lúc
trái lúc phải, đang dần áp sát về phía nàng. Sói! Nỗi
sợ hãi trào dâng, nàng co chân muốn chạy, nhưng rồi lại cố gắng ép
cho mình phải đứng im. Bình
tĩnh! Không được hoảng loạng, nếu không thì hỏng bét. Kinh nghiệm
nhiều năm nói với nàng, chỉ cần nàng chạy, kết cục chắn chắn sẽ
là vùi thân trong bụng sói. Thử nghĩ mà xem, một nữ nhân không hề
biết khinh công làm sao có thể chạy nhanh hơn sói được. Bình
tĩnh! Nàng lại một lần nữa nhắc nhở bản thân chỉ cần nàng không
động đậy, lũ sói đó sẽ không tuỳ tiện lao đến, trừ khi có một con
trong bầy hết kiên nhẫn. Nhưng loài sói nổi tiếng về kiên nhẫn và
giảo hoạt, khi chưa làm rõ tình hình của đối thủ, chúng chắc chắn
sẽ không làm liều. Chỉ
là, nàng có thể kiên trì được bao lâu đây? Còn Phó Hân Thần thì đang
ở nơi nào? Chỉ mong chàng ở cách đây càng xa càng tốt. Xoay người
lại trèo lên cây thì chỉ có một con đường chết, trốn chạy cũng
chẳng được, đằng nào cũng chết, chi bằng liều một phen. Nếu Phó Hân
Thần ở gần đây, chỉ cần tiếng lũ sói cắn xé và tấn công truyền ra,
chàng sẽ tự biết mà né tránh. Nàng thầm
nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh sớm đã chảy dọc xuống theo vầng trán,
trong rừng không ngừng vang lên những tiếng hít thở nặng nề, không
biết là của nàng, hay của lũ sói. Dường như cảm nhận được không khí
nặng nề ngột ngạt ở nơi đây, ngay đến lũ cú cũng ngừng tiếng kêu,
bốn phía đều chìm trong tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng khiến người ta
phải rợn người. Một
giọt mồ hôi chảy vào trong mắt, bởi vì quá mức tập trung vào lũ
sói, nàng vô thức đưa tay lên lau. Khoảnh khắc căng như dây đàn vì động
tác vô ý thức của nàng mà đứt rồi, không khí ngột ngạt nháy mắt
đã nổ tung. Sau một tiếng gầm rất lớn, một con sói lớn tựa như mũi
tên vừa rời khỏi dây cung lao thẳng về phía nàng, làm bùng lên một
cơn gió mạnh. Không nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh đã xác định
vị trí. Nàng cắn chặt răng, đưa cây chuỷ thủ lên trước ngực, liều
thôi! Ngay
sau đó, trên cánh tay trái của nàng truyền tới cảm giác đau nhói, con
sói đó đã cắn chặt lấy nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thời
gian dường như đang chảy người, lùi trở về thời điểm sư nương còn
sống, đau… Trong
ý thức của nàng chỉ còn lại duy nhất một chữ đó, dòng máu bình
lặng sau nháy mắt đã trở nên sục sôi, sự hoang dã đè nén quá lâu
trong lòng lại một lần nữa bùng phát. Chẳng nghĩ ngợi gì, thanh
chuỷ thủ trong tay nàng đâm thẳng vào con sói đang cắn mình, cũng chẳng
cần biết là vị trí nào, nàng ra sức kéo mạnh xuống dưới. Một
tiếng rú thảm thiết vang lên, con sói đó còn chưa kịp cắn rời miếng
thịt trên tay nàng thì đã há hốc miệng ra rồi mềm nhũn gục xuống
đất. Dường
như không ngờ đối thủ lại hung hãn như vậy, lũ sói vốn định lao lên
tấn công lập tức trở nên chần chừ. Nhưng sự sợ hãi không ngăn được
sức hấp dẫn của mùi máu tanh tràn ngập khắp khu rừng, sau mấy tiếng
gầm ghè khẽ vang lên, một đợt công kích như mưa sa bão táp tràn thẳng
về phía nàng. Không
biết võ công, không biết né tránh, chỉ có thể dựa vào sự hoang dã
được tôi luyện ra bởi những màn giày vò tàn khốc đang bùng cháy
trong cơ thể, nàng vung thanh chuỷ thủ trong tay lên liều chết với lũ
sói hung ác khát máu. Máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng rên rỉ vang
khắp nơi nơi, không khí thảm đến nỗi đám mãnh thú khác đều không dám
lại gần. Cảm
giác đau đớn tràn ngập khắp toàn thân, vẫn giống như trước đây, Diệp
Thanh Hồng cắn răng chịu đựng, chỉ có cánh tay là vẫn vung lên chém
xuống không ngừng như cái máy, ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc
này là chỉ cần giết thêm được một con sói, Phó Hân Thần sẽ bớt
được một chút nguy hiểm. Bất kể thế nào, chỉ cần chàng bình an là
được. Có
một khoảnh khắc nào đó, nàng cảm thấy mình sắp không gắng gượng
nổi nữa, máu chảy ra quá nhiều cùng với sự đau đớn trên đôi tay
thiếu chút nữa đã đánh bại nàng. Sự đau đớn làm nàng tê dại, đến
việc thanh chuỷ thủ có còn trên tay nữa hay không nàng cũng không
biết. Thế
công của đàn sói rõ ràng đã chậm lại, có lẽ vì sợ sự hung hãn
của nàng, rất nhiều con sói bắt đầu dừng tấn công mà tranh cướp thi
thể của đám đồng bạn đã chết. Nàng biết mình nên thừa cơ chạy trốn,
bởi vì một khi chia thịt lũ sói chết xong, bọn chúng sẽ phát động
một cuộc tấn công dữ dội hơn về phía nàng. Nhưng, chân của nàng đã
không cách nào nhấc lên nổi nữa, thanh chuỷ thủ “bộp” một tiếng rơi
xuống đất, lũ sói còn chưa tấn công, nàng đã chẳng thể cầm được
chuỷ thủ nữa rồi. Toàn thân mềm nhũn ngồi dựa vào thân cây, nàng
cảm giác được hơi thở của cái chết đang ở cách mình rất gần. “Phó
Hân Thần.” Nàng khẽ lẩm bẩm, khoé miệng thoáng hiện một nụ cười
dịu dàng. Nàng sắp chết rồi. Sư nương nói con người sau khi chết sẽ
hoá thành hồn phách, vậy hồn phách của nàng nhất định sẽ đi theo
chàng, giúp chàng xua đuổi ác quỷ, không để chàng bị tổn thương. “Phó
Hân Thần.” Nàng thật thích cái tên của chàng, gọi thế nào cũng không
thấy chán. Trời cao thật ưu ái nàng, để cho nàng gặp được chàng,
tiếc rằng từ đó đến giờ chàng đều có vẻ không vui. “Phó
Hân Thần.” Nếu có kiếp sau, liệu nàng có thể trở thành vợ của
chàng không, hai người ân ái bên nhau, không ai để ai phải đau lòng cả. “Phó
Hân Thần.” Đừng quên nàng nhé! “Phó
Hân Thần…” Theo
từng tiếng gọi Phó Hân Thần, ý thức của nàng chậm rãi mất đi từng
chút một, đến việc có một con sói đang lao tới cũng không hề phát
giác.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.