Khi vết
thương trên người Diệp Thanh Hồng khỏi hoàn toàn thì đã là mấy tháng sau đó,
thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ mấy ngày nữa thôi là nơi này sẽ bước vào mùa
tuyết kéo dài những bốn tháng trời.
Diệp
Thanh Hồng bện mái tóc dài thành bím và quấn lại sau gáy, trên người mặc một
chiếc áo khoác màu trắng hợp người, ống quần được dùng xà cạp bó chặt, làm nổi
bật vẻ thon dài tuyệt đẹp của đôi chân, phía dưới là đôi giày vải đế dày, bộ dạng
đúng như một người chuẩn bị đi xa.
Phó Hân
Thần ngồi trên một tấm đệm cỏ trong nhà, tay cầm một khối gỗ, không biết là
đang đẽo gọt cái gì.
“Phó
Hân Thần, ta phải đi lên thị trấn một chuyến.” Diệp Thanh Hồng vừa nói vừa thu
dọn những thứ hàng hóa chuẩn bị mang lên thị trấn bán: “Mấy hôm nữa là tuyết
rơi rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ có một thời gian dài không thể ra ngoài được,
ta phải chuẩn bị sẵn sàng lương thực dùng cho mùa đông. Chàng có muốn ta mang
chút đồ gì về cho chàng không?”
Dường
như Phó Hân Thần không hề nghe thấy lời của nàng, một lòng tập trung vào công
việc trong tay, thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên.
Diệp
Thanh Hồng không kìm được thở dài, đúng thế, từ sau lần nàng hôn chàng ngày hôm
đó, chàng liền không nói chuyện với nàng câu nào. Ôi, nếu sớm biết như vậy thì
nàng đã cố gắng khống chế bản thân rồi, ít nhất chàng còn để ý đến nàng một
chút. Bây giờ thì hay rồi, đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà.
“Chàng
đang làm gì vậy?” Diệp Thanh Hồng đi tới bên cạnh Phó Hân Thần, khom người
xuống tò mò nhìn xem chàng đang làm gì.
Phó Hân
Thần không né tránh, cũng chẳng để ý đến nàng, những mảnh gỗ vụn không ngừng
được con dao trong tay chàng gọt rơi xuống đất, đường nét của một con chim ưng
chậm rãi thành hình.
Một nét
giảo hoạt thoáng lướt qua trong đôi mắt của Diệp Thanh Hồng.
“Chụt…”
Một nụ hôn rất kêu được trao lên mặt Phó Hân Thần. Trong lúc chàng còn đang
ngẩn ra, Diệp Thanh Hồng đã lùi lại phía sau, trên khuôn mặt và trong ánh mắt
chứa chan nét cười rạng rỡ. Mặc kệ kết quả là như thế nào, dù sao thì cũng
không thể tệ hơn được nữa.
“Ta đi
đây.” Không đợi nét lạnh lùng kịp ngưng tụ trong đôi mắt chàng, Diệp Thanh Hồng
đã cõng chiếc gùi lên và chuồn ra ngoài cửa.
Đợi khi
bóng lưng nàng biến mất, ánh mắt sắc bén cùng với vẻ mặt lạnh lùng của chàng
nháy mắt đã dỡ bỏ hoàn toàn, thay vào đó là vẻ khóc không được cười chẳng xong.
Võ lâm chí tôn Long Nguyên chủ không ngờ lại bị một tiểu nha đầu trói gà không
chặt khinh bạc hai lần, chuyện này mà truyền ra ngoài, chàng còn có thể hành
tẩu trên giang hồ được nữa sao?
Nhét
con chim ưng gỗ còn chưa làm xong vào lòng, phủi đi chút mạt gỗ dính trên tay,
chàng vươn người đứng dậy. Có bài học từ lần trước, chàng làm sao dám để nha
đầu đó một mình đi xuyên qua rừng rậm. Hơn nữa đã lâu lắm rồi chàng chưa động
đến một giọt rượu nào.
“Ấy…”
Đang tung tăng cất bước trên đường, Diệp Thanh Hồng đột nhiên cảm thấy trên vai
nhẹ bẫng, khi ngoảnh đầu lại thì chiếc gùi đã nằm trong tay Phó Hân Thần. Không
phải chứ, chẳng qua chỉ hôn một cái thôi mà, có cần phải đuổi đến tận đây
không, mà chàng còn định vứt cái gùi được chuẩn bị để đổi lấy lương thực cho
hai người bọn họ đi sao? Phó Hân Thần mà nàng biết lẽ ra không phải là người
nhỏ mọn như vậy mới phải.
Trong
đầu nàng đang nghĩ cái gì, Phó Hân Thần chẳng cần nghĩ cũng biết rất rõ. Chàng
im lặng không giải thích, cứ thế cõng chiếc gùi lên lưng, rảo bước đi về phía
trước.
“Này,
này, chàng định đi đâu vậy?” Diệp Thanh Hồng giật mình, vội vàng bám theo sau.
Không phải chứ, chàng muốn rời khỏi nơi này ư? Vậy nàng phải làm thế nào?
Phó Hân
Thần liếc nhìn bộ dạng trầy trật của nàng khi bám theo, trong mắt tràn đầy vẻ
giễu cợt. Nha đầu này không phải chỉ ngốc bình thường.
“A, đôi
mắt của chàng… thật đẹp quá!” Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt khác ngoài vẻ lạnh
lùng và xa cách của chàng, Diệp Thanh Hồng không khỏi ngây ngẩn ra, bước chân
cũng chậm hẳn lại.
Phó Hân
Thần nghe vậy thiếu chút nữa thì ngã lộn xuống đất, cảm giác tức cười trào
dâng, nha đầu này đùng là đã hết thuốc chữa rồi.
“Này,
chàng đợi ta một chút với!” Đột nhiên phát hiện mình đã bị bỏ lại một khoảng
rất xa, Diệp Thanh Hồng vội vàng cất bước đuổi theo, rồi đưa tay nắm chặt lấy
vạt áo chàng, để tránh bị chàng bỏ lại lần nữa.
“Phó
Hân Thần, có phải chàng muốn cùng ta lên thị trấn không?” Sau khi hơi thở dần
trở lại bình thường, Diệp Thanh Hồng mới chợt giật mình nghĩ đến khả năng này.
Hì, đúng là tốt quá rồi, vừa nãy nàng còn cảm thấy khó chịu vì bốn ngày tới
không được gặp chàng, bây giờ thì không cần lo lắng nữa.
“Biết
ngay là chàng sẽ không trả lời mà.” Diệp Thanh Hồng khẽ hừ một tiếng. Vì không
bị cự tuyệt, nàng lại càng được voi đòi tiên mà nắm lấy bàn tay của chàng, hơn
nữa còn nắm rất chặt, sợ chàng sẽ rụt trở về.
Phó Hân
Thần tựa như không hề phát giác, bước chân càng lúc càng nhanh.
Trên
mặt Diệp Thanh Hồng dần xuất hiện màu đỏ lựng, tiếng thở dồn dập vang lên và
những giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuống bờ má bầu bĩnh của nàng, dù là kẻ ngốc
cũng biết nàng đang rất chật vật. Nhưng nàng lại không nỡ buông tay, một mực ra
sức cất bước, tất nhiên chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện.
Tuy
biết rõ đây là cách tốt nhất để khiến nàng im miệng, nhưng Phó Hân Thần vẫn
không kìm được thả chậm bước chân, đi với tốc độ của người bình thường. Vốn
chàng có thể ôm nàng rồi sử dụng khinh công chạy đi, như thế không đến nửa ngày
là có thể tới được thị trấn, nhưng ai mà biết được nha đầu háo sắc này có thừa
cơ tập kích chàng một lần nữa hay không? Chàng không muốn mạo hiểm, thà phải đi
bộ hai ngày còn hơn là bị nàng khinh bạc. Có lúc ngẫm lại chàng cũng thấy rất
oan uổng, với tính cánh của chàng lúc trước, ngay từ lần đầu tiên hôn trộm
chàng, có lẽ nàng đã bị chàng giết rồi, đâu còn có thể làm bừa như vậy được
nữa. Tiếc rằng vật đổi sao dời, thế sự bể dâu, chàng quả thực đã thay đổi quá
nhiều, có rất nhiều chuyện chàng không quan tâm như trước nữa. Chàng không để ý
đến nàng, cố ý tỏ ra xa cách, thực ra không phải vì giận nàng làm bừa, mà muốn
tốt cho nàng, không muốn nàng lún quá sâu. Cô bé này quá đơn thuần, căn bản
không hiểu rằng chữ “tình” có thể dễ dàng khiến người ta thương tổn.
Liếc
nhìn khuôn mặt đầy hưng phấn của nàng, Phó Hân Thần không khỏi âm thầm thở dài.
Sự cự tuyệt của chàng thật sự có tác dụng sao? Có lẽ chàng vốn không nên đến
nơi này, tất cả đều đã muộn rội ư?
“Chàng
đang nghĩ gì vậy ?” Vừa có cơ hội Diệp Thanh Hồng liền cất tiếng ngay, đồng
thời đổi sang ôm lấy cánh tay của Phó Hân Thần, bộ dạng hưng phấn như một con
chim nhỏ.
Cảm
giác mềm mại ở tay phải truyền đến khiến Phó Hân Thần khẽ cau mày lại, nha đầu
Nô Nhi này sao lại chẳng có chút e thẹn nào của một cô gái như thế?
Bị
chàng làm cho giật mình, phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Hồng là lắc đầu một
cái thật mạnh rồi càng ôm chặt hơn.
“Cô có
buông không?” Phó Hân Thần lại nói với giọng lạnh lùng hơn, trong mắt phát ra
những tia sáng vô cùng sắc bén. Nếu nàng còn không chịu buông, chàng đành không
khách sáo nữa thôi.
“Không
buông.” Diệp Thanh Hồng không dám nhìn chàng, cụp mắt xuống, nhưng đôi tay vẫn
ôm chặt lấy tay chàng: “Buông chàng ra chàng sẽ vứt bỏ ta.” Xưa nay nàng luôn
rất nghe lời, nhưng từ sau lần phản kháng lại sư phụ, nàng liền trở nên không
còn ngoan ngoãn như trước nữa. Đối với chàng, nàng có một thứ tình cảm lưu
luyến đậm sâu, rất sợ chàng sẽ chẳng hề thương tiếc mà vứt bỏ nàng lại.
Thì ra
nàng sợ điều này. Phó Hân Thần nhắm mắt lại vẻ hết cách, giọng nói cũng trở nên
dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô buông tay ra, ta sẽ không vứt bỏ cô lại.”
“Thật
sao?” Hàng lông mi của Diệp Thanh Hồng hấp háy, trong mắt tỏa ra những tia sáng
rực rỡ vô cùng, nhưng ngay sau đó lại trở nên buồn bã: “Chàng gạt ta, ta không
nghe.” Tại một nơi sâu thẳm nào đó trong ký ức của nàng, dường như cũng có một
người từng lừa gạt nàng, rồi vứt bỏ nàng. Người đó là ai nàng đã không còn nhớ
nữa, có lẽ đó là chuyện của kiếp trước rồi. Dù sao thì nàng cũng sẽ không bao
giờ buông tay.
Phó Hân
Thần ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi, nghiến chặt răng, chuẩn bị vận công
đẩy nàng ra. Chẳng ngờ nơi khóe mắt lại vừa khéo nhận thấy khuôn mặt thấp
thoáng vẻ ưu thương của nàng, sự ưu thương ấy dường như là toát ra từ trong
xương cốt, khiến tiếng lòng chàng run rẩy, sự đồng cảm nổi lên. “Ta chưa từng
gạt nữ nhân bao giờ.” Chàng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi như để đè nén
lửa giận trong lòng, nàng mà còn không buông tay, chàng sẽ…
Diệp
Thanh Hồng cụp mắt xuống, không nói một lời, trên khuôn mặt quật cường là vẻ
kiên quyết không thỏa hiệp, bất kể thế nào nàng cũng sẽ không chịu buông tay.
Phó Hân
Thần hậm hực trừng mắt nhìn nàng một cái, hai người rơi vào cục diện giằng co.
Sau một
hồi im lặng rất dài…
“Thôi
vậy, cô thích làm sao thì làm.” Rốt cuộc Phó Hân Thần cũng đành tuyên bố thỏa
hiệp. Nhìn vẻ ngạc nhiên và mững rỡ bừng lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng,
đáy lòng chàng bất giác thở phào một hơi. Thôi vậy, tính toán với một tiểu nha
đầu làm gì cho phí sức.
Mà kết
quả của sự thỏa hiệp ấy là…
Càng đi
sắc mặt của chàng càng khó coi, nha đầu này rõ ràng là cố ý không coi chàng như
một nam nhân. Tuy ngoài Tịnh Nhi ra chàng không chạm vào nữ nhân nào khác,
nhưng chàng là nam nhân, tất nhiên sẽ có phản ứng bản năng của nam nhân. Quả
nhiên mềm lòng không phải chuyện hay ho gì.
Trước
khi trời tối, bọn họ tìm được một hốc cây lớn để qua đêm. Sau khi nhóm một đống
lửa lên, không khí cũng coi như là ấm áp. Bữa tối là hai con gà rừng mà Phó Hân
Thần tiện tay săn được trên đường, lương khô mà Diệp Thanh Hồng mang theo không
cần dùng đến.
“Không
được qua đây!” Phó Hân Thần lạnh lùng ngăn Diệp Thanh Hồng đang có ý đồ mon men
tới, nha đầu này thật đúng là không biết xem sắc mặt người ta. Chàng đã thể
hiện thái độ bài xích rất rõ ràng rồi, vậy mà nàng vẫn cứ bò tới, thật không
hiểu trong đầu nàng đang nghĩ gì.
“Tại
sao?” Diệp Thanh Hồng không khỏi cảm thấy khó hiểu, nàng chỉ thích gần gũi
chàng mà thôi, có gì không đúng chứ?
Cầm một
cành cây khô vứt vào đồng lửa, Phó Hân Thần ngồi xếp bằng, ánh mắt sáng quắc
dừng lại trên ngọn lửa đang thoáng đung đưa, đầu óc chìm trong tư lự, không
thèm để ý đến Diệp Thanh Hồng nữa.
Đã sớm
quen với sự lạnh lùng của chàng, Diệp Thanh Hồng không hề để bụng, mà đi thẳng
tới ngồi xuống bên cạnh chàng, tựa đầu vào bờ vai chàng khép mắt lại lim dim
ngủ, coi lời cảnh cáo của chàng như gió thoảng bên tai.
“Bỏ bàn
tay của cô ra!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Diệp Thanh Hồng rùng
mình một cái, đôi tay đang ôm chàng vội vàng rụt trở về, đồng thời cũng dịch
người qua một bên, không dám đến gần chàng nữa.
“Lạnh...”
Một trận gió thổi vào hốc cây, nàng hơi co người lại, có chút khó chịu cúi gằm
mặt xuống. Chàng thật sự ghét nàng như vậy sao? Chỉ đến gần với chạm vào một
chút thôi mà chàng cũng khó chịu? Một cảm giác tự ti khó tả bỗng trào lên trong
lòng, ai cũng ghét nàng, ức hiếp nàng, tại sao chàng phải thích nàng chứ? Chàng
và nàng vốn có liên quan gì đến nhau đâu. Vừa nghĩ đến việc mình và chàng thực
ra chẳng có quan hệ gì, nàng liền vô cùng sợ hãi. Chàng muốn đi, nàng vốn không
ngăn được. Chàng không muốn nàng đi theo, dù nàng có dốc hết sức cũng chẳng thể
đuổi kịp chàng. Chỉ cần chàng thật sự muốn rời đi, có lẽ suốt cả cuộc đời này
nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa. Mà chàng rời khỏi nơi này vốn chỉ là
chuyện sớm muộn, vậy nàng nên ngoan ngoãn, không làm chàng tức giận nữa, như
thế có lẽ chàng sẽ còn nhớ đến nàng, nói không chừng sau này còn quay lại thăm
nàng. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt âm u bất định dưới ánh lửa của
Phó Hân Thần, nàng chợt hiểu rõ, đáy lòng bỗng trào lên cảm giác bi ai khôn tả.
Chàng sẽ không bao giờ trở về nữa, bất kể nàng ngoan ngoãn thế nào, một khi
chàng đi, chắc chắn sẽ không bao giờ còn trở lại.
“Phó
Hân Thần…” Nàng rụt rè đưa tay kéo ống tay áo chàng, muốn nói mà lại thôi.
Vốn
không muốn để ý đến nàng, nhưng rốt cuộc chàng vẫn không kìm được mà bật thốt
ra hai từ: “Ngủ đi!” Rất lạnh lùng, người ngoài nghe thì tưởng như vô tình,
nhưng chàng biết rõ, mình lại một lần nữa mềm lòng. Suy nghĩ của nàng vô cùng
phức tạp, chàng không thể nào biết rõ, nhưng tâm trạng buồn thương mất mát cùng
với mặc cảm tự ti của nàng, thì chàng lại có thể cảm nhận được một cách rõ
ràng. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu sự đời mà thôi, chàng đối xử với
nàng như vậy có phải là tàn nhẫn quá không?
Diệp
Thanh Hồng cắn chặt môi dưới, tuy không muốn nhưng vẫn nghe lời chàng mà nhắm
mắt lại, dựa người vào hốc cây. Có lẽ vì đã quá mệt, nàng nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ say.
Nghe
thấy tiếng thở của nàng trở nên nhẹ nhàng mà đều đặn, Phó Hân Thần cũng nhắm
mắt lại ngưng thần vận công. Bốn phía xung quanh nhanh chóng chìm vào tĩnh
lặng, chỉ có những tiếng nổ lốp bốp thỉnh thoảng vang lên giữa đống lửa, không
khí lãng đãng hương gỗ rất nồng cùng với một làn u hương như có như không, như
thực như ảo. Phó Hân Thần đã sớm không còn nhớ được trên thắt lưng chàng có dắt
một túi thơm nhỏ hình thoi, đó là do Diệp Thanh Hồng nhất quyết đòi thắt cho
chàng. Mà chàng cũng không để ý, đến việc lấy xuống vứt đi cũng ngại mất công,
do đó vẫn một mực đeo đến tận bây giờ. Có điều bông hoa đó thật hữu dụng, mùi
hương tỏa ra đến giờ vẫn chẳng giảm chút nào, chỉ là không có ai chú ý đến sự
tồn tại của nó, đến Diệp Thanh Hồng cũng quên mất nó rồi.
Đột
nhiên Diệp Thanh Hồng giật mình tỉnh giấc, vội vàng mở mắt nhìn sang bên cạnh,
sau khi thấy Phó Hân Thần vẫn điềm nhiên ngồi đó mới cảm thấy yên tâm, tới tận
lúc này nàng mới phát giác toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa rồi nàng
nằm mơ thấy Phó Hân Thần và thê tử của chàng cùng nhau rời khỏi thung lũng,
không mang theo một chút lưu luyến nào. Nàng muốn đuổi theo, nhưng đôi chân lại
nặng như đeo chì, muốn nhấc lên cũng không được, trong lúc nôn nóng liền giật
mình tỉnh giấc.
Thì ra
đó chỉ là giấc mộng. Nàng si mê nhìn tấm lưng vạm vỡ của Phó Hân Thần, giữa ánh
lửa âm u, trông chàng lại càng thêm phần cao lớn. Nếu giấc mộng đó là sự thật,
vậy nàng phải làm thế nào, giữa hai người bọn họ đâu còn chỗ cho nàng dung thân
nữa. Thời gian vừa qua, sở dĩ nàng mặc kệ tất cả mà biểu đạt tình cảm trong
lòng với chàng là bởi vì nàng đoán được thê tử của chàng đã rời bỏ chàng mà đi.
Sự
thương tâm, đau khổ của chàng, nàng đều nhìn thấy rất rõ, hơn nữa còn có cảm
giác như bản thân đang cùng chịu đựng với chàng. Nàng rất xót xa, xót xa cho
chàng, cũng xót xa cho chính mình; xót xa vì chàng phải chịu giày vò đau khổ,
xót xa vì cả cuộc đời này chẳng có ai chịu đặt nàng vào lòng.
Thế
giới này vốn chính là như vậy, ông trời không muốn nhìn thấy con người được
mừng vui. Ôi, tại sao lại để nàng gặp lại chàng, để nàng biết được sự đau khổ
của chàng?
Nàng
rất đau lòng, đau đến nỗi khiến nàng mặc kệ tất cả. Nàng nhổm người lên, nhẹ
nhàng quàng tay ôm lấy người Phó Hân Thần từ phía sau, áp môi lên bờ lưng rắn
chắc của chàng, thật lâu, thật lâu. Chàng chỉ có một mình cô độc, tại sao còn
phải rời khỏi nàng, hai người ở với nhau không tốt hơn sao? Có lẽ, chàng không
nỡ rời xa thê tử của mình, cũng giống như nàng không nỡ rời xa chàng.
Phó Hân
Thần vốn đã chìm vào giấc ngủ say, nay bị nàng quấy nhiễu như vậy liền lập tức
tỉnh dậy, khi biết là nàng, thần kinh vốn căng như dây đàn lập tức buông lỏng.
Rồi chàng thở dài một tiếng tràn đầy bất lực.
“Nô
Nhi, buông ta ra!” Lần này giọng chàng đã không còn lạnh băng như trước nữa.
Cũng không thể nói rõ là tại sao, đối với Diệp Thanh Hồng quả thực chàng không
thể dằn lòng lại được. Dù nàng làm bừa như hiện giờ, chàng vẫn dung túng, có lẽ
chàng chỉ coi nàng như một cô bé mà thôi.
“Ta
không muốn ngủ…” Diệp Thanh Hồng dán sát khuôn mặt vào bờ lưng ấm áp của Phó
Hân Thần, không muốn buông ra, cũng không sợ làm chàng tức giận. Ôm chàng như
thế này, là điều mà nàng luôn muốn làm; ôm chàng như thế này, hai người sẽ
không còn cô độc.
Phó Hân
Thần lại một lần nữa nhắm mắt lại, đối với loại tình huống liên tục xảy ra này
chàng đã không còn biết phải làm sao nữa. Vứt bỏ nàng ư, hay lạnh lùng trách cứ
nàng? Những cách này chàng đã dùng qua cả rồi, nhưng đều vô dụng, nàng càng gặp
thất bại lại càng dũng cảm. Có lẽ vì cuộc sống hoàn toàn cách biệt với đời, nên
nàng không giống những nữ nhân khác, không có sự thẹn thùng và e ấp của người
thường, muốn làm thế nào thì làm thế đó, giống như chàng lúc mới bước chân vào
giang hồ vậy.
Hơn
nữa, tâm tư đơn thuần của nàng cũng khiến chàng không nỡ làm nàng tổn thương.
“Phó
Hân Thần, chúng ta thương lượng một chút được không?” Diệp Thanh Hồng buồn bã
hỏi. Biết là chàng sẽ không trả lời, nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, có lẽ chàng
vẫn đang nghe.
“Nếu có
một ngày chàng phải rời đi, hãy mang ta theo!” Những ngày tháng phải sống một
mình, nàng sợ là mình sẽ không chịu đựng nổi nữa.
“Ta
chưa từng ra bên ngoài bao giờ, nhất định là có rất nhiều người, có phải đều
giống như người trên thị trấn hay không?” Dừng lại một chút, nàng bắt đầu tưởng
tượng về thế giới bên ngoài: “Không đúng, chàng và Dương Chỉ Tịnh đều không
giống người ở thị trấn lắm, người bên ngoài chắc phải giống bọn chàng mới
phải.” Cảm thấy thân thể của chàng bỗng trở nên cứng đơ, nàng liền dừng suy
đoán, biết rằng mình đã phạm vào điều cấm kỵ của chàng.
Hồi lâu
sau vẫn không thấy chàng nổi nóng, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, rồi nói
tiếp: “Ta không muốn phải cô độc một mình nữa, có lẽ ở bên ngoài ta sẽ tìm được
một người để bầu bạn suốt đời. Chàng yên tâm, cho dù không tìm được, ta…ta cũng
sẽ không bám lấy chàng đâu…”
Giọng
nói của nàng có chút run rẩy, đối với bên ngoài, thực ra nàng vẫn rất sợ hãi.
Đi theo sư phụ và sư nương, nàng sớm sợ phải ở cùng với người khác, cho nên từ
trước đến nay nàng thà ở một mình trong thung lũng chứ không muốn dọn lên thị
trấn, dù rằng mọi người ở đó đối xử với nàng rất tốt. Chỉ có chàng là không
khiến nàng sợ hãi, nàng không thể nói rõ là tại sao, chỉ biết chàng sẽ không
làm nàng tổn thương, cho dù chàng rất lạnh lùng, có lúc còn rất hung dữ. Có lẽ
đây chính là duyên phận.
Tuy sợ
hãi thế giới bên ngoài, nhưng nàng còn sợ không thể gặp lại chàng hơn. Nếu ở
bên ngoài, có lẽ nàng có thể nghe thấy tin tức về chàng, có thể nhìn thấy
chàng. Cho nên, dù sợ hãi nhưng nàng vẫn lựa chọn ra ngoài. Chàng luôn khiến
nàng làm ra những chuyện mà trước đó thậm chí còn không dám nghĩ đến.
“Sẽ
không có ngày đó đâu.” Bất giác Phó Hân Thần nhíu chặt đôi hàng lông mày lại,
lòng rất không thích suy nghĩ này của nàng. Trong thế giới phồn hoa bên ngoài
kia, nàng chỉ có thể là một con mồi, vẻ đẹp của nàng sẽ khiến nàng vĩnh viễn
không được yên ổn, vì nàng vừa không biết võ công, lại không có chỗ dựa vững
chãi như Tịnh Nhi. Hơn nữa, chàng không muốn trở lại giang hồ.
Tựa như
không nghe thấy lời của chàng, Diệp Thanh Hồng giữ nguyên tư thế hiện tại chậm
rãi chìm vào giấc ngủ say, mang theo cả quyết định của nàng.
Phó Hân
Thần cười khổ một tiếng, vòng tay ra phía sau, kéo Diệp Thanh Hồng vào lòng.
***
Diệp
Thanh Hồng vừa chọn vải vừa buồn bực, tối qua nàng làm thế nào mà chui vào lòng
Phó Hân Thần được nhỉ, sao nàng lại chẳng nhớ gì cả? Chết tiệt thật, một chuyện
quan trọng như vậy sao nàng lại quên được? Sau này nàng phải làm thế nào để tái
hiện chuyện đó đây?
“Tiểu
Diệp, cháu thấy miếng này thế nào? Vừa dày vừa mềm, làm áo mùa đông là tốt nhất
đấy.” Thím Trần vừa nói vừa đưa ra một miếng vải màu xanh cho Diệp Thanh Hồng.
Nhà thím là nơi duy nhất bán vải trên thị trấn, người vùng núi đều nghèo, việc
buôn bán này căn bản không thể duy trì cuộc sống, chỉ vì chồng thím thỉnh
thoảng lại ra ngoài làm ăn, khi về nhân tiện mua lấy chút vải, cũng là để tiện
cho một vài người trên thị trấn may áo mới nhân dịp Tết đến mà thôi.
“Dạ.”
Diệp Thanh Hồng đón lấy ướm thử một chút, cảm thấy cũng được. Đồ ở nơi này
không được như những thứ sư phụ mang về, nhưng Phó Hân Thần còn chưa có áo
bông, mà mùa đông trên núi thì rất lạnh, dù gì cũng không thể để chàng ăn mặc
phong phanh được.
“Cháu
lấy miếng này!” Nàng móc ra một ít bạc vụn vừa đổi được đưa cho thím Trần.
Thím
Trần đón lấy, mắt lại không kìm được ngó về phía bụng nàng, đầy vẻ ngạc nhiên.
“Sao
vậy, thím Trần?” Diệp Thanh Hồng có chút khó hiểu, liền cúi xuống nhìn, nhưng
lại chẳng thấy có gì bất ổn.
“Có
chưa vậy?” Thím Trần hỏi giọng hết sức thần bí, dường như đang nói đến một
chuyện gì đó vô cùng quan trọng vậy.
“Sao cơ
ạ?” Diệp Thanh Hồng chẳng hiểu ra sao, thím Trần đang nói cái gì?
“Trẻ
con ấy.” Nghe giọng thím Trần thì đó như là một lẽ đương nhiên, không thể bình
thường hơn được.
“Trẻ
con ư?” Diệp Thanh Hồng cau mày lại, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ nghi
hoặc: “Trẻ con gì cơ? Trẻ con ở đâu ra chứ?”
“Cái
con bé này!” Thím Trần cười trách sự vô tri của nàng: “Cháu và cậu ta ở cùng
nhau đã được bốn, năm tháng rồi, chẳng lẽ không có chút cảm giác nào sao?”
Diệp
Thanh Hồng ngơ ngác lắc đầu: “Cháu không biết.” Không biết thím đang nói cái gì
nữa.
“Vậy
thím hỏi cháu, thời gian gần đây cháu có thấy buồn nôn không? Có thấy rất buồn
ngủ, cả ngày uể oải không?”
“Dạ
không.” Tinh thần nàng rất tốt, sao tự dưng lại thấy buồn nôn được?
“Lạ
nhỉ!” Thím Trần buồn bực lầm bầm: “Lâu như vậy rồi, không phải là không thể
sinh đấy chứ?” Thím nghĩ vậy, liền không kìm được buột miệng nói ra, rồi lại
vội vàng đưa tay lên che miệng, mắt thì lén ngó về phía Diệp Thanh Hồng, thấy
nàng không tỏ thái độ gì mới thở phào yên tâm.
“Rốt
cuộc thím đang nói gì vậy, thím Trần?” Diệp Thanh Hồng không nhịn nổi nữa, bèn
cất tiếng hỏi thẳng.
“Cháu
và cậu ta ở chung rồi phải không?” Thím Trần quyết định phải làm rõ nguyên
nhân, nên chẳng hề kiêng kỵ gì cất lời hỏi.