Bão
tuyết như một con dã thú điên cuồng tàn phá trong thung lũng, những bông hoa
tuyết mang theo hạt băng rơi xuống nóc nhà và chấn song cửa sổ, phát ra những
tiếng lộp bộp. Trong căn nhà gỗ lửa đang cháy rất to, khiến mọi vật ánh lên màu
đỏ, bốn phía đều chìm trong không khí ấm áp.
Phó Hân
Thần ngồi xếp bằng trên một tấm đệm cỏ, trước mặt bày một bàn cờ, bên cạnh là
hai bát cờ đen trắng, và chàng đang đánh cờ với chính bản thân mình. Căn nhà gỗ
này hệt như một chiếc hòm bách bảo, cầm kỳ thi họa cái gì cũng có, mà kỳ quái
nhất chính là chủ nhân của căn nhà – Diệp Thanh Hồng – lại mù tịt về mọi thứ,
thậm chí đến cả chữ cũng không biết, thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Diệp
Thanh Hồng mặc một chiếc áo đơn ngồi bên bếp lửa, tay cầm miếng vải mua được
trên thị trấn hôm đó, đang đưa từng mũi kim may áo cho Phó Hân Thần. Mái tóc
nàng buông xõa qua vai, đầu mày cuối mắt đều là một niềm vui không cách nào che
giấu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên đắm đuối nhìn Phó Hân Thần, trong đôi mắt
trong veo chứa chan vẻ thỏa mãn.
Sau lần
từ trên thị trấn trở về, Phó Hân Thần đã không còn có vẻ xa lạnh lùng và xa
cách như trước nữa, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nàng vài câu, con người
cũng trở nên ấm áp và thân thiết hơn rất nhiều, giống hệt như mong muốn của nàng
vậy, nàng rất thích bộ dạng của chàng bây giờ.
Ngón
trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Phó Hân Thần đang kẹp một quân cờ đen dừng
lại giữa không trung, do dự mãi vẫn chưa đặt xuống. Hàng lông mày hơi cau lại,
chàng chìm vào trầm tư, đôi mắt lại càng toát ra một vẻ thâm trầm vô hạn.
“Nô
Nhi, mau vào mặc thêm áo đi, có khách đến rồi.” Phó Hân Thần nói với giọng hết
sức thản nhiên, thậm chí còn chẳng hề chớp mắt lấy một lần, vẫn chăm chú quan
sát cuộc cờ đang đến hồi kịch liệt, dáng vẻ hờ hững vô cùng.
“Ừm.”
Diệp Thanh Hồng ngoan ngoãn đứng dậy, xoay người đi về phòng.
Tiếng
gõ cửa chợt vang lên.
Phó Hân
Thần đứng dậy thu dọn bàn cờ, sau đó mới chậm rãi bước ra mở cửa. Một trận gió
lớn mang theo vô số bông tuyết nhỏ bay vào nhà, bên ngoài có hai người một cao
một thấp mặc áo lông chồn đang đứng, không thể nhìn ra tuổi tác, giới tính và
tướng mạo. Chỉ nghe một người nói: “Tại hạ đi đường gặp gió tuyết, không biết
có thể xin nương nhờ tránh gió một chút được chăng?” Đó là giọng của một nam
nhân, nhưng nghe lại êm tai vô cùng.
“Ai mà
không có lúc ra ngoài gặp khó khăn, mời hai vị vào nhà, đợi sau khi gió tuyết
tan rồi đi cũng không muộn.” Phó Hân Thần mỉm cười tránh qua một bên, để cho
hai người đó bước vào nhà.
Trong
tiếng cảm ơn, hai người cởi chiếc áo lông chồn trên người ra, không ngờ lại là
một nam một nữ. Nam thì tuấn tú khôi ngô, nữ thì quyến rũ mỹ miều, nhìn vẻ mặt
thì giống như là một cặp tình nhân. Hai người bọn họ ngồi xuống bên bếp lửa,
tiện miệng hỏi Phó Hân Thần mấy câu vô thưởng vô phạt, sau đó bắt đầu rủ rỉ nói
chuyện riêng, không để ý đến chàng nữa, dường như đã coi chàng như một người
thợ săn bình thường. Phó Hân Thần cũng không để bụng, lặng lẽ cầm những sợi lạt
trúc mình đã chẻ sẵn lên, bắt đầu ngồi đan giỏ. Những thứ này chàng đã chuẩn bị
sẵn từ trước lúc tuyết rơi, chỉ là để giết thời gian khi gió tuyết lớn không
thể ra ngoài.
Chợt
nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Diệp Thanh Hồng chậm rãi bước ra ngoài
trong chiếc áo bông màu xanh, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe tò mò nhìn về hai người
đang ngồi nói chuyện rì rầm bên bếp lửa. Cảnh tượng này khiến nàng không kìm
được nhớ về năm năm trước, khi đó cũng có một đôi nam nữ như vậy tới thăm căn
nhà gỗ này giữa trời tuyết lớn, khi ấy nàng còn chưa biết nói chuyện mấy, nhưng
quãng thời gian đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy vui vẻ từ khi hiểu chuyện đến
giờ. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng như phủ lên một tầng sương bụi, nhìn về phía
Phó Hân Thần với cảm xúc chứa chan, lại chợt phát hiện chàng đã dừng công việc
trong tay lại, đang mỉm cười nhìn mình, không biết có phải chàng cũng đang nghĩ
đến chuyện đó hay không.
“Đan
giỏ sao? Hay là chàng đan cho ta một cái giỏ đựng hoa đi, đợi khi tuyết ngừng
rơi, ta sẽ đến Nguyệt Lượng Nham hái mấy cành mai trắng về.” Vừa nhìn thấy
chàng, nàng liền quên đi tất cả, bên cạnh có người hay không nàng vốn chẳng để
tâm. Đi thẳng đến chỗ chàng và ngồi xuống, nàng hứng thú nhìn thứ đồ vẫn chưa
thành hình trong tay chàng, hoàn toàn không phát giác ra có hai ánh mắt đang
nhìn mình bằng vẻ đầy kinh ngạc.
Ngoài miệng
khẽ cất tiếng đồng ý, nhưng trong lòng Phó Hân Thần lại thầm thở dài một hơi.
Dung nhan nàng diễm lệ, dù chỉ mặc quần áo vải thô, không trang điểm làm dáng
cũng toát ra phong thái khiến người ta phải đắm say. Năm xưa trong lòng chàng
đã có Tịnh Nhi, khi nhìn thấy nàng tuy không đến mức động lòng, nhưng cũng
không kìm được phải giật mình tán thán, vậy mà nàng lại chẳng hiểu điều này
chút nào. Cho nên việc đôi nam nữ kia nhìn đến ngây ra, căn bản chẳng có gì
đáng ngạc nhiên hết.
“Nguyệt
Lượng Nham nằm ở đâu vậy?” Đến nơi đây đã lâu như vậy rồi, chàng mới lần đầu
nghe thấy một địa danh. Tất cả mọi thứ trong thung lũng này đều bày ra đó,
chẳng có ai đến, cũng chẳng có ai đặt tên cho chúng cả, vì có đặt cũng chẳng để
làm gì.
Diệp
Thanh Hồng nở một nụ cười ngượng ngùng đáp: “Nguyệt Lượng Nham nằm ở ngoài
thung lũng này, sau khi vào rừng đi ngược lên phía bắc chừng hai nén hương, sẽ
thấy một thung lũng nhỏ hơn nơi này nhiều, trên sườn núi trong thung lũng đó
mọc đầy mai, những bông mai trên cây còn trắng hơn cả tuyết.” Dừng lại một
chút, nàng lấy hết dũng khí, lí nhí nói: “Cái tên đó là do ta đặt đấy.”
Phó Hân
Thần ngây ra, sau đó liền mỉm cười hỏi: “Tại sao?”
Trong
mắt Diệp Thanh Hồng thoáng vẻ nghi hoặc, không hiểu là chàng có ý gì.
“Mấy
năm trước ta nhìn thấy thung lũng mai đó, ta nghĩ… ta nghĩ nếu chàng và Tịnh cô
nương biết đến nó, nhất định sẽ đến xem. Nhưng, giống như thung lũng này vậy,
nó không có tên. Mà nếu không có tên thì sẽ không có người nào nhớ đến, cùng
lắm thì chỉ biết rằng có một thung lũng vô danh nở đầy hoa mai… Lâu rồi thì
cũng sẽ quên đi mất…” Nàng có chút do dự nói ra lý do mình đặt tên cho nó,
không biết đây có phải là điều mà chàng muốn hỏi hay không.
“Cho
nên cô mới đặt tên cho nó à?” Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, Phó Hân Thần
không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Hóa ra nàng vẫn luôn nhớ đến chàng, còn
chàng thì vừa mới bước chân ra ngoài thung lũng liền quên nàng ngay, chẳng bao
giờ nghĩ đến nữa. Nếu không phải vì chàng lòng dạ nguội lạnh đi bừa đến thị
trấn kia, chắc hẳn cả đời này sẽ không bao giờ nhớ đến sự tồn tại của nàng.
Nghĩ tới đây, chàng không khỏi có chút áy náy, dường như muốn bồi thường một
chút gì đó cho nàng, liền nói tiếp: “Tại sao không gọi là Mai Cốc, gọi là
Nguyệt Lượng Nham làm gì?”
Lại một
lần nữa khuôn mặt Diệp Thanh Hồng thoáng hiện lên vẻ ngượng ngập, đang định trả
lời, một tiếng ho đột ngột vang lên, khiến nàng có chút phân tâm. Chỉ nghe có
người cất tiếng dịu dàng nói: “Cô nương, tại hạ là Ngọc Vô Song, chủ nhân của
Ngọc Hoa sơn trang, vị này là xá muội Nghiêm Phiêu Phiêu, vì tránh gió tuyết mà
đến làm phiền, xin được lượng thứ!”
Diệp
Thanh Hồng hờ hững liếc mắt nhìn qua phía hắn một chút, nhưng không nói năng
gì. Ngoảnh đầu lại dịu dàng nhìn Phó Hân Thần, nàng khẽ cất tiếng: “Mặt trăng ở
đâu cũng có thể nhìn thấy được, không giống như hoa mai, mỗi lần chàng và Tịnh
cô nương nhìn thấy mặt trăng, nói không chừng sẽ lại nhớ đến Nguyệt Lượng Nham
mọc đầy hoa mai. Có một ngày… có một ngày không chừng bọn chàng sẽ quay lại nơi
này.” Nàng nói ra hy vọng của mình, một loại hy vọng gần như không thể trở
thành hiện thực.
“Vậy
tại sao không gọi là Thái Dương Cốc, Thảo Cốc, Thụ Cốc, Hoa Cốc? Những thứ này
còn thường thấy hơn mặt trăng nhiều mà.” Một giọng nữ thanh lịch tao nhã đột
ngột nói chen vào, dường như là vì tò mò, cũng có thể là cố ý gây chuyện vì
Diệp Thanh Hồng không thèm để ý đến Ngọc Vô Song.
Chẳng
thèm để ý đến đối phương, Diệp Thanh Hồng vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Phó Hân
Thần bên cạnh. Bất kể thế nào thì chàng cũng đã trở về rồi, vậy là nàng sẽ có
cơ hội nói với chàng về Nguyệt Lượng Nham, còn mấy thứ khác như Hoa Cốc, Thảo
Cốc thì có quan trọng gì đâu chứ.
“Dám
hỏi cô nương tên gọi của thung lũng này là gì vậy?” Ngọc Vô Song không hề nản
lòng, nghĩ đủ mọi cách để nói chuyện với nàng. Hắn ỷ rằng mình phong lưu tuấn
tú, mỹ nữ đều tranh nhau bám theo, không tin rằng nàng lại là ngoại lệ. Hơn
nữa, nàng càng làm ngơ hắn, hứng thú của hắn với nàng càng lớn hơn. Có một điều
mà Diệp Thanh Hồng không biết, đó là trong khoảnh khắc nàng không thèm để ý đến
hắn, hắn đã hạ quyết tâm rằng nhất định phải đoạt được nàng. Mỹ nữ như vậy trên
đời hiếm có, bỏ qua há chẳng lãng phí hay sao.
Lần này
thì Diệp Thanh Hồng không làm ngơ hắn như trước nữa, nhưng cũng chỉ hờ hững nói
một câu: “Không có tên.”
“Sao cô
nương không đặt tên cho nó? Tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng.” Ngọc Vô
Song nhận được câu trả lời, vui mừng như điên, vội vàng ân cần nói tiếp.
Không
nói gì thêm nữa, Diệp Thanh Hồng đắm đuối nhìn Phó Hân Thần. Chỉ thấy đôi tay
chàng đang đan giỏ trúc một cách hết sức thuần thục, đối với việc này nàng cảm
thấy kinh ngạc vô cùng, dường như chuyện gì chàng cũng biết, chẳng lẽ không có
thứ gì làm khó được chàng sao?
“Nô
Nhi, đợi khi tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ cùng tới Nguyệt Lượng Nham.” Phó Hân
Thần hờ hững nói, lòng lại vì sự lạnh lùng của nàng đối với Ngọc Vô Song mà vô
cớ cảm thấy mừng vui.
Diệp
Thanh Hồng nghe thế liền không kìm được nở một nụ cười ngọt ngào, khiến Ngọc Vô
Song nhìn mà muốn rớt cả con mắt, nữ tử bên cạnh hắn bề ngoài thì như không có
việc gì, nhưng trong mắt lại chiếu ra những tia đố kỵ vô cùng sắc bén.
“Phó
Hân Thần.” Diệp Thanh Hồng cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của hai người đó
khiến nàng rất khó chịu, cảm giác nguy hiểm đã lâu không xuất hiện lại một lần nữa
ập đến, khiến thân thể nàng trở nên cứng đờ.
“Gì
cơ?” Phó Hân Thần nghe ra sự khác thường trong giọng nói của nàng, lại nhìn qua
thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, vẻ quan tâm liền lập tức thể hiện rõ ràng
qua lời nói: “Sao vậy, Nô Nhi?”
“Ta,
chân ta tê.” Không biết tại sao, Diệp Thanh Hồng không muốn nói gì thêm trước
mặt hai người kia nữa.
Khẽ nở
một nụ cười vẻ hết cách, Phó Hân Thần đặt chiếc giỏ trúc còn chưa đan xong
xuống, rồi đưa tay bế nàng nàng lên đi về phía phòng nàng, còn tiện tay đóng
cửa lại.
Hai kẻ
đó sao có thể là huynh muội chứ? Phó Hân Thần nhủ thầm, Ngọc Vô Song thì chàng
không biết, Ngọc Hoa sơn trang chàng cũng chưa nghe nói đến bao giờ, chắc là
một môn phái mới quật khởi trên giang hồ gần đây. Nhưng Nghiêm Phiêu Phiêu thì
rõ ràng là bang chủ của bang Ngũ Hồ, năm năm trước chàng và Tịnh Nhi đi khắp
nơi tìm thầy thuốc, trên Thái Hồ đã từng nhìn thấy ả từ xa, khi đó thủ đoạn tàn
độc của ả đã để lại cho chàng một ấn tượng sâu sắc. Hừ, chỉ nhìn thái độ của
Ngọc Vô Song lúc trước và sau khi Nô Nhi đi ra là biết hắn có ý đồ gì khi nói
Nghiêm Phiêu Phiêu là muội muội của mình.
“Phó
Hân Thần.” Nhìn Phó Hân Thần cúi đầu chăm chú xoa bóp chân cho mình, bất giác
Diệp Thanh Hồng cảm thấy ngọt ngào vô hạn, chàng đối xử với nàng quả thực đã
khác rồi.
“Còn tê
nữa không?” Phó Hân Thần ngẩng đầu lên hỏi, sau những ngày phơi nắng đội mưa
trong núi, khuôn mặt tuấn tú của chàng đã trở nên rắn rỏi cương nghị hơn nhiều,
có điều lại bớt đi một chút sắc bén và cuồng ngạo của thời niên thiếu, sự hiền
hòa và tĩnh tại đã bao trùm lên tất cả, nhưng mọi thứ lại không hề có vẻ gì là
đối chọi nhau.
“Hết
rồi.” Diệp Thanh Hồng mím môi lại khẽ lắc đầu, đột nhiên đưa tay áp lên một bên
má của chàng: “Ta rất thích chàng đấy.” Nàng không ngừng nói ra cảm giác của
mình như vậy.
Phó Hân
Thần chỉ khẽ mỉm cười, không hề gạt bàn tay của nàng ra, cũng không tiếp tục
thảo luận với nàng về vấn đề này. Đã lâu như vậy rồi, ít nhiều gì chàng cũng
biết tính khí của nàng, vô cùng cố chấp, thích thì cứ thích, mặc kệ nàng thôi,
chỉ cần nàng vui là được.
“Tuyết
sẽ còn rơi mãi mất.” Diệp Thanh Hồng hơi cau mày lại lầm bầm than vãn, trước
đây nàng không cảm thấy tuyết rơi thì có gì là không tốt cả, nhưng bây giờ đã
khác rồi, hai người đó nàng không thích, nàng không muốn bọn họ tiếp tục ở lại
đây.
“Đúng
thế, trước đây không phải cũng như vậy hay sao?” Phó Hân Thần cảm thấy rất nghi
hoặc, năm đó khi bọn họ gặp nhau lần đầu ở đây cũng là dưới trời gió tuyết,
phải dừng chân suốt nửa tháng trời tuyết mới tạnh, lần này e là cũng tương tự
thế.
“Vậy
bọn họ sẽ ở lại đây mãi hay sao?” Diệp Thanh Hồng hơi nhích người qua một chút,
kề sát bên Phó Hân Thần, khuôn mặt tràn đầy vẻ ấm ức. Nàng không thích có người
quấy rầy mình và Phó Hân Thần, hơn nữa còn là trong một thời gian dài như vậy.
“Có
lẽ.” Tuy cũng không có chút hảo cảm nào với đối phương, nhưng dưới trời tuyết
lớn thế này dù gì chàng cũng không thể đuổi bọn họ đi được. “Sao vậy, Nô Nhi,
không phải cô thích có người bầu bạn với mình sao?” Chàng còn nhớ nàng từng nói
rằng mình rất cô độc.
“Ta
không thích bọn họ.” Diệp Thanh Hồng tỏ vẻ giận dữ như trẻ con, thân thể muốn
tựa hẳn vào người Phó Hân Thần, thấy chàng dường như muốn tránh đi, liền vội
vàng quàng tay qua cổ chàng, miệng làu bàu nói: “Ta sẽ không ngủ cùng một
giường với bọn họ đâu.” Căn nhà này chỉ có hai chiếc giường, cần phải hai người
ngủ cùng một giường mới được, nhưng nàng tuyệt đối không muốn ngủ cùng với bất
cứ người nào trong số bọn họ.
Phó Hân
Thần có chút tức cười nhìn nàng nổi nóng, thì ra cũng có người mà nàng không
thích như vậy.
“Vậy ý
của cô là để bọn họ ngủ dưới đất sao?” Chàng trêu trọc.
Diệp
Thanh Hồng nhíu chặt đôi hàng lông mày thanh tú lại, không trả lời, mà tựa đầu
lên bờ vai của Phó Hân Thần, dường như đang gặp phải một vấn đề rất khó khăn. Từ
nhỏ đến giờ nàng đều ngủ một mình.
“Ta ngủ
cùng chàng nhé, nhường ra một chiếc giường cho bọn họ.” Rất chậm rãi, nàng nói
ra cách mà nàng cho rằng tốt nhất. Chỉ có Phó Hân Thần là nàng có thể nhịn được
để ngủ cùng.
“Không
được.” Chẳng nghĩ ngợi gì, Phó Hân Thần lập tức từ chối ngay.
“Vậy
chàng nói xem phải làm thế nào?” Diệp Thanh Hồng dịu dàng hỏi, không hề cảm
thấy khó chịu vì sự từ chối của chàng.
“Chuyện
này…” Phó Hân Thần ngây ra, nói thực lòng, để Nô Nhi ở cùng một phòng với
Nghiêm Phiêu Phiêu chàng thật không thể nào yên tâm được, huống chi nếu để hai
người đó biết chàng và nàng không phải phu thê, chỉ e sẽ gây ra không biết bao
nhiêu điều rắc rối.
“Được
rồi, ta nghe cô.” Sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng chàng đành đáp ứng. Vứt
bỏ cái nhìn thành kiến của thế tục, tin rằng với định lực của mình cùng tâm tư
đơn thuần của Nô Nhi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì khiến người ta phải hối
hận.
Diệp
Thanh Hồng nở một nụ cười tươi tắn.
Phó Hân
Thần một mình đi ra khỏi phòng, ngồi xuống vị trí vừa rồi tiếp tục công việc
đan lát. Dường như tới lúc này mới chú ý tới thân hình cao lớn, vạm vỡ của
chàng, đôi mắt Nghiêm Phiêu Phiêu lập tức sáng rực lên, nhìn chăm chăm vào
chàng một hồi lâu mà không rời đi được.
“Không
biết phải xưng hô với huynh
đài thế nào?” Ngọc Vô Song cất tiếng bắt chuyện.
“Chỉ là
kẻ thôn phu nơi sơn dã mà thôi, không đáng nhắc đến.” Đáp lại bằng một câu hờ
hững, Phó Hân Thần thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Lần đầu
tiên bị người ta coi thường như vậy, mắt Ngọc Vô Song thoáng hiện sát ý, có
điều lời nói thì vẫn nhã nhặn vô cùng: “Vậy vị cô nương vừa nãy…” Đây mới là
điều mà hắn thật sự muốn biết.
“Song
ca!” Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Phiêu Phiêu thoáng hiện vẻ không vui. Hắn
không ngờ dám tỏ ra hứng thú với một nữ tử khác ngay trước mặt ả, thật sự là
không tôn trọng ả chút nào.
“Đó là
nội tử.” Phó Hân Thần nói ra đáp án mà bọn họ đang nghĩ đến, trong tình huống
có thể khiến sự việc trở nên bớt rắc rối, chàng cũng không muốn ngay thẳng quá
làm gì.
“Huynh
đài thật có diễm phúc.” Ngọc Vô Song không hề che giấu sự ái mộ đối với Diệp
Thanh Hồng và sự đố kỵ đối với Phó Hân Thần, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện
nét cười lạnh lẽo. Dù có diễm phúc đến đâu cũng phải còn mạng để hưởng thụ mới
được.
Sắc mặt
Nghiêm Phiêu Phiêu hơi biến đổi, ả không dám tin rằng hắn lại thể hiện ý đồ một
cách trắng trợn như vậy.
Phó Hân
Thần chỉ cười không đáp, căn bản chẳng thèm để tâm đến địch ý của đối phương
chút nào, chiếc giỏ trúc trong tay đã sắp đan xong.
“Huynh
đài có biết đến cỏ tuyết nhu không?” Ngọc Vô Song đè nén sát cơ, cố tỏ ra tùy ý
hỏi.
“Đúng
thế, cỏ tuyết nhu, vị đại ca đây có từng nghe nói đến chăng?” Nghiêm Phiêu Phiêu
vội vàng cất tiếng. Không hiểu vì sao, ả đột nhiên cảm thấy rất tò mò về nam
nhân trước mắt này.
Ngọc Vô
Song lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nôn nóng của ả, không nói năng gì.
“Chưa
từng.” Phó Hân Thần đột nhiên đứng dậy, giấu đi nét đau thường trong đôi mắt.
“Hai vị xin cứ từ từ nói chuyện.” Nói xong chàng liền cầm chiếc giỏ đã đan xong
lên quay trở vào phòng. Lại là những người ngốc nghếch bị lừa gạt nữa.
Phó Hân
Thần vừa rời đi, sắc mặt Nghiêm Phiêu Phiêu đã lập tức biến đổi, trầm giọng cất
tiếng: “Nữ nhân đó rất đẹp đúng không?” Nếu hắn dám nói là đúng, nhất định ả sẽ
lập tức đi vào giết chết con đàn bà đó ngay. Đối phương cũng chẳng thèm nhìn
hắn lấy một cái, đã khiến hắn say đắm đến mức này, còn mình việc gì cũng ngoan
ngoãn nghe theo hắn, vậy mà hắn lại ra vẻ xun xoe với một nữ nhân khác ở ngay
trước mặt mình.
“Tất
nhiên.” Ngọc Vô Song uể oải đáp, chẳng thèm để ý đến khuôn mặt xinh đẹp đang
nổi giận bừng bừng của ả, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô dám chạm vào một sợi lông măng
của nàng, ta sẽ lấy mạng cô.” Hắn hiểu ả quá rõ, không cần nghĩ cũng biết ả có
tính toán gì.
“Chàng…”
Nghiêm Phiêu Phiêu vốn đang định đứng dậy, nghe thấy thế liền dừng lại. Không
ngờ hắn lại vì một nữ nhân chỉ vừa quen biết mà muốn lấy mạng ả, thật quá ư bạc
tình! Sự ấm ức và phẫn nộ tràn lên khiến thân thể ả không ngừng run rẩy: “Được,
chàng ác lắm!” Nhưng ả lại chẳng thể dằn lòng mà rời xa hắn được.
“Ngoan
nào, đừng giận nữa!” Dường như Ngọc Vô Song cũng cảm thấy lời của mình có phần
hơi quá, vội vàng ôm ả vào lòng như để bồi thường, rồi hôn lên đôi môi ả.
Những
động tác mơn trớn thuần thục khiến thân thể vốn cứng đờ và đang kháng cự cực
lực của Nghiêm Phiêu Phiêu dần trở nên mềm nhũn, cuối cùng thì lại một lần nữa
rơi vào cạm bẫy tình dục mà hắn bày ra.
“Chỉ
cần nàng ngoan, ta sẽ cưng nàng.” Ngọc Vô Song dịu dàng nói.
“Đừng
như vậy, bọn họ sẽ đi ra đấy.” Ả giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng muốn đẩy
hắn ra. Trước nay ở trước mặt người ngoài ả luôn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hình
tượng này nhất định không thể bị phá hủy đi được.
“Sợ cái
gì.” Ngọc Vô Song ôm chặt lấy ả, không cho giãy dụa: “Để bọn họ nhìn thấy thì
có gì là ghê gớm chứ.”
“Chúng
ta là huynh muội.” Ả nhắc nhở, đồng thời cực lực khác cự.
“Chàng…”
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Nghiêm Phiêu Phiêu không thể nào tập trung
tinh lực chống cự được nữa. Tuy biết rõ hắn chính là một tên ma quỷ, nhưng ả
vẫn không thể nào rời hắn được.
***
Lúc
dùng bữa tối Ngọc Vô Song chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của Phó Hân Thần,
không ngừng xun xoe với Diệp Thanh Hồng, nhưng Diệp Thanh Hồng chẳng hề động
lòng, sau khi vội vã ăn xong liền quay trở về phòng ngay. Cho dù nàng không nói
ra một câu nào làm tổn thương người khác, nhưng cũng đủ để dập tắt nhiệt tình
của hắn.
“Phó
Hân Thần, người đó phiền phức quá!” Diệp Thanh Hồng cất tiếng oán trách, do ít
khi tiếp xúc với người ngoài, quả thực nàng không thể thích ứng với sự nhiệt
tình của Ngọc Vô Song.
“Hắn
thích cô đấy mà.” Phó Hân Thần mỉm cười nói. Chàng biết Diệp Thanh Hồng tính
cách đơn thuần, sẽ không suy nghĩ về phương diện này, nên không thể không nhắc
nhở.
“Vậy
sao?” Diệp Thanh Hồng vốn còn ngây ra, ngay sau đó liền giật mình tỉnh ngộ:
“Đúng rồi, giống như ta với chàng…” Vừa mới nghĩ đến đây, nàng liền có chút lo
lắng hỏi: “Có phải chàng cũng rất khó chịu không?” Giống như nàng khó chịu vì
gã nam nhân kia vậy.
“Không.”
Phó Hân Thần ngửa người tựa vào thành ghế phía sau, cặp mắt hổ khép hờ. Chàng
nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Diệp Thanh Hồng, liền không khỏi cảm thấy
tức cười. Bây giờ mới nghĩ đến điều này, không phải là muộn quá rồi sao. “Cô có
cảm giác gì với hắn không? Có thích hắn không?” Gã Ngọc Vô Song đó quả thực là
một nam nhân rất có mị lực, lại biết lấy lòng nữ giới, nếu Diệp Thanh Hồng động
lòng chàng cũng không lấy gì làm lạ cả.
“Không
thích.” Diệp Thanh Hồng lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ánh mắt của hắn khiến
ta nhớ đến sư phụ.”
“Sư
phụ?” Phó Hân Thần lặp lại một lần nữa như để dò hỏi. Đây là lần đầu tiên chàng
nghe nàng nhắc đến người khác, thì ra không phải nàng ở một mình, nhưng nghe
khẩu khí của nàng sao lại giống như đang nói đến một người chẳng liên quan gì
với mình vậy?
“Đúng
vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thanh Hồng thoáng hiện vẻ mơ màng, hai bàn tay
đan vào nhau, chậm rãi đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, dường như có chút khó
chịu: “Buổi tối hôm đó… lão muốn cởi quần áo của ta…” Nàng nói rất nhỏ, tựa như
đang nói mơ, tình cảnh hôm đó bất chợt hiện ra ngay trước mắt.
Sắc mặt
Phó Hân Thần hơi biến đổi, nhưng lại không lên tiếng ngắt lời, cặp mắt vốn khép
hờ nay đã mở trừng ra, dường như có chút căng thẳng.
“Lão
nhìn ta… giống như là người đó vậy… Ta biết… ta biết lão muốn làm… chuyện đó
với ta giống như với những nữ nhân khác… Nhưng ta không sợ… Ta sớm biết sẽ có
một ngày như thế…” Cảm giác buồn nôn đột nhiên trào dâng trong lòng, Diệp Thanh
Hồng bèn dừng lại, không nói gì thêm, tất cả đều là quá khứ cả rồi, còn có gì
đáng nhắc đến đâu. Mà dù nói rồi, thì cũng có thể làm gì được chứ.
Nhưng
bàn tay Phó Hân Thần thì lại đã nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, khuôn mặt vốn
hiền hòa tràn ngập vẻ phẫn nộ và đau lòng khó có thể kiềm chế được.
“Súc
sinh!” Hồi lâu sau, chàng rít lên hai tiếng đó qua những kẽ răng.
Diệp
Thanh Hồng giật mình tỉnh táo trở lại từ trong hồi ức, vừa nghe thấy hai từ đó
liền không khỏi ngây ra, chàng… đang mắng người! Vì sao chứ?
“Lão
đâu rồi?” Đột nhiên Phó Hân Thần đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt
Diệp Thanh Hồng, một cảm giác khó tả xộc lên trong lồng ngực chàng, khiến chàng
rất muốn đi giết người, giết chết tên cặn bã đó.
“Lão?”
Diệp Thanh Hồng bị chàng nhìn đến nỗi có chút sợ hãi, không kìm được hơi lùi về
phía sau: “Là sư phụ ư? Lão chết rồi.”
Ý thức
được rằng mình đã làm nàng sợ, Phó Hân Thần vội vàng đè nén cơn thịnh nộ trong
lồng ngực, ngồi trở lại chiếc ghế, nói giọng nhẹ nhàng hơn: “Nô Nhi, cô qua
đây!” Nàng xưa nay luôn gần gũi với chàng, mà chàng dường như đã thích thứ cảm
giác này rồi.
Thấy
chàng không còn tỏ ra hung dữ nữa, Diệp Thanh Hồng lập tức vứt bỏ mọi sự sợ hãi
vừa rồi, vội vàng nhào vào lòng chàng tựa như sợ chàng đổi ý. Nàng rất sợ
chàng, nhưng lại chỉ ở trong lòng chàng mới tìm được cảm giác bình yên.
“Chàng…
tại sao lại tức giận?” Rất rụt rè, nàng khẽ hỏi.
Thật
bất ngờ, lần đầu tiên Phó Hân Thần ôm chặt lấy nàng, nhưng lại không nói năng
gì cả. Chàng có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, tỉ như người nhà của nàng đâu? Lão
súc sinh đó đối xử với nàng như thế, tại sao nàng còn gọi lão là sư phụ? Lão đã
chết như thế nào? Nàng làm sao sống qua được những ngày tháng về sau? Chàng còn
nhớ rõ năm năm trước nàng đã sống một mình rồi, khi đó nàng mới chỉ mười lăm,
mười sáu tuổi, còn chưa biết nói chuyện với người ta, chẳng lẽ lão súc sinh kia
đã chết trong quãng thời gian đó? Mà càng khiến chàng khó hiểu hơn là sau khi
gặp phải cảnh ngộ bất hạnh như thế, nàng không hề cảm thấy xấu hổ không thể mở
lời như những nữ tử khác, ngược lại còn thản nhiên nói ra. Cho dù có thể nghe
ra nàng không hề thích quãng hồi ức đó, nhưng trong khẩu khí của nàng, chàng
không hề thấy có một tia căm hận nào cả.
Có quá
nhiều điều nghi vấn, nhưng chàng lại không hỏi một câu nào. Hỏi rồi, cũng chỉ
khiến cho nàng phải nhớ lại quãng hồi ức đau khổ đó mà thôi, chẳng ích gì. Khẽ
vỗ nhẹ lên lưng nàng mấy cái, chàng thậm chí còn chẳng nói ra một câu an ủi
nào.
Rúc
trong lòng chàng, Diệp Thanh Hồng không hề biết rằng chàng đang nghĩ về nàng,
nàng chỉ biết duy nhất một điều – Phó Hân Thần lúc này, thật dịu dàng đến quá
chừng!