Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 15



"Anh lợi hai hay không, nhóc con em không biết à?" Diệp Đình Dực nhếch mép, đắc ý hỏi cô.

"Biết, Đình Dực anh rất lợi hại! Em sùng bái anh rồi, làm sao bây giờ?" Cố Phi nói ngọt, vuốt mông ngựa.

"Nhóc con, tâm tình em có vẻ không tệ, còn dụ dỗ anh, cái miệng nhỏ nhắn như vừa bôi đường vậy!"

"Bôi đường hay không, chẳng phải anh về sẽ biết hay sao.” Cố Phi cố ý kề sát điện thoại di động, hạ giọng nhẹ nhàng nói.

Hôm nay không thể hàn huyên nhiều được, Diệp Đình Dực cắn răng nói: "Nhóc con nghịch ngợm, em làm gì làm đi, chờ anh trai trở về, xem anh trai thu thập em thế nào!"

"Chờ anh về thu thập..."

Trong hành lang truyền đến âm thanh rất nhỏ, lỗ tai Diệp Đình Dực giật giật, nghe thấy ‘cốc cốc cốc’ như có người gõ nhẹ cửa, dù tâm bất cam tình bất nguyện[1], nhưng cũng đành phải nói: "Nhóc con, bây giớ cứ vậy trước đi, cúp máy đây!"

[1] tâm bất cam tình bất nguyện (心不甘情不愿: Lòng không tình nguyện

"Anh có việc?" Cố Phi lập tức hiểu, đại khái chắc là việc công, cô vội vàng nói: "Được, Đình Dực, anh cũng phải cẩn thận đấy, moah!" Nói xong, liền cúp điện thoại.

"Cậu Diệp, cậu Diệp?" Tiếng đập cửa càng lúc càng rõ, Diệp Đình Dực nhanh chóng chỉnh giảm âm thanh, rồi thả vào túi, đứng dậy mở rộng cửa, đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Ngụy Hoa đờ đẫn, như người mất hồn bước vào nhà họ Bạch.

Con trai chết ở trên xe cấp cứu, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã vĩnh viễn nhắm mắt lại. Ở nhà xác, nhìn cơ thể lạnh lẽo của con trai, lòng Ngụy Hoa như tro tàn.

Chồng qua đời, Ngụy Hoa vô cùng bi thương, còn có phẫn hận, bất lực. Nhưng bây giờ, những tâm tình đó đều biến mất, chỉ còn nỗi tuyệt vọng cùng trống rỗng.

Chồng không còn, con trai không còn, còn một mình bà sống trên cõi đời này làm gì?

Đúng rồi, con gái! Bà còn có con gái, Ngụy Hoa chạy vội tới trước điện thoại bàn, tay run run cầm điện thoại lên, bấm một chuỗi số thật dài, đợi sau khi điện thoại kết nối, giọng cô gái trẻ truyền đến: "Mẹ, sao vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho con rồi?"

Nước Mỹ, Seattle.[2]

[2] Seattle: thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-xin-tơn ở tây bắc nước Mỹ

Hai mắt Bạch Hân Ngữ sưng đỏ đi ra khỏi trường học, nhớ tối hôm qua khi cô nhận được tin dữ, đến bây giờ cũng không dám tin, bố cô yêu thương cô, vậy mà đã rời xa cô rồi.

Còn nhớ rõ năm đó, cô nhận được giấy báo nhập học đại học ở Mỹ, mẹ không đồng ý cho cô ra nước ngoài, nói cô là một cô gái, học đại học ở trong nước là được rồi, không cần phải xuất ngoại, nhưng bố cô vui vẻ, cương quyết nói: Con gái có tiền đồ, thi đậu được đại học ở Mỹ, có đập nồi bán sắt cũng phải tạo điều kiện cho con, muốn học bao lâu thì học bấy lâu...

Tuổi bố đã cao, thân thể luôn không khỏe, nhưng vẫn gắng gượng tạo điều kiện cho cô... Nghĩ tới đây, nước mắt đọng đầy trên mắt Bạch Hân Ngữ.

Hôm nay, xin phép giáo viên cho cô nghỉ, sau đó liền mua vé máy bay, rồi trở về chỗ ở thu dọn hành lý, chuẩn bị đến sân bay, không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Ngụy Hoa.

"Mẹ, mẹ! Xảy ra chuyện gì? Mẹ nói chuyện đi?" Bạch Hân Ngữ lo lắng hỏi.

Cô không thể không lo lắng, lúc này, ở trong nước hẳn là đã khuya, cô ra nước ngoài học ba năm rồi, người nhà chưa từng gọi cô vào lúc này, hơn nữa, cô còn nghe Ngụy Hoa nói, bố là bởi vì không muốn hồ cá bị phá dỡ nên đã xảy ra tranh chấp với người ta, rồi bị người ta đánh chết.

Cậu chủ nhà họ Cố kiêu căng, xem mạng người cỏ rác nhưng người ta có quyền thế. Bây giờ bố đi rồi, trong nhà chỉ còn lại mẹ và em trai tuổi còn nhỏ, Bạch Hân Ngữ nghĩ tới đây, không khỏi càng thêm lo lắng.

"Con gái, mẹ con hồ đồ rồi, mẹ không nên tranh chấp với người ta, không nên kêu thằng bé chạy đi..."Im lặng một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng kêu gào đau thấu tim gan của Ngụy Hoa: "Hân Ngữ, em của con đã chết!"

"Chết? Ai chết?" Bạch Hân Ngữ sửng sốt, ngây ngốc hỏi.

"Thiên, Thiên Kỳ đã chết! Bị xe đụng, chưa kịp đưa đến bệnh viện, thằng bé đã tắt thở.." Ngụy Hoa tê tâm liệt phế.

"Không, không phải... không? Thiên Kỳ ngày hôm qua vẫn còn nói chuyện với con mà, thế nào đột nhiên đã bị xe đụng? Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ nói con nghe đi!" Trong mắt Bạch Hân Ngữ đều là nước mắt.

"Là Cố Gia Vũ, chính là cái tên táng tận lương tâm đó! Cậu ta đã hại chết bố con, hôm nay cậu ta dẫn người tới nhà chúng ta, bảo mẹ không được tố cáo cậu ta, rồi cậu ta còn đánh mẹ, đánh Thiên Kỳ." Ngụy Hoa nức nở nói: "Mẹ, mẹ kêu Thiên Kỳ chạy, bảo nó đi tìm cậu, kết quả, kết quả nó mới vừa chạy ra cửa, thì đã bị xe đụng.” Sao bà lại ngốc như vậy, bà là tội nhân! Nếu như không phải bà kêu Thiên Kỳ chạy ra ngoài tìm người, thì đã không chết!

Đều do bà sai, là bà hại chết con trai của bà!

"Mẹ, mẹ! Thiên Kỳ..." Nước mắt Bạch Hân Ngữ rơi như mưa, vô cùng bi ai nói: "Em trai! Mẹ, mẹ, mẹ chờ con, con sẽ đi ra sân bay ngay bây giờ, mẹ chờ con, con lập tức trở về!"

"Con đừng về, Hân Ngữ, mẹ không muốn con về!" Ngụy Hoa đột nhiên lên tiếng: "Con ở lại nước ngoài đi, con không nên quay về..."

"Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, bố và Thiên Kỳ... sao con có thể không về được chứ? Con lo cho mẹ, con phải về." Bạch Hân Ngữ khóc nói.

"Không được, mẹ, mẹ đã đắc tội với nhà họ Cố rồi, nhà bọn họ rất lợi hại, mẹ sợ. Bố con, em con... bọn họ đều đã mất, mẹ chỉ còn lại mình con, con phải an toàn ở nước ngoài, không nên quay về!"

Hít sâu một hơi, Ngụy Hoa cố gắng để cho mình bình tĩnh lại: "Hân Ngữ, con đừng khóc, con nghe mẹ nói, chúng ta mấy năm nay có dành dụm được ít tiền, mẹ đã bảo cậu con gửi hết toàn bộ vào thẻ của con rồi, con nhớ rút ra..." Đưa tay lau nước mắt trên mặt, bà nhẹ nhàng nói: "Hân Ngữ, mẹ đi rồi, không thể chăm sóc cho con được, con phải biết tự chăm sóc mình đấy.”

Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Bạch Hân Ngữ: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy chứ? Mẹ đừng làm con sợ, chờ con, con rất nhanh sẽ trở về!"

"Hân Ngữ, mẹ không đợi con được nữa, mẹ sẽ đi cùng Thiên Kỳ và bố con, thằng bé còn nhỏ như vậy, mẹ lo cho nó, con gái ngoan, con phải sống thật tốt..."

Ngụy Hoa thì thào, hoàn toàn không để ý tiếng la khóc Bạch Hân Ngữ, liền cúp điện thoại.

Lảo đảo đi ra khỏi phòng, Ngụy Hoa đứng ở trong sân, giữa đống hổn độn tìm được rồi một cây xiên cá nhỏ, đây là Bạch Vĩ Đông làm cho Bạch Thiên Kỳ để mỗi ngày xiên cá chơi, trên đầu gỗ bền chắc cột một con dao ba mặt sắc bén.

"Vĩ Đông, tôi xin lỗi ông, Cố Gia Vũ hại ông, tôi vô dụng, không thể đòi lại công đạo cho ông, thậm chí còn hại chết Thiên Kỳ, bố Hân Ngữ, ông ơi, tôi hối hận rồi! Sao tôi lại ngốc như vậy, Thiên Kỳ, con của mẹ, con vẫn còn nhỏ như vậy..." Ngụy Hoa thì thào nói, rồi giơ tay cây xiên cá lên, nhắm ngay tim mình: "Con trai, con đừng sợ, mẹ đến với con đây. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.