Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 21



Hai ngày sau, tòa án Tân Thành, mở phiên toà xét xử vụ án Cố Gia Vũ gϊếŧ người.

Bên ngoài toà án, các ký giả truyền thông đều mang theo ‘trường thương đoản pháo’[1] chuẩn bị, một chiếc xe Roll Royce lái vào tòa án, cửa xe mở ra, Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân lần lượt xuống xe trước, sau đó quay đầu lại từ trong xe đỡ lấy ra bà cụ Cố.

[1] trường thương đoản pháo (长枪短炮): Là một cụm từ dùng để nói đến ống kính tele, nhiều lúc cũng ám chỉ công cụ tác nghiệp của các phóng viên ảnh.

Hai mắt các ký giả lập tức sáng lên chạy nhanh tới, vô số microphone hận không thể đưa đến sát miệng Cố Chính Đào.

“Ông Cố, đối với chuyện con trai ông là Cố Gia Vũ bức tử gia đình Ngụy Hoa, ông có muốn nói gì không? Ông có hối hận vì đã ít dạy dỗ Cố Gia Vũ, nên cậu ta mới mới ngang ngược độc ác, xem mạng người như cỏ rác.”

"Bà Cố, Cố Gia Vũ là con ruột của bà, cậu ta làm ra chuyện sai trái như vậy, bà có nghĩ sẽ bồi thường cho nhà họ Bạch hay không?"

Còn có một phóng viên trực tiếp cầm micro nhắm ngay bà cụ Cố, lớn tiếng hỏi: "Bà cụ Cố, nghe nói ông cụ sau khi nghe chuyện này, bệnh tim đã tái phát, phải vào bệnh viện, là thật hay giả?"

"Có cư dân mạng nghi ngờ nhà họ Cố các người vì trốn tránh trách nhiệm mà giở thủ đoạn, đối với lời này, mấy người có muốn giải thích gì không?"

"Cố thị đã tuyên bố muốn bỏ mặc Cố Gia Vũ, đây là ngài quyết định, hay là của hội đồng quản trị?"

Các ký giả vây đuổi chặn đường, ba tầng trong ba tầng ngoài.

Cố Chính Đào không nói một lời nào, chỉ xanh mặt đỡ lấy bà cụ Cố dưới sự bảo vệ của vệ sĩ chen chúc xô đẩy đi vào trong đại sảnh tòa án, sau đó nhân viên bộ phận quan hệ công chúng của Cố thị lập tức ngăn cản phóng viên.

Ba người chật vật đi vào đại sảnh, bà cụ Cố đẩy tay Tô Mỹ Vân ra, rồi trừng bà ta một cái, sau đó dẫn đầu đi vào trong.

Bên trong toà án, bốn phía góc tường đều là các máy quay phim, các tạp chí và tờ bào lớn đều phái người đến tham dự, để ngay lập tức có được kết quả vụ án.

Cố Phi ngồi ở hàng thứ nhất, lạnh lùng nhìn bọn người Cố Chính Đào đi vào, cô đứng dây đỡ lấy bà cụ Cố, bà cụ nhìn cô với ánh mắt sắc bén, giọng thâm ý nói: "Phi Phi, xin chào, đúng là hay thật! Nhà họ Cố vậy mà lại sinh ra được đứa ‘cháu gái giỏi’, làm việc rất quyết đoán..."

"Bà nội, cháu nghĩ, nếu như là ông nội, ông cũng sẽ ra quyết định giống như cháu." Cố Phi nhìn thẳng vào bà cụ Cố, kiên định nói: "Nói cho cùng là bà không muốn ông nội tỉnh lại, nhìn Cố thị phá sản, đúng không?"

"Cố Phi, đồ khốn nạn này, đến cả em trai ruột mà cũng xuống tay..." Cố Chính Đào hạ thấp giọng, tức giận nói.

"Bố là cái máy lặp lại? Con có thể ra tay hay không, ngắm nghía cẩn thận xung quanh, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng? Con khốn nạn? Vậy bố là gì? Chuyện thối nát, ba mạng người, không phải đều do con trai bảo bối của bố gây ra? Nếu con là bố, đã sớm nhắm mắt chui vào đũng quần rồi..." Cố Phi xì một tiếng: "Bố không nhìn thấy, người chung quanh đều hận không thể xé xác bố, mà bố còn có mặt mũi đứng ở đây nói?"

Cố Chính Đào nghe vậy liền nhìn bốn phía, quả nhiên thấy vẻ mặt mọi người đều căm hận nhìn bọn họ, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy mấy người bọn họ, ông ta bất giác rụt cổ lại, oán hận ngồi xuống.

"Đứng lên." Cảnh sát tòa án hô, tất cả mọi người đang ngồi trong toà án lập tức đứng dậy, thẩm phán uy nghiêm đi vào chỗ ngồi, gõ búa, Cố Gia Vũ liền được dẫn vào.

Mới ba ngày ngắn ngủi, cậu chủ Cố hăng hái ngày xưa, lúc này khuôn mặt đầy vẻ khủng hoảng, đáy mắt hốc hác, vừa nhìn thấy Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân, giống như phát điên lên nắm ngay lan can sắt của bị cáo: "Bố, mẹ, các người đang làm gì vậy? Vì sao không bảo lãnh con ra? Ở chỗ quái quỷ này môt giây thôi con cũng không chịu được, mau đón con ra ngoài đi!"

"Gia Vũ!" Tô Mỹ Vân nghẹn ngào đứng dậy.

"Im lặng! Bị cáo, mong cậu kiềm nén cảm xúc." Thẩm phán nói với giọng uy nghiêm, hai người quản giáo liền đi lên khống chế Cố Gia Vũ.

Sau đó, luật sư nguyên cáo đệ trình lên thẩm phán báo cáo kết quả kiểm tra thi thể Bạch Vĩ Đông, cùng lời khai mấy tên lưu manh đánh chết Bạch Vĩ Đông, và tòng phạm Trịnh Tam tham gia ép bức Ngụy Hoa tự sát... Tất cả các chứng cứ đều hướng về Cố Gia Vũ.

Thực ra, nháo đến mức này, liếc sơ qua liền biết, mặc dù Cố Gia Vũ không trực tiếp hại chết ba người nhà họ Bạch, nhưng tất cả mọi chuyện đều từ cậu ta mà ra, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Đây là lời nói khéo léo của luật sự mà Cố Chính Đào mời, lưỡi sáng hoa sen[2], cũng không thay đổi được sự thật.

[2] 舌粲莲花 (lưỡi sáng hoa sen): chỉ biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi.

Cuối cùng, quan toà và bồi thẩm đoàn bàn bạc quyết định, phán xử Cố Gia Vũ tù tám năm, Trịnh Tam và các tòng phạm là ba năm hoặc năm năm.

Sau khi nghe tuyên án, Cố Gia Vũ hoàn toàn gục ngã, điên cuồng gào khóc: "Bố, mẹ, bà nội, cứu con! Con không muốn ở tù đâu, cứu con!" Hai tay nắm lan can, không chịu buông: "Tôi không đi! Tôi không! Bà nội, cháu sợ, những người kia đánh cháu, bọn họ là ma quỷ, mau cứu cháu, bà kêu bọn họ thả cháu ra đi..."

Vài người quản giáo đi lên, không một chút khách khí nắm hai tay Cố Gia Vũ kéo đi ra ngoài, Cố Chính Đào, Tô Mỹ Vân đỡ bà cụ Cố định đi lên lại bị cảnh sát ngăn cản, trơ mắt nhìn Cố Gia Vũ sợ hãi đưa lên xe cảnh sát.

Bà cụ Cố khóc nức nở, đánh vào trên lưng Cố Phi: "Cố Phi, nhà họ Cố tan cửa nát nhà, Gia Vũ còn nhỏ tuổi đã phải vào tù ở ròng rã tám năm! Nhìn thấy bộ dạng của nó, cháu đã hài lòng chưa?"

"Bà nội, Cố Gia Vũ ngang ngược kiêu ngạo, hôm nay tất cả những thứ này đều là nó tự làm tự chịu. Nếu như lúc chuyện mới xảy ra, nó chịu nghe ông nội cố gắng giảng hòa với nhà họ Bạch, thì đã không ầm ĩ tới như vậy." Cố Phi bình tĩnh giải thích.

Bên cạnh, Tô Mỹ Vân lệ rơi đầy mặt, khóc đến muốn ngất đi, nghe Cố Phi nói xong, không khỏi oán hận nói: "Cố Phi, tôi biết cô đã sớm nhìn tôi và Gia Vũ không thuận mắt, hận tôi cướp đi vị trí của mẹ cô, căm hận Gia Vũ vì được ông cụ yêu thương. Trong lòng cô có căm hận, nhắm vào tôi là được rồi, vì sao lại hại Gia Vũ chứ?"

“Ha ha, dì Vân, dì đề cao bản thân mình quá rồi đấy. Dì lúc nào cũng kiêu ngạo, có thể từ vị trí kẻ thứ ba, gả vào nhà họ Cố làm vợ bé rồi lên làm vợ cả, chính thức trở thành bà Cố, nhưng….dì nghĩ xem là vì cái gì? Là vì hồi đó, bụng dì có một khối thịt, nếu không, dì và nhũng cô gái kia của bố có khác gì nhau? Cố Phi liếc Tô Mỹ Vân một cái, cười lạnh nói: “Tôi thấy dì và những cô gái cũng giống nhau, chẳng khác nhau gì mấy!”

"Hận tôi, ha ha, dì xứng à?"

"Mày câm miệng." Tay Cố Chính Đào run rẩy chỉ vào Cố Phi, giận dữ hét lớn: "Đồ súc sinh, tên súc sinh, không tim không phổi, nhà họ Cố sao lại có cái thứ như mày chứ!"

Súc sinh! Ha ha... Kiếp trước Cố Chính Đào hạ độc hại chết chính con gái ruột của ông ta, còn không phải do súc sinh tạo ra.

"Tôi là súc sinh, vậy bố là gì? Lão súc sinh?" Cố Phi nhìn Cố Chính Đào cười, trong mắt lạnh đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.