Điệp Viên 007 - Sòng Bạc Hoàng Gia

Chương 25



“Mảnh vá đen”

Trong khi lặng lẽ đi từ sân vào trong bóng tối của căn phòng ăn còn đóng cửa chớp, Bond ngạc nhiên thấy Vesper ra khỏi buồng điện thoại lắp kính gần cửa cái, khẽ khàng lên cầu thang hướng về phòng của họ.

“Vesper”, Bond gọi, nghĩ bụng hẳn nàng đã nhận được tin nhắn khẩn cấp nào đó có thể liên can đến cả hai.

Vesper hấp tấp quay lại, tay đưa lên che miệng.

Trong một thoáng lâu hơn mức cần thiết, cô gái trố mắt nhìn Bond.

“Chuyện gì thế, em yêu?” Bond hỏi, mơ hồ bối rối và sợ hãi với nỗi khủng hoảng nào đó trong cuộc sống của họ.

“Ô”, Vesper nói không ra hơi, “anh làm em giật mình. Chỉ là... em vừa gọi điện thoại cho Mathis. Cho Mathis”, nàng lặp lại. “Em thắc mắc không biết anh ấy có thể tìm cho em một bộ váy áo khác không. Anh biết đấy từ cô bạn gái mà em đã kể cho anh nghe. Cô gái bán hàng. Anh thấy không?”, - nàng nói nhanh bằng một mớ ngôn từ lẫn lộn đầy thuyết phục - “thật sự em không có gì để mặc. Em nghĩ sẽ gọi được anh ây còn ở nhà trước khi đến văn phòng. Em không biết số điện thoại của bạn em và em nghĩ sẽ làm cho anh ngạc nhiên. Em không muốn anh nghe tiếng chân đi và tỉnh giấc. Nước biển tốt không? Anh tắm chưa? Lẽ ra anh phải đợi em chứ”.

“Tuyệt lắm”, Bond trả lời như thế vì anh quyết định làm cho cô gái an tâm, dù bực mình vì vẻ biết lỗi lộ liễu của nàng với trò bí mật trẻ con này. “Em phải vào phòng rồi chúng ta sẽ ăn sáng ngoài sân. Anh đói lắm. Xin lỗi đã làm em giật mình. Anh cũng sẽ giật mình khi gặp ai đó vào giờ sáng sớm như thế này”.

Bond quàng tay ôm nhưng nàng gỡ ra, nhanh chóng lên cầu thang.

“Thật ngạc nhiên khi gặp anh”, Vesper nói, cố gắng khỏa lấp biến cố bằng một vẻ nhẹ nhõm.

“Tóc anh xõa xuống mắt thế kia nhìn gớm ghiếc như một bóng ma, một gã chết đuối vậy”. Vesper bật cười cay nghiệt. Nhưng chợt nhận ra điều đó, nàng đổi giọng cười thành tiếng ho.

“Hy vọng em không bị cảm”, nàng thốt lên.

Cô gái tiếp tục thêu dệt những lời lẽ dối trá đến khi Bond muốn phát vào mông nàng, yêu cầu bớt căng thẳng và nói sự thật. Tuy nhiên anh chỉ vỗ nhẹ một cái trấn an vào lưng Vesper bên ngoài phòng và giục nàng nhanh chóng đi tắm.

Sau đó anh về phòng của mình.

Sự kiện trên đã kết thúc tính toàn vẹn của cuộc tình giữa họ. Những ngày sau đó là một mớ bòng bong lừa dối và đạo đức giả hòa lẫn nước mắt của nàng và những khoảnh khắc đam mê đầy thú tính, trong đó nàng buông thả chính mình với tính tham lam mà những ngày rỗng tuếch của họ khiến điều đó trở thành khiếm nhã.

Đã nhiều lần Bond cố gắng đánh sập những bức tường hồ nghi. Anh nhắc đi nhắc lại cú điện thoại nhưng Vesper ngoan cố bảo vệ câu chuyện của nàng bằng những lời lẽ thêu dệt mà anh biết nàng đã nghĩ ra sau này. Thậm chí nàng còn buộc tội Bond nghi ngờ nàng có người tình khác.

Những cảnh tượng này luôn luôn kết thúc trong làn nước mắt cay đắng của Vesper và những khoảnh khắc gần như kích ngất.

Bầu không khí ngày càng trở thành đáng căm ghét hơn.

Đối với Bond, sự kiện mối quan hệ giữa con người có thể sụp đổ thành tro bụi qua một đêm dường như thật kỳ dị, và anh tìm đi kiếm lại trong tâm trí mình một lý do.

Bond cảm thấy Vesper cũng hoảng sợ như anh, và nếu có như thế thì nỗi đau khổ của nàng lớn lao hơn. Nhưng vẻ bí mật của cuộc nói chuyện qua điện thoại, mà Vesper giận dữ - đối với Bond có vẻ như sợ hãi từ chối giải thích, là một cái bóng đang tối đen thêm cùng với những bí mật và dè dặt nho nhỏ khác.

Mọi việc đã trở nên tồi tệ hơn ngay bữa trưa hôm ấy.

Sau bữa điểm tâm vốn là một nỗ lực cho cả hai, Vesper nói nàng bị nhức đầu và sẽ ở lại phòng để tránh nắng. Bond lấy một quyển sách, đi một dặm xuống phía dưới bãi tắm. Khi quay về, anh tự thuyết phục rằng họ đã có thể giải quyết vấn đề trong bữa ăn trưa.

Vừa ngồi xuống ghế, Bond vui vẻ xin lỗi đã làm Vesper giật mình tại buồng điện thoại, rồi anh gạt bỏ đề tài đe tiếp tục mô tả những gì đã thấy trong chuyến đi dạo. Nhưng cô gái tỏ ra lơ đãng, chỉ nhận xét bằng những ngôn từ cộc lốc. Nàng vọc thức ăn và tránh né ánh mắt của Bond, nhìn ngây qua anh với vẻ bận tâm.

Khi cô gái không đáp ứng một hoặc hai lần trước gợi ý nào đó, Bond cũng rơi trở vào im lặng và bận rộn với những ý nghĩ u ám của mình.

Đột nhiên Vesper cứng người. Nĩa ăn của nàng rơi xuống mép đĩa phát tiếng kêu loảng xoảng rồi ồn ào rời khỏi bàn lăn xuống sân.

Bond ngước lên nhìn, sắc diện trắng bệch như vải trải giường, nàng đang nhìn qua vai anh với nét kinh hoàng trên mặt.

Bond quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông vừa ngồi vào bàn bên kia sân, cách xa hẳn họ. Dường như ông ta đủ bình thường, có lẽ trang phục khá ảm đạm. Nhưng với cái liếc nhanh đầu tiên, Bond nhận định ông ta như một doanh nhân trên đường đi dọc bờ biển, tình cờ vào quán trọ hoặc đã chọn nó từ Michelin.

“Gì thế, em yêu?” anh lo ngại hỏi.

Ánh mắt Vesper vẫn không rời khỏi hình bóng ở phía xa.

“Người đàn ông trong chiếc xe”, nàng nói bằng một giọng bị kiềm chế. “Kẻ theo dõi chúng ta. Em biết”.

Một lần nữa Bond lại nhìn qua vai. Chủ quán đang thảo luận thực đơn với khách hàng mới đến. Một cảnh tượng hoàn toàn bình thường. Họ trao đổi những nụ cười về món ăn nào đó trên thực đơn, rõ ràng họ đồng ý là thích hợp. Bởi chủ quán cầm lấy thực đơn và cáo lui, với sự trao đổi cuối cùng về loại rượu vang - Bond đoán thế.

Dường như người đàn ông nhận ra mình đang bị quan sát. Ông ta ngước lên thờ ơ nhìn họ trong một thoáng. Sau đó ông ta lấy va-li đặt trên ghế bên cạnh, rút ra một tờ báo và bắt đầu đọc, khuỷu tay chống lên bàn.

Khi người đàn ông quay mặt về phía họ, Bond nhận thấy có miếng che màu đen trên một con mắt. Miếng che này không được buộc bằng dây qua mắt, mà vặn ốc vào trong như loại kính một tròng. Nếu không vì thế, ông ta có vẻ như một thương gia trung niên thân thiện có mái tóc nâu đậm chải ngược ra sau; và như Bond bắt gặp trong lúc ông ta nói chuyên với chủ quán, những cái răng trắng và to đặc biệt.

Anh quay lại với Vesper. “Thật đấy, em yêu. Ông ta có vẻ rất vô tội. Em chắc đúng là kẻ đó không? Không thể đòi hỏi quán này hoàn toàn dành riêng cho chúng ta”.

Sắc diện Vesper vẫn lằ một cái mặt nạ trắng. Nàng đang bám chặt vào cạnh bàn bằng cả hai bàn tay. Bond nghĩ nàng sắp ngất và định đứng lên giúp nhưng nàng phác cử chỉ ngăn lại. Rồi nàng cầm lấy ly rượu vang, uống một hơi dài. Răng Vesper đánh lập cập trên thành ly, nàng phải đưa bàn tay kia lên đỡ. Sau đó nàng đặt ly xuống.

Vesper nhìn Bond bằng ánh mắt vô hồn.

“Em biết đúng là hắn”.

Bond cố gắng lý giải nhưng cô gái không chú ý. Sau khi liếc qua vai anh một hai lần với ánh mắt cam chịu kỳ lạ, Vesper nói nàng vẫn còn nhức đầu và sẽ ở trong phòng suốt buổi chiều. Nàng rời khỏi bàn và bước vào trong nhà, không nhìn lại.

Bond quyết định trấn an tâm trí cô gái. Anh yêu cầu cho đem cà phê đến bàn rồi nhanh chóng bước qua sân. Chiếc Peugeot đen ở đó có thể là chiếc xe kiểu salon mà họ đã nhìn thấy, nhưng quả thực cũng có thể là mọt trong hàng triệu xe khác trên đường phố nước Pháp. Bond nhìn nhanh vào xe nhưng bên trong trống rỗng; anh thử mở ngăn để hành lý nhưng nó đã bị khóa. Anh ghi lại biển số mang số xe Paris, rồi mau lẹ đi đến phòng rửa mặt tiếp giáp phòng ăn, kéo sợi xích và bước ra ngoài hiên.

Gã đàn ông đang ăn và không nhìn lên.

Bond ngồi vào ghế của Vesper để có thể quan sát.

Ít phút sau, gã đàn ông gọi hóa đơn, trả tiền rồi bỏ đi. Bond nghe tiếng xe Peugeot khởi động và không lâu sau tiếng nổ đã biến mất về hướng Royale.

Khi chủ quán trở lại bàn, Bond giải thích rằng Madame chẳng may bị say nắng nhẹ. Sau khi chủ quán bày tỏ sự đáng tiếc và kể lể thêm về những nguy hiểm khi ra khỏi nhà trong hầu hết các loại thời tiết, Bond ngẫu nhiên hỏi về vị khách hàng kia. “Ông ta khiến tôi nhớ lại một người bạn cũng mất một mắt. Họ đều có miếng che mắt tương tự”.

Chủ quán trả lời đó là một người lạ. Ông ấy hài lòng với bữa ăn trưa và tuyên bố sẽ đi qua đây lần nữa sau một hoặc hai ngày, và rằng ông ấy sẽ dùng bữa lần nữa tại quán. Hiển nhiên ông ấy là người Thuỵ Sĩ, điều đó có thể nhận ra nhờ giọng nói. Ông ấy là người bán rong đồng hồ. Thật tồi tệ khi chỉ có một con mắt. Sự căng thẳng vì phải giữ miếng che tại chỗ suốt ngày. Có lẽ ông ấy đã quen.

“Quả thực là điều đáng buồn”, Bond nói. “Ông cũng thiếu may mắn”, anh phác cử chỉ về phía ông tay áo rỗng của chủ quán. “Bản thân tôi rất may”.

Họ trò chuyện về chiến tranh một lúc rồi Bond đứng dậy.

“Tiện đây”, Bond nói, “Madame có gọi điện thoại vào sáng sớm; tôi phải nhớ để hoàn lại tiền cho ông. Gọi Paris đấy Tôi nghĩ là số điện thoại ở khu Elysée”, anh nói thêm, nhớ lại nơi đó là tổng đài của Mathis.

“Cảm ơn, thưa ông, nhưng vấn đề đã được giải quyết. Sáng nay tôi gọi điện thoại đến Royale, tổng đài có nói đến một khách hàng của tôi đã gọi cho Paris và không có trả lời. Họ muốn biết Madame có muốn giữ lại cuộc gọi không. Tôi e rằng mình đã quên bẵng. Có lẽ ông sẽ nhắc lại với Madame. Nhưng, xem nào, tổng đài nói đó là số điện thoại ở lnvalides”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.