Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 16: Cải trang



Mặc bộ đồ mới mua trên người, vẫn đeo khẩu trang và mũ. Bộ đồng phục và đôi giày được thay ra sớm đã bị cậu vứt vào thùng rác bên lề đường. Lúc đeo khẩu trang và mũ đi ngang qua một công viên, Lâm Ngữ Đường nghiêng người lẻn vào phía bên trong.

Đã đến thời gian làm việc, người trong công viên đã dần tản ra. Thừa lúc không ai chú ý, Lâm Ngữ Đường chui vào trong bụi cây.

Lâm Ngữ Đường bước ra sau vài phút, lúc này đã hoàn toàn biến thành bộ dạng khác. Trên người mặc áo thun màu hồng, dùng sợi thun buộc mái tóc dài qua cổ áo, sợi thun cũng là lấy trộm từ trong tiệm quần áo ra.

Ngoại trừ ngực hơi nhỏ một chút, lúc này Lâm Ngữ Đường hoàn toàn mang bộ dạng kinh điển của thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp. So với hai hôm trước quả thật là khác biệt một trời một vực. Cho dù là người có trí tưởng tượng phong phú đến mấy cũng sẽ không liên tưởng hai hình tượng này với nhau.

Lâm Ngữ Đường cố gắng tưởng tượng dáng điệu đi bộ của con gái, thử đi vài bước, cảm thấy không tệ lắm. Bước đến bên hồ nhân tạo của công viên, thấy xung quanh không có ai, cậu xé áo thun đã thay ra thành từng mảnh ném xuống đáy hồ.

Bước đến cổng công viên, đã có cảnh sát vũ trang bước vào bắt đầu lục soát. Những cảnh sát thi hành nhiệm vụ ở trước cửa chỉ đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Đường một cái bèn cho qua luôn.

Cảnh sát ở trên đường phố càng ngày càng đông, rất nhiều cảnh sát vũ trang đã bắt đầu thi hành nhiệm vụ ở từng ngõ hẻm trên đường phố. Lâm Ngữ Đường không ngờ rằng tốc độ của đối phương nhanh đến vậy, từ khi mình rời khỏi trường học đến bây giờ chẳng qua mới chỉ nửa giờ mà thôi.

Đi ngang qua một khu thương mại, Lâm Ngữ Đường lại bước vào, đợi đến lúc bước ra, đôi giày vải bố màu trắng biến thành giày thể thao màu vàng, bên trong áo phông mặc thêm chiếc áo ngực độn miếng lót mút. Trên vai còn có thêm một cái túi xách kiểu nữ. Có đánh chết cũng không có ai tin Lâm Ngữ Đường là con trai.

Lâm Ngữ Đường không yên tâm, lại bước vào một tiệm làm tóc kế bên khu thương mại.

“Cô gái này thật xinh đẹp!” Nhìn thấy Lâm Ngữ Đường da trắng nõn, dáng người thon thả, nhân viên trong tiệm làm tóc thầm khen ngợi, liền bước qua chào hỏi nhiệt tình.

Lâm Ngữ Đường chỉ vào cổ họng của mình, đè thấp giọng nói lại, giọng khàn đặc mà nói rằng: “Bị cảm, tắt tiếng rồi!”

Nhân viên gật đầu tỏ ra đã hiểu ý cậu, lấy cuốn album ảnh qua đưa cho Lâm Ngữ Đường.

Lâm Ngữ Đường lật ra vài trang, chỉ vào một tấm hình tóc ngắn ngang tai ra hiệu.

Nhân viên vâng một tiếng, lấy cuốn album ảnh đi, bắt đầu nhanh chóng gội đầu, cắt tóc cho Lâm Ngữ Đường.

Nhìn thấy tạo hình trong tấm gương, Lâm Ngữ Đường hài lòng mà gật đầu. Làn da mềm mại này khiến người mẫu làm quảng cáo cho sản phẩm chăm sóc da nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị, ngũ quan trung tính, lại thêm một kiểu tóc chín chắn, trông cậu càng giống như một cô gái tầm 20 tuổi trở lên mà không phải chỉ có 17, 18 tuổi. Khuyết điểm duy nhất là quá cao, một siêu mẫu cao 1m80, tỉ lệ quay đầu lại khi đi trên đường không cần đoán cũng biết.

Mỗi một ngõ hẻm đều có cảnh sát vũ trang thi hành nhiệm vụ, mỗi một khu phố đều có cảnh sát đang tra hỏi. Chỉ cần có cậu thanh niên trẻ tuổi một chút và người đi đường ăn mặc khác thường đều bị chặn lại dò hỏi. Ở nơi cách Lâm Ngữ Đường mấy mét, một cậu thanh niên đeo kính đen bị chặn lại. Cảnh sát tháo cặp kính đen đó ra, cậu thanh niên đó lại bị tra hỏi một phen. Mọi người đều thấy sợ hãi, tới tấp thăm dò có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không. Nhìn thấy người xem náo nhiệt ở trên đường càng ngày càng nhiều, đột nhiên toàn bộ bị cảnh sát vũ trang thi hành nhiệm vụ sơ tán ra.

Cảnh sát đi ngang qua Lâm Ngữ Đường, chỉ là tùy tiện liếc nhìn vài cái, trong mắt bộc lộ ra ánh mắt trắng trợn chỉ khi gặp mỹ nữ mới có.

Lâm Ngữ Đường bắt một chiếc xe taxi như không có chuyện gì xảy ra, đi về hướng trạm xe khách. Đoạn đường ngắn ngủi chưa tới 3km, thế mà đã bị cảnh sát tra hỏi tận bốn lần. Tài xế taxi đã gần sáu mươi tuổi cảm thán không thôi: Những năm mới giải phóng, khi lục soát bọn cướp trong thành phố cũng chưa từng gặp qua cục diện này.

Công tác truy tìm tại trạm xe khách càng gắt gao hơn. Hành khách ra vào trạm đều không được phép đeo những thứ có thể che đi khuôn mặt như nón, khẩu trang, khăn trùm đầu, mắt kính v.v…

Một người có ngoại hình tựa như ngọn tháp, mặc bộ đồ rằn ri, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người ra vào. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, trong lòng Lâm Ngữ Đường bỗng dưng khựng lại, hơi cúi đầu xuống, cố gắng rút yết hầu vào trong.

Không ngờ lại chính là bảo vệ gác cổng trường? Lâm Ngữ Đường sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cố giả vờ bình tĩnh đi ngang qua người Ong, mãi đến khi mua vé xong, ngồi lên tuyến xe đi về hướng ngoại ô, Lâm Ngữ Đường mới thở phào một hơi. Chiếc áo phông màu hồng sớm đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh, dính chặt vào người cậu.

Lâm Ngữ Đường dựa lên hàng ghế ở phía sau, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Xe ra khỏi bến, còn chưa đi được 1km lại bị chặn lại.

Hai cảnh sát nam bước lên, trong tay một người cầm theo một tấm hình, khuôn mặt như người chết vô cùng đặc biệt, hiển nhiên chính là khuôn mặt của Lâm Ngữ Đường vào hai hôm trước.

Một người khác cầm theo giấy và bút, đi tra hỏi từng nam hành khách một. Thông tin cá nhân, địa chỉ nhà, còn có nơi muốn đến, không sót bất kỳ ai.

Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Ngữ Đường, nhìn thấy Lâm Ngữ Đường đầu đầy mồ hôi, cảnh sát quan tâm mà hỏi rằng: “Có phải bệnh rồi không?”

Lâm Ngữ Đường bóp họng lại nhỏ giọng trả lời rằng: “Có chút cảm lạnh, vừa mới khám bác sĩ!”

Cảnh sát gật đầu, sau đó tiếp tục đi nhận dạng các hành khách khác.

Nhìn thấy cảnh sát bước xuống xe, Lâm Ngữ Đường mới thả lỏng ra, sau đó ôm chiếc túi xách để ở trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Từ sáng sớm đến bây giờ, tinh thần của cậu căng thẳng quá độ, giống như ngồi xe cáp treo vậy, vô cùng kích thích. Lúc này thả lỏng ra, cơn buồn ngủ liền ập tới.

Không biết đã đi bao lâu, tiếng thảo luận xôn xao của hành khách trong xe khiến Lâm Ngữ Đường tỉnh dậy.

Có một cảnh sát đứng ở đầu xe, đang bảo tất cả hành khách xếp hàng xuống xe kiểm tra. Trên đường đặt hàng rào bằng sắt, phía sau hàng rào là trạm thu phí. Phía trước là một dàn xe hơi.

Lâm Ngữ Đường có chút ấn tượng đối với trạm thu phí này, ra khỏi trạm thu phí này thì tương đương với ra khỏi phạm vi quản lý của Nam Thành. Cậu cũng sớm đã nghĩ đến, cảnh sát nhất định sẽ tra hỏi tại đây.

Đối với mỗi một chiếc xe, cảnh sát vũ trang đều tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng, bao gồm gầm xe, lốp xe dự bị, không bỏ qua bất kì một nơi nào có thể giấu người. Những người từ trên xe bước xuống toàn bộ đều bị dẫn đến bên trong căn phòng nhỏ của trạm thu phí để tiến hành kiểm tra.

Mà hành khách kiểm tra xong bước ra, đa số đều đang chỉnh lý lại quần áo, giống như đã kiểm tra cơ thể ở trong phòng nhỏ đó vậy. Có rất nhiều hành khách chuẩn bị bước vào bắt đầu phàn nàn. Nhưng cái nhận lấy lại là sự quở trách và sự đưa đẩy của cảnh sát. Có vài hành khách tương đối kích động thì bị cảnh sát vũ trang dẫn đi.

Tim Lâm Ngữ Đường đập càng ngày càng nhanh. Cậu chưa từng nghĩ đến cuộc truy lùng sẽ gắt gao đến mức độ này. Lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, cậu cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Khuôn mặt của mình đã thay đổi, cảnh sát không thể nào dựa vào hình ảnh mà tìm được mình. Quần áo đã thay hết hai lần, cho dù tìm được bà chủ tiệm quần áo ở gần trường học cũng không thể nào do vậy mà truy tìm được mình.

Nghĩ kĩ lại, mình còn có chỗ nào cảm thấy lộ ra sơ hở hay không. Lâm Ngữ Đường cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu từ lúc uống thuốc vào, khoảnh khắc thay đổi khuôn mặt, bắt đầu hồi ức lại chi tiết bên trong đó.

Bây giờ sơ hở lớn nhất trên người mình, ngoại trừ cơ thể nam giả nữ ra, chính là vết thương ở dưới nách.

Đúng, vết thương. Giống như có một tia chớp nháy qua vậy. Khuôn mặt Lâm Ngữ Đường dán lên cửa sổ, quan sát kỹ lưỡng những hành khách bước vào phòng nhỏ.

Đa số những hành khách chỉnh lý quần áo đều mặc áo tay dài, mà hành khách mặc tay ngắn sau khi bước ra cùng lắm là kéo tay áo từ trên vai xuống, Lâm Ngữ Đường hầu như có thể khẳng định, cảnh sát đang kiểm tra vùng nách.

Hành khách ở hàng trước vừa bắt đầu đứng lên, Lâm Ngữ Đường hơi nghiêng mình qua, xé miếng bông gòn từ tay áo ra. Vén tay áo lên, vết thương sớm đã kết vảy. Xé nhẹ ra, vảy máu liền rớt xuống, lộ ra làn da bóng loáng, không khác gì so với những nơi khác. Quả nhiên là thánh dược. Lâm Ngữ Đường thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thán không thôi.

Khó khăn nuốt miếng bông gòn thuốc vào, trong lòng Lâm Ngữ Đường chửi ầm lên, không biết hôm nay còn phải ăn thêm những thứ gì.

Lâm Ngữ Đường ôm túi xách ở trước ngực đi theo hành khách ở phía trước bước xuống xe.

Tất cả phụ nữ xếp thành một hàng, có hai nữ cảnh sát đến kiểm tra. Lâm Ngữ Đường cố gắng khiến biểu cảm của mình tự nhiên một chút, kiên trì đến cùng, hàng ngũ dần bước lên phía trước.

Đến lượt Lâm Ngữ Đường, không cần đợi cảnh sát hành động, cậu liền chủ động kéo tay áo lên vai, lộ ra vùng nách, để hai nữ cảnh sát đó nhìn kĩ.

Lâm Ngữ Đường là người cuối cùng, nhân viên trên chiếc xe phía sau đang tổ chức lại. Hai nữ cảnh sát có vài phút rảnh rỗi, bắt đầu bàn tán.

“Nghe nói chỉ là một cậu nhóc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cũng không biết đã phạm vụ án gì lớn, vậy mà phải dựa theo trình tự của phần tử khủng bố để truy lùng!” Một nữ cảnh sát nói nhỏ rằng.

“Đúng đó!” Một nữ cảnh sát khác tuổi tác hơi lớn một chút thở dài, “Vừa nãy nghe đội trưởng nói, ngay cả cảnh khuyển cũng điều động ra, chắc sắp đến rồi. Điều tra thuốc phiện vốn dĩ không cần dàn trận lớn như vậy, nhất định là đang truy lùng chất gây nổ.

Lâm Ngữ Đường toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cho dù mình thay đổi, che đậy đến mấy, mùi trên cơ thể tuyệt đối không thể thay đổi được. Nếu như thật sự gặp phải cảnh khuyển, chắc chắn không thể trốn thoát.

Lâm Ngữ Đường nóng lòng bất an đi theo hành khách ở phía trước trở về trên xe, không ngừng nhìn ra ngoài. Hi vọng chuyến xe nhanh chóng khởi động, đồng thời cũng thầm kỳ vọng cảnh khuyển đến chậm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.