Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 24: Đi về phương bắc (5)



Tuy “tay nghề” của Lâm Ngữ Đường tương đối cao, nhưng tận sâu đáy lòng cậu không thừa nhận nghề nghiệp trộm cắp này, chưa kể có tội hay không, quan trọng là sự tổn thương đối với người bình thường quá lớn. Những tên trộm trượng hiệp được nhắc đến trong truyền thuyết dã sử có hay không! Lâm Ngữ Đường cho rằng có. Nhưng tỉ lệ rất thấp, trong hàng vạn chưa chắc có một, cũng như tỉ lệ hai tệ tiền trúng độc đắc năm triệu vậy.

Từ lúc Lâm Ngữ Đường chạy thoát khỏi Nam Thành đến hiện giờ, cũng chỉ ra tay ba lần. Lần đầu tiên ở trung tâm thương mại lén trộm điện thoại của gã mập để gọi điện cho ông nội, sau khi gọi xong trả về chỗ cũ, gã mập không hề phát hiện.

Lần thứ hai và lần thứ ba, cũng vì mua vé xe lửa, bất đắc dĩ mới đánh trộm hai tấm thẻ chứng minh thư có ngoại hình gần giống với mình. Tuyệt đối không đụng chạm đến tiền tài.

Kẻ trộm không trộm của người khác, mà cố ý đến trộm của mình, và trộm chiếc cặp bình thường, khiến Lâm Ngữ Đường phải vắt óc suy nghĩ.

Trên sách có chú thích ám ngữ, người thông thường chắc chắn xem không hiểu, nhưng Lâm Ngữ Đường không chắc những cao thủ giải mã sẽ phá giải được hay không, không xác định được thân phận của đám người này, nên chiếc cặp không thể nào làm mất được.

Và kẻ trộm ra tay phải đoạt mạng người, phạm phải đại kị của ngành nghề, Lâm Ngữ Đường định dạy cho hắn ta một bài học nên ra tay hơi nặng. Theo sự phán đoán của Lâm Ngữ Đường, kẻ trộm bị gãy ít nhất ba xương sườn, và có thể bị chấn thương phổi.

Một nam hành khách ở gần đó, cho đến khi cây dao găm rơi xuống bên chân, mới ôm chặt đầu hét to. Những hành khách đứng nhìn cũng kinh hô một phen.

“Đây là kẻ trộm hay là tên cướp vậy? Sao cầm dao đâm người mà không hề chớp mắt kia chứ…”

Châu Văn Phi núp trong đám đông, lạnh mặt nhìn Bảy Ngón nằm trên sàn đất, nháy mắt ra hiệu với đồng bọn ở đối diện.

Lúc này Lâm Ngữ Đường đứng ở lối qua lại trong toa xe, Lý Tương Tư đứng sau lưng cậu, ngẩng đầu tò mò. Hứa Chỉ Lan bình tĩnh ngồi trên giường của Lý Tương Tư, chiếc cặp của Lý Tương Tư bị bà giấu trong góc giường. Hiện giờ, chỉ có Hứa Chỉ Lan biết được ý đồ thực sự của kẻ trộm, ngay cả Lý Tương Tư cũng không biết chiếc cặp mà cậu bắt mình đeo bên trong chứa những vật gì.

“Thằng Bảy, rốt cuộc mày bị sao vậy? Tại sao vô dụng như thế cơ chứ?” Một người đàn ông cạo đầu nhẵn thín, khuôn mặt đầy thịt chen vào đám đông, đi đến bên cạnh kẻ trộm, dùng sức vỗ lên khuôn mặt của kẻ trộm, quát to.

Kẻ trộm cố gắng mở to mắt, đảo lướt một vòng đám người đang bu quanh, nhìn Lâm Ngữ Đường nói một cách yếu ớt: “Chính là thằng nhãi này, đánh giá thấp nó rồi…”

Người đàn ông đầu trọc thả kẻ trộm ra, đứng dậy, chăm chú nhìn Lâm Ngữ Đường bằng ánh mắt u ám ác liệt.

Đôi tay Lâm Ngữ Đường vịn vào giá thép trái phải hai bên chiếc giường, biểu cảm nhẹ nhàng thảnh thơi.

“Anh Hai, hình như có chút võ công đó!” Người đàn ông đầu trọc phun ra vài chữ từ kẽ răng một cách u ám. Hắn không thấy được bất kỳ chỗ lợi hại nào trên người thằng nhóc trông có vẻ bóng bẩy như đàn bà trước mặt này, nhưng món đồ vẫn chưa đoạt được, dù tên tiểu tử này có lợi hại thế nào đi chăng nữa, hôm nay cũng phải để lại mới tính tiếp.

Một người đàn ông thân cao khoảng một mét chín, râu ria đầy mặt chen khỏi dòng người tiến lên phía trước, sau lưng có hai người đàn ông khác đi theo, mỗi người đều có thân hình cao to khỏe mạnh, gương mặt dữ tợn, thoạt nhìn đã biết không thuộc dạng người đứng đắn đàng hoàng.

“Không muốn thấy máu thì cút hết ra ngoài cho tao…” Anh Hai Vương Thanh nở một nụ cười hung tợn. Hành khách bu quanh thoáng chốc chui hết về giường nằm.

“Đứa nào dám cả gan chụp lén, tay nào chụp, thì đừng hòng giữ lại tay đó!” Đám lính lác theo sau lưng Vương Thanh cười lạnh một tiếng, để lộ mã tấu đang giấu sẵn trong người.

Hành khách đứng xem xung quanh vừa nghe thế liền giải tán, ai nấy về chỗ nằm của mình.

Vương Thanh dắt theo hai đồng bọn, bao vây trước chỗ Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường vịn hai bên giá giường, chặn lối đi eo hẹp, giấu Lý Tương Tư và Hứa Chỉ Lan phía sau lưng.

Hứa Chỉ Lan đứng ở vị trí gần bàn trà tuốt phía trong, nhìn đám người này một cách lạnh lùng. Lý Tương Tư không hề hoảng sợ, cầm điện thoại lên bấm cuộc gọi, một tên lâu la ở bên cạnh Vương Thanh định tìm khoảng trống lẻn vào bên trong để giật điện thoại của Lý Tương Tư nhưng lại bị Lâm Ngữ Đường tung cước, đá ngã ngồi bệt dưới sàn đất.

“Cút!” Anh Hai quát mắng một tiếng khiến toa xe chấn động kèm theo tiếng ồn ầm ĩ. Châu Văn Phi ở phía không xa kia âm thầm lắc đầu, mấy tên đồng bọn lui về sau vài bước, chừa khoảng trống cho Vương Thanh.

Vương Thanh đứng trước mặt Lâm Ngữ Đường, thân hình cao hơn nửa cái đầu, cả cơ thể to thô gấp hai lần so với cơ thể của Lâm Ngữ Đường, bắp tay to hơn bắp chân của Lâm Ngữ Đường. Ánh mắt hung dữ, khuôn mặt đầy thớ thịt.

Bởi vì Lâm Ngữ Đường có ngoại hình quá đồng bóng khiến người khác ngó lơ cơ thể của cậu, tuy tệ hơn nhiều so với Vương Thanh, nhưng không đến nỗi ốm yếu. Nhưng chỉ cần người bên cạnh nhìn thấy tướng mạo của cậu, và nhìn lại Vương Thanh, sẽ có cảm giác trước mặt con gấu to xác nở ra một đóa hoa nhỏ, một sự đối lập rất rõ nét.

“Các người đừng có làm bậy. Tôi đã báo cảnh sát rồi…” Hứa Chỉ Lan bình tĩnh nói.

Vương Thanh nhìn sơ qua Hứa Chỉ Lan, ánh mắt lan tỏa sự hung tợn. Nhưng Hứa Chỉ Lan không hề hoảng sợ. Đám lâu la núp ở phía xa xa cười mỉa: “Bà nghĩ cục cảnh sát của nhà bà mở hay sao, nói tới sẽ tới ngay chắc? Chị đại, ở đây là xe lửa đó!”

Vương Thanh ngoe nguẩy chiếc cổ, xoa xoa cú đấm, khớp xương theo đó phát ra tiếng răng rắc. Lâm Ngữ Đường nhìn Vương Thanh trước mặt một cách bình tĩnh, Vương Thanh để lộ khuôn mặt hung dữ, ánh mắt phát ra tia ác hiểm: “Tiểu tử cũng ngang bướng lắm!”

Lâm Ngữ Đường cười chẳng chút bận tâm. Nhân lúc hai người đang đấu đá, người đàn ông đầu trọc bỗng nhiên lao vụt tới, giơ tay tóm lấy chiếc cặp của Lâm Ngữ Đường. Năm ngón tay của Lâm Ngữ Đường khép chặt, xuất chưởng thành đao, chém vào cổ tay của người đàn ông đầu trọc.

Thân thể Vương Thanh đối diện Lâm Ngữ Đường bỗng cử động mạnh, cú đấm to như cái bát tung vào mặt của Lâm Ngữ Đường như một viên pháo đạn.

Lâm Ngữ Đường nghiêng đầu né gấp, cú đấm Vương Thanh bị hụt. Nhưng không ngờ Vương Thanh nhân cơ hội tiến lên phía trước một bước, áp đến trước người Lâm Ngữ Đường, giơ đầu gối tung vào bụng dưới của Lâm Ngữ Đường.

Đôi vai Lâm Ngữ Đường đỡ lấy giá giường, cơ thể nhảy tung lên cao, chân trái giẫm lên đầu gối của Vương Thanh, cơ thể mượn thế lấy sức thêm một lần nữa, chân phải đá thẳng vào ngực Vương Thanh.

Tốc độ của Lâm Ngữ Đường quá nhanh, cộng với việc Vương Thanh khinh thường Lâm Ngữ Đường, vốn dĩ có chút sơ ý hời hợt, nên không thể nào phòng vệ kịp thời.

Chân phải của Lâm Ngữ Đường dùng sức tám phần, Vương Thanh hứng trọn vẹn cước đó, thân thể vội thụt lùi về phía sau, lưng chạm vào vách xe, “uỳnh” một tiếng, cả toa xe theo đó mà chấn động một phen.

Người đàn ông đầu trọc xách chiếc cặp của Lâm Ngữ Đường, chạy về phía cửa của toa xe, Lâm Ngữ Đường định đuổi theo, nhưng bị Vương Thanh cản lại.

Với chiêu thức tương tự, thậm chí tăng thêm ba phần lực đạo so với lúc đối phó kẻ trộm, kẻ trộm suýt mất nửa mạng người, nhưng không gây ra thương tích lớn nào đối với Vương Thanh. Vương Thanh bẻ cổ, đứng thẳng người.

Sắc mặt của Lâm Ngữ Đường hơi thay đổi. Đám người này rốt cuộc là ai? Bản thân muốn giành lại chiếc cặp tạm thời không thực hiện được, muốn thoát ra khỏi chốn này, phải vượt qua cửa ải của Vương Thanh.

Người đàn ông to con này tuyệt đối đã trải qua sự huấn luyện! Lâm Ngữ Đường nheo mắt đánh giá Vương Thanh.

Vương Thanh không đơn thuần là kẻ thịt chắc da thô khiêng vác đấm đá. Nếu là người bình thường, chỉ dựa vào sự khỏe mạnh của cơ thể, không thể nào đỡ được cú đá nặng thế kia của mình.

Vương Thanh cũng dán mắt đánh giá Lâm Ngữ Đường, đáy mắt lóe lên một tia sáng. Hắn ta không ngờ được người con trai có bề ngoài như ngôi sao, mà cơ thể có luồng sức mạnh đến cỡ này, cú đá kia mạnh nhường nào, chỉ có hắn ta hiểu rõ nhất.

Thấy Vương Thanh bị đá bay bởi một cước, đến nỗi toa xe vang ầm lên, đám đồng bọn suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài. Thân thể của Anh Hai cường tráng hơn cả loài gấu, thân thủ linh hoạt hơn cả loài khỉ, những cuộc đối đầu với đám người khác, bất kể đối phương có bao nhiêu nhân lực, Anh Hai đều giành phần thắng về mình, chưa bao giờ thất bại, người con trai ốm yếu thế kia sao có thể là đối thủ của Anh Hai được cơ chứ?

“Tôi không biết các người là ai, nhưng tôi chỉ là một học sinh, trong cặp không có tiền, chỉ có vài quyển sách, tôi không biết các người cướp chiếc cặp đó để làm gì?” Lâm Ngữ Đường lạnh giọng nói với Vương Thanh trước mặt.

Ơ?

Sắc mặt Vương Thanh đột biến, hơi ngẩng đầu ra dấu cho một tên lính lác cách đó không xa. Tên kia cũng nghe được lời nói của Lâm Ngữ Đường, tự động hiểu ý của Vương Thanh, quay đầu đuổi theo hướng bỏ chạy của người đàn ông đầu trọc kia.

“Trước tiên khoan nói đến món đồ có thật hay không, chúng ta nên đánh nhau một trận rồi tính tiếp. Lâu lắm rồi chưa gặp được đối thủ như mày, ha ha ha…” Vương Thanh quát lên một tiếng, như một con mãnh hổ xuống núi, vồ vập về phía Lâm Ngữ Đường.

Vương Thanh giơ chiếc đùi to dài còn dày hơn cả cây cột, như một cây roi sắt khổng lồ, giơ lên cao, bổ nhào xuống mặt của Lâm Ngữ Đường. Lâm Ngữ Đường vội lui về sau một bước, tung người bay lên, như một con khỉ linh hoạt, đôi tay bám víu vào giá giường nằm phía trên, thân thể chui rúc vào giữa mui xe và chỗ nằm trên.

Cú đá của Vương Thanh bổ mạnh xuống sàn toa xe, như một tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân nện xuống, toa xe bỗng nhiên rung chuyển mạnh, hành khách xung quanh trốn ở giường nằm đang nhìn lén có cảm giác chấn động, há to mồm, mở to mắt, kinh hoảng đến nỗi thốt không nên lời, rốt cuộc sức lực phải mạnh cỡ nào mới có thể tạo thành uy thế như vậy kia chứ.

Lâm Ngữ Đường thả lỏng đôi tay, tựa như một con chim lớn, một cước đá vào đỉnh đầu của Vương Thanh.

Vương Thanh thả hai cánh tay ôm chéo nhau, muốn khóa chặt chân trái đang tung cú đá lên đỉnh đầu mình của Lâm Ngữ Đường, thân thể của Lâm Ngữ Đường xoay chuyển, chân trái như một cây búa bổ, chém trực diện vào Vương Thanh.

Nếu Vương Thanh không chuyển công thành thủ, tuy hắn có thể phế bỏ một chiếc chân của Lâm Ngữ Đường, nhưng đầu của hắn chắc chắn sẽ nổ tung như quả dưa hấu. Vương Thanh bất lực, chỉ có thể thả chân trái của Lâm Ngữ Đường ra, hai cánh tay giơ lên, vội đẩy sang phía chân phải của Lâm Ngữ Đường.

Lâm Ngữ Đường mượn sức lộn nhào trên không, đáp xuống sàn đất một cách vững chãi, Vốn dĩ không gian trong toa xe lửa rất nhỏ, huống chi đứng giữa hai chiếc giường, Lâm Ngữ Đường như một con bướm len lỏi giữa cây lá, sải cánh đủ màu bay phấp phới.

Hai người giao đánh cực nhanh, động tác mau lẹ, trong thoáng chốc đã trở về trạng thái đối đầu, đồng bọn của Vương Thanh cùng với đám hành khách gần đó xem đến nỗi hoa cả mắt, không ngừng thán phục.

Lúc này Châu Văn Phi lại trở về chỗ hút thuốc trong toa xe. Đầu trọc xách theo chiếc cặp của Lâm Ngữ Đường tiến tới, đặt vào tay của Châu Văn Phi.

Châu Văn Phi mở chiếc cặp ra, kiểm tra tỉ mỉ vài lần, cuối cùng vẫn không tìm được thứ mình cần.

“Trả về!” Châu Văn Phi đè vành mũ xuống, lạnh giọng nói.

Đầu trọc ngạc nhiên, không biết vì sao đại ca ra lệnh cho đám bọn họ phí nhiều công sức gây náo loạn lớn như thế, đồ đã cướp về, mà bắt mình trả lại?

“Nghe không hiểu sao?” Châu Văn Phi hừ lạnh một tiếng.

Đầu trọc run rẩy một phen, vội chạy vào toa xe.

“Anh Hai, món đồ là giả!” Người đàn ông đi rồi trở lại xách theo chiếc cặp của Lâm Ngữ Đường. Dây kéo bị hở ra, trong đó chứa vài quyển kiệt tác dày như cục gạch, vẫn nhìn rõ được tên sách ở trang bìa.

Vương Thanh quay đầu nhìn về phía sau lưng, có hai người đàn ông mặc đồng phục đã đến trước cửa toa, trông bộ dạng chắc là nhân viên an ninh.

Hai tên đồng bọn của hắn ta đang chặn nhân viên an ninh, như đang tranh chấp về việc gì đó. Vương Thanh đón lấy chiếc cặp từ tay đầu trọc, thấy trong đó là bốn quyển kiệt tác cùng quyển từ điển, bất chợt lắc đầu cười bảo: “Học sinh? Học sinh trường nào có tay nghề như cao thủ võ lâm vậy?” Vương Thanh nghi ngờ, đồ mình muốn tìm nhất định đang nằm ở một trong những chiếc giường trong đây, có lẽ đã được cất giấu. Chàng trai xinh đẹp trước mặt, chắc rằng là vệ sĩ của nhân vật mục tiêu rồi.

Vương Thanh đâu hề biết được, sự suy đoán của mình hoàn toàn trật lất.

Vương Thanh giơ tay ném trả chiếc cặp cho Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường tiện tay đón lấy, đưa cho người con gái phía sau lưng.

Vương Thanh nhìn Lâm Ngữ Đường. Dùng chiếc lưỡi liếm môi, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lùng cực kì nguy hiểm. Bây giờ hắn cực kỳ chắc chắn, mục tiêu lần này không thuộc dạng bình thường, nhưng đồ chưa lấy được, giờ bỏ đi, chẳng khác nào đổ sông đổ bể. Món đồ đại ca nói ở vị trí dãy giường giữa, nhưng tại sao món đầu trọc lấy là một chiếc cặp cơ chứ?

Không gian toa xe quá hẹp, người của mình muốn vào trong lục soát, thì không thể vòng đường né khỏi chỗ Lâm Ngữ Đường đứng canh phòng. Cho nên vẫn phải đánh tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.