Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 32: Tầng hầm



Bên trong là rất nhiều gian phòng tiếp khách, cô gái Tây dẫn Lâm Ngữ Đường đi vào phòng làm việc ở phía trong cùng.

Cô gái Tây nhẹ tay gõ cửa, phía trong kia vang lên một giọng nói thuần hậu, nhưng bằng ngoại ngữ.

Cô gái Tây đứng ngoài cửa, ra hiệu bảo cậu đi vào. Lâm Ngữ Đường đẩy cửa vào không chút do dự.

Đối diện ngay lối ra vào là một chiếc bàn làm việc, sau bàn làm việc có một ông lão người nước ngoài tầm khoảng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi, đầu tóc có chút muối tiêu, mặc đồ công sở, thắt cà vạt, trông bộ dạng thật khỏe khoắn.

Căn phòng làm việc được bày trí rất đơn giản, sau bàn làm việc là một tủ sách cỡ to, bên cạnh là chỗ tiếp khách đơn sơ.

“Tôi tên John, mời ngồi!” Vào lúc Lâm Ngữ Đường đang ngơ ngẩng, ông lão đã đứng dậy, chỉ chiếc ghế trước bàn làm việc mở lời.

Cô gái Tây không đi theo vào đây mà gài kĩ cửa, sau đó lui ra.

Lâm Ngữ Đường cách bàn làm việc bắt tay với ông lão John, ngồi đối diện với ông.

“Cậu đến lấy đồ phải không?” hhhhhhÔng lão John hỏi. Tiếng Hán nói không được trôi chảy cho lắm, tệ hơn nhiều so với cô gái Tây ở quầy tiếp tân.

Lâm Ngữ Đường dùng tiếng Hán thực thà đáp: “Một trưởng bối của tôi bảo tôi đến đây, tôi không thể khẳng định được đồ người ấy để lại cho tôi là món đồ gì!”

Lâm Ngữ Đường trầm ngâm một hồi lại nói tiếp: “Có thể là một lời nói, cũng có thể là một mảnh giấy, cũng có thể là một dãy số, cũng có thể là một đống ký hiệu vô nghĩa… tôi không biết dụng ý của người ấy muốn tôi đến đây để làm gì, nhưng tôi cần phải đến, bởi vì món đồ người ấy để lại cho tôi vô cùng vô cùng quan trọng…”

Thấy khuôn mặt của ông lão John không có bất kì biểu cảm nào, Lâm Ngữ Đường không yên tâm lại hỏi tiếp một câu: “Thưa ông, những gì tôi vừa nói, không biết ông có hiểu không?”

Ông lão John gật đầu cười, tiếp tục dùng vốn từ vựng tiếng Hán ít ỏi kia đáp: “Chỗ này của chúng tôi là trụ sở chính ở Trung Quốc, quả thực có thể gửi gắm một số đồ ở đây!”

Lâm Ngữ Đường thở phào một hơi, cuối cùng đã có chút manh mối. Nhưng cậu lại thấp thỏm không yên nói tiếp: “Có thể mạo muội hỏi một điều, thân phận cụ thể của khách hàng gửi đồ ở đây không?”

Ông lão John lắc đầu bảo: “Thân phận của khách hàng gửi đồ ở đây, chưa bao giờ được ghi chép lại, cất giữ đồ ở đây, chỉ nhận bằng chứng, không nhận người!”

Lâm Ngữ Đường than thở âm thầm, năng lực hiện giờ của cậu, muốn điều tra vị khách quan trọng mà ông lão nói, chắc chắn không thể nào thực hiện được.

Cho dù lời ông lão nói là giả dối, cậu cũng không cách nào thẩm định.

“Vậy xin hỏi cần bằng chứng cụ thể gì?” Lâm Ngữ Đường hỏi với giọng điệu không chắc lắm.

“Một lát nữa cậu sẽ biết, nếu món đồ thực sự thuộc về cậu!” Ông lão nở nụ cười thần bí.

“Vâng, thưa ông, vậy bây giờ có thể đi xem thử món đồ được gửi cho tôi rốt cuộc là gì không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Ông lão John cười đáp, giơ tay điểm nhẹ lên bàn làm việc, tủ sách sau lưng trượt ra, để lộ một cánh cửa kim loại đặc chế.

Phòng làm việc có kết cấu riêng? Lâm Ngữ Đường tự thầm thì một mình.

Ông lão John làm động tác tay, ra hiệu Lâm Ngữ Đường đi đến trước cửa kim loại.

“Cần tôi làm gì nào?” Lâm Ngữ Đường nhìn ông lão John ngờ vực hỏi.

Ông lão John dùng tay điểm nhẹ lên cánh cửa kim loại, trên cửa kim loại hiển thị ra một màn hình ẩn, trên màn hình là một tấm hình dấu vân bàn tay. Ông lão John dùng tay ấn lên tấm hình, “tích” một tiếng vang nhẹ, một tấm ván kim loại trượt ra khỏi cửa kim loại, lộ ra một ô cửa sổ to hơn đầu người một chút.

Ơ?

Ý gì đây.

Ông lão John ra hiệu bảo mình đưa đầu vào cửa sổ, Lâm Ngữ Đường hoài nghi trong lòng.

“Đây là kỹ thuật đối chiếu võng mạc, xương sọ và hệ thống giải mã DNA. Nếu cậu không có chìa khóa mật mã hoặc bất cứ bằng chứng nào, nhưng món đồ lại được gửi ở đây, vậy thì chỉ có thể thông qua cánh cửa này!” Ông lão John cười nói.

Võng mạc? DNA?

Lâm Ngữ Đường có chút sững sờ, kỹ thuật cao như vậy ư?

Bản thân lớn như vậy, lần đầu tiên đặt chân đến Kinh Thành, sao có thể lưu trữ thông tin DNA và võng mạc ở đây được cơ chứ. Vả lại hai năm gần đây, vì nguyên do chế tạo của ông nội, mình luôn dùng loại thuốc kích hóc môn để chữa trị bệnh ngoài da, thông tin gen vốn dĩ không ổn định.

Thứ duy nhất có thể xác định chắc chỉ có đối chiếu với xương sọ thôi, tuy tướng mạo của mình được thay đổi, nhưng thứ dẫn đến sự biến hóa cũng chỉ là lớp da ngoài.

Ông lão John đứng bên cạnh không hề lên tiếng, cũng không có bất kỳ biểu cảm và nháy mắt ra hiệu, mặc kệ Lâm Ngữ Đường tùy chọn.

“Trong ký ức của tôi, không có lưu lại hai loại thông tin này ở bất kì nơi đâu, nếu thông tin không khớp nhau, không thông qua được thì phải làm sao?” Lâm Ngữ Đường lém lỉnh hỏi.

Ông lão John buông lỏng tay: “Nếu thông tin không khớp nhau, bất kì người nào cũng không thể mở được cánh cửa này, bao gồm cả tôi!”

Trong lòng Lâm Ngữ Đường không có chút chắc ăn nào cả, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu không được phép do dự, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Lâm Ngữ Đường cúi đầu chui vào cửa sổ, màn hình chiếu ra một tia sáng màu xanh, bắt đầu quét hình.

Lâm Ngữ Đường có cảm giác chói mắt đôi chút, sau đó lỗ tai lên cơn đau như châm chích. Vài giây sau, hệ thống vang tiếng báo hiệu: “Kiểm tra hoàn tất, xin chờ đợi giây lát!”

Lâm Ngữ Đường ngẩng đầu lên, nhìn ông lão John đang đứng cạnh, có chút hoang mang hỏi: “Có phải không được thông qua không?”

Ông lão John cũng có chút nghi ngờ: “Theo tình huống thông thường, đáng lẽ sẽ báo thông tin có khớp hay không ngay thời điểm đó luôn, rất ít khi xảy ra trường hợp chậm trễ như vậy.

Lâm Ngữ Đường lập tức tỏ vẻ tuyệt vọng, trước đó đã nghi ngờ sẽ có kết quả như thế.

Ông lão John cười an ủi: “Đừng vội, đợi vài phút xem sao, thông tin có khớp hay không chắc chắn hệ thống sẽ báo, không chừng sẽ có hy vọng!”

Lâm Ngữ Đường có chút ủ rũ, cậu cảm thấy rất có thể hôm nay mình chẳng thu hoạch được gì cả.

Trong vài phút ngắn ngủi, thậm chí Lâm Ngữ Đường có ý định buông xuôi, chỉ muốn rời khỏi chỗ này.

Nhưng sau khi rời khỏi nơi đây thì sao, Lâm Ngữ Đường không biết con đường sắp tới mình phải đi tiếp như thế nào.

Chẳng lẽ thực sự phải làm giống như những lúc giận dỗi, dụ đám người của ông chủ mập ra, sau đó dụ tiếp ông nội lộ diện?

Và sau đó nữa thì sao?

Đám người ông chủ mập e rằng sẽ giữ chặt mình trong tay, xem mình là mồi câu ông nội, từ đó về sau, sống chết nằm trong tay kẻ khác…

Không!

Lâm Ngữ Đường kiên định lắc đầu.

Cho dù thực sự phải ẩn núp khắp nơi như một chú chuột, cũng không thể rơi vào số phận cá nằm trên thớt tùy ý người ta xâu xé.

Cuối cùng đợi đến lúc tiếng báo hiệu vang lên: “Thông tin khớp nhau, mời đến tủ gửi hàng số 5!”

Gì cơ…

Lâm Ngữ Đường ngơ ngác trong nháy mắt. Đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ đống trò chơi kỹ thuật công nghệ cao này chỉ dùng để trang trí, ai tới cũng có thể thông qua?

Không, không thể nào, Lâm Ngữ Đường lập tức phủ quyết. Công ty này là ngân hàng uy tín nhất trên thế giới, tuyệt đối không xuất hiện sai sót như thế đâu.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích: ông nội nhân lúc mình không có tri giác, chẳng biết dùng cách gì, để lại thông tin của mình cho ngân hàng này làm chìa khóa và mật mã.

Cám ơn ông trời, cám ơn ông nội, cám ơn chư thiên Thần Phật…

Con người sống trên cõi đời này, điều quan trọng nhất vẫn nên giữ một niềm hi vọng! Lâm Ngữ Đường suýt chút nữa mừng quá hóa khóc.

Cánh cửa kim loại đặc chế dần dần mở ra, Lâm Ngữ Đường phát hiện ông lão John chỉ đứng ngoài cửa, không hề có ý định đi vào cùng mình.

Ông lão John cười hiền từ: “Trách nhiệm của tôi, là bảo vệ sự riêng tư và tài sản của khách hàng, cho nên, tôi không có quyền đi cùng bất kì vị khách nào vào trong đó!”

“Sau khi vào trong, tôi cần chú ý những gì?” Lâm Ngữ Đường thành khẩn hỏi.

Ông lão John cười đáp: “Cậu có thể đi vào phòng làm việc của tôi, thì đã chứng minh trên người không mang theo bất kì vật dụng nguy hiểm nào! Và biện pháp bảo vệ ở trong kia, ngoại trừ các kiểu phá hoại, phòng nước phòng lửa phòng nhiệt độ cao phòng ăn mòn, còn có thể chịu đựng sự phá hoại của quả bom TNT nặng khoảng năm kí.

Lâm Ngữ Đường tin tưởng điều này, bất kì ngân hàng nào, có lẽ đều phải trang bị những biện pháp bảo vệ như thế.

“Cậu có thể lựa chọn mang món đồ ra đây, hoặc có thể tiếp tục gửi lại trong kia, nhưng thời gian ở lại trong kia không được quá ba mươi phút…”

Ông lão John vẽ cây thập thánh giá trên người mình, và điểm nhẹ lên trán của Lâm Ngữ Đường, thành khẩn nói: “Chúc cậu may mắn, đứa trẻ của tôi!”

Lâm Ngữ Đường gật đầu cảm kích với ông lão John, quay lưng bước vào cánh cửa kim loại đặc chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.