Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 4: Nhân vật thần bí



Sau một hồi ồn ào vang lên, ông chủ mập của tiệm tạp hóa kéo cửa nhôm cuốn xuống. Bà chủ đứng ở một bên, dùng tay bụm chặt bụng lại, trông có vẻ rất đau vậy.

“Hai béo, sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?” Một cụ ông tay đặt sau lưng bước đến cửa tiệm thuận miệng hỏi.

Ông chủ mập xoay người qua, bộ vest nhăn nhúm giặt đến bạc màu, đầu tóc bù xù như tổ quạ, buồn phiền mà nói với cụ ông rằng: “Vợ tôi đau bụng nên dẫn đi khám một chút!”

Thấy bộ dạng đau đớn của bà chủ, cụ ông liền không ngừng thúc giục, “Vậy đi mau đi, bệnh viện sắp tan ca rồi đấy!”

Ông chủ mập đáp lại, dìu lấy bà chủ đi đến đầu đường.

Hai người ở đầu đường kêu một chiếc taxi, lái đến trung tâm thành phố, dừng lại ở trước cửa của một nhà khách.

Đứng ở trước cửa nhà khách, năm ngón tay của ông chủ mập xòe ra, chỉnh đốn lại mái tóc bù xù, sau đó phủi thẳng lại nếp nhăn trên bộ vest, duỗi thẳng lại cái lưng luôn phải khom xuống, trên mặt đã không còn vẻ nhiệt tình đon đả, chỉ vỏn vẹn vài giây, chỉ là vài động tác đơn giản, bèn từ con buôn ở tầng lớp thấp nhất của xã hội biến thanh một quan lớn giàu có cao cao tại thượng.

Hai người lên thẳng tầng cao nhất của nhà khách, đi vào căn phòng sâu nhất bên trong. Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng vô cùng kín đáo, không một tia sáng lọt qua được. Người gác cổng của nhà trường, tài xế taxi, bà chủ của tiệm tạp hóa, một cô gái tướng mạo bình thường, ngoài ra còn có hai người đàn ông, dáng người không cao, thân hình gầy bé. Ngoại trừ người đàn ông đeo kính ở lại tầng hầm ra. Toàn bộ những người này bình thường đều đóng vai nhân vật khác nhau, theo dõi Lâm Ngữ Đường.

Nhìn thấy ông chủ mập và bà chủ bước vào, tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

“Chủ nhiệm Hồ Thái Hòa, chủ nhiệm Đặng Tiểu Mai!”

Hồ Thái Hòa xua tay, cùng bà chủ được người ta gọi là chủ nhiệm Đặng Tiểu Mai ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó mở máy tính xách tay ra, trầm giọng nói rằng: “Tổng kết lại tất cả thông tin gần đây, Ong, cậu nói trước!”

Người gác cổng trường thân hình như tháp Eiffel lườm Hồ Thái Hoà một cái, anh vô cùng bất mãn với cái biệt hiệu này của mình, cũng kháng nghị qua rất nhiều lần nhưng không có tác dụng gì cả. Gọi dần dần cũng quen rồi. Nhưng đối với Hồ Thái Hòa, người đặt ra biệt hiệu này, anh vẫn rất bất mãn.

“Hành vi ở trường của mục tiêu số hai bình thường, không có tiếp xúc với người khả nghi nào.” Ong báo cáo bình thường.

“Bên Đậu thì sao?” Hồ Thái Hòa lại hỏi tài xế taxi.

“Trên đường tan học và đi học, mục tiêu số hai mọi thứ đều bình thường.” Tài xế taxi biệt hiệu tên là Đậu nói.

“Em Gái!” Hồ Thái Hòa ra hiệu với người đàn ông trẻ tuổi cùng nhau phụ trách giám sát và phân tích thông tin với đàn ông đeo kính ở dưới tầng hầm.

Em Gái nói: “Trong phạm vi theo dõi của nơi mục tiêu ở cũng không xuất hiện người khả nghi nào cả!”

Em Gái lại tiếp: “Không phát hiện người và tình huống khả nghi nào trong phạm vi và quỹ tích hoạt động của mục tiêu số hai!”

“Đã có kết quả của báo cáo xét nghiệm, vì tro cốt bị thiêu quá kỹ nên không thể lấy DNA!” Đặng Tiểu Mai nói tiếp.

“Kết quả này sớm đã lường trước được!” Hồ Thái Hòa nói, “Cuộc điều tra của cơ quan công an tỉnh kế bên có kết quả ra sao?” Chủ nhiệm Hồ lại hỏi chủ nhiệm Đặng.

Đặng Tiểu Mai đáp rằng: “Tạm thời thì chưa. Vẫn chưa tìm được chiếc xe gây tai nạn.”

“Vậy đã tra ra được người đem thi thể đến nơi hỏa táng chưa?” Hồ Thái Hòa lại hỏi.

“Vẫn chưa!” Đặng Tiểu Mai lắc đầu, “Chỉ lấy được một tấm hình chụp sau lưng mơ hồ, không có giá trị mấy!”

“Thông tin gen của mục tiêu số hai có kết quả chưa?” Hồ Thái Hòa lại hỏi.

“Thông tin gen còn đang trong quá trình so sánh, hàm lượng hoóc-môn trong cơ thể có chút cao! Nguyên nhân phỏng đoán là do đã sử dụng một lượng lớn thuốc kích thích tố trị bệnh da liễu!” Đặng Tiểu Mai nói.

Hồ Thái Hòa cúi đầu suy nghĩ.

Gần mười lăm phút trôi qua, Đặng Tiểu Mai không nhịn được hỏi rằng: “Tôi có một nghi vấn!”

Hồ Thái Hòa gật đầu, tỏ ý Đặng Tiểu Mai tiếp tục.

“Suốt bốn năm rồi, đến bây giờ chúng tôi vẫn không rõ ý nghĩa chủ yếu của nhiệm vụ lần này là ở đâu.”

Hồ Thái Hòa đưa mắt lên nhìn Đặng Tiểu Mai, lặng lẽ lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn sang bà chủ. Bà chủ hắng giọng, tiếp tục hỏi: “Đã theo dõi một ông lão và một cậu nhóc suốt bốn năm, bắt thì không được bắt, buông lại không nỡ buông! Chúng tôi rất muốn biết rốt cuộc tại sao phải làm như vậy. Ví như kết luận rút ra được từ sự quan sát thường ngày của chúng ta, ý thức trinh sát của ông nội này rất mạnh, cũng có rất nhiều điểm thần kỳ mà chúng ta không hiểu, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ nơi nào có điểm đáng nghi ngờ! Tại sao cứ phải bám riết lấy họ? Hơn nữa ông nội được xác định là mục tiêu số một đã mất tích, chúng ta ở lại cũng không còn tác dụng gì nữa!”

“Đây là ý kiến của tất cả các người?” Hồ Thái Hòa phủi phủi tàn thuốc trong tay, mở miệng hỏi.

Tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.

Hồ Thái Hòa lại hỏi: “Có phải cho rằng, vì một ông già và một đứa trẻ, toàn bộ người trong nhóm đều phải lãng phí ở đây, có cảm giác như giết gà đâu cần dao mổ trâu?”

Tất cả mọi người lại gật đầu.

Hồ Thái Hòa cười lạnh lùng, dập tắt điếu thuốc trên tay: “Nếu nhiệm vụ đơn giản thì sao có thể khiến nhiều người như vậy lãng phí thời gian hơn bốn năm vẫn phải theo dõi hai người họ không buông!”

Mắt của tất cả mọi người lóe lên tia sáng, bà chủ phấn chấn hỏi tiếp: “Mục đích cuối cùng của nhiệm vụ là…”

“Không biết kỷ luật rồi sao?” Chưa đợi bà chủ nói xong, ông chủ mập đã ngắt lời.

“Cấp trên ra lệnh, chỉ được chấp hành!” Ông chủ mập nói, mặt không cảm xúc. Nhưng trong ánh mắt lại hơi đọng lại, dường như đã nhớ lại chuyện gì đó mà lão cực kỳ muốn quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.