Người đàn ông trung niên với mái tóc rối bù ngồi trên chiếc ghế mây trong sân đủng đỉnh tự đắc uống trà. Cô bảo mẫu đứng bên cạnh ông ta nở nụ cười hiền từ. Thư ký và tài xế mệt tới mức thở hổn hển, bọn họ ngồi trên ghế mây mà thở hồng hộc, trên người đầy những vết chân.
“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
Người đàn ông bỗng cảm thấy bất ngờ, ông ta vứt tách trà xuống rồi đứng lên. Tứ hợp viện này chỉ là một trong những điểm dừng chân tạm thời của ông lão, thi thoảng ông mới tới đây ở đôi ngày. Bình thường không hề qua lại gì với hàng xóm, kể cả có ai tới thăm thì cũng sẽ hẹn trước.
“Thật sự là có kẻ xấu tìm tới cửa mà còn biết gõ cửa lẽ phép sao?” Cô bảo mẫu trợn mắt nhìn gã đàn ông một cái rồi chạy ra mở cửa.
“Cô nhóc về rồi đấy à!” Cô bảo mẫu mở cánh cửa sắt ra, trìu mến kêu lên.
Cùng với tiếng giày cao gót dẫm xuống đất, một cô gái còn có khí chất hơn cả siêu mẫu, còn mê hồn hơn cả nữ thần bước vào.
Mái tóc sáng bóng mượt mà được buộc đuôi ngựa lên, rủ xuống eo, ngũ quan vô cùng hài hoà xinh đẹp, đôi mắt to đen láy tựa như thuỷ tinh phản chiếu những tia sáng lấp lánh, làn da hồng hào mịn màng.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu đen, đi đôi boot cao đến tận đầu gối khiến dáng người vốn cao ráo lại càng cao hơn.
“Dì à!” Lý Hương Quân cầm một chiếc hộp cơm giữ ấm kêu lên một tiếng ngọt ngào với cô bảo mẫu.
“Chú Hình, hôm nay lại có người giãn gân cốt với chú à!” Lý Hương Quân che miệng cười nói.
Nhìn những vết chân chằng chịt trên hai người trẻ tuổi, Lý Hương Quân chẳng cần động não suy nghĩ cũng biết lý do vì sao.
Người đàn ông trung niên không trả lời, ông cầm tách trà lên, đắc ý nhướng mày, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười.
Hai người trẻ tuổi kia xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ. Cô bảo mẫu lườm Lý Hương Quân một cái rồi đưa một chiếc khăn ướt cho thư ký và tài xế. Hai người họ cầm lấy xong vội nói cảm ơn rồi bắt đầu lau những vết chân trên người.
“Ba cháu đâu rồi?” Lý Hương Quân hỏi.
“Đang nói chuyện trong nhà đấy!” Cô bảo mẫu cười nói.
“Con gái về rồi à?” Giọng ông lão vọng từ trong nhà ra: “Vào đây đi!”
“Chào chú Hình, lâu lắm rồi không gặp chú!” Lý Hương Quân chào hỏi Bộ trưởng Hình ngồi trên ghế sô pha. Lúc trước, khi ba cô còn chưa về hưu, khi mà Bộ trưởng Hình còn chưa thay thế vị trí của ba cô thì hai người họ thường xuyên qua lại. Đến khi cha cô rảnh rỗi ở nhà thì lại rất ít khi thấy Bộ trưởng Hình đến chơi. Thi thoảng Lý Hương Quân có hỏi tới thì ba cô lại tỏ vẻ mặt vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác, ông chỉ bảo là bây giờ Bộ trưởng Hình đang bận đến nỗi vắt chân lên cổ.
“Chậc chậc chậc…” Bộ trưởng Hình nhìn chằm chằm vào Lý Hương Quân với biểu cảm không thể tin nổi: “Sao ba cháu khó coi thế này mà lại đẻ ra được cô con gái xinh đẹp như vậy cơ chứ?”
“Mõm chó thì không nói được ý sang!” Phụ thân của Lý Hương Quân trợn mắt nói.
“Chú Hình à, liệu có phải chú lại bị ba cháu bắt nạt rồi không?” Lý Hương Quân cười yểu điệu hỏi.
“Chú tới đây tìm ba cháu để uống rượu, kết quả là lại bị ông ấy dùng hai tách trà mạn lừa gạt chú. Nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi đây!” Bộ trưởng Hình cười nói với Lý Hương Quân.
“Chú Hình mà muốn uống rượu thì hôm nào cháu giúp chú trộm bình quốc tửu mà ba cháu cất giữ hai mươi năm cho chú!” Lý Hương Quân cười nói.
“Tình cảm thật đấy!” Bộ trưởng Hình cười ha hả, tâm trạng bỗng nhiên tốt trở lại.
“Ba à, sau này ba có thể cứ ở yên trong đại viện được không?” Lý Hương Quân rót tuần trà mới cho hai ông lão xong, cô lại bắt đầu quở trách phụ thân.
“Lại sao nữa? Ba cản trở con cái gì à?” Ông lão cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Xe không vào được đã đành, lại còn chẳng an toàn chút nào!” Lý Hương Quân trách cứ.
“Rốt cuộc là con thấy ba ở đây không an toàn, hay là cản trở con lái xe vào?” Ông lão bắt đầu phồng mồm trợn mắt nói.
“Anh Lý à, lần này anh nên nghe lời khuyên đi!” Bộ trưởng Hình cũng khuyên: “Anh ở vị trí này lâu năm như vậy rồi, đắc tội với không ít người, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Như vậy cũng khiến người nhà yên tâm.”
“Hê hê hê…” Ông lão cười khẩy một tiếng: “Chạy đến tận đây dạy bảo tôi cơ đấy! Sao không nhìn lại bản thân đi, đem theo có mỗi một thư ký và một tài xế mà cũng dám chạy đến chỗ tôi. Cậu tư Hình mà nghiêm túc thật sự, chấp bọn họ một tay thôi thì trong vòng ba phút cũng khiến cậu sấp mặt!”
Da mặt của Bộ trưởng Hình bất giác giật giật mấy cái.
“Cơm nấu xong rồi, ra ăn thôi!” Cô bảo mẫu bưng cơm lên bàn ăn, nói với ba người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Canh do chính đầu bếp Lam của nhà hàng lớn ở Kinh Thành đích thân nấu đấy, hầm đúng ba ngày ba đêm, chú Hình à, mau tới nếm thử đi.” Lý Hương Quân nhiệt tình mời.
“Hôm nay có diễm phúc ăn ngon rồi!” Bộ trưởng Hình không hề khách khí mà đứng lên rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
Lý Hương Quân giúp dì bày thêm một bàn ở phòng bên cạnh để sắp xếp cho thư ký và tài xế của Bộ trưởng. Cô biết là hai ông lão còn có chuyện để nói nên không vào quấy rầy nữa.
Bộ trưởng Hình ăn rất nhanh, chưa đầy mười phút đã buông bát đũa xuống. Ông lão lại chẳng vội vàng, nhai kỹ nuốt chậm.
“Nói thật nhé, anh đưa tôi lên cái vị trí này, áp lực của tôi rất lớn!” Bộ trưởng Hình nhìn ông lão vẫn đang ăn nói.
“Sao vậy, áp lực còn lớn hơn cả việc cậu điều tra phần tử tham ô à?” Ông lão uống một ngụm canh rồi nói.
“Vốn dĩ là không bì được!” Bộ trưởng Hình lắc đầu cười khổ nói: “Đều nói là phản phủ xướng liêm (chống tham ô, đề xướng liêm khiết), không chậm trễ được giây phút nào, nhưng ít ra còn có lúc được thở. Kể cả có lúc buổi tối nghỉ ngơi thì cũng không có tổn thất gì lớn lao. Nhưng bây giờ, chỉ hơi phát hiện ra nơi nào có chút gì bất thường là thần kinh lại trở nên căng thẳng, chỉ lo rằng sơ suất một cái là để lại hậu quả nghiêm trọng không cách nào cứu vãn được.
“Đó là bởi cậu vẫn chưa đi vào quỹ đạo. Cậu mới tới chưa lâu, vẫn đang ở giai đoạn làm quen, đến khi quen rồi thì mọi quy trình và mọi khâu ắt sẽ dễ như trở bàn tay!” Ông lão nói.
“Anh đừng đề cao tôi nữa đi!” Bộ trưởng nói: “Bản lĩnh của tôi ra sao thì tôi rõ chứ!”
Nhìn ông lão vẫn đang thong thả ăn cơm, Bộ trưởng chần chừ một lúc rồi dè dặt nói: “Hay là xin bên trên để anh phục chức, giúp đỡ tôi một thời gian!”
“Keng…” Cái thìa canh trong tay ông lão rơi xuống bát, tiếp theo đó là một tràng ho sù sụ.
Mãi một lúc sau ông lão mới hồi lại, mặt mũi đỏ phừng phừng thở hổn hển nói: “Ông đây phun vào mặt cậu! Nhìn mặt mũi cậu cũng thông minh lắm mà sao cái chủ ý ngớ ngẩn này cũng nghĩ ra được hả?”
“Chẳng phải vì anh sao, hại tôi bây giờ đang ngồi trên đống lửa!” Bộ trưởng Hình oán trách.
“Nếu lãnh đạo không hài lòng về cậu thì làm gì có chuyện chỉ do tôi tiến cử mà để cậu ngồi vào vị trí này cơ chứ?” Ông lão nói: “Huống hồ, cậu cũng rất rõ lý do vì sao tôi lui về. Bất kể ai ngồi ở vị trí đó đều không thể nào đồng ý việc tôi và người đó cùng lúc ở vị trí quan trọng như vậy trong bộ ngành được. Tuy quan hệ cực tệ nhưng trong mắt người ngoài thì chung quy chúng tôi vẫn là anh em ruột!”
“Tôi cũng không hiểu người đó nghĩ gì, nếu anh ta lùi một bước thì khả năng anh tiến thêm một bước là rất lớn. Nói không chừng bây giờ tôi đã gọi anh là lãnh đạo rồi!” Bộ trưởng nói.
“Cần hư danh lớn như vậy làm gì!” Ông lão xua xua tay nói: “Nếu tôi thật sự tiến thêm bước nữa thì có thể có cống hiến gì cho quốc gia và nhân dân của quốc gia nữa đây? Vẫn nên để lại cho người có năng lực thể hiện thì hơn.”
“Thật sự anh không muốn giúp tôi sao?” Khi chuẩn bị đi, Bộ trưởng vẫn không chắc chắn hỏi lại.
“Cậu cũng lăn lộn mấy chục năm nay rồi mà sao vẫn không chịu hiểu, bây giờ tôi không giúp cậu chính là sự giúp đỡ lớn nhất cho cậu đấy!” Ông lão nghiêm túc nói.
Bộ trưởng trầm tư một hồi, dường như ông cũng hiểu ra rồi, khuôn mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười.
“Chuyện của Kim Bằng, anh vẫn phải nghĩ giúp tôi đấy! Bây giờ phía quân đội theo dõi sát sao, tôi thật sự sợ sẽ lộ ra sơ hở! Còn cả người anh em ruột của anh nữa, bây giờ cũng bắt đầu rục rịch rồi, tôi không hiểu anh ta đã nắm được manh mối gì rồi!”
Bộ trưởng nén thấp giọng xuống nói: “Đây là một quả bom hẹn giờ, nó mà nổ thì cả tôi và anh đều tan thành trăm mảnh, không có đất chôn đâu!”
“Ai bảo không phải là một món đại sát khí cơ chứ!” Nhìn bóng dáng Bộ trưởng dần xa, ông lão lẩm bẩm nói.
“Tên nhóc đó bây giờ thế nào rồi?” Nhìn Lý Hương Quân đang phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, ông lão lên tiếng hỏi.
“Ba, ba nói ai cơ?” Lý Tương Tư dừng tay lại, nghi hoặc hỏi.
“Vụ mà Tập đoàn Đỉnh Lực ở nước ngoài uỷ thác con làm ấy!” Sắc mặt ông lão không dễ coi cho lắm.
Lý Hương Quân cố nhớ lại một hồi: “À, ba đang nhắc tới cậu bé trông rất đẹp trai, tính cách cũng trưởng thành điềm đạm vẫn đang học cấp ba đó sao, đúng rồi, tên là Tống Triều Dương!”
Lý Hương Quân ngại ngùng cười: “Đợt này bận quá con quên khuấy mất!”
“Bốp!” Ông lão đập mạnh một cái xuống bàn. “Ba bảo con làm người giám hộ của cậu ta mà con giám hộ kiểu đó sao?” Ông lão thật sự có chút tức giận.
Lý Hương Quân hơi ấm ức, cô há há miệng nhưng lại không nói gì được.
“Ông làm gì vậy? Con bé mãi mới về đây một chuyến mà ông phồng mồm trợn mắt lên như vậy à. Nếu còn vậy nữa thì để một mình cậu tư Hình đi với ông đi!” Cô bảo mẫu an ủi Lý Hương Quân, trợn mắt nói với ông lão.
“Nhận lời uỷ thác của người ta thì phải làm tròn phận sự!” Ông lão nghiêm túc nói: “Kể cả không gặp mặt được hàng ngày thì cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm chứ!”
“Đừng tức giận nữa!” Cô bảo mẫu vỗ vỗ tay của Lý Hương Quân, bà nhìn ông lão đi vào phòng ngủ rồi nói: “Chẳng hiểu bị làm sao nữa, lại bắt đầu lên cơn rồi đấy!”
“Dì à, quả thật là con sai rồi!” Lý Hương Quân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên ba con trịnh trọng nhờ con làm việc, là bản thân con làm chưa tốt!”
“Dì à, con đi trước đây, có gì dì khuyên ba con nhé, về đại viện ở vẫn hơn, chỗ này quả thật không an toàn đâu!” Lý Hương Quân trước khi ra khỏi cửa dặn dò cô bảo mẫu.
“Buổi chiều sẽ dọn về!” Cô bảo mẫu nói với ngữ khí chắc nịch rồi lại không yên tâm nói: “Con đi đường cẩn thận nhé!”