Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 7: Gọi điện (1)



Lâm Ngữ Đường chậm rãi đi dạo trên phố, khi đi qua một trung tâm thương mại có quy mô lớn liền ung dung bước vào.

Điều này cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Ngữ Đường. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất Nam Thành, tầng một tới tầng năm đều là trung tâm mua sắm, tầng năm tới tầng hai mươi là nhà hàng, thời gian này đang tổ chức các hoạt động kỉ niệm, lượng khách rất đông.

Thấy Lâm Ngữ Đường bước vào tòa nhà Nam Thành, Đậu lái xe riêng đi theo phía sau liền làm việc theo thông lệ, gõ hai tiếng lên tai nghe, tỏ ý yêu cầu gọi điện.

Tần số chuyển vào hình thức mã hóa an toàn, Đậu nói: Mục tiêu tiến vào tòa nhà Nam Thành, có tiếp tục theo dõi không?

Tại cửa hàng nhỏ đầu ngõ, cửa tiệm vẫn đóng chặt nhưng căn phòng dưới tầng hầm thì chật kín người, thiết bị liên lạc truyền tín hiệu tới, Em Gái phụ trách tổng hợp và phân tích thông tin nghe điện, sau khi lắng nghe mấy giây liền đặt tai nghe xuống, nói với Hồ Thái Hòa: “Mục tiêu số hai vào tòa nhà Nam Thành ở giao lộ Giải Phóng, Đậu xin chỉ thị!”

“Nói cụ thể chút!” Hồ Thái Hòa lạnh giọng nói.

“Mục tiêu số hai đang đi dạo phố cùng Phương Minh Châu, khi tới giao lộ Giải Phóng, sau khi tài xế đón Phương Minh Châu đi, mục tiêu số hai liền đi vào tòa nhà Nam Thành.” Em Gái nhanh chóng đáp.

“Có phát hiện ra biểu hiện bất thường của mục tiêu số hai không?” Hồ Thái Hòa hỏi tiếp.

Em Gái hỏi mấy câu trên tần số, sau đó nói: “Đậu phán đoán rằng mục tiêu số hai không có tính mục đích gì cả, chắc là lựa chọn ngẫu nhiên.”

Được một lát Hồ Thái Hòa nói: “Mở hệ thống định vị và nghe lén, Mắt Kính, xâm nhập hệ thống giám sát của tòa nhà Nam Thành, tìm kiếm mục tiêu số hai. Thông báo tổ chi viện cử người vào tòa nhà tìm kiếm mục tiêu số hai, chúng ta sẽ gửi tọa độ cụ thể của mục tiêu số hai cho họ bất cứ lúc nào.”

Em Gái nhanh chóng trả lời chỉ thị và thông báo mệnh lệnh mới nhất của Hồ Thái Hòa tới đơn vị ngoài. Mắt Kính đồng thời đổi tới hệ thống nghe lén Lâm Ngữ Đường, nhưng nghe hơn mười giây, bên trong hết sức ồn ào, âm thanh gì cũng có.

Quá trình xâm nhập của Mắt Kính diễn ra không tới một phút nhưng khi anh mở giao diện giám sát cũng có chút ngớ người: Chi chít toàn là đầu người. Anh không biết phải làm sao để xác định tọa độ của Lâm Ngữ Đường, bắt đầu phân biệt từ tầng một.

Người của tổ chi viện bắt đầu tiến vào tòa nhà, một người trong số đó hóa trang thành một gã thanh niên chơi bời lêu lổng, loạng choạng bước vào tòa nhà Nam Thành, nhưng sau khi anh vào tới nơi, thấy cảnh tượng người người chen lấn liền lập tức sững sờ, nhiều người thế này sao có thể tìm được bóng dáng Lâm Ngữ Đường.

Lâm Ngữ Đường không đi vào trong trung tâm thương mại theo dòng người mà nhân lúc bảo vệ duy trì trật tự, mất không tới nửa phút để mở khóa cửa phòng cháy của lối thoát hiểm, đi thẳng vào trong.

Lâm Ngữ Đường men theo cầu thang lên lầu và cẩn thận quan sát mọi thứ trong lối thoát hiểm. Rất tốt, trên cầu thang không hề có lắp đặt thiết bị giám sát, chỉ có lối đi từ cầu thang lên tầng là có lắp camera. Cho dù có cao thủ máy tính tiến vào hoặc là xâm nhập hệ thống giám sát của trung tâm thương mại thì cũng tuyệt đối không thể tìm ra mình được.

Bước tới tầng năm, Lâm Ngữ Đường mở cửa lối thoát hiểm, lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng nhảy lên dán tờ giấy ăn vào thiết bị giám sát ở đầu cầu thang. Sau đó chậm rãi bước tới cửa hàng quần áo ở tầng năm.

Làm vậy chủ yếu là để tiết kiệm thời gian, nếu như đi thang cuốn hoặc thang máy, lúc này chắc vẫn chưa lên nổi tầng hai. Cho dù có người theo dõi mình cũng phải tìm lần lượt từng tầng một, hơn nữa dòng người đông đúc như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Lựa chọn tầng năm chứ không phải nhà hàng bên trên tầng năm là vì đối phương có thể thông qua âm thanh nghe lén được để phân tích ra nơi mình đứng, yên tĩnh quá ngược lại sẽ khiến đối phương dễ dàng tìm ra mình.

Khi đi qua một cửa hàng áo mũ, Lâm Ngữ Đường mua một chiếc mũ đội lên đầu và hơi cúi đầu xuống khiến dung mạo của mình nhìn không quá bắt mắt nữa.

Tay cầm một chiếc điện thoại, điện thoại kết nối với tai nghe. Điện thoại là do cậu tiện tay lấy của một người béo, bây giờ Lâm Ngữ Đường chỉ cần nhìn thấy những ai béo là thấy gai mắt, sau khi trộm điện thoại của người béo kia cậu vẫn tiếp tục đi theo sau lưng gã. Người béo ấy chỉ mải miết dắt vợ mình chọn đủ thứ để mua mà không hề phát hiện ra điện thoại đã biến mất.

Lâm Ngữ Đường tiếp tục đi theo dòng người, mở điện thoại, bấm số điện thoại phiên dịch ra.

Chuông điện thoại vang lên, hai người đàn ông đội khăn trùm đầu vội vã đeo tai nghe lên, mở thiết bị kết nối điện thoại. Sau khi điện thoại kêu lên bốn tiếng, hai người đàn ông thao tác máy tính khẽ gật đầu, một người gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: Có một vài dao động bất thường, đoán rằng có người gắn thiết bị nghe lén trên người đối phương nhưng không thể lần theo tới chỗ chúng ta được.

Một người đàn ông đội khăn trùm đầu đứng bên cạnh cầm điện thoại lên, có thể nhìn thấy lông mày và tóc của ông ta lộ ra qua kẽ hở phần mắt là màu hoa râm.

Nhìn cảnh tượng xung quanh hình như là một nhà xưởng bỏ hoang, nhưng bên trong nhà xưởng thì không hề tầm thường. Khe cửa, cửa sổ đều được che kín bằng vải đen, không hề có một tia sáng nào lọt vào được. Trong phòng đèn bật sáng trưng, mười mấy người đàn ông lực lưỡng đội khăn trùm đầu, vũ trang đầy đủ đứng canh gác xung quanh tường.

Bên trong phòng dùng kính cách âm chia làm hai nửa, một nửa có một bàn làm việc hình tròn, bên trên đặt bốn chiếc máy tính, vô số kí tự chạy trên màn hình, bốn người chỉ hở mắt gõ nhanh trên bàn phím như thể đang phân tích tổng hợp tình báo. Sau đó, thông qua thiết bị truyền tín hiệu cất giấu bên ngoài nhà xưởng để truyền tín hiệu vô tuyến tới vệ tinh gián điệp ngoài không gian.

Người đàn ông tóc hoa râm nghe điện thoại, hỏi tùy ý: “Ai vậy?”

Nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc trong điện thoại, Lâm Ngữ Đường hơi thất vọng: “Anh hai?”

Mắt Kính phụ trách nghe lén Lâm Ngữ Đường có chút bất lực, vì âm thanh trong trung tâm thương mại quá ồn ào, anh căn bản không thể phân biệt được thông tin hữu ích. Khi giọng nói của Lâm Ngữ Đường vang lên rành rọt từ máy nghe trộm, Mắt Kính lập tức ngồi thẳng lưng lên, mở dụng cụ khuếch đại âm thanh của thiết bị nghe lén để mọi người có mặt đều có thể nghe được.

“Mục tiêu số hai đang gọi điện thoại. Ừ, dùng điện thoại di động!” Nhìn điểm đỏ không ngừng di chuyển trên thiết bị định vị, Mắt Kính ngờ vực nói: “Hắn lấy điện thoại ở đâu, chẳng phải vẫn không hề phát hiện ra hắn dùng điện thoại sao?”

“Trung tâm thương mại lớn như vậy, mua một chiếc điện thoại rất đơn giản!” Em Gái dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn liếc nhìn Mắt Kính.

Hồ Thái Hòa lập tức hỏi: “Có thể bắt được tín hiệu điện thoại của mục tiêu số hai để định vị vị trí người đang nói chuyện điện thoại với hắn không?”

Em Gái bắt đầu thao tác, nhưng tai nghe truyền tới tiếng nhiễu sóng rất chói tai, Em Gái bỏ tai nghe xuống, bất lực lắc đầu: “Lượng người quá đông, ít nhất có tới hàng trăm nguồn tín hiệu, hơn nữa chúng ta chỉ định vị tọa độ mặt phẳng của mục tiêu số hai chứ không phải tọa độ ba chiều. Nếu như có đủ thời gian thì có thể sẽ tra ra được nhưng tôi e là không đủ thời gian!”

“Nhanh nhất cần bao nhiêu thời gian?” Hồ Thái Hòa lập tức hỏi.

“Điều này cần xem phải mất bao lâu thì có thể định vị được vị trí cụ thể của mục tiêu số hai, sau đó thông qua nguồn tín hiệu mục tiêu số hai phát đi, lần theo dấu vết để tra ra được số điện thoại của đối phương, thậm chí có thể tiến hành định vị!”

Hồ Thái Hòa trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Lẽ nào là mục tiêu số hai đã cảnh giác? Hoặc mục tiêu số một nhắc nhở mục tiêu số hai?”

“Chắc không phải đâu!” Đặng Tiểu Mai đứng bên cạnh Hồ Thái Hòa nghiêm giọng nói: “Mục tiêu số hai mặc dù từng được huấn luyện sơ qua nhưng không hề có kinh nghiệm, không phải chuyên nghiệp. Cán bộ trinh sát của chúng ta cũng không hề tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu số hai, không thể tồn tại khả năng bại lộ! Hơn nữa trước đó mục tiêu số hai cũng không hề rời khỏi tầm trinh sát của chúng ta, mọi liên hệ với bên ngoài đều được nghe lén, không thể có người gửi tin cho mục tiêu số hai mà không bị chúng ta phát hiện ra được.”

Đặng Tiểu Mai dừng lại giây lát sau đó nói tiếp: “Nhận diện đặc điểm âm thanh xem có phù hợp với nhân vật đã được xác định hay không.”

Bàn phím được thao tác nhanh chóng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.