Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 71: Giao thủ



Nhìn giống như một cũ vỗ vai nhẹ nhàng nhưng mang theo lực cực kì lớn. Tống Triều Dương cảm thấy vai mình trùng xuống, phản ứng của cơ thể căn bản không kịp để suy nghĩ. Tay trái móc lên, túm chặt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, tay phải làm thành đao chém xuống gáy đối phương, mũi chân đá về phía khuỷu chân đối phương.

Chiêu này rất thường thấy trong võ thuật cầm nã, vốn dĩ là khóa cánh tay, đè vai, đạp chân, có thể đè đối phương phủ phục xuống đất trong nháy mắt. Tống Triều Dương hơi chỉnh động tác, chuyển đè vai thành chém gáy, đánh ngất đối thương, mạnh tay có thể chí mạng.

Thầy giáo trọc đầu lập tức cúi đầu, khuỵu gối, nhấc chân đá về phía lòng bàn chân Tống Triều Dương, sau đó thuận thế quay người, cánh tay còn lại hóa thành bóng roi, đánh về phía mang tai cậu.

Tống Triều Dương thu tay phải lại, nhấc ngang khuỷu tay đẩy mạnh, chân phải tiếp tục giơ cao, đạp về phía khoeo chân của thầy giáo đầu trọc, tay trái dùng lực thật mạnh, ép thầy giáo đầu trọc thấp xuống một đoạn.

Một luồng lực mới đánh tới, thầy giáo đầu trọc rên lên một tiếng, chân phải tiếp tục giơ cao, đá ra sau về phía ngực Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương huých mạnh khuỷu tay lên tay thầy giáo đầu trọc, thuận thế buông tay phải của thầy giáo đầu trọc ra, né tránh đòn chân đánh lên ngực. Thầy giáo đầu trọc đứng không vững, loạng choạng nhào lên trước bốn năm bước mới dừng lại được.

Trong lòng thầy giáo đầu trọc giống như có hàng vạn câu chửi bay qua, tình báo nói rằng tên tiểu tử này có chút thân thủ, nhưng đâu chỉ là có chút, chẳng hề thua kém với người chuyên nghiệp. Mình tự nhận rằng cũng là cao thủ, cũng không đi được vài chiêu trong tay đối phương, mẹ kiếp, đau thật.

“Tống Triều Dương, cậu làm gì vậy? Đây là giáo viên thể dục mới tới!” Tô Nhã Văn đứng ra, quát lên.

Hành động giữa hai người rất nhanh, chỉ giao thủ chừng vài giây, toàn bộ mọi học sinh chỉ nhìn thấy Tống Triều Dương tới muộn, giáo viên thể dục phê bình cậu vài câu, Tống Triều Dương lại thành khẩn xin lỗi. Sau đó giáo viên thể dục chỉ dùng tay vỗ tự nhiên lên vai Tống Triều Dương liền bị Tống Triều Dương dùng chiêu hậu áp của võ thuật cầm nã để đẩy thầy giáo ra.

Tống Triều Dương biết cả võ công? Các bạn học đều vô cùng kinh ngạc. Việc Tống Triều Dương dạy dỗ Ngũ Phúc vẫn chưa được truyền ra ngoài, mọi người đều tưởng rằng cậu chỉ là một học sinh bình thường.

“Đẹp trai như vậy lại còn biết võ công?” Có nữ sinh ánh mắt lấp lánh như sao sáng, vẻ mặt si mê nhìn Tống Triều Dương.

“Thật hay đùa vậy?” Có mấy nam sinh cũng không dám chắc nói.

Mặc dù từng nghe anh em Ngũ Phúc nhắc tới, biết rằng Tống Triều Dương đánh nhau lợi hại nhưng Mục Đức Cao lần đầu tận mắt chứng kiến, trong lòng thực sự rất chấn động.

Ánh mắt Tống Triều Dương vô cùng cảnh giác. Gã đầu trọc này tuyệt đối không tầm thường, giáo viên thể dục bình thường đâu có thể chất và thân thủ lợi hại thế này, tới bây giờ khuỷu tay phải của mình vẫn còn tê dại, cảm giác giống như đánh vào một tấm thép vậy.

Thầy giáo đầu trọc xoa cánh tay đau nhức của mình, sau khi nhăn nhó liền giả vờ độ lượng, miễn cưỡng mỉm cười: “Thân thủ của bạn này rất lợi hại, từng luyện võ thuật phải không? Tôi cũng từng luyện, nhưng không bằng em!”

Tống Triều Dương dáng vẻ hốt hoảng, thành khẩn nói với thầy giáo trọc đầu: “Thưa thầy, thành thực xin lỗi thầy, em thời gian dài luyện võ, cơ thể hình thành phản xạ có điều kiện, không phải có ý tấn công thầy, chỉ là hành động theo phản xạ, thật sự không cố ý!”

Hất nhẹ cánh tay bị đánh đau, thầy giáo đầu trọc ăn một vố đau nhưng vẫn phải tỏ ra không để bụng, cười khà khà nói: “Không sao, không sao!” Sau đó lại chỉ về tấm nệm trước mặt nói: “Hôm nay tập lộn về phía trước, em từng luyện võ thuật, chắc không vấn đề gì chứ!”

Tống Triều Dương gật đầu, cảm giác ngờ vực trong lòng càng thêm sâu sắc. Việc xảy ra ngày hôm nay rất bất ngờ, trước đây chưa từng gặp qua nhưng tại sao giáo viên thể dục lại gây khó dễ với mình. Có phải là do Mục Đức Cao và anh em Ngũ Phúc không, Tống Triều Dương cũng không hiểu rõ ngọn ngành.

“Vậy mời bạn làm mẫu cho mọi người. Mấu chốt của động tác đã giảng qua rồi, mọi người chú ý theo dõi nhé!” Thầy giáo đầu trọc cười nói, câu cuối là nói cho các bạn khác nghe.

Tống Triều Dương lùi lại sau mười bước, sau khi đứng vững liền khẽ hít một hơi, bắt đầu chạy lấy đà, giơ cánh tay, cong chân, cúi đầu…

Cậu đã có chút phòng bị, không dám chắc tiếp tới sẽ còn xảy ra điều gì nữa.

Tống Triều Dương đang chạy lấy đà bất ngờ phát hiện ra tấm nệm trên mặt đất đột nhiên di chuyển một đoạn, và Tống Triều Dương cũng nhìn rõ là nguyên nhân gì.

Mẹ kiếp, gã trọc này đang giở trò.

Khi hai tay Tống Triều Dương sắp tiếp xúc với tấm nệm, thầy giáo đầu trọc kín đáo dùng chân đạp lên tấm nệm, nệm trượt theo hướng ngược lại với Tống Triều Dương… Giống như vận động viên đang chạy nhanh bất ngờ bị người khác giơ chân ra ngáng, không ngã mới lạ.

Cũng may Tống Triều Dương sớm đã có chuẩn bị, hai tay căn bản không dùng quá nhiều lực, chỉ dựa vào quán tính cơ thể để lộn trên tấm nệm.

Động tác của Tống Triều Dương rất dứt khoát, gọn gàng, đẹp mắt, được các bạn cùng lớp vỗ tay khen, Tống Triều Dương như thể không phát hiện ra chiêu trò của thầy giáo đầu trọc, tự nhiên đứng dậy đứng sang một bên.

Thầy giáo đầu trọc trố mắt, tại sao tên tiểu tử này không đi đúng kịch bản. Đây chỉ là kế hoạch số một đương nhiên vẫn còn có kế hoạch số hai, kế hoạch số ba. Nhưng kết quả cuối cùng của mọi kế hoạch đều là để Tống Triều Dương bị thương mới coi như đạt được mục đích.

Không ngờ thân thủ của tên tiểu tử này lại tốt tới vậy, mình không đánh lại được. Nếu như mình liều lĩnh tấn công, không dám chắc đối phương có bị thương hay không, bản thân mình chắc chắn sẽ gục trước…

Thầy giáo đầu trọc ra hiệu cho học sinh phía sau tiếp tục, tiếp tục đảo mắt nghĩ cách. Hắn không hề phát hiện ra rằng Tống Triều Dương đứng sau bạn học đang âm thầm quan sát mình.

Mặt Tống Triều Dương hơi chếch ra khỏi phương hướng của giáo viên đầu trọc, như thể đang nhìn học sinh ở điểm xuất phát. Có điều mắt hơi liếc sang phải, ánh mắt tập trung hết lên người giáo viên thể dục. Tống Triều Dương dám chắc rằng, chỉ dựa vào đôi mắt hơi cận thị của gã trọc này, tuyệt đối không thể phát hiện ra được rằng mình đang quan sát gã ta.

Vừa rồi mặc dù thời gian giao thủ rất ngắn nhưng Tống Triều Dương vẫn phát giác ra được điểm khác biệt giữa cơ thể của thầy giáo đầu trọc với người khác.

Thân thủ của giáo viên thể dục rất tốt, tố chất cơ thể cũng rất mạnh, nhưng nếu như so sánh các bộ phận cơ thể của hắn ta với tổng thế thì dây chằng phần eo rất căng, đàn hồi không đủ. Phần bụng và vị trí lưng, mỡ rõ ràng nhiều hơn các bộ phận khác. Đây là biểu hiệu ngồi lâu không hoạt động thời gian dài khiến cơ thể biến dạng. Cơ gập phần cổ tay quá thấp, đây chính là triệu chứng tay cầm chuột bình thường hay nói.

Mắt cận thị rõ ràng, da trắng nhợt, có mụn nhỏ lấm tấm, 90% là do bức xạ máy tính gây ra...

Mẹ kiếp sống dựa vào chơi máy tính, chạy tới đây đóng giả giáo viên thể dục gì chứ, lẽ nào là vì tướng tá vạm vỡ?

Tống Triều Dương lập tức đoán ra được nghề nghiệp bình thường của giáo viên thể dục, chắc chắn là ngành nghề có liên quan tới thông tin máy tính, chứ không phải là giáo viên thể dục.

Nhìn gã đầu trọc thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mình, Tống Triều Dương càng chắc chắn rằng tên khốn này đang có ý định nhằm vào mình.

Thầy giáo đầu trọc chắc chắn thân thủ của Tống Triều Dương rất lợi hại, bây giờ hắn ta chỉ nghĩ xem làm thế nào để Tống Triều Dương bị thương, cùng mình tới phòng y tế.

Ừ, phòng y tế?

Giáo viên thể dục vỗ mạnh lên đầu trọc của mình, thầm chửi mình đúng là óc heo. Chỉ cần gạt tên tiểu tử này tới phòng y tế là được, đâu nhất định phải làm nó bị thương. Chỉ cần tới phòng y tế, dựa vào thủ đoạn của thú y, chẳng phải muốn thế nào mà chả được hay sao?

Mình chỉ biết phục tùng mệnh lệnh nhưng suýt chút nữa quên mất tùy cơ ứng biến. Có lúc kế hoạch không theo kịp thay đổi, chỉ cần kết quả như nhau, quá trình không quan trọng.

Nữ sinh của hàng đầu đã thực hiện xong hết, có mấy động tác không đúng, chỉ có điều đều không nguy hiểm, được thầy giáo đầu trọc và lớp phó thể dục bảo vệ nên không bị thương, chỉ bị ngã có chút khó coi mà thôi…

Có một nữ sinh cao ráo, vóc dáng rất đẹp, diện mạo cũng xinh xắn, sức học bình thường, nhưng thích giả bộ cao ngạo, lạnh lùng, không thèm quan tâm tới ai. Nhưng không ai ngờ rằng lại là một người không biết vận động. Vì quá căng thẳng, khi chạy lấy đà tốc độ quá chậm, lúc lăn xuống giống như một cây cột, cứ thế cắm đầu vào nệm, người dựng thẳng dậy theo quán tính, ngã về phía lớp phó thể dục.

Trước khi chạy lấy đà, đã nói cởi đồng phục bên ngoài ra. Nữ sinh mặc một chiếc áo len rộng bên trong. Khi dựng ngược người trượt xuống tới vị trí ngực, thu hút toàn bộ sự chú ý của lớp phó thể dục. Lúc này thầy giáo trọc đầu cũng hơi mất tập trung, vì thế…

Vì thế nữ sinh lạnh lùng giống như một cây cột, cứ thế ngã xuống nệm, vô cùng đau đớn, quan trọng là độ đàn hồi của nệm quá tốt, làm bung khuy áo lót, để lộ ra cả bầu ngực khiến lớp phó học tập phụ trách bảo vệ bên cạnh nệm nuốt nước miếng ừng ực…

Thầy giáo đầu trọc rất muốn để Tống Triều Dương đưa học sinh này vào phòng y tế nhưng nữ sinh không chịu, cứ ngồi đó khóc thút thít, chỉ lớp phó thể dục mắng cậu ta là lưu manh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.